• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1335

Chương 1335 : Chương 1335GIẾT NGƯỜI LÀ VÌ CỚ GÌ?







“Thì ra là thế...” Juliet líu lưỡi, nói: “Cuộc họp mặt thám tử cách đây mười năm trước, những vị khách mà Grimm mời đến đều là những người mà ông ta cho là nghi phạm...!”



“Chuyện này hơi bị thú vị đó.” Yusuf cảm thán: “Nhưng tôi cảm thấy tôi nên được loại ra, vì năm đó Grimm kiếm tôi để bàn bạc làm ăn, không thể tính tôi vào diện người chủ động tiếp cận Grimm đâu!”



“Cho nên... Ông đi góp cho chẵn người chứ gì?” Miêu Khôn không muốn tích đức cho mồm, đùa một câu, sau đó còn nói: “Tôi thấy, người nên được loại ra khỏi diện tình nghi là tôi mới phải! Bởi vì Grimm biết rõ tôi còn ngồi bóc lịch ở Úc lúc vụ cướp kim cương xảy ra mà! Với lại ông ta càng rõ hơn rằng người Trung Quốc chúng tôi chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này!”



“Hừ, nói hay hơn hát ấy nhỉ.” Jacob không quên mỉa mai Miêu Khôn, không bằng lòng nói: “Ông đang ngồi tù nhưng không sai được mấy tên lính dưới đi cướp kim cương à? Thế nên đừng rối rắm chuyện này nữa! Juliet nói chuẩn lắm, hễ là khách tham gia cuộc gặp mặt thám tử kia đều là người mà Grimm nghi ngờ!”



“Tôi biết, mọi người cũng giống tôi thôi, ai cũng có vấn đề cả!” Tịch Vĩ nói: “Tuy tính Grimm quái đản nhưng phải nói là trung thành với hoàng gia Anh, với bản tính của ông ta, cướp được kim cương mà không nộp lên hoàng gia Anh mới là lạ!”



“Chuẩn.” Sevan Barker nói: “Tôi vẫn không sao hiểu được chuyện này, thế nên tôi chưa bao giờ cho rằng người trộm kim cương là Grimm!”



“Thật ra đáp án cũng đơn giản thôi!” Tịch Vĩ nói: “Có ba lý do để ông ta làm vậy, một là bất mãn, hai là lo lắng, ba là trả thù! Đến khi Grimm biết rằng vụ án trộm kim cương là vở kịch do bọn họ đạo diễn, ông ta vốn hơi nản chí ngã lòng, không hài lòng và thậm chí là sinh ra mâu thuẫn với cách làm của cấp trên!”



“Về sau, lúc vụ kim cương bị người phía tôi ngăn chặn phá rối giữa đường, Grimm càng kinh hoàng hơn, ngay cả quân mình cũng bị người trà trộn vào! Thế là, dưới tình huống đó, ông ta một mình đi cướp về, không dám giao cho quân mình, đành phải lén giấu kim cương đi.”



“Trung Quốc có câu nói xưa thế này, oan oan tương báo đến bao giờ, tôi và Grimm là đại biểu cho câu nói này!” Tịch Vĩ không hề khó hiểu, nói: “Lúc đi cướp kim cương, người của tôi có giết chết vài tên đặc công, đều là anh em thân thiết của Grimm!”



“Grimm phát điên phát rồ lên kế hoạch hại chết anh em tôi, thế nên thù oán giữa hai chúng tôi từ đó trở đi thành ra dây dưa không dứt, thậm chí còn trở thành chấp niệm và số mạng của cả hai chúng tôi!”



“Mà điều thú vị nhất là tôi cứ mãi không chắc chắn được rằng kim cương có thật sự ở trên tay ông ta không? Tuy rằng ông ta nghi ngờ tôi, nhưng cũng chẳng có chứng cứ gì rõ ràng chứng minh tôi là kẻ chủ mưu đứng sau màn cướp kim cương đó!”



“Vì thế... Cuộc gặp mặt thám tử lần đó mới trở thành chuyện khó quên nhất mà tôi trải qua trong cả cuộc đời này!” Tịch Vĩ nhớ lại, nói với vẻ đắc ý: “Trong mắt mọi người, đây chẳng qua là một trò đùa dai Grimm làm ra, và cả... những trò chơi suy luận cấp quèn kia nữa!”



“Có thể mọi người không nhìn ra được, sau lưng những việc này, sát khí tứ phía bị che giấu! Grimm đã bày ra cho tôi cái thiên la địa võng này, mà tôi cũng đã chuẩn bị liều mạng, anh không chết thì tôi chết!”



“May sao, cuối cùng tôi không trúng kế, không bị Grimm tóm được nhược điểm nào, không thì cuộc gặp mặt thám tử mười năm về trước hẳn phải tanh máu hơn hôm nay nhiều lắm!”



“Ực ực...” Vài người có mặt ở đó nuốt nước bọt. Khó mà miêu tả được biểu cảm trên mặt mỗi người, có lo lắng, có sợ hãi, có cả phẫn nộ và hối hận...



“Vậy... Rốt cuộc ông định thế nào?” Sevan Barker hỏi: “Grimm đã chết rồi còn gì!”



“Ài...” Lee Bon Seong thở dài thườn thượt, nói với Sevan Barker: “Đừng tự gạt mình nữa, giờ nói gì cũng đâu còn ý nghĩa gì! Nếu Tịch Vĩ kể cho chúng ta biết tất cả bí mật, vậy thì nói gì được nữa? Chắc chắn dù chỉ còn một người, ông ta cũng không để sót đâu!”



“Ực..” Triệu Ngọc cũng nuốt ngụm nước bọt. Rõ ràng, Lee Bon Seong nói vô cùng có lý.



Trước đó, mọi người chỉ biết Tịch Vĩ là một thám tử tư, song không ai biết ông ta chính là một boss lớn của tập đoàn tội phạm!



Thế nên dù thế nào đi nữa, hôm nay ông ta sẽ không để bất cứ kẻ nào sống sót rời khỏi đảo Kỳ Tích.



Có điều, Triệu Ngọc cũng biết ít nhất Tịch Vĩ sẽ không giết họ ngay, bởi vì số kim cương quan trọng nhất vẫn chưa xuất hiện.



Tịch Vĩ cần nhóm người này phá giải mật mã kim cương giúp mình.



“Mọi người...” Lúc này, Scott đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, nói với mọi người: “Như tôi thấy, trò cò quay của nước Nga, mọi người tránh không khỏi rồi...!”



“Lại nữa!” Yusuf nhíu mày: “Một khẩu súng lục kiểu ổ đạn quay có thể bắn sáu phát, ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, chơi thế nào được?”



“Vậy chuẩn bị hai khẩu là được rồi!” Tịch Mộng Na cười đáp lại một câu: “Hai khẩu súng, hai viên đạn, mọi người xếp thành hàng theo thứ tự nổ súng, xem ai may mắn nhất nào?”



Tịch Mộng Na nói rất tùy tiện nhưng lại đằng đằng sát khí, làm cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.



Thấy Tịch Vĩ thật sự móc ra một khẩu súng lục ổ xoay, Miêu Khôn kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng khoát tay, nói với Tịch Vĩ: “Lão Tịch này, có chuyện này, ông vẫn chưa biết nhỉ!”



“Con gái ông... tại sao lại giết chết tiểu thư Molly?” Ông ta chỉ về phía Tịch Mộng Na: “Lẽ nào... Đây cũng là một phần trong kế hoạch báo thù của ông?”



“Hừ...” Tịch Vĩ hừ lạnh một tiếng, cười trả lời: “Làm sao... Ông thụt lùi quá rồi đấy nhỉ? Ông không nhìn ra cái chết của tiểu thư Molly là một sự cố thôi à?”



“Hừ!” Tịch Mộng Na kéo tay Tịch Vĩ, nói với mọi người: “Tôi đã nói với các ông từ lâu rồi mà, tôi là con gái Tịch Vĩ, nếu các ông dám bắt nạt tôi, cha tôi không tha cho các ông đâu! Tôi nhắc nhở các ông mà các ông đâu có tin!”



“Chẳng qua... Tôi thật sự không ngờ rằng, chưa gì tôi đã bị các ông tóm được rồi!” Vừa nói, Tịch Mộng Na liếc đến chỗ Triệu Ngọc, nhưng vì không để cho mình quá nổi bật, Triệu Ngọc nào dám đối mặt với người đẹp.



“Thật ra...” Tịch Mộng Na chỉ vào Triệu Ngọc, nói: “Không khác với suy luận của vị thám tử Trung Quốc này lắm.”



“Tôi không thể không thừa nhận, người này thật sự rất giỏi! Giống như... trước đây hắn từng thấy hiện trường vụ án vậy!”



“Chuyện diễn ra hết sức đơn giản!” Tịch Mộng Na bắt đầu kể lại tình tiết vụ án: “Mười năm trước, cha tôi phát hiện ra phòng sách Grimm có một phòng bí mật và cũng biết cả cơ quan mở căn phòng đó ở đâu.”



“Nhưng mà lúc ấy, cha tôi không tìm được cơ hội, lo rằng đây là cái bẫy Grimm giăng ra, nên không dám làm liều.”



“Thế nên, trong cuộc gặp mặt thám tử lần này, cha cố ý để tôi đến đây dò đường, sau đó tìm cơ hội lẻn vào phòng bí mật tra xét xem có tìm được thứ gì có ích hay không?”



“Nhưng mà tôi không ngờ, tiểu thư Molly nửa đêm không ngủ lại vào phòng sách tìm kiếm tài liệu.”



“Thám tử kỳ tài Trung Quốc lại đoán trúng, lúc ấy... tôi đang lục lọi trong phòng bí mật, không đóng cửa ngầm, đột nhiên nghe thấy tiếng động vang lên phía trên.”



“Thế là tôi nhanh chóng chạy về lại phòng sách, vừa vặn bắt gặp tiểu thư Molly đã phát hiện ra phòng bí mật. Sau đó, cô nàng tất nhiên định chạy, nhưng tôi xông ra nhanh hơn, đánh cô ta ngất xỉu!”



“Chuyện sau đó không cần tôi nhiều lời đâu nhỉ?” Tịch Mộng Na thản nhiên nói: “Molly thấy mặt tôi rồi, tôi không thể để cô ta sống sót rời đi được.”



“Bởi vì một khi cô ta phát hiện ra bí mật của tôi, tất nhiên sẽ liên tưởng đến cha tôi, liên lụy đến cha tôi là chuyện mà tôi không muốn thấy nhất!”



“Ừm, hành lang dẫn vào phòng bí mật được tôi phát hiện ra lúc tìm đồ, nhưng mà do mặt đất bụi dày đặc, giẫm lên sẽ để lại dấu chân, nên tôi không dám liều lĩnh đi vào.”



“Nói đến đây, Triệu Ngọc lại suy luận đúng, tôi không thể giết tiểu thư Molly trong phòng sách được, thứ nhất dễ bị các ông điều tra ra được, thứ hai là mật thất sẽ bị lộ.”



“Vì thế, sau khi tôi đánh tiểu thư Molly ngất xỉu, tôi nghĩ ra được mưu kế đổi trắng thay đen, thay giày của tiểu thư Molly, vác cô ta ra khỏi toà nhà bằng mật đạo, sau đó giết cô ta bên ngoài!”



“Nên sau khi các ông phát hiện ra thi thể, chắc chắn sẽ tưởng rằng cô ta tự ra khỏi lâu đài gặp ai đó, làm nhiễu phán đoán của các ông, tranh thủ cho cha thêm thời gian...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom