• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1271

Chương 1271 : Chương 1271LÁ THƯ







Sáng sớm ngày hôm sau, trong khách sạn nào đó, Triệu Ngọc bị tiếng nước chảy từ phòng vệ sinh truyền tới đánh thức.



Ưm...



Hắn mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện đã không nhìn thấy Miêu Anh ở bên giường nữa, lúc này mới biết được có lẽ Miêu Anh đã vào nhà vệ sinh tắm rửa đánh răng rồi...



A ưm...



Hắn duỗi người, định nhắm mắt thêm một lúc nữa nhưng khi mới vừa nhắm mắt thì lại chợt phát hiện hệ thống trong đầu không biết từ khi nào đã có tin tức truyền tới.



À...



Lúc này hắn mới nhớ ra, nhất định là quẻ “Chấn Ly” mà hôm qua mình mở ra đã kết thúc rồi. Bởi vì không quá để ý tới quẻ văn bình thường này cho nên tối hôm qua hắn cũng đã quên kiểm tra nó rồi.



Vào giờ phút này, hắn mở giao diện của hệ thống ra, quả nhiên thấy được lời nhắc nhở quẻ văn đã kết thúc. Lần này, hắn nhận được độ hoàn thành là 277%, được thưởng năm món đạo cụ.



Cái gì vậy...



Hắn không để ý lắm mà nhớ lại, cuộc gặp gỡ bất ngờ duy nhất trong ngày hôm qua chính là đánh nhau một trận với đám con buôn bụng dạ khó lường đó, mà còn chẳng đánh được một trận sảng khoái nữa thì làm sao có thể phù hợp với que “Chấn Ly” chứ?



Trong lúc lười biếng, hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của quẻ văn này, rốt cuộc thì quẻ “Chấn” như thế nào, quẻ “Ly” thì ra sao, hắn quyết đoán thu hồi ý nghĩ, chuẩn bị ngủ tiếp.



Nhưng mà... Thói quen mở quẻ đã được nuôi dưỡng rồi cho nên chưa tới mười giây, trong lòng hắn đã rục rịch.



Mặc dù hắn biết vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân đã gần đến hồi kết rồi, sẽ không có bất kỳ bất ngờ ngoài dự đoán xảy ra nữa. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng hắn vẫn khó mà bình tĩnh cho được, cứ cảm thấy có thứ gì đó vẫn còn bị mình quên mất vậy.



Vì thế, hắn lại chuyển suy nghĩ về giao diện của hệ thống, không hề do dự, lập tức mở ra một quẻ.



Ừm...



Đây là...



Sau khi quẻ văn được mở ra, hắn lập tức sững sờ, nghiêm túc nhìn thì mới phát hiện ở giữa giao diện lại xuất hiện ba chữ to: Khôn Cấn - Tốn!



Hửm...



Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hóa ra lại là một quẻ văn đặc biệt!



“Khôn Cấn - Tốn... Ha ha...” Hắn cười khan hai ba giây rồi lúc này mới chợt giật bắn mình, hô lên thất thanh: “Đ* con bà nó... Cái quái gì thế! Ha...”



Kết quả, trong lúc khiếp sợ, bàn tay hắn lần mò vào khoảng không, cuối cùng thoáng cái đã tự rơi xuống dưới đất...



Rầm...



Thân thể to lớn rơi xuống đất như vậy, khiến cả mặt đất lập tức rung động dữ dội...



“Sao vậy, sao vậy?” Nghe thấy tiếng động lạ, Miêu Anh vội vã quấn khăn tắm, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, hỏi: “Triệu Ngọc... Anh không sao chứ?”



Vì không muốn tiểu thư Miêu phát hiện ra vấn đề cho nên Triệu Ngọc lập tức giả vờ ngủ, nằm dưới đất mà ngáy ro ro.



“Đúng là...” Miêu Anh thấy vậy khẽ nhíu mày lại: “Thế mà cũng có thể ngã xuống sàn nhà...”



Thấy Triệu Ngọc không sao, tiểu thư Miêu lại đi vào trong sấy tóc.



Nghe thấy tiếng máy sấy tóc vù vù, lúc này Triệu Ngọc mới tỉnh hồn lại, vội vàng nhắm mắt lại lần nữa để kiểm tra. Không có sai, không hề sai một chút nào, không hề sai nửa chút nào!



Quẻ văn mà ban nãy hắn mới mở ra quả thực là một quẻ “Khôn Cấn - Tốn”!



Cái này...



Là tình huống gì vậy?



Tại sao... Vào lúc này lại bỗng dưng xuất hiện một quẻ văn trâu bò như vậy, kỳ lạ như vậy, cuộn trào mãnh liệt như vậy chứ?



Anh trai à, anh trai à... Triệu Ngọc hồi hộp thì thầm với hệ thống trong đầu, lại chơi tôi đúng không? Anh làm như vậy là có ý gì chứ? Tại sao không lần nào anh để tôi có thể đoán trước được anh muốn ra bài gì vậy?



“Khôn Cấn - Tốn”...



“Khôn” là chuyện lớn, “Cấn” là vụ án, ý của “Khôn Cấn” hoặc là có vụ án lớn sắp xảy ra, hoặc là... Hoặc chính là vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân còn có bước ngoặt quan trọng!



Nhưng mà... “Tốn” phía sau đó lại là có ý gì?



“Tốn” đại diện cho người trong gia đình và người thân quen biết, là có ý gì? Chẳng lẽ... Người thân của mình sẽ xảy ra chuyện lớn sao?



Nhất định là đừng như vậy nhé!



Triệu Ngọc yên lặng cầu nguyện, vụ án trên núi Hoa Vân đã khiến hắn có nhận thức càng khắc sâu với gia đình hơn rồi, cho nên vào giờ phút quan trọng này thì nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì nhé?



Đúng rồi, hay là... Hắn suy nghĩ, hay là, bây giờ gọi điện thoại ngay cho mấy người vệ sĩ của mình, bảo bọn họ đề cao cảnh giác hơn nhỉ!



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”



Không ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang căng thẳng suy nghĩ kế sách đối phó thì cái điện thoại di động đang nằm trên tủ đầu giường lại thình lình vang lên.



Chậc chậc...



Theo kinh nghiệm trước nay nói cho Triệu Ngọc biết, một cuộc gọi tới trùng hợp như vậy thì chắc chắn là có vấn đề!



Nghe hay không nghe đây?



Nói nhảm!



Có thể không nghe sao?



Triệu Ngọc vừa định vươn tay thì Miêu Anh đã thình lình từ phòng vệ sinh vọt ra, nhanh tay cầm điện thoại di động của Triệu Ngọc lên nghe.



“A lô!” Miêu Anh đè thấp giọng xuống a lô một tiếng, hóa ra cô giành nghe điện thoại là vì sợ tiếng chuông sẽ đánh thức Triệu Ngọc, nhưng lại không biết, Triệu Ngọc đã tỉnh lại từ lâu rồi.



“Ừm... Tôi biết, tổ trưởng Triệu đang ở trong nhà vệ sinh, nói đi, chuyện gì!” Miêu Anh vừa nhỏ giọng hỏi, vừa cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.



“Cái gì!?” Nhưng mà, mới vừa đi được nửa đường thì cô đã lập tức nâng cao giọng lên: “Tại sao... Tại sao lại có thể như vậy?”



“Hả?” Triệu Ngọc không thể giả vờ được nữa, vội vàng bò dậy hỏi: “Miêu Miêu... Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”



“À... À, à... Được, chúng tôi sẽ tới đó ngay!” Miêu Anh cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt khiến Triệu Ngọc không thể nào đoán ra được, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra vậy?



“Sao vậy, Miêu Miêu?” Triệu Ngọc càng thấy tò mò hơn, hấp tấp truy hỏi.



“Mẹ của Quý Khải...” Vẻ mặt của Miêu Anh trở nên phức tạp nói với Triệu Ngọc: “Chính là nữ sĩ Thẩm Thư Văn mà hôm qua chúng ta đã gặp đó, bà ấy mới vừa nộp đơn xin giảm án tới Cục Cảnh sát núi Hoa Vân, mong cảnh sát có thể xem ở biểu hiện tự ra đầu thú của mấy hung thủ giết người mà xử lý theo tình hình cụ thể, giảm bớt hình phạt cho bọn họ!”



“Hả?” Triệu Ngọc rất là bất ngờ: “Chuyện này phải nói thế nào? Bà ấy đang cầu xin tha thứ thay hung thủ giết người à? Vả lại... Cảnh sát chúng ta chỉ là bộ phận điều tra và kiểm chứng thôi mà, nếu như thật sự muốn cầu xin giảm tội thì phải xin lên tòa án hoặc Viện Kiểm sát chứ?”



“Chuyện này?” Lúc này, Miêu Anh mới định thần lại được: “Triệu Ngọc, có phải anh đã dậy từ lâu rồi hay không?”



...



Nửa tiếng sau ở Cục Cảnh sát núi Hoa Vân.



“Tôi không biết bây giờ bà cụ đã đi đâu rồi...” Đội trưởng Trường nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Trừ một bản viết tay ra thì bà ấy còn đưa cho chúng tôi mấy bản photocopy nữa. Muốn nhờ chúng tôi sau này sẽ nộp lên cho cơ quan kiểm sát và cả tòa án nữa.”



“Bà ấy còn nói, đợi tới khi mở phiên tòa xét xử thì bà ấy sẽ tới tòa án, tự mình cầu xin quan tòa giảm tội, nhất định phải giữ được mạng sống cho ba người Ma Lập Quần, đừng xử tử hình bọn họ!”



“Tại sao? Tôi... Tôi không hiểu!” Miêu Anh cảm thấy khó hiểu: “Là ba người kia giết chết cốt nhục máu mủ của bà ấy mà, tại sao bà ấy còn phải cầu xin giảm án cho ba người họ chứ?”



“Ừm... Đúng là khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ!” Đội trưởng Trường đưa mấy tờ giấy cho Miêu Anh rồi nói: “Tôi nghĩ chờ ngài đọc xong lá thư xin giảm án của nữ sĩ Thẩm Thư Văn thì ngài sẽ hiểu ra ngay! Bà ấy... Bà ấy đúng là một người khiến cho người ta phải kính nể...”



Bản mà đội trưởng Trường đưa tới là bản chính viết tay của Thẩm Thư Văn, trong thư có một vài chỗ có vết nhăn hình tròn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng đó là dấu vết do nước mắt nhỏ xuống để lại.



Miêu Anh và Triệu Ngọc đều biết rõ, mãi đến chiều hôm qua, Thẩm Thư Văn vẫn còn chưa xem ghi chép nhận tội của ba tên tội phạm.



Cho nên, lá thư xin giảm án dài đến vài trang giấy này là do bà cụ đã dùng cả đêm để viết ra!



Miêu Anh vội vàng mở lá thư ra, nhưng chỉ mới nhìn khoảng mấy dòng thì chẳng hiểu sao, vành mắt cô đã bắt đầu ươn ướt rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom