• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • Chap-1488

Chương 14Vietwriter.net : Chương 14Vietwriter.net








Chương 14Vietwriter.netXÔNG RA ÔM CHẶT



Đừng tiêu đời mà!



Triệu Ngọc biết tên tướng quân râu quai nón này là một nhân vật quan trọng, trong thời khắc mấu chốt có lẽ còn có thể lợi dụng được, nếu đã lựa chọn trốn đi lánh nạn thì vẫn nên mang cả gã theo thì hơn.



Thế nhưng, Triệu Ngọc dùng sức kéo vài cái, người này chừng hơn một trăm cân, căn bản kéo mãi mà không nhúc nhích nổi. Hơn nữa, đùi người này bị trúng đạn, cho dù dẫn theo cũng chỉ có thể là trói buộc!



Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải thả tay ra.



Người tên phiên dịch kia cách Triệu Ngọc gần nhất, chợt vừa thấy tướng quân râu quai nón bất tỉnh nhân sự, còn tưởng rằng gã đã chết rồi, nhất thời giật mình tại chỗ, không biết làm sao.



Triệu Ngọc phản ứng cực nhanh, đi lên liền bịt cái miệng của hắn ta lại, đồng thời chĩa khẩu súng trong tay vào đầu hắn ta, uy hiếp nói: “Đừng nói lung tung, lập tức dẫn bọn tôi rời khỏi nơi này!”



“... Vâng... Được...” Tên phiên dịch cũng là hạng người sợ chết, hắn ta lại nhìn thoáng qua tướng quân râu quai nón không rõ sống chết, lúc này mới dẫn theo Triệu Ngọc đi về phía Tây lều.



“Mau... Mọi người mau đuổi kịp! Chúng ta đi!” Triệu Ngọc vừa khống chế tên phiên dịch, vừa xua tay ra hiệu với thành viên của đội thăm dò và nhóm thành viên của phòng Đặc Cần.



Đúng vào lúc này, lều hoàn toàn sụp xuống, có vài thành viên của đội thăm dò cũng bị gỗ đập trúng đầu, bị thương ở trình độ khác nhau. Dưới sự chỉ dẫn của Triệu Ngọc, Chử Bằng nhanh chóng tổ chức nhân thủ, mọi người cùng nâng đỡ nhau đi về phía Tây của lều.



Mà nhóm thành viên của phòng Đặc Cần cũng ngay ngắn trật tự mà theo sát, Bộc Gia Hữu và Khổng Thạc yểm trợ, Dương Phong bị thương coi chừng tên buôn súng ống đạn được, Cao Nhã thì cùng Ngô Đế Thu và Quan Anh tiến lên che chở cho mọi người lui lại.



Đoàng đoàng...



Đội trưởng Bộc cũng là một tay súng thiện xạ, liên tiếp bắn trúng vài kẻ địch ý đồ tấn công, lúc này mới cùng Khổng Thạc thong dong lui lại.



Ai ngờ, ngay tại lúc bọn họ đi qua một thiết bị lọc dầu kiểu lớn, Bộc Gia Hữu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức lấy từ trong ba lô ra một quả bom hẹn giờ và cài lên máy móc...



Phía Tây chiếc lều đều là hố dầu, sau khi nổ súng chiến đấu, điện lực của cả thôn trang bị gián đoạn, khiến hố dầu phụ cận chìm vào bóng tối, mọi người chỉ có thể nương ánh lửa mỏng manh xa xa để tìm đường.



Bên trong thôn trang, tiếng súng ầm ầm, không ngừng nổ mạnh, nhưng chiến trường chủ yếu vẫn nằm ở giải đất trung tâm giữa hai cửa thôn, hố dầu bên này thì trước mắt vẫn chưa có kẻ địch nào xâm nhập.



Thế nhưng, tuy rằng không có kẻ địch nào tấn công, nhưng ở đây lại có rất nhiều binh lính đang phòng thủ. Những người này hoặc là mới từ tiền tuyến tan tác tới, hoặc là vẫn trốn ở đây để đợi phục kích kẻ địch.



Lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy đám người Triệu Ngọc một đường chạy tới, bọn họ nhất thời không phân rõ là địch hay bạn, lập tức có hơn mười người chĩa súng về phía bọn họ, mắt thấy sẽ nổ súng bắn.



May mà Triệu Ngọc đúng lúc đeo kính nhìn xuyên đêm, sau khi đột nhiên nhìn thấy nhiều binh lính như vậy, hắn véo cánh tay tên phiên dịch một cái, khiến hắn ta kêu đau mà hô to một tiếng.



“A... ¥¥...” Tên phiên dịch dùng ngôn ngữ địa phương để hô lên, đám binh lính này bỗng dưng nghe thấy vậy thì không khỏi sững sờ tại chỗ.



Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, Triệu Ngọc đã nghĩ đến nó trước tiên, chính là lợi dụng tên phiên dịch để hợp tác với các quân lính phòng thủ này, cùng nhau thoát khỏi khốn cảnh rồi tính sau.



Nhưng mà cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu tên phiên dịch không đúng mà sau khi hô xong, vậy mà lại dùng ngôn ngữ địa phương của bọn họ mà la lớn: “Mau! Mau giết bọn họ đi, tướng quân đã chết rồi! Bị bọn họ hại chết!! Nổ súng mau!”



Đậu xanh rau má nhà nó!



Triệu Ngọc có máy phiên dịch tàng hình, nhất thời nghe thấy rõ ràng rành mạch, hắn vừa thấy tình huống không ổn, lập tức đẩy tên phiên dịch đến trước người mình và nổ súng bắn nhóm kẻ địch kia!



Phản ứng của Triệu Ngọc không chậm, đám người Cao Nhã cũng là cao thủ, vài thành viên của phòng Đặc Cần cũng đồng thời bóp cò súng, bắn mạnh về phía hầu hết các kẻ địch, hiện trường lập tức tràn đầy tiếng gào khóc thảm thiết, trong chớp mắt đã có rất nhiều người ngã xuống!



Nhưng mà bởi vì khoảng cách gần quá, số lượng kẻ địch lại quá nhiều, trong lúc nã súng, vẫn có kẻ địch vừa nổ súng vừa đánh tiếp. Một viên đạn bắn trúng Cao Nhã, quán tính quá mạnh khiến nữ thành viên của phòng Đặc Cần này bị đánh bại.



Ngô Đế Thu cầm một khẩu súng tự động mà điên cuồng bắn phá, khi bắn gần hết kẻ địch thì đồng thời cũng trúng đạn ngã xuống...



“A!!!” Triệu Ngọc điên cuồng hét lên một tiếng, vừa khoác áo chống đạn tàng hình, đồng thời kéo tên phiên dịch kia ra, vọt vào trận doanh của kẻ địch.



Thứ Triệu Ngọc cầm chính là một khẩu súng lục, bởi vì có kính nhìn xuyên đêm nên hắn có thể nhìn thấy vị trí của kẻ địch cực kỳ rõ ràng, hơn nữa khoảng cách rất gần, hắn nhanh chóng đánh ngã vài kẻ địch cực kỳ chính xác...



Đoàng...



Đoàng...



Răng rắc, răng rắc...



Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc bắn đến mức cực kỳ hưng phấn, súng lục đột nhiên hết đạn. Hắn lập tức đẩy tên phiên dịch, ra đoạt lấy một khẩu AK vào tay, lại xông về phía binh lính đang ẩn náu trong hố dầu.



Ở trong hố dầu ít nhất vẫn còn sáu, bảy tên lính đang trốn, cả đám bọn họ đang trốn từ một nơi bí mật gần đó để bắn lén, gây ra không ít phiền toái cho phòng Đặc Cần.



Triệu Ngọc lập tức vọt vào, thừa dịp bọn họ trở tay không kịp mà lập tức giết bọn họ, chỉ một lát sau, hắn đã “rửa sạch” mấy tên binh lính đó.



Đoàng!



Ai ngờ, chờ Triệu Ngọc Thanh xử lý xong, sau lưng lại đột nhiên trúng một viên đạn.



Nhìn lại, thấy kẻ nổ súng bắn hắn không phải người khác, đúng là tên phiên dịch đáng giận kia! Thì ra, trên người tên phiên dịch cất giấu một khẩu súng lục, vậy mà bắn lén Triệu Ngọc.



May thay Triệu Ngọc có áo chống đạn tàng hình, bằng không, lần này thật đúng là trúng chiêu rồi.



A!!!







Một tiếng kêu to vang lên, Cao Nhã bên kia bỗng nhiên nhảy lên, mạnh mẽ đè tên phiên dịch xuống mặt đất, một quyền đấm hắn ta đến mức cả khuôn mặt nở hoa.



Ngay sau đó, Cao Nhã giơ nắm tay lên, chuẩn bị đánh chết hắn ta ngay tại chỗ.



“Đừng... Đừng...” Triệu Ngọc nhanh chóng tiến lên, đầu tiên là giật lấy khẩu súng lục trong tay tên phiên dịch, sau đó ngăn Cao Nhã lại, nói: “Tên này còn hữu dụng! Đừng giết hắn ta vội!”



“Hả? Anh...” Cao Nhã còn tưởng rằng Triệu Ngọc trúng đạn, đầu tiên là liếc nhìn Triệu Ngọc một cái đầy kinh dị, sau đó mới chỉ vào quần áo mình và nói: “Suýt nữa quên mất, anh cũng mặc áo chống đạn mà nhỉ! Tôi còn tưởng anh đã chết rồi cơ...”



Trời ạ...



Cao Nhã vừa nhắc nhở như vậy, Triệu Ngọc nhất thời đau lòng một trận, đúng vậy! Ông đây vốn mặc áo chống đạn mà! Sao còn phải lãng phí một đạo cụ quý giá cơ chứ?



“Mau!” Nhưng mà, Triệu Ngọc không kịp tiếc hận, đội trưởng Bộc Gia Hữu cùng các đội viên khác đã vọt đến đây, la lớn với bọn họ: “Chạy mau! Nhanh chóng rời khỏi nơi này... Mau đi!”



Đúng lúc anh ta kêu to, các thành viên của phòng Đặc Cần che chở đám người Chử Bằng, nhanh chóng vọt vào lều cạnh hố dầu, một đường chạy về phía hướng Tây.



Ngay tại lúc bọn họ chạy trốn, rất nhiều kẻ địch bên ngoài nghe thấy tiếng động đều chạy tới, tất cả đều chui vào cái lều đã bị sập lúc trước.



Kết quả, bom mà Bộc Gia Hữu đã cài lập tức nổ ầm một cái!



Không biết thiết bị lọc dầu kia có nguyên lý gì, bom vừa nổ là thiết bị kia cũng nổ theo!



Chỉ thoáng chốc, một quả cầu lửa cực kỳ lớn nổ tung giữa lều, quả cầu lửa ấy bay lên trời, thậm chí hình thành một đám mây nhỏ, nháy mắt đã nuốt hết bọn địch vào đó...



A!!!



Rất nhiều kẻ địch không bị nổ trực tiếp, đều bị sóng xung kích cực mạnh hất bay, nhất thời rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, khung cảnh vô cùng hoành tráng...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom