• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

  • Chap-1477

Chương 1477 : Chương 1477MÀN DẠO ĐẦU RẤT ĐỘC ĐÁO







Nửa giờ sau, ven đường trấn nhỏ vô danh.



“Đội trưởng.” Ngô Đế Thu báo cáo với Bộc Gia Hữu: “Xe đã được sửa xong rồi, nhưng bánh xe dự phòng của cả hai chiếc xe đã bị dùng hết. Sau này, bánh xe của chúng ta không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì nữa!”



“Ừm...” Bộc Gia Hữu xoay người nói với Triệu Ngọc: “Quả nhiên là tôi không nhìn lầm người, thần thám Triệu không hổ là văn võ song toàn trong truyền thuyết. Không ngờ rằng dưới tình huống như ban nãy, cậu lại có thể chặn được bọn chúng trước một bước, thật là lợi hại!”



“Đúng vậy.” Ngô Đế Thu phụ họa theo: “Không phải thần thám Triệu nói tai mình không được tốt sao? Vậy làm sao anh biết phía địch có tay súng bắn tỉa, vả lại còn đoán được vị trí của tay súng bắn tỉa nữa?”



“Ha ha... Ha ha...” Triệu Ngọc chưa suy xét đến vấn đề này, cho nên sau khi cười ngây ngô thì lại bắt đầu giả vờ: “Vấn đề này hả, có thể là một loại thiên phú chăng!”



Ực...



Ngô Đế Thu nuốt một ngụm nước bọt, kiên quyết nhận thua.



“Đội trưởng, em không sao đâu!” Lúc này, Quan Anh quấn băng vải trước ngực xuất hiện. Cậu trai chỉ vào vết thương của mình rồi nói: “Đạn chỉ xuyên qua một chút thôi nhưng suýt chút nữa là em xong đời rồi, may mà anh có nhắc em phải luôn mặc áo chống đạn!”



“Tuy nhiên... Flycam lại bị hỏng mất rồi!”



“Người không sao là tốt rồi!” Đội trưởng Bộc gật đầu, vỗ lên bả vai Quan Anh xem như an ủi.



“Mạng thằng nhóc cậu lớn quá đấy!” Lúc này, Cao Nhã đi từ bên cạnh tới, nghịch ngợm dùng tay phải ôm lấy bả vai Quan Anh nói: “Nếu tay súng bắn tỉa đó nhắm thẳng ngay đầu của cậu thì dù có thêm mười cái áo chống đạn cũng không có tác dụng đâu!”



“Đội trưởng!” Sau đó, Cao Nhã giơ cây súng bắn tỉa trong tay trái lên: “Là SVD, cũng được sản xuất tại Nga!”



“Để tôi xem...” Bộc Gia Hữu cầm súng trong tay rồi gật đầu nói: “Đúng là Dragunov SVD, thảo nào Quan Anh có thể nhặt được cái mạng trở về! Tuy nhiên...” Anh ta tháo băng đạn ra nhìn thử rồi nói: “Vị trí chống bụi có hơi áp sát xuống, chốt an toàn hơi nhỏ một chút, có lẽ đây là một khẩu SVD đã qua cải tiến rồi!”



“Ồ? Cũng là mới nhất sao?” Cao Nhã nhếch mép: “Rốt cuộc thì đám người này là cái quỷ gì vậy?”



“Này? Thần thám Triệu...” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Cao Nhã vội vàng tiến tới bên cạnh hỏi: “Vừa rồi, tôi quên chưa hỏi anh đó! Anh và đội trưởng Bộc xuống núi cùng với nhau thì làm sao anh biết được chúng tôi gặp phải tay súng bắn tỉa chứ, rồi làm sao có thể xác định được vị trí của tay súng bắn tỉa nhanh như vậy được?”



“Ừm... Vấn đề này... Vấn đề này hả...” Nghe thấy Cao Nhã đề cập tới câu hỏi ban nãy, Triệu Ngọc làm như thật mà lắc đầu nói: “Âm thanh của súng bắn tỉa không giống với các loại súng khác mà! Vả lại, giữa tiếng súng đầu tiên vang lên chênh lệch mấy giây với tiếng súng thứ hai, rõ ràng là có tay súng bắn tỉa đang nhắm!”



“Còn vị trí của tay súng bắn tỉa.” Triệu Ngọc chỉ về phía xa xa: “Hình như cũng chỉ có mấy mỏm núi đá ở phía Bắc đó thì thích hợp nhất thôi! Dù sao nếu như là tôi thì tôi nhất định sẽ chọn nơi đó mai phục!”



“Òa, lợi hại, lợi hại!” Cao Nhã giơ ngón tay cái lên: “Đúng là không hổ danh thần thám mà! Nếu đổi thành người bình thường thì đã luống cuống từ lâu rồi, nhưng anh vẫn còn có thời gian phân tích tình hình. Bái phục, bái phục!”



“Xì...” Cao Nhã nói xong, Ngô Đế Thu đứng bên cạnh lập tức ném cho Triệu Ngọc một ánh mắt khinh bỉ. Bởi vì ban nãy, Triệu Ngọc không hề nói như vậy.



“Cô cũng lợi hại lắm.” Triệu Ngọc không để ý tới sự khinh bỉ của Ngô Đế Thu mà chắp tay khen ngợi Cao Nhã: “Một cô gái lại có thể đấm vỡ kính chống đạn, sức mạnh của cô cũng không tầm thường đâu!”



“Ha ha... Quá khen, quá khen!” Cao Nhã học theo Triệu Ngọc chắp tay, sau đó cười nói: “Tôi đã sớm nghe nói thần thám Triệu giỏi đánh nhau rồi, nếu sau này có cơ hội thì hai chúng ta có thể luận bàn xem sao!”



“Ừm...”



Triệu Ngọc mới vừa định mở miệng nói chuyện thì đội viên tên là Đường Long đó lại đột nhiên chạy tới báo cáo với đội trưởng Bộc: “Đội trưởng, tên kia tỉnh rồi! Có thể thẩm vấn!”



“Vậy à?” Cao Nhã nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lẩm nhẩm: “Mới ba mươi mốt phút đã tỉnh rồi, tên đó chịu đánh tốt đấy!”



Mẹ kiếp...



Trong lòng Triệu Ngọc mặc niệm, xem ra cô Cao Nhã này đúng là một vị nữ trung hào kiệt sống động.



Khi Triệu Ngọc đi theo mọi người tới bên cạnh xe Jeep thì đã nghe thấy người đàn ông da trắng đó đang kích động nói điều gì đó.



Tay trái của gã ta bị còng vào chốt cửa của xe, trong miệng thì nói liến thoắng một đống ngoại ngữ nghe không hiểu. Triệu Ngọc chỉ có thể bằng cảm giác nhận biết được ngôn ngữ mà gã ta nói tương tự với ngôn ngữ nào đó ở khu vực Liên bang Nga.



“Đội trưởng, hắn ta nói tiếng Ukraine.” Đội viên tên là Dương Phong nói: “Em chỉ có thể nghe hiểu tên của hắn ta là Yuri! Em hỏi hắn ta có thể nói tiếng Anh hoặc tiếng Nga không thì hắn ta đều không hiểu!”



“À... Tôi biết rồi!” Bộc Gia Hữu nhìn tên đàn ông da trắng đó, rồi lại nhìn nhìn trang bị trên người mình, sau đó hỏi Ngô Đế Thu: “Tiểu Ngô, có phải trên xe cậu có sách không?”



“Dạ!” Ngô Đế Thu đã đi theo Bộc Gia Hữu nhiều năm rồi, cho nên vừa nghe thấy đội trưởng Bộc nói chuyện thì anh ta đã lập tức hiểu ý chạy đến trên xe, lấy quyển hướng dẫn sử dụng thật dày tới.



Sau đó, dưới cái nháy mắt của đội trưởng Bộc, Ngô Đế Thu đặt quyển sách lên trên cốp trước xe rồi sau đó mở bàn tay phải của người đàn ông da trắng ra, bắt đè lên trên quyển sách!



Tiếp đó, Bộc Gia Hữu bước tới bên cạnh, không nói thêm lời nào đã trực tiếp rút dao găm ra đâm xuyên qua lòng bàn tay của gã ta!



Phập!



Đầu dao găm đâm lên trên sách, ghim bàn tay của tên đàn ông da trắng và quyển sách lại với nhau.



“Á!!!” Người đàn ông da trắng bỗng dưng phát ra một tiếng la thảm thiết, rồi mới dùng mấy loại ngôn ngữ khác nhau bắt đầu năn nỉ, thậm chí bao gồm mấy câu tiếng Hoa luôn: “Tôi biết một chút, một chút... Á...”



Bàn tay của gã ta mang theo quyển sách thật dày, run lẩy bẩy ở giữa không trung, máu chảy từng giọt từng giọt theo cánh tay xuống, rơi xuống mặt đất...



Quả nhiên, lời dạo đầu vô cùng độc đáo này của đội trưởng Bộc đã nhận được hiệu quả ngoài dự đoán.



Tiếp theo, người tên là Yuri này dùng tiếng Nga trôi chảy để khai báo mọi chuyện từ đâu tới đuôi.



Triệu Ngọc suy nghĩ, dù gì thì mình cũng có rất nhiều máy phiên dịch cho nên lập tức lấy một cái ra sử dụng, nên hắn không cần người phiên dịch cũng có thể nghe hiểu được ý của người đó.



Nhưng mà, sau khi nghe hiểu rồi thì tâm trạng của Triệu Ngọc đã tụt dốc không phanh.



Sự thật lại không phát triển dựa theo dự đoán của hắn, người tên là Yuri này chỉ là... một tên buôn súng ống đạn dược, đang chuẩn bị mua bán với Sail ở Yilmaz mà thôi.



Hóa ra, Yuri và đám đồng bọn của gã ta đã hẹn bàn giao dịch với Sail ở Yilmaz.



Nhưng không nghĩ tới là bọn họ còn chưa gặp mặt Sail thì đã đột nhiên nhận được tin tức Sail đã bị bắt. Trong lúc không biết phải làm sao thì bọn họ đành phải từ bỏ vụ mua bán, mang theo một xe hàng mẫu súng ống đạn dược, chuẩn bị rút lui.



Lại không ngờ rằng khắp thành phố Yilmaz đã bị phong tỏa, bọn họ không đi ra được nữa rồi.



Càng họa vô đơn chí hơn chính là người đứng đầu tổ chức không hiểu tại sao Sail lại bị bắt, còn tưởng là có liên quan với bọn họ, cho nên đã sớm phái người khống chế bọn họ, vả lại còn dẫn bọn họ đi qua hẻm núi Suya vào trấn nhỏ không có tên này.



Tiếp đó, theo như ý nghĩ của đối phương thì phải chờ tới khi Sail được cứu ra để đối chất chính diện với bọn họ. Nếu như không có vấn đề thì sẽ thả bọn họ ra!



Kết quả là chuyện hỏng bét nhất cứ luôn nối đuôi nhau mà tới, không thể cứu Sail ra được, hoàn cảnh của nhà buôn bán súng ống đạn dược lần này rất không ổn.



Bởi vì trấn nhỏ không tên không phải là địa bàn của tổ chức Kỳ Xí, bọn họ không thể nào nán lại chỗ này quá lâu. Cho nên bọn họ bắt đầu bàn bạc xem nên giết chết đám người Yuri ngay tại chỗ hay là đưa về tổng bộ để tiếp tục thẩm vấn...



Mà cùng lúc này, đám người Yuri cũng đang bàn bạc, mặc dù bọn họ vô tội nhưng bọn họ hiểu rất rõ thủ đoạn làm việc của tổ chức Kỳ Xí, chỉ cần Sail không về được thì bọn họ hoặc là sẽ chết, hoặc là sẽ sống không bằng chết!



Vì vậy, đám người Yuri không muốn ngồi chờ chết, cho nên mới dựa vào sự hiểu biết của mình về những vũ khí đó, nhân cơ hội cùng nhau phản kháng, đảo ngược tình thế ở trấn nhỏ vô danh, giết hết toàn bộ mười mấy người của tổ chức Kỳ Xí!



Sau khi giết người xong, để không lưu lại dấu vết, bọn họ đã ném cả người lẫn xe xuống rãnh sâu. Ban đầu, bọn họ đã định dùng một ngọn lửa để thiêu hủy, nhưng lại sợ hỏa hoạn sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, cho nên đành phải dùng mấy thứ như cỏ tranh, tấm ván đề trùm lên.



Tuy nhiên, càng về sau, bọn họ lại phát hiện một vấn đề khó khăn khác. Không có xe cộ thì bọn họ không thể đi dâu.



Họ vẫn luôn chờ tới hôm nay, sau khi nhìn thấy ô tô của đội đặc công thì mới nhanh chóng nảy ra ý định cướp xe chạy trốn, như vậy mới xảy ra chuyện sau đó...



Chậc chậc...



Sau khi nghe xong, mấy người Triệu Ngọc trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng.



Bọn họ vốn chẳng thèm để ý tới phần tử khủng bố với sống chết của nhà buôn súng ống đạn dược gì đó, vấn đề mà bọn họ quan tâm chính là tung tích của những đội viên trong đội thăm dò kia kìa!



Nhưng mà, bây giờ xem ra, giữa hai phe này không hề có bất kỳ liên quan gì cả, thì làm sao có thể không khiến cho người ta thất vọng chứ...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom