• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (24 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1337

Chương 1337 : Chương 1337TIỂU THƯ TỊCH MANG THÙ







Khẩu súng lục ổ xoay kiểu cũ phát ra sức mạnh kinh hồn, tiếng súng vang lên, Tani Ichiro kêu lên, ngã phịch xuống đất, máu bắn ra từ một cái lỗ đáng sợ bên chân phải!



Máu bắn tung toé, mùi thuốc súng khó ngửi tức thì toả ra đầy trong không khí.



“A!!! A!!!” Tani Ichiro đau đớn kêu la thảm thiết, vung tay liên tục: “Tịch... Tịch Vĩ... Tại sao... Tại sao chứ... A... A...”



Khoé miệng Tịch Vĩ nhếch lên, ánh mắt toát ra sự hung ác, ông ta không trả lời Tani Ichiro mà lại nhắm họng súng vào cái chân còn lại của Tani Ichiro.



“Đừng... đừng đừng đừng... Đừng mà...” Tani Ichiro sợ đến nỗi mặt trắng bệch đi, vội giơ tay ngăn lại.



Đùng...



Tiếng nổ súng kinh thiên vang lên, Tani Ichiro lần nữa kêu rên thảm thiết, viên đạn chẳng những toát ra một cái lỗ trên cái chân còn lại mà còn cắt đứt cả hai ngón tay ông ta, trông cực kỳ thê thảm!



“Ôi...” Những người khác hãi hùng khiếp đảm, Juliet định đi lại cản thì bị Miêu Khôn đè mạnh xuống.



“Tại sao! Tại sao chứ...! A... A...” Tani Ichiro đau đớn đến nỗi gào khóc, nước mắt chảy ròng, ông ta gần như là khẩn cầu mà hỏi Miêu Khôn: “Tại sao phải nổ súng bắn tôi? Why!?”



“Lão già quỷ sứ!” Tịch Vĩ cầm súng mà tay run rẩy, hỏi vị tác giả người Nhật này với vẻ hung ác: “Ông không nên nói cho tôi biết, ông đã nói dối! Mật mã của ông không phải là ‘X’!”



“Hả...? Ông... Ông ông ông... Sao ông biết được?” Đầu óc Tani Ichiro choáng váng, ông ta không sao ngờ đến việc Tịch Vĩ có thể nhìn thấu được chuyện ông ta đã nói dối.



“Mật mã của ông giống của tôi, chẳng qua là chữ ‘T’ viết hoa, đúng không?”



Sau sự chất vấn của Tịch Vĩ, cả người Tani Ichiro run rẩy như gặp phải ma, ông ta khẽ gật đầu, hơn nữa còn khó hiểu mà hỏi: “Ông... Sao mà ông biết được?”



“Ài... Chết tiệt!”



Tịch Vĩ nhíu chặt đôi lông mày, cái miệng vốn đang há ra như đang định nói điều gì, nhưng lại không hề lên tiếng, mà lại chĩa súng vào ngay ngực Tani Ichiro, sau đó bóp cò bằng bằng!



“Không! Á!!!” Juliet vội đến nỗi hét lên, tiếng hét lại bị tiếng súng nổ trời kia át mất.



Một giây sau, Tani Ichiro cả người trúng mấy viên đạn ngã xuống đất và tất nhiên, người đã tắt thở!



Chết tiệt!



Người cảm thấy phiền muộn như thế còn có Triệu Ngọc, vốn dĩ vào lúc cái chân to bự của Tani Ichiro bị trúng đạn, Triệu Ngọc đã chuẩn bị xong một cái áo chống đạn tàng hình, muốn cứu Tani Ichiro một mạng.



Tuy nhiên, sử dụng đạo cụ hệ thống vào lúc này lại không thích hợp lắm, sẽ tăng nguy cơ làm mình bại lộ, nhưng dù sao mạng người cũng vô cùng quan trọng mà, Triệu Ngọc không muốn, cũng đâu thể làm thinh không quan tâm.



Thế nhưng, sau khi Triệu Ngọc nghe thấy Tani Ichiro đã nói dối, nghe thấy ông ta đã nói mật mã giả thì hắn cũng giống như những người khác, không khỏi ngẩn người.



Nhưng ngay trong tích tắc ngẩn người ấy, không ai ngờ rằng Tịch Vĩ vậy mà nổ súng bắn chết Tani Ichiro mà không hề nói lời nào.



Đợi đến khi Triệu Ngọc đem áo chống đạn tàng hình ra thì đã quá muộn. Hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc, đối tượng được sử dụng không có hiệu quả, thế là thu đạo cụ về.



Chết tiệt!



Cho dù Triệu Ngọc và ông tác giả người Nhật này không có quan hệ gì và cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng lúc này lại cứ trơ mắt nhìn ông ta chết thảm dưới họng súng Tịch Vĩ như vậy, lòng hắn cũng chẳng thoải mái gì.



“Phù...” Sau khi bắn chết Tani Ichiro, Tịch Vĩ thu súng lại rồi thở phào một hơi thật dài, sau đó mới đưa súng lại cho Scott, nói với mọi người: “Nguyên nhân tôi ghét cay lão quỷ sứ này không chỉ vì lão nói dối mà quan trọng hơn nữa là vì lão đã dùng những vụ án tôi xử lý để viết vào mấy quyển tiểu thuyết của lão!”



“Mà tức nhất là thậm chí đến tên người trong cuộc, lão cũng không đổi! Không chỉ mỉa mai tôi mà còn gây ảnh hưởng đến nghiệp vụ của tôi nữa.”



“Trước đây tôi có từng thương lượng nghiêm túc với lão, mà lão cứ làm như gió thoảng qua tai, cười ha hả thế là qua, bày ra trọn vẹn phong thái của một lão sao chép không biết xấu hổ...”



“Hừ, giờ đã đến lúc đòi bồi thường! Có điều, tiếc thay cho một chữ ký không còn xuất bản...”



Ực ực...



Mọi người bên này nghe xong đều nuốt nước bọt ừng ực. Không ai có thể tưởng tượng nổi nguyên nhân Tani Ichiro chết là do ông ta sao chép ý tưởng chứ?



“Nếu vậy thì...” Miêu Khôn khẽ nói: “Khi về, tôi nhất định phải đi xem sách của ông ta mới được, nói không chừng trong đó còn chép mấy vụ án của tôi ấy chứ? Có điều...”



Suy cho cùng, Miêu Khôn và Tani Ichiro cũng có chút tình nghĩa qua lại, giờ nhìn xác của ông tác giả người Nhật này, ông thực sự có hơi chua xót...



“Cha!” Lúc này, Tịch Mộng Na chỉ vào thi thể Tani Ichiro, lo lắng nói: “Cha không nên giết ông ta sớm như vậy chứ! Nếu đến cuối cùng, ông ta vẫn không nói thật thì sao? Với cả... Trong những người này...” Cô ta chỉ vào đám người Miêu Khôn: “Khó mà chắc được người khác có nói dối hay không?”



“Sẽ không đâu!” Tịch Vĩ thoải mái mà cười: “Yên tâm đi, cha đã biết Grimm giấu kim cương ở đâu rồi! Chẳng qua cha không nghĩ đáp án lại đơn giản, ấu trĩ đến thế! Như thế không hợp với phong cách của ông ta...”



“Trời ạ! Này mà đơn giản ấu trĩ hả?” Yusuf nhìn Tịch Vĩ như nhìn quái vật: “Ông đang sỉ nhục IQ chúng tôi sao?”



“Không, tôi không sỉ nhục IQ các ông!” Tịch Vĩ nói với vẻ nghiêm túc: “Tại vì... cái IQ thấp lè tè của các ông còn chẳng xứng tôi sỉ nhục!”



“Ông!” Yusuf tức nhe răng, nhưng chẳng dám vặn lại.



Những người khác cũng tức anh ách, nhưng cũng không dám nói gì, ngoài lý do vì súng đang trong tay người ta thì IQ Tịch Vĩ quả thật cao hơn họ một bậc.



“Thế...” Tịch Mộng Na vội hỏi: “Cha, kim cương rốt cuộc đang giấu ở đâu vậy?”



“Cha nói rồi, nếu đáp án đã đơn giản ấu trĩ như vậy thì tất nhiên sẽ ở một nơi cũng đơn giản ấu trĩ không kém!”



Trong khi nói, Tịch Vĩ ngẩng đầu lên, quét qua mọi người một lượt, cuối cùng giơ tay chỉ vào Miêu Khôn: “Female Miêu, trừ tôi ra, ông cũng được coi là người hiểu Grimm nhất! Nên là... ông đi với tôi một chuyến!”



Tịch Vĩ vừa nói xong, Scott lập tức sai người sang dẫn Miêu Khôn qua.



Triệu Ngọc thấy cha vợ bị người ta dẫn đi, tức thì sốt ruột xông lên định cản lại.



“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Tuyệt đối đừng nhúc nhích!” Miêu Khôn lo lắng cho sự an nguy của Triệu Ngọc, vội lên tiếng nhắc: “Tiểu Triệu, cậu yên tâm, không sao đâu! Chăm sóc mình cho tốt là được!”



Nói xong, ông vẫn cho Triệu Ngọc một ánh mắt, ý bảo Triệu Ngọc xem hoàn cảnh mà làm, tuyệt đối không được lỗ mãng.



Ánh mắt Miêu Khôn đã nhắc nhở Triệu Ngọc, Triệu Ngọc biết, tuy mình có nhiều đạo cụ ghê gớm đến vậy, nhưng dựa vào tình hình trước mắt, tự cứu mình được cũng chưa chắc đã đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.



Do đó, hắn buộc lòng phải âm thầm mặc cho Miêu Khôn một chiếc áo chống đạn, sau đó lùi lại. Cùng lúc đó, hắn cũng đang động não lên kế hoạch xem nên làm như thế nào mới có thể xử lý chuyện này thoả đáng nhất...



“Ừm...” Ngay khi Miêu Khôn bị dẫn đến bên cạnh Tịch Vĩ, Miêu Khôn đột nhiên chỉ vào Scott mà hỏi Tịch Vĩ: “Lão Tịch, chết thì dù sao cũng chết, đã vậy hãy cho tôi chết một cách rõ ràng, Scott là người của Cục An ninh, ông làm thế nào mà mua chuộc được ông ta vậy? Tôi không tin, cả đội ông ta đều phản bội?”



“Hừ!” Tịch Vĩ lắc đầu: “Đừng phí nước bọt nữa lão Miêu à! Vì để đấu với Grimm mà tôi đã trả bằng nhẫn nại và giá đắt, đều là chuyện mà mọi người không thể nào tưởng tượng được!”



Tịch Vĩ nói xong, Scott đi đến hung hăng trừng Miêu Khôn một cái, sau đó ông ta còng tay ông lại, tự mình dẫn Miêu Khôn ra ngoài.



“Đi thôi con gái...” Tịch Vĩ nắm lấy vai Tịch Mộng Na, bước đến cửa phòng khách: “Lúc con còn nhỏ, cha đã thầm hứa rằng sẽ làm cho con một chiếc vòng cổ bằng viên kim cương hồng đẹp nhất...”



“Vâng!” Tịch Mộng Na gật nhẹ đầu, vốn dĩ cô ta đã bước vài bước đi theo Tịch Vĩ ra ngoài rồi, song lại như chợt nhớ ra điều gì, giãy khỏi tay Tịch Vĩ, nói: “Cha, chờ con một chút, con còn một việc phải làm!”



“Ửm?” Tịch Vĩ hỏi: “Việc gì thế?”



“Tên này...” Tịch Mộng Na quay lại trước mặt mọi người, giơ tay chỉ Triệu Ngọc: “Lúc nãy tên này bắt nạt con, cho nên... giờ con phải trả thù!”



Ực ực...



Lúc này đến phiên Triệu Ngọc nuốt nước bọt, vừa nhìn ánh mắt đầy oán hận như sắp giết người đến nơi của Tịch Mộng Na, Triệu Ngọc liền cảm thấy lòng mình lạnh ngắt...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom