• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • Chap-1478

Chương 1478 : Chương 1478THỦ ĐOẠN








THƯƠNG NHÂN BUÔN SÚNG ỐNG ĐẠN DƯỢC CÙNG ĐƯỜNG BÍ LỐI



“Tới đây, giữ chặt cánh tay của gã ta lại!”



Sau khi thẩm vấn kết thúc, gương mặt Bộc Gia Hữu nghiêm nghị ra lệnh, đoàn người Ngô Đế Thu lập tức đè Yuri lại, ghìm gã ta cùng với cánh tay đang bị đâm dao đó lên thùng xe phía trước.



“Không... Không, không, không...” Yuri nóng nảy đến độ hô lên bằng tiếng Hoa, vô cùng tuyệt vọng la lên: “Tôi... Tôi nói đều là sự thật, là thật! Tôi không dám, không dám nói dối đâu...”



Phụt...



Bộc Gia Hữu dùng sức một cái, con dao găm lập tức được rút ra ngoài.



Rầm! Quyển sách dính với bàn tay lập tức rơi xuống cốp xe.



Á!



Yuri phát ra tiếng kêu la thảm thiết, đau đớn đến độ đầu đổ đầy mồ hôi...



Ngô Đế Thu hiểu ý của Bộc Gia Hữu cho nên lập tức đem quyển sách có dính máu đệm xuống dưới cổ tay Yuri, còn lật bàn tay Yuri lên, vạch cổ tay ra.



“NO! NO! NO! NO...” Yuri sắp bị sợ điên rồi, dùng sức giãy giụa nhưng dù làm thế nào cũng không thoát được sự trói buộc của các đội viên đặc công.



“Tôi chỉ hỏi anh một lần thôi!” Bộc Gia Hữu nhắm mũi dao găm ngay cổ tay Yuri, lạnh như băng nói: “Đội thăm dò Trung Quốc mất tích trong cánh đồng hoang trên cao nguyên Tovuz của Talstein có liên quan gì đến các anh!?”



Đội trưởng Bộc hỏi xong, đội viên tên là Dương Phong lập tức dùng tiếng Nga phiên dịch cho Yuri nghe.



Kết quả là sau khi nghe xong, Yuri lắc đầu nguầy nguậy, dùng tiếng Nga vội vàng trả lời: “Tôi không biết, thật sự không biết gì cả! Đội thăm dò gì chứ? Các anh có ý gì!?”



Thấy biểu hiện của Yuri, trên mặt mỗi một đội viên đều lộ ra vẻ thất vọng, duy chỉ có Bộc Gia Hữu vẫn lạnh lùng như trước, con dao di chuyển trên dưới cổ tay Yuri, tỏ vẻ muốn đâm.



Nhìn thấy dao găm lúc ẩn lúc hiện trên cổ tay mình, Yuri òa khóc thành tiếng, gã ta lớn tiếng van xin: “Cầu xin... Cầu xin các anh mà, tôi thật sự không biết các anh có ý gì cả. Tôi còn tưởng các anh chỉ là khách du lịch bình thường thôi, chứ nếu không thì chúng tôi cũng không dám tính kế các anh đâu. Chúng tôi... Chúng tôi thật sự đã rơi vào bước đường cùng rồi...”



“Anh suy nghĩ thật kĩ lại lần nữa...” Bộc Gia Hữu lạnh lùng hỏi: “Anh chắc chắn từ trước đến nay chưa từng nghe đến tin tức nào có liên quan đến đội thăm dò sao? Hãy nhớ lại xem, trong tổ chức Kỳ Xí mà các anh tiếp xúc có người nào từng nhắc tới hay không?”



“À...” Sau khi nghe hiểu thì Yuri lập tức cố gắng nhớ lại, qua thật lâu sau mới lên tiếng: “Hình như... Hình như tôi có từng nghe Sail nhắc tới!”



“Chờ một chút, để tôi nhớ lại chút đã...” Yuri nhíu chặt mày lại: “Nếu là Ivanov còn sống thì tốt rồi, anh ta thông thạo ngôn ngữ địa phương Vaqueria, còn tôi chỉ là... có thể nghe hiểu một chút xíu thôi, tôi nhớ là... Ở trên xe...”



“Chính là... Chính là trên đường chúng tôi bị bọn họ đưa tới trấn nhỏ này, đúng là có người đề cập tới cái gì mà người Trung Quốc mất tích, còn có đội khoan giếng gì gì đó!”



“Hả?” Nghe đến đây, hai mắt mọi người sáng lên, Dương Phong vội vàng thúc giục hỏi: “Anh suy nghĩ cẩn thận lại xem, cụ thể thì bọn họ nói như thế nào? Có phải có liên quan tới bọn họ hay không? Là bọn họ làm à?”



“Không... Không không không...” Yuri vội vàng lắc đầu: “Vấn đề này thì tôi có thể khẳng định vụ đội khoan giếng gì đó bị mất tích không có liên quan gì tới bọn họ cả!”



“Lúc ấy...” Yuri nghiêm túc nói: “Mấy người đó chỉ là buột miệng nói ra một vài câu thôi, cứ như đang nói chuyện phiếm với nhau vậy... Theo tôi nghe thì có vẻ như bọn họ cũng không rõ lắm, chắc... chắc là không có liên quan gì với bọn họ đâu nhỉ?”



Chậc chậc...



Nghe đến đây, Triệu Ngọc không khỏi chậc lưỡi liên tục.



Quả nhiên, bởi vì nhóm người Arna đã thẩm vấn đám Sail nên bọn họ biết được vụ đội thăm dò mất tích không có liên quan gì đến tổ chức Kỳ Xí cả!



Bây giờ nhìn lại thì vụ mất tích cũng không liên quan tới mấy thương nhân buôn súng ống đạn dược này. Bọn họ tới Yilmaz chỉ để mua bán súng ống đạn dược thôi, không có lý nào lại để dính vào đội thăm dò của Trung Quốc cả...



Vụ án này thật sự là không dễ làm rồi!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nháy mắt với Bộc Gia Hữu, ngón tay chỉ lên trên trời.



Bộc Gia Hữu lập tức hiểu được ý của hắn, lại hung tợn hỏi Yuri: “Tôi hỏi lại anh, trong mấy ngày các anh vào núi, có ai nhìn thấy hoặc nghe thấy thứ gì có liên quan tới khinh khí cầu không?”



“Hả?” Sau khi nghe hiểu, Yuri nhếch miệng tới tận mang tai, lắc đầu nguầy nguậy mà nói: “Tôi... Tôi thật sự không hiểu... Khinh khí cầu là cái gì? Là một biệt hiệu sao?”



“Từ... Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy khinh khí cầu gì đó cả!” Gã ta thở dài nói: “Nếu là có khinh khí cầu thì chúng tôi đâu đến nỗi bị nhốt ở đây chứ?”



“...”



Thấy sự kinh ngạc của Yuri khi nghe về khinh khí cầu, mọi người lại rơi vào thất vọng. Thậm chí ngay cả Triệu Ngọc cũng bắt đầu dao động, có phải đầu mối khinh khí cầu này vốn sai lầm rồi hay không?



“Nhưng mà...” Cao Nhã suy nghĩ trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc và Bộc Gia Hữu: “Đội thăm dò mất tích trước, mà chuyện bọn họ bị dẫn vào hẻm núi Suya lại xảy ra sau đó, cho nên không gặp phải khinh khí cầu cũng là bình thường đúng không?”



Ừm...



Triệu Ngọc và Bộc Gia Hữu cùng gật đầu, nhưng nếu vụ đội thăm dò mất tích không liên quan tới tổ chức Kỳ Xí và nhà buôn súng ống đạn dược thì bây giờ bọn họ phải lập kế hoạch cho bước tiếp theo thôi.



Tiếp tục tìm kiếm, hay là bỏ dở tại đây?



Nếu như tiếp tục tìm kiếm thì nên đi tới nơi nào?



“Khoan đã...” Đột nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi Yuri: “Băng buôn súng ống đạn dược của các anh có tổng cộng bao nhiêu người?”



Đợi sau khi Dương Phong phiên dịch lại thì Yuri lập tức trả lời ngay: “Năm người! Lúc ở trấn nhỏ, chúng tôi phản kháng cho nên đã chết hai người! Sau đó lại bị các anh bắn chết hai người, bây giờ chỉ còn lại mình tôi thôi!”



“Các anh mang theo bao nhiêu vũ khí?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Không có nhiều, đều là hàng mẫu thôi.” Yuri thành thật trả lời: “Đựng trong hai cái rương!”



“Đám vũ khí đó đâu?”



“Chúng tôi đã dùng một phần trong lúc phản kháng rồi!” Yuri nhìn vào chỗ sâu trong khe núi, nói: “Còn có một cái rương, do không mang đi được cho nên đã giấu ở bên đó!”



“Tôi không hiểu...” Triệu Ngọc nói: “Nếu các anh đã giết chết hơn mười người của tổ chức Kỳ Xí ở đây rồi thì tại sao còn không chạy xa đi? Không sợ bọn họ phái người tới tìm à?”



“Sợ chứ! Sao mà không sợ được?” Yuri bất đắc dĩ nói: “Nhưng bọn tôi cũng rơi vào bước đường cùng mà! Ừm...” Gã ta hất cằm chỉ vào chỗ sâu trong trấn nhỏ: “Con đường đó đi thông tới nội địa Vaqueria, nếu đi tới đó thì xem như là bọn tôi tự chui đầu vào lưới rồi!”



“Ừm...” Gã ta lại chỉ về phương hướng lúc tới khe núi: “Đi về phía đó là có thể trở lại Yilmaz, nhưng bây giờ, Yilmaz lại đang truy nã cả thành phố, đường đó chẳng khác nào con đường chết cả!”



“Vậy thì...” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ sâu trong khe núi: “Tại sao các anh không đi về phía trước chứ? Hình như đi thẳng theo khe núi này là có thể tới Kazakhstan thì phải? Cho dù không tới thì trên thượng du cũng có nguồn nước hoặc thôn xóm gì đó, dù sao cũng tốt hơn bị nhốt ở đây chờ chết đúng không?” .



“Đúng vậy!” Yuri gật đầu nói: “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà... lại không đi qua được!”



“Cái gì? Không đi qua được?” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng phát hiện ra được mình đã hỏi tới điểm chính rồi, cho nên nóng lòng hỏi: “Tại sao lại không đi qua được? Các anh đã đi rồi sao?”



“Đúng vậy!” Yuri ủ rũ cúi đầu nói: “Đi về phía trước chừng mười lăm cây số, có một thôn xóm nhỏ! Nhưng mà không biết có chuyện gì mà khắp nơi trong thôn xóm đều là người dân cầm súng. Bọn họ còn xây dựng công trình phòng thủ và tường vây trong khe núi nữa, còn có người đi tuần suốt đêm. Ba người chúng tôi đi vòng quanh nơi đó mà vẫn không tìm được con đường có thể đi vòng qua! Không biết phải làm sao cho nên mới đành phải đi về đường cũ! Chúng tôi vốn định ở trong trấn nhỏ này chỉnh đốn một lúc, sau đó sẽ xuống hạ lưu để tìm một con đường ra khác, nhưng nào biết lại gặp phải các anh chứ!”



“Hả?” Nghe thấy tin tức này, Triệu Ngọc và Bộc Gia Hữu lập tức nhíu mày lại. Bộc Gia Hữu vội vàng hỏi: “Các anh có biết trong thôn xóm đó là người nào hay không? Thuộc về băng đảng nào?”



“Chúng tôi không biết!” Yuri bất đắc dĩ trả lời: “Cũng do không biết cho nên mới không dám đi bừa! Nhỡ đâu là tổ chức Kỳ Xí thì...”



“À...” Nghe đến đây, Triệu Ngọc như bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu. Hắn kéo Bộc Gia Hữu sang một bên, nói nhỏ: “Đội trưởng Bộc... Chúng ta làm một cái giả thiết nhé!”



“Vào lúc đội thăm dò mất tích, Sail đang chuẩn bị đàm phán súng ống đạn dược với thuộc hạ của gã. Cho nên...” Triệu Ngọc chỉ vào trấn nhỏ vô danh ở phía xa: “Khinh khí cầu không thể nào hạ xuống ở chỗ này được, cũng không có khả năng bay tới nội địa Vaqueria!”



“Đúng, có lý!” Ánh mắt Bộc Gia Hữu sáng lên, rồi anh ta gằn từng chữ, nói: “Cũng có nghĩa là thôn xóm phủ kín vũ khí ở phía trước đó mới là... hy vọng duy nhất của chúng ta!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom