• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1270

Chương 1270 : Chương 1270BÓNG DÁNG CÔ ĐỘC







“Ừm... Tổng thể thì không có vấn đề gì cả!” Sau khi từ phòng thẩm vấn đi ra ngoài, Triệu Ngọc nói với vị đội trưởng cảnh sát kia: “Nhưng mà tôi vẫn cần toàn bộ video liên quan tới quá trình tra hỏi phạm nhân, cùng với ghi chép thẩm tra xử lý của cảnh sát các anh, còn có tài liệu xét nghiệm của đội kỹ thuật nữa.”



“Vâng!” Đội trưởng cảnh sát không ngờ Triệu Ngọc lại làm việc nghiêm túc như vậy cho nên vội vàng gật đầu nhận lời: “Được! Tôi sẽ lập tức đi thông báo để họ đi làm, ừm... Ngài... Là mang tới khách sạn, hay là...”



“Đồ vật quan trọng như vậy, sao có thể mang tới khách sạn được chứ?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Cho chúng tôi một căn phòng làm việc yên tĩnh một chút là được rồi!”



“Vâng... Được, được!” Đội trưởng cảnh sát vội vàng đáp ứng.



“Còn có một chuyện nữa...” Triệu Ngọc lại nói: “Mấy ngày gần đây, tạm thời đừng liên hệ với giới truyền thông! Đợi sau khi chúng tôi hoàn thành toàn bộ công tác điều tra rồi giao lên thì Tổng cục Hình sự, rồi sẽ tổ chức một buổi họp báo tin tức chính quy! Bởi lẽ vụ án núi Hoa Vân có ảnh hưởng quá nghiêm trọng, chúng ta ngoài việc phải quan tâm đến cảm xúc của quần chúng nhân dân trong nước ra, còn phải quan tâm đến dư luận ở nước ngoài nữa, phải chuẩn bị mọi thứ một cách thỏa đáng mới được...”



Trong lúc nói chuyện, ba người vẫn luôn đi dọc theo hành lang về phía trước. Không ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói dứt câu thì đã chợt nhìn thấy một bà cụ lớn tuổi không mặc quần áo cảnh sát đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng nghe thẩm vấn.



Đó là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi, trên người bà mặc một bộ quần áo tơ lụa màu đen, thân hình gầy guộc, nét mặt tiều tụy.



Vừa nhìn thấy cụ già này, Triệu Ngọc lập tức khựng lại một chút, cảm thấy hơi bất ngờ. Bởi vì dưới tình huống như vậy, bên ngoài phòng thẩm vấn tội phạm bị nhốt trên núi Hoa Vân thì không nên xuất hiện người ngoài.



“Ôi... Ôi...” Đội trưởng cảnh sát nhanh chân tiến lên đón tiếp, chào hỏi người phụ nữ: “Dì ơi, dì đang ở chỗ này à! Không phải cháu đã để Tiểu Triệu đi cùng dì rồi sao? Cô ấy đâu rồi?”



“À...” Người phụ nữ vội vàng đứng lên, vô cùng có lễ nói: “Xin chào đội trưởng Trường, tôi thấy các cậu đều đang bận rộn như vậy cho nên mới bảo Tiểu Triệu đi làm việc rồi! Mặc dù tôi chỉ có một mình nhưng vẫn có thể tự chăm sóc cho bản thân được mà!”



“Ra là vậy!” Đội trưởng cảnh sát lập tức chỉ về phía bà, giới thiệu cho Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Hai vị lãnh đạo, vị này chính là nữ sĩ Thẩm Thư Văn, mẹ của Quý Khải!”



“À...” Đến bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu vì sao ở nơi này lại xuất hiện một “người ngoài” như vậy, thì ra bà là thân nhân của người bị hại.



“Hai vị cảnh sát, vì vụ án của nhà chúng tôi mà các vị đều vất vả rồi!” Nữ sĩ Thẩm rất lễ độ lên tiếng chào hỏi Triệu Ngọc và Miêu Anh.



Mặc dù chỉ là một lời chào hỏi ngắn gọn nhưng từ lời nói cử chỉ của bà thì Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn ra được mẹ của Quý Khải là một người vô cùng có lễ nghĩa.



“Chào dì ạ!” Miêu Anh thấy mắt của bà cụ đã sưng đỏ, mặt mũi tiều tụy, lập tức sinh ra một loại đồng cảm tựa như bẩm sinh vậy, vội vàng lễ phép quan tâm hỏi: “Dì... Dì chỉ tới đây một mình thôi sao?”



“Vâng!” Nữ sĩ Thẩm thở dài một hơi: “Bọn nhỏ xảy ra chuyện, bạn già mấy năm trước cũng rời tôi đi! Tôi chỉ còn một mình thôi...”



“Là vậy ạ...” Lúc này, Miêu Anh mới nhận ra, có lẽ lời nói của mình đã tổn thương tới chỗ đau của đối phương rồi, cho nên trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng, không biết phải an ủi như thế nào.



“Nhưng mà không cần lo lắng đâu...” Nữ sĩ Thẩm nói một cách chân thành: “Cháu gái tôi đang trên đường tới đây! Cảnh sát, mọi người đều bận rộn, cho nên không cần... Không cần phải để ý tới tôi đâu! Mau đi làm việc đi!”



“Vâng...” Nhìn bà cụ cô độc này, lại nhớ tới những bi kịch đã xảy đến với bà cụ thì cả ba người đều cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bã.



“Ừm... Dì à, liên quan tới chuyện bảng ghi chép tra hỏi...” Đội trưởng cảnh sát nói: “Không phải là cháu không muốn cho dì xem, mà cháu chỉ là... Lo lắng sau khi xem xong sẽ lại khiến dì nhớ lại những chuyện không vui trước kia rồi chịu không nổi thôi! Lại không có ai ở bên cạnh dì, như vậy... Như vậy sao cháu có thể làm được chứ!”



“Đội trưởng Trường, không cần lo lắng cho tôi đâu.” Nữ sĩ Thẩm nghiêm túc nói: “Nước mắt của tôi cũng đã chảy khô từ lâu rồi! Đã chín năm trôi qua, tôi cảm thấy rất vui mừng vì còn có thể chứng kiến thời khắc hung thủ bị sa lưới! Cho nên, kính xin ngài, hãy để tôi đọc bản ghi chép thẩm vấn đi! Hãy để cho tôi biết được rốt cuộc thì trong đêm hôm đó đã xảy chuyện gì đi...”



“Chuyện này... Chuyện này...” Rõ ràng đội trưởng Trường hơi có vẻ khó xử.



“Đội trưởng Trường!” Miêu Anh lên tiếng: “Căn cứ vào quy định trong ‘Điều lệ’, trừ những nguyên nhân đặc biệt ra thì người nhà của người bị hại có quyền được biết rõ về sự thật của vụ án, hãy để dì ấy xem đi!”



“Như vậy đi!” Cô lập tức đi tới đứng bên cạnh bà cụ, đỡ lấy cánh tay bà rồi nói: “Để cháu đọc cùng dì nhé!”



“Không cần đâu, thật sự không cần mà!” Bà cụ vội vàng xua tay: “Tôi không muốn quấy rầy mọi người thêm đâu!”



“Không sao ạ, công việc của cháu đã hoàn thành rồi!” Miêu Anh nhiệt tình nói: “Thôi nào, cháu đi cùng với dì nhé!”



“Ừm...” Đội trưởng Trường thấy Miêu Anh nói như vậy thì không thấy vướng mắc nữa: “Vậy cũng được, xin dì chờ một chút nhé, cháu lập tức đi phái người sắp xếp, tìm một nơi thích hợp!”



“Như vậy đi...” Miêu Anh chỉ vào phòng nghe thẩm vấn: “Chỗ này là được rồi! Chúng tôi ở đây chờ các anh! Triệu Ngọc, anh đi làm việc của anh trước đi!”



Thấy Miêu Anh nhiệt tình như vậy, Triệu Ngọc cũng không thể nói thêm cái gì, cho nên đành phải đi theo đội trưởng Trường đến một căn phòng làm việc khác, bắt đầu tiến hành công tác thẩm tra và giám sát của hắn.



Mặc dù thông qua cuộc thẩm vấn với tội phạm thì Triệu Ngọc đã có thể hiểu rõ được vụ án rồi, nhưng khi đối mặt với một lượng tài liệu khổng lồ như vậy thì hắn vẫn đọc vô cùng nghiêm túc, không muốn bỏ sót bất kỳ điểm đáng nghi nào.



Hắn tra xét toàn bộ tài liệu từ khi tội phạm ra đầu thú, một mạch đến toàn bộ quá trình phạm tội khi khai báo qua một lần, cũng không phát hiện có bất kỳ điểm đáng nghi nào.



Ừm...



Hắn lấy sổ ghi chép của mình ra, nghiêm túc ghi chép lại trên đó.



Hắn suy nghĩ, ngày mai có nên đi Duy Châu một chuyến hay không? Đi để tìm hiểu hoàn cảnh cuộc sống của ba người ở Duy Châu có thật hay không?



Nếu như lại không có vấn đề gì nữa thì công tác giám sát của hắn cũng gần như đã có thể kết thúc rồi!



Nếu là vậy thì chẳng khác nào vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân đã có thể kết án thật rồi!



Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang sửa sang lại tư liệu thì Miêu Anh đã quay trở lại.



“Sao rồi? Bà cụ không sao chứ?” Nhìn thấy Miêu Anh, Triệu Ngọc vội quan tâm hỏi một câu.



“Bà cụ thật sự rất kiên cường! Mặc dù khi xem quá trình xảy ra vụ án cũng khó tránh khỏi rơi nước mắt nhưng xem ra đã khá hơn một chút rồi!” Miêu Anh nhìn thấy xung quanh không có người nào, vì thế ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc, thở dài nói: “Đáng thương quá đi! Nếu như không phải do ba tên hung thủ đáng chết kia thì bây giờ chính là lúc bà cụ đang hưởng thụ tình cảm gia đình vui vẻ rồi! Nhưng còn bây giờ thì sao, vừa nhìn thấy bóng lưng cô độc của bà ấy thì trong lòng em đã rất là khó chịu rồi!” Miêu Anh buồn bã nói: “Tại sao thế gian này phải có tội ác tàn nhẫn đến như vậy chứ! Thật không công bằng...”



“Đừng suy nghĩ nhiều quá!” Triệu Ngọc vỗ vỗ lên bả vai của người đẹp rồi khuyên giải, an ủi nói: “Đời người vô thường, có rất nhiều chuyện không phải dùng ý chí con người là có thể nắm giữ trong tay được!”



“Mẹ của Quý Khải là một phóng viên.” Miêu Anh nói: “Chẳng trách lúc ban đầu, em lại cảm thấy tên của bà rất quen, trước đây bà ấy đã từng viết rất nhiều bài báo mà nhà nhà đều biết, rất có tiếng tăm! Ài! Thật sự không ngờ tới, thảm họa này lại giáng xuống đầu bà ấy...”



“À... Hóa ra là phóng viên!” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ gì đó: “Chậc chậc... Chẳng trách sao đội trưởng Trường nhất quyết không chịu để bà ấy xem hồ sơ! Nếu như Thẩm Thư Văn đưa tin vụ án núi Hoa Vân ra ngoài thì rất có thể sẽ thao túng hướng gió của dư luận. Đến lúc đó có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đến kết quả xét xử vụ án này!”



“Hả? Chẳng lẽ không nên như vậy sao?” Miêu Anh căm phẫn trào dâng nói: “Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều bị hung thủ giết chết! Còn không cho phép người nhà đương sự phát biểu một chút ý kiến, xoa dịu một chút đau buồn phẫn nộ của mình sao? Đây là lý lẽ gì vậy chứ!”



“Nhưng mà... Dù sao hung thủ cũng đã ra đầu thú rồi...” Triệu Ngọc khó xử nói.



“Ra đầu thú thì đã thế nào? Đầu thú là có thể xóa bỏ tội ác giết người của bọn họ à?” Tiểu thư Miêu tức giận: “Triệu Ngọc, không phải anh thường treo câu thiếu nợ thì trả tiền, giết người phải đền mạng bên miệng sao? Chẳng lẽ anh cho rằng ba người đó không nên bị phán tử hình, lấy mạng đền mạng, lấy chuyện này để an ủi người bị hại à?”



“Anh cũng không biết nữa...”



Triệu Ngọc thản nhiên lắc đầu, trong thoáng chốc, dường như hắn đã trở lại cảnh phải đối mặt với Lý Đan sau khi điều tra phá vụ án chặt tay trước đây vậy, càng không thể phán đoán được giá trị quan đúng sai phía sau vụ án này...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom