• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1480

Chương 1480 : Chương 1480








CÓ THỂ NÓI CHUYỆN ĐÀNG HOÀNG ĐƯỢC KHÔNG?



“Không cần phải kiểm tra các ô tô nữa đâu!” Triệu Ngọc vẽ một bản vẽ phác thảo lên trên cát, rồi chỉ một góc trong đó và nói: “Bọn chúng vẫn chưa tiêu hủy khinh khí cầu, đang đặt nó ở ngay góc nhà đấy! Dường như chỉ cần liếc qua là đã thấy ngay rồi!”



“Woa! Thật sự có khinh khí cầu kìa!” Nghe thấy lời này, mọi người đều ngạc nhiên. Nhưng Cao Nhã luôn cẩn thận đã phát hiện vấn đề, chỉ lên vách đá mà Triệu Ngọc mới vừa trèo lên: “Anh ở phía trên đó thì làm sao nhìn thấy được phía dưới chân tường chứ? Chẳng lẽ...”



“Cô nói đúng rồi!” Triệu Ngọc gật đầu thừa nhận: “Tôi có mắt nhìn xuyên thấu!”



“...”



Mọi người im lặng, Cao Nhã thì lúng túng che ngực lại.



“Sư muội, để cho người ta nói hết câu đã, được không?” Đường Long thì chẳng thèm quan tâm đến mắt nhìn xuyên thấu gì đó, lúc này chỉ lo lắng mà hỏi: “Thần thám Triệu, anh vừa nói anh biết đã xảy ra chuyện gì mà, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”



“Dầu mỏ! Nếu như tôi đoán không sai thì nguyên nhân đội thăm dò mất tích chính là bởi vì... dầu mỏ!” Triệu Ngọc vén tay áo lên, chỉ chỗ sâu trong khu căn cứ trên bản vẽ phác họa và nói: “Nơi đó có dựng một dãy lều trại, phía dưới lều có mấy hố dầu đen ngòm, thứ đó rất có thể chính là dầu mỏ!”



“Khoan đã...” Cao Nhã chợt giơ cánh tay lên: “Nếu đã dựng lều rồi thì làm sao mà anh có thể nhìn thấy được đồ vật phía dưới được chứ?”



“Chuyện này...” Triệu Ngọc sửng sốt.



“Em ngốc à!” Đường Long liếc Cao Nhã, rồi nghiêm túc nói: “Chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Thần thám Triệu có mắt thiển cận, à không, có mắt nhìn xuyên thấu mà!”



“...”



Đường Long vừa nói như vậy thì bầu không khí lại càng trở nên lúng túng hơn.



“Ý của cậu là...” Bộc Gia Hữu nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Triệu Ngọc rồi suy đoán: “Những người này bắt cóc đội thăm dò vì dầu mỏ? Chuyện này có phải... hơi buồn cười rồi không?”



“Đúng vậy, để làm gì?” Cao Nhã giang hai tay ra, phản bác lại: “Để người của đội thăm dò thẩm định lượng dự trữ của dầu mỏ à?”



“Có thể... Có thể là lọc dầu thì sao?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Tôi còn thấy được rất nhiều máy móc dụng cụ phía dưới một cái lều to khác, có chỗ còn có lửa bốc lên, trông có vẻ rất giống như đang lọc dầu!”



“Điên rồi, điên rồi!” Cao Nhã lại xua tay lần nữa: “Đó là đội thăm dò địa chất, chuyên đi tìm kiếm tài nguyên khoáng sản, sao có thể liên quan tới lọc dầu được? Vả lại, làm gì có chuyện lọc dầu ngay bên cạnh hố dầu chứ? Thần thám Triệu, có phải đôi mắt nhìn xuyên thấu đó của anh đã bị tác dụng phụ gì rồi không?”



“Ừm... Được rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Mọi người có biết vừa rồi tôi đã leo rất cao không? Trên mấy nóc lều gỗ đó có khe hở, cho nên tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng được tình hình bên trong!”



“Khoan đã.” Không ngờ Cao Nhã lại cắt ngang lời Triệu Ngọc lần nữa: “Có khe hở thì còn dựng mái nhà làm gì? Không phải trời mưa sẽ bị dột sao?”



“Một năm ở cái địa phương quỷ quái này còn không có nổi một trận mưa!” Đường Long nóng nảy, oán trách Cao Nhã: “Sư muội à, em có thể để cho người ta nói chuyện đàng hoàng không hả?”



“Không phải dựng lều là để phòng mưa.” Triệu Ngọc nói: “Chắc là không muốn bị người bên ngoài nhìn thấy! Tôi không hiểu hoàn cảnh ở nơi này lắm, nhưng thứ đen ngòm đó, tôi cho rằng trừ dầu mỏ ra thì thật sự không nghĩ tới thứ gì khác cả!”



“Nói đến mới biết, nếu có dầu mỏ thì cũng không phải chuyện lạ đâu.” Cao Nhã vốn nắm rõ dân tình và hoàn cảnh của dân bản địa lại không nhịn được nói: “Đúng là vùng lân cận thượng du của hẻm núi Suya có rất nhiều giếng dầu, bao gồm cả một đoạn biên giới Kazakhstan nữa!”



“Thần thám Triệu.” Cuối cùng vẫn là đội trưởng Bộc Gia Hữu đã hỏi tới trọng điểm. Lúc này, anh ta hỏi Triệu Ngọc: “Nếu như anh có thể nhìn thấy phía dưới lều, vậy thì... anh có thấy được người mà chúng ta muốn tìm không?”



Cuối cùng khi nghe thấy lời này, mọi người đã ngừng bàn tán, tất cả đều dời mắt về phía Triệu Ngọc.



Chỉ thấy Triệu Ngọc nghiêm túc gật đầu rồi nói: “Nhìn thấy rồi, ít nhất thì tôi có thể chắc chắn rằng ở bên cạnh những trang bị đó có ba người đều là người Đông Á!”



“Hả!?” Mọi người đồng loạt hô lên, đội trưởng Bộc vội vàng hỏi: “Có thể xác định là nhân viên của đội thăm dò không?”



“Gương mặt rất đen...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trên mặt bọn họ quá bẩn, đều là dầu! Nhưng vì cách xa quá cho nên không thể xác định được!”



“Như vậy rồi mà còn xác định cái gì nữa?” Lúc này, Dương Phong vốn đã rất lâu không lên tiếng, lập tức nói: “Khinh khí cầu, dầu mỏ, lực lượng vũ trang địa phương, người Đông Á, đội trưởng, có phải chúng ta nên mau chóng báo cáo với sếp Lê không?”



“Ừm... Nhưng mà...” Bộc Gia Hữu cầm điện thoại vệ tinh, có hơi chần chừ, nói: “Tin tức của chúng ta còn chưa được toàn diện lắm, nếu báo cáo thì phía trên cũng sẽ không lựa chọn hành động đâu! Chí ít... Chúng ta cần phải chắc chắn mấy người đó là nhân viên đội thăm dò đã mất tích!”



“Còn nữa...” Cao Nhã cắn môi nói: “Chúng ta còn phải biết được, rốt cuộc đám người kia thuộc băng đảng nào thì phía trên mới ‘hốt thuốc đúng bệnh’ được!”



“Ừm... Nếu như...” Lúc này, bỗng nhiên Triệu Ngọc nói rất nghiêm túc: “Nếu như chúng ta cứ đi thẳng vào và nói chuyện với bọn họ thì sao?”



Bó tay...



Suýt chút nữa thì Cao Nhã đã cắn phải đầu lưỡi rồi, lập tức giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu đúng là danh bất hư truyền, không phải người nào cũng có được sự can đảm này đâu nhỉ?”



“Không được!” Bộc Gia Hữu cảm thấy Triệu Ngọc không giống như nói đùa, cho nên mới nói: “Nếu bọn chúng dám bắt cóc đội viên thăm dò của nước ta thì chứng tỏ bọn chúng đã có chuẩn bị sẵn rồi! Nếu đi vào thương lượng thì chắc chắn là bọn chúng sẽ không đồng ý đâu!”



“Đội trưởng nói đúng đấy!” Dương Phong gật đầu: “Chỉ khi nào lấy được chứng cứ chính xác thì chúng ta mới có thứ để thương lượng! Theo tôi thấy thì vẫn nên chờ tới tối, để Đường Long leo lên chỗ cao xác nhận tin tức rồi hãy tính sau!”



“Ừ!” Bộc Gia Hữu đồng ý, cầm điện thoại vệ tinh lên và nói: “Nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng phải báo cáo tình huống lên cấp trên trước đã, để xem sếp Lê có biện pháp gì không?”



Nói xong, Bộc Gia Hữu đi đến bên cạnh mỏm đá để gọi điện thoại.



“Thần thám Triệu à.” Lúc này, Đường Long tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Kỹ năng leo lên mỏm đá của anh giỏi hơn tôi nhiều! Đợi lát nữa có thể dạy cho tôi không?”



“Không dạy được!” Triệu Ngọc nghiêm túc giang tay ra rồi nói: “Tôi biết thằn lằn công, mà anh thì không biết!”



Ngất...







Các đội viên lập tức ngã nhào xuống đất, mũi huých phải một đống cát bụi...



Thật ra thì Triệu Ngọc toàn nói dối cả, khi nãy, hắn đã sử dụng giác hút tàng hình để trèo lên vách đá.



Tuy nhiên, hắn trèo lên vách đá chỉ là muốn giả vờ giả vịt cho người khác xem mà thôi, chứ vũ khí bí mật mà hắn dựa vào vẫn là – flycam tàng hình của hắn!



Không còn cách nào, vách đá đó cách thôn xóm quá xa, cho dù hắn có thể trèo lên thì cũng không thể nhìn thấy rõ được tình hình bên trong.



Mặc dù flycam tàng hình là đạo cụ đặc biệt, khá quý hiếm, nhưng đã đến thời điểm này rồi, để nhận được tin tức sớm hơn cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể nhịn đau sử dụng mà thôi.



Vì vậy, những thứ mà hắn vừa miêu tả cho mọi người đều là từ ống kính video trên flycam.



Bởi lẽ flycam là tàng hình, không ai nhìn thấy được cho nên hắn không cần lo sẽ bị kẻ địch phát hiện. Thậm chí để thấy càng rõ hơn, hắn còn khống chế flycam, bay thẳng vào bên trong lều nữa.



Nhưng điều thiếu sót duy nhất chính là trên mặt của mấy người Đông Á đáng nghi đó đều dính dầu nhớt, không thể nhìn ra được mặt mũi vốn có.



Mà do không phải đối mặt trực tiếp cho nên Triệu Ngọc không thể sử dụng các loại đạo cụ như máy nhận diện khuôn mặt để tiến hành nhận rõ. Cho nên, hắn không thể xác định được mấy người Đông Á đó có phải là đội viên đội thăm dò bị mất tích hay không.



Hắn chỉ có thể cảm nhận được, có lẽ mấy người Đông Á đó là bị người uy hiếp chứ không phải là tự nguyện làm việc. Vì thế, trên một loại ý nghĩa nào đó có thể đoán được rằng bọn họ là đội viên đội thăm dò đã bị bắt cóc.



Đương nhiên, Triệu Ngọc không lo lắng về tính xác định của tin tức.



Bởi vì, đừng thấy đạo cụ siêu cấp của hắn không hề có tác dụng với công kích hay tác chiến, nhưng dùng trên phương diện điều tra thì vẫn rất điêu luyện.



Vì vậy, hắn đã sớm tính ra được bước kế tiếp mình nên hành động như thế nào rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom