• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1339

Chương 1339 : Chương 1339RỐT CUỘC THÌ NÓ BỊ GIẤU Ở ĐÂU RỒI?







Không bao lâu sau, ngoại trừ Tani Ichiro đã bị bắn chết và Miêu Khôn bị dẫn ra ngoài, những người khác đều bị trói gô hai tay ở đằng sau, bị theo dõi trên ghế sofa ở phòng khách.



“Tôi nói này, cách thôi miên châu Phi kia của ông không dùng được mà, ông cứ không nghe...” Yusuf nhỏ giọng oán trách.



“Cút đi, vừa rồi là do không đúng lúc thôi, hắn ta không nhìn vào mắt của tôi, nếu như nhìn thấy thì đã ngủ từ lâu rồi!” Cisse giải thích.



“Một người ngủ thì có ích gì chứ? Còn bao nhiêu người như vậy, đều thành thật ở đó để ông thôi miên à?” Yusuf cười nói: “Nhìn bản mặt của ông xem, giống y như đầu heo, ha ha!”



“Ha, ông còn cười tôi, ông có thể tốt hơn đến cỡ nào?” Cisse nhìn mặt của Yusuf, cũng muốn cười.



“Này.” Lúc này, Lee Bon Seong đã lâu không nói chuyện cũng lên tiếng: “Các ông có thể nghiêm túc chút được không, không nhìn ra à? Một khi Tịch Vĩ tìm được kim cương thì toàn bộ chúng ta đều tiêu đời!”



“Lúc này còn không nghĩ cách à?”



“Chỉ mong... đừng dùng lửa thiêu!” Yusuf cầu nguyện: “Tôi sợ nhất là lửa, thà giống như nhà văn người Nhật kia, bị người ta một súng bắn chết còn thoải mái hơn!”



“Không thể nào!” Juliet nói: “Để hủy thi diệt tích, không chỉ là thiêu chết, ngay cả tòa lâu đài này rất có thể cũng bị thiêu hủy! Không phải Tịch Vĩ làm chuyện này lần đầu đâu...”



“Vậy phải làm sao đây?” Jacob nói: “Tất cả chúng ta đều bị trói, đối phương có bốn binh sĩ đặc chủng cầm súng tiểu liên nhìn chúng ta đăm đăm, còn có cách gì chứ?”



“Tôi có cách!” Ai ngờ, vào lúc mọi người cảm thấy tuyệt vọng, Triệu Ngọc đột nhiên lên tiếng, hắn nhỏ giọng nói với Lee Bon Seong: “Nhanh lên, phiên dịch giúp tôi!”



Do Tani Ichiro đã chết, trong đám người chỉ còn mỗi Lee Bon Seong có thể nghe hiểu tiếng Trung.



“Nếu như cậu có cách, vậy thì nói mau!” Lee Bon Seong không dịch trực tiếp mà dồn dập hỏi thẳng Triệu Ngọc.



“Đừng để ý, dù sao tôi có cách có thể cứu các ông ra ngoài, nhưng mà... tôi có một điều kiện!” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói nhanh: “Các ông nhất định phải giúp tôi cứu Miêu Khôn ra ngoài!”



“Cậu….” Lee Bon Seong nhíu mày: “Cậu điên rồi, hay là có bệnh? Có ra ngoài hay không là một chuyện, khó khăn lắm mới ra ngoài được, còn phải cứu Miêu Khôn, vậy có khác gì với tự chui đầu vào lưới chứ? Còn có một điểm mấu chốt nhất, chúng ta vốn dĩ không biết họ đi đâu mà?”



“Không sao, không sao...” Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu với tờ giấy trắng kia: “Bây giờ, các ông chỉ cần giải mật mã, để tôi biết họ đi đâu tìm kim cương là được!”



“Chuyện này...” Lee Bon Seong không biết làm sao, đành dịch lời của Triệu Ngọc cho mọi người nghe, ai cũng có phản ứng giống hệt Lee Bon Seong, căn bản không thể tin tưởng.



“Mặc dù chúng ta bị đả kích, nhưng không thể không thừa nhận...” Yusuf nói: “Tịch Vĩ thật sự là một thiên tài, thiên tài như ông ta, e là chỉ có Grimm có thể đánh đồng với ông ta thôi!”



“Đáng lẽ... Nếu như Tani Ichiro và Miêu Khôn ở đây thì còn có thể nghĩ ra cách...” Sevan Barker nhìn mật mã trên tờ giấy trắng nói: “Nhưng...”



“Tôi nói này.” Jacob nhíu lông mày hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, không phải cậu rất giỏi à? Có bản lĩnh thì tự mình giải đi?”



“Cậu ta ngay cả tiếng Anh cũng không biết nói...” Juliet nói: “Sao có thể giải mã chứ?”



“Đợi chút...” Lee Bon Seong chợt nói: “Chúng ta bình tĩnh, bình tĩnh chút! Mọi người nghĩ thử... Ban nãy Tịch Vĩ nói, mật mã này rất đơn giản, rất ấu trĩ, có phải không?”



“Đúng vậy... còn nữa...” Juliet bổ sung: “Tình hình bây giờ đã khác với trước đây! Mật mã của Tịch Vĩ là chữ ‘t’ viết thường, mà nghe thấy ý của ông ta ban nãy thì Tani Ichiro nói dối, mật mã của Tani có lẽ là chữ ‘t’ viết in!”



“Cho nên, manh mối của chúng ta bây giờ đã hoàn chỉnh hơn trước đây! Mọi người nghĩ thử xem, mặc dù chúng ta không bằng Tịch Vĩ, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều mà?”



“Chí ít...” Triệu Ngọc nói: “Nơi cất giữ kim cương không ở trong lâu đài, hơn nữa cách nơi này khá xa!”



“Vừa rồi khi Tịch Vĩ rời đi, đã làm động tác chỉnh sửa quần, động tác này chứng tỏ ông ta chuẩn bị đi một chuyến đi xa!”



“Đúng thế!” Lee Bon Seong nói: “Ban nãy tôi nghe thấy tiếng xe điện, có lẽ bọn họ rời đi bằng xe điện, chắc phải đi đến một nơi rất xa!”



“Thật kỳ lạ...” Yusuf nhíu mày nói: “Kim cương... rốt cuộc là được cất ở đâu chứ? Nơi nào mới có thể dùng những tổ hợp chữ và số này, hơn nữa... còn là một nơi rất đơn giản ấu trĩ...”



“Là... sân đánh golf à?” Sevan Barker đoán: “Chữ số đại diện cho lỗ thứ mấy?”



“Không phải, lúc này vẫn là đừng nên đoán bừa!” Juliet vừa nhắc nhở, vừa chăm chú quan sát kĩ mật mã trên bàn trà: “Tịch Vĩ nói, mật mã của người Đức là số, cho nên trong 13 cái mật mã, chúng ta đã biết 11 cái rưỡi, Tịch Vĩ chỉ nhìn vài lần đã đoán được, vậy... có lẽ phải rất đơn giản mới phải?”



“Phải... chúng ta... chúng ta xem lại xem...” Những người khác hưởng ứng sôi nổi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng.



“Này...” Lúc này, binh sĩ phụ trách canh gác dường như cảm giác được có vấn đề gì đó, ngay tức thì có một người cầm súng quát: “Các người tốt nhất hãy câm miệng hết cho tôi! Đừng có tiếp tục ôm tâm lý ban phúc cầu may nữa, nếu không... tôi bảo đảm các người sẽ sớm lìa đời!”



Ai ngờ, người này vừa nói xong, đèn treo trên đầu đột nhiên tắt.



Ơ?



Đèn vừa tắt, Triệu Ngọc trái lại bị dọa giật mình!



Bởi vì, trong kế hoạch phản kích trước đó của hắn, dùng máy cúp điện để tắt đèn chính là khâu quan trọng nhất.



Bây giờ đã rất khuya, ánh sáng trong lâu đài vốn ảm đạm, nếu như tắt đèn đi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của đối phương.



Nhưng điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là hắn vẫn chưa ra tay! Đèn này sao lại tắt trước rồi?



“Chi chi chi...”



Lúc này, bộ đàm của binh sĩ nào đó vang lên, có người nói với họ qua bộ đàm, cúp điện là chuyện bình thường, có người cố ý kéo công tắc nguồn điện!



“Chậc chậc...”



Đèn treo vừa tắt, ánh sáng trong phòng chợt tối đi, mọi người vô cùng khó khăn khi nhìn chữ trên tờ giấy trắng kia.



“Thật là, sao vẫn chưa kéo công tắc thế?” Binh sĩ nào đó oán trách, Triệu Ngọc hét lên với một binh sĩ ở bên ngoài: “Phòng ăn... Trong phòng ăn có nến! Lấy thắp lên đi, như vậy không được đâu!”



“Ừm...” Tầm nhìn của bọn binh sĩ gặp trở ngại, bọn họ không muốn để những thám tử đầy võ nghệ này có cơ hội lợi dụng, liền nhanh chóng đi đến phòng ăn lấy nến.



“Ồ...” Ai ngờ, người Trung Đông Yusuf đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, nói với mọi người: “Con mẹ nói tôi nghĩ ra rồi, tôi biết rồi... biết rồi...”



“Này, muốn chết à!” Jacob vội thấp giọng nhắc nhở: “Nhỏ tiếng chút!”



Jacob nói xong, mọi người liền yên lặng, đợi sau khi Yusuf không làm kinh động đến người canh gác, mới lên tiếng hỏi dồn: “Sao rồi? Ông biết gì rồi?”



“Điện đấy!” Yusuf nói khó nén vẻ phấn khích: “Vì sao bọn họ phải tắt công tắc điện? Tức là nơi cất giấu kim cương có liên quan đến điện!”



“Hả?” Lúc này mọi người mới hiểu ra: “Ừ nhỉ...”



“Chữ ‘W’ của tôi và chữ ‘P’ của Miêu Khôn đều là chữ in hoa, hợp lại chính là ‘WP’, WP trong ngành kỹ thuật năng lượng có nghĩa là trục ngang, mà trục ngang là trục làm việc đặc thù của tuabin ống, tuabin ống là ‘gd’, mật mã của Sevan Barker là g, mà không có d...”



“Nếu như không có, vậy chính là chữ cái mà chúng ta thiếu rồi? Nhưng mà... còn có rất nhiều chữ cái khác!” Sevan Barker nghi ngờ.



“Còn chưa hiểu sao? Các ông sao mà low quá thế?” Yusuf hưng phấn nói: “Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là những chữ cái khác!”



“Bây giờ tôi đã hiểu được tâm trạng của Tịch Vĩ, các anh ghép 5 chữ cái còn lại với nhau, đáp án thật sự con mẹ nó quá ấu trĩ mà!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom