• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1491

Chương 1491 : Chương 1491








Chương 1491SO SÁNH VÀ TỔN THƯƠNG



“Ừm... Tôi thì có mang di động.” Triệu Ngọc lấy di động của mình ra nói: “Có điều, hình như không có tín hiệu!”



“Vô dụng thôi!” Bộc Gia Hữu lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng có mang di động! Nhưng mà ở chỗ hoang vu không thấy bóng người này, vốn dĩ không có trạm phát sóng, cho nên, trừ điện thoại vệ tinh ra thì di động không có tác dụng gì đâu!”



Đối với điểm này, trong lòng Triệu Ngọc đã hiểu rõ.



Từ lúc đi vào hẻm núi Suya thì hắn đã phát hiện di động của mình thành đồ trang trí rồi.



Sim điện thoại mà phòng Đặc Cần cài đặt tạm thời cho hắn, chỉ có thể sử dụng nó trong những thành phố lớn của Talstein thôi, những nơi hơi xa xôi một chút sẽ mất tín hiệu.



Trước đó, hắn đã thử dùng máy tăng cường tín hiệu rồi, máy này chỉ có thể tăng mạnh tín hiệu của điện thoại di động chứ không có cách nào thỏa mãn vấn đề chuyển phát thông tin.



“Ài, cuối cùng tôi cũng hiểu cái nghèo mà cả thế giới công nhận là có ý gì.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Chỗ này nói đúng ra là một thế giới không có điện thoại di động, phương tiện thông tin lạc hậu thế này cơ mà!”



“Ừm...” Bộc Gia Hữu nhìn các đội viên thăm dò nơi xa, thở dài phụ họa Triệu Ngọc: “Bằng không, chúng ta đã không vì vài hố dầu mà phải mạo hiểm như thế này!”



“Trước kia, tôi đi vùng Tây Bắc nước ta để làm nhiệm vụ, nơi đó là một vùng đất lạnh hoang sơ, số lượng hố dầu nhiều hơn nơi này nhiều, số lượng có thể gấp nơi này ngàn lần, thậm chí gấp vạn lần!” Đội trưởng Bộc nhớ lại: “Tôi lập tức hỏi dân bản xứ rằng nếu đã có dầu mỏ thì vì sao không đi khai thác?”



“Anh đoán xem dân bản xứ nói thế nào?” Bộc Gia Hữu hỏi một câu, sau đó tự mình nói đáp án: “Bọn họ nói, trữ lượng dầu như thế quá ít, không đáng khai thác!”



“Ài...” Sau khi tên phiên dịch nghe xong, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, phẫn nộ lẩm bẩm: “Không có so sánh thì không có tổn thương, ài...”



“Triệu Ngọc, thật ra...” Cao Nhã nhìn tên phiên dịch một cái rồi kéo Triệu Ngọc qua một bên, lén lút nói: “Thật ra thì tình huống của chúng ta không nghiêm trọng như tưởng tượng đâu. Trên người của chúng tôi có mang thiết bị định vị, cho dù chúng tôi không gọi điện thoại về thì tổng bộ vẫn có thể biết được vị trí của chúng ta.”



“Cho nên, tiếp theo, chúng ta chỉ cần làm một việc là tìm địa phương an toàn và chờ cứu viện! Anh cũng chỉ cần làm một chuyện, đó chính là ở cùng chúng tôi, ngàn vạn lần đừng chạy loạn nữa!”



“À...” Nghe thấy Cao Nhã nói vậy, lúc này Triệu Ngọc mới thoáng thấy yên tâm một chút.



Vừa rồi, trong lòng hắn đúng là đang nghĩ liệu mình có phải cần sử dụng thiết bị cải trang tàng hình để biến thành dân bản xứ, một mình xâm nhập vào bang Bertsdale để tìm điện thoại vệ tinh hay không!



Bây giờ xem ra, nhiệm vụ của bọn họ không phức tạp như trong tưởng tượng, tuy bọn họ phải đi vào sâu trong lòng Vaqueria, nhưng chỉ cần có thể tìm thấy một chỗ an toàn sống sót và chờ đợi cứu viện là ổn.



Nhưng mà cứ như ông trời cố ý làm khó Triệu Ngọc vậy, Triệu Ngọc vừa mới thả lỏng một chút thì một tiếng súng đáng sợ từ bên trong hẻm núi đột nhiên vang lên!



Sau khi nghe thấy tiếng súng, trong hẻm núi sôi trào chỉ trong nháy mắt, các binh lính gần đó lập tức tán loạn như chim sợ ná, bắt đầu liều mạng chạy về phía trước.



“Không... Không hay rồi...” Tên phiên dịch hoảng sợ nói: “Bọn chúng... Bọn chúng đuổi theo tới đây rồi!”



“Đội trưởng, hay là...” Lúc này, Khổng Thạc nhìn địa hình chật hẹp, nhỏ giọng nêu ý kiến cho Bộc Gia Hữu: “Chúng ta tìm một nơi thích hợp, nổ tung hẻm núi này luôn?”



“Không được, không có tác dụng đâu...” Ai ngờ, lỗ tai của tên phiên dịch vô cùng nhạy bén, nghe thấy Khổng Thạc nói vậy liền vội vàng xua tay ra hiệu: “Cho dù anh có cho nổ tung nơi này cũng vô ích!”



“Hẻm núi này song song với con đường ngoài cửa Nam, chỉ cách có mấy trăm mét!” Tên phiên dịch lo lắng, vừa khoa tay vừa nói: “Nếu như nơi này bị nổ tung, bọn họ vẫn có thể vòng qua bên kia đuổi theo chúng ta!”



“Chuyện này...” Bộc Gia Hữu và Khổng Thạc liếc nhau, cố gắng nghĩ cách.



“Xem ra...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chỉ có một cách khả thi thôi!”



Triệu Ngọc luôn luôn lấy những cách thức kỳ lạ để chiến thắng, hắn vừa nói như vậy thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của các đội viên đội thăm dò, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.



Ầm...



Ầm...



Trong lúc này, tiếng súng từ xa lại gần, tình hình cấp bách như lửa sém lông mày.



“Còn chờ cái gì nữa!” Triệu Ngọc đột nhiên quát lớn một tiếng, dồn sức mà hô thật to, cả đầu lưỡi cũng như sắp bay ra ngoài: “Chạy đi!”



Sau khi nói xong, hắn là người đầu tiên chạy như điên về phía trước, còn không quên lôi tên phiên dịch kia chạy theo...



Đờ mờ...



Trong lúc mọi người được mở rộng tầm mắt thì cũng cố theo sát Triệu Ngọc, chạy thật nhanh về phía trước...



Ầm ầm...



Kẻ địch đuổi theo rất sát, hơn nữa còn có khí thế phải bắt họ bằng được, sau khi mọi người chạy như điên hơn một trăm mét, chẳng những không thể bỏ kẻ địch lại mà luồng đạn bắn tới còn trở nên dày đặc hơn.



Mấy viên đạn gào rít xẹt qua, có vài binh lính địa phương bất hạnh trúng đạn, ngã xuống đất.



Tình hình như vậy càng khiến những người khác sợ tới mức thất kinh, càng chạy trốn điên cuồng hơn.



“Làm vậy... không được đâu!” Vào thời khắc mấu chốt, Quan Anh ghìm súng nói với đội trưởng Bộc: “Chúng ta mang theo nhiều người thế này, không thể chạy thoát khỏi bọn chúng đâu!”



“Đội trưởng, để tôi cản phía sau cho!” Cậu ta chỉ vào súng bắn tỉa của mình và nói: “Cho bọn chúng mấy phát súng, bọn chúng sẽ không dám đuổi sát như vậy nữa đâu!”



“Đúng đấy!” Dương Phong ở bên cạnh, cũng lấy một khẩu súng ngắm ra chờ lệnh.



“Được!” Lúc này, Bộc Gia Hữu hạ lệnh: “Tôi và các cậu ở lại, Cao Nhã, cô đưa các đội viên đội thăm dò và thần thám Triệu đi trước!”



“Vâng!” Cao Nhã lập tức nhận lệnh rồi che chở các đội viên đội thăm dò tiếp tục tiến lên.



Dương Phong và Quan Anh thì nhanh chóng tìm địa hình thuận tiện để xạ kích, hai người phân ra hai bên trái phải rồi ẩn nấp.



Quả nhiên kẻ địch đuổi theo rất sát sao, bọn họ vừa mới chuẩn bị sẵn sàng thì đã có một đội xuất hiện trong bóng mờ của hẻm núi, thông qua thiết bị nhìn xuyên đêm, hai người có thể tinh tường nhìn thấy cách ăn mặc của những kẻ địch này.



Từ cách ăn mặc và vũ khí có thể thấy được những người này là kẻ đã tấn công thôn trang, nếu bọn chúng đã tấn công đến nơi này thì có nghĩa là bọn chúng đã hoàn toàn chiếm được thôn trang kia.



Trong đêm tối, những kẻ địch đang đuổi theo này không hề ngắm bắn gì, cứ vừa đuổi theo vừa bắn súng về phía trước, không quan tâm đạn sẽ bắn trúng chỗ nào!



Kết quả, ngay lúc bọn chúng đang hăng say đuổi theo thì Dương Phong và Quan Anh vốn am hiểu ngắm bắn bắt đầu nổ súng!



Đoàng!



Đoàng!



Ngay sau khi hai tiếng súng bất thường vang lên, hai kẻ địch đi đầu ngã xuống đất!



Hả...



Những kẻ địch khác vô cùng hoảng sợ, bọn chúng cho là kẻ địch đã tan rã, đâu ngờ tới việc sẽ bị phản kích?



Đoàng!



Đoàng!



Lại là hai tiếng súng vang lên, lại có hai kẻ địch khác ngã xuống.



Uy lực của súng ngắm rất đáng sợ, sau khi đánh gục kẻ địch, máu bắn tung tóe ra khắp hiện trường...



Á á á...



.



Lần này, kẻ địch không có cách nào bình tĩnh được nữa, có người gấp gáp trốn đằng sau nham thạch, có kẻ thì lui về phía sau mấy bước.



Kết quả, tiếng súng đáng sợ kia lại vang lên, trên người một kẻ địch đang muốn quay lại tránh né tuôn ra một đóa hoa máu, biến thành tử thi mà ngã xuống đất ngay tại chỗ!



Đoàng!



Lại một tiếng súng vang lên, một kẻ địch trốn đằng sau hòn đá tự nhận là không có nguy hiểm bỗng dưng phát ra tiếng kêu thảm thiết.



Hóa ra có một viên đạn bắn tảng đá trước mặt gã ta nát vụn, những mảnh đá văng tung tóe trúng vào mắt và mặt của gã ta, khiến gã ta đau đớn đến mức nằm trên mặt đất mà rú thảm, lăn lộn không ngừng!



Đoàng...



Đoàng đoàng...



Tiếng súng ngắm đáng sợ lại vang lên vài lần, khiến nhóm kẻ địch định trốn đi phải kêu cha gọi mẹ.



Dưới sức ép khổng lồ của tử vong, cuối cùng bọn chúng không chịu nổi nữa, tất cả quay đầu bỏ chạy, bị ép phải lùi lại...



“Đi thôi!” Bộc Gia Hữu dùng ống nhòm ban đêm thấy hết mọi chuyện, sau khi phát hiện kẻ địch lui lại thì anh ta lập tức xua tay ra hiệu cho hai đội viên đội đặc công: “Chúng ta đi nhanh lên! Bọn chúng tạm thời không dám truy đuổi nữa! Nhanh lên...”



Nhận được mệnh lệnh, Dương Phong và Quan Anh dùng tốc độ nhanh nhất cất súng ngắm đi, sau đó chạy vào trong hẻm núi phía trước, Bộc Gia Hữu thì bảo vệ sau lưng bọn họ, chạy vào ngay sau đó.



Ai ngờ, lúc Bộc Gia Hữu xoay người lại thì lỗ tai anh ta nhạy bén nghe thấy có tiếng vang khác thường trên đỉnh đầu mình.



Hửm?



Anh ta lập tức cảnh giác nhìn thoáng qua không trung, nhưng mà chỗ cao trên hẻm núi toàn là vách đá dựng thẳng, không thể nào có người! Anh ta nhanh chóng dùng ống nhòm nhìn ban đêm xem xét một phen, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.



Hửm...



Bộc Gia Hữu khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng anh ta nghe thấy trên cao có tiếng gì đó, nhưng sao lại không nhìn thấy gì cả?



Rơi vào đường cùng, đội trưởng Bộc không nghĩ nhiều nữa, đuổi theo các đội viên rời khỏi nơi này.



Mà ngay sau khi anh ta rời khỏi đó vài giây, chỉ thấy phía trên hẻm núi bỗng nhiên vang lên tiếng quạt gió ong ong ong mỏng manh, nếu đến gần xem thử thì phát hiện đó là chiếc flycam xinh xắn nhẹ nhàng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom