• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1269

Chương 1269 : Chương 1269HUNG THỦ SÁM HỐI







Núi Hoa Vân là một ngọn núi cũng vừa là một thành phố nằm giữa một dãy núi lớn, mặc dù là đất đai thuộc cấp thành phố nhưng diện tích lại không lớn, kinh tế cũng còn rất khó khăn.



Bốn giờ chiều, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã thuận lợi đi tới Cục Cảnh sát núi Hoa Vân.



Do đã nhận được thông báo từ trước, cùng với danh tiếng lẫy lừng của Triệu Ngọc cho nên khi đến nơi, hai người đã nhận được sự chào đón long trọng từ Cục Cảnh sát địa phương, chẳng những lãnh đạo tỉnh, thành phố tự mình đến đón mà còn có rất nhiều nhân viên cảnh sát tranh nhau chụp ảnh lưu niệm chung với Triệu Ngọc nữa, trông y hệt một ngôi sao lớn vậy.



Đương nhiên là Triệu Ngọc tới đây để làm việc, cho nên sau khi hỏi han ngắn gọn với các lãnh đạo địa phương xong thì hắn và Miêu Anh đã lập tức chạy thẳng tới phòng thẩm vấn ở trên lầu, chuẩn bị gặp mặt ba tên tội phạm.



Do phạm nhân còn chưa được giải đến cho nên hai người đành ngồi trong phòng nghe thẩm vấn ở bên cạnh chờ trong chốc lát.



“Hai vị lãnh đạo.” Một vị đội trưởng đội cảnh sát của Cục Cảnh sát địa phương giới thiệu: “Ba tên tội phạm đã khai báo toàn bộ quá trình phạm tội rồi, qua đối chiếu với chứng cứ mà đội kỹ thuật của chúng tôi đã thu thập được thì đã có thể xác định là không nhầm người, vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân đúng là do ba người này gây ra! Trong lúc khai nhận, lời khai của ba người này cũng vô cùng nhất trí.”



“Bọn họ nói, người ra tay giết người vào ngày hôm đó là Ma Lập Quần và Ma Quân Tài, còn Cung Bội Vượng lúc ấy thì không cầm hung khí, hắn ta chỉ dùng tay đè Quý Khải lại, để Quý Khải không giãy giụa thôi! Chắc ngài cũng rõ hơn chúng tôi.” Đội trưởng đội cảnh sát khách sáo nói: “Hung khí giết người năm đó đúng là hai con dao gọt trái cây, đều được lấy từ phòng bếp nhà Quý Khải. Qua so sánh dấu vân tay còn để lại trên dao gọt trái cây, chúng tôi xác nhận Cung Bội Vượng thật sự không chạm vào hai hung khí đó. Mà dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi của người chết thì cũng có thể xác định Cung Bội Vượng không hề ra tay giết người. Cho nên, tính chất của Cung Bội Vượng khác với hai người còn lại, thuộc về tội đồng lõa!”



“À...” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.



“Tôi thì không cho là như vậy, mặc dù không tự ra tay giết người, nhưng hắn ta có tham gia vào toàn bộ quá trình giết người, ngoài ra còn khống chế người bị hại nữa! Hành động này hẳn nên được tính tương tự như hành hung giết người rồi!” Miêu Anh phản bác: “Còn nữa, không có bày mưu tính kế xúi giục thì làm sao có thể nói là đồng lõa?”



“Ừm... Chuyện này à!” Đội trưởng cảnh sát không biết phải trả lời như thế nào.



“Được rồi.” Triệu Ngọc vội vàng giảng hòa, nói: “Những chuyện này cứ để lại cho Viện Kiểm sát định đoạt đi! Chúng ta chỉ cần phụ trách điều tra rõ chân tướng là được rồi!”



Nói xong, Triệu Ngọc vội đè thấp giọng xuống, dặn dò bên tai Miêu Anh: “Miêu Miêu, hãy kiểm soát tâm trạng, chuyên nghiệp một chút được không?”



“Ừm!” Miêu Anh cũng nhận ra bản thân phản ứng hơi quá khích cho nên đành gật đầu đồng ý.



“Ừm... Đã tới rồi, đã tới rồi!” Đội trưởng cảnh sát chỉ vào tấm kính thủy tinh nhắc nhở.



Triệu Ngọc và Miêu Anh giương mắt nhìn, lúc này mới phát hiện ba tên nghi phạm đã được nhân viên cảnh sát dẫn vào phòng thẩm vấn rồi.



Ba người đó còn chưa kịp thay quần áo tù nhân, vẫn còn đang mặc quần áo khi bọn họ tới đầu thú. Chỉ thấy ba người dù có cao có thấp, nhưng chẳng hiểu sao thần thái trên gương mặt lại giống nhau đến lạ thường.



Trên thực thế, ba người chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi nhưng trông có vẻ như tuổi già sức yếu, tiều tụy khô héo.



Có người tóc đã hoa râm, có người đã không còn tóc, còn có một người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, như sắp gần đất xa trời vậy.



Ba người đều khá là uể oải, không còn sức sống, sau khi ngồi xuống ghế thẩm vấn thì cả ba đều cúi đầu không nói gì cả, hai mắt chỉ nhìn xuống sàn nhà, trở nên đờ đẫn.



Lúc này, dưới sự hướng dẫn của đội trưởng đội cảnh sát, Triệu Ngọc và Miêu Anh lần lượt đi vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống vị trí đối diện phạm nhân.



“Ồ?” Ma Quân Tài ngồi ở bên tay phải là người đầu tiên ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Ngọc, hỏi: “Ngài... Đây chẳng phải là... Đây chẳng phải là vị Triệu thần thám đó sao?”



Hắn ta vừa nói như vậy thì hai người khác đều lập tức ngẩng đầu lên.



Đôi mắt Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào ba người, định dựa vào quan sát phản ứng của bọn họ để nghiệm chứng lại một ít phán đoán của mình.



“Đúng vậy!” Đội trưởng cảnh sát nói: “Vị cảnh sát Triệu này chính là nhân viên điều tra đặc biệt do Tổng cục Hình sự phái tới điều tra vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân. Hôm nay, cảnh sát Triệu có một số vấn đề cần hỏi các anh, các anh cần phải trả lời đúng sự thật, không được qua loa lấy lệ!”



“Vâng! Vâng!” Ma Quân Tài gật gật đầu, thản nhiên nói: “Triệu thần thám, từ lâu chúng tôi đã biết sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày này mà! Cho dù chúng tôi có ra tự thú hay không thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay ngài thôi! Ngài cứ yên tâm, cả ba người chúng tôi đều đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như phải sống trong đau khổ thì không bằng được giải thoát sớm một chút!”



“Vâng, vâng...”



“Vâng, vâng...”



Ma Lập Quần và Cung Bội Vượng cũng đờ đẫn phụ họa theo, mặc dù trong ánh mắt có hơi thẫn thờ nhưng rõ ràng có chứa sự vui mừng vì được thanh thản.



Tiếp đó, Triệu Ngọc căn cứ vào mạch suy nghĩ của mình mà hỏi bọn họ rất nhiều vấn đề, cả ba người đều trả lời đúng sự thật. Trong đó, do khả năng biểu đạt của Ma Lập Quần và Cung Bội Vượng không được tốt lắm cho nên đa số vấn đề đều do Ma Quân Tài trả lời giúp.



“Triệu thần thám, ba người chúng tôi không còn lời gì khác để nói nữa rồi!” Chờ hỏi xong hết các vấn đề, Ma Quân Tài mới thản nhiên nói: “Xung quanh tối đen cho nên không thể nhìn thấy được gì cả không phải là lý do, căng thẳng sợ hãi cũng không phải lý do, chúng tôi muốn đến trộm đồ, còn giết người nữa, chúng tôi có tội, chúng tôi sẽ không tìm bất kỳ cái cớ nào nữa, chúng tôi sẵn lòng tiếp nhận quả báo trừng phạt, tuyệt đối sẽ không hối hận! Hu hu...” Nói đến đây, giọng nói của Ma Quân Tài bỗng nhiên trở nên nghẹn ngào, hắn ta bụm mặt lại nói: “Ngay cả hai đứa bé mà chúng tôi cũng không tha nữa, chúng tôi là súc sinh, chúng tôi không có nhân tính nữa, hu hu...”



“Cầu xin ngài, hãy cho chúng tôi được giải thoát thật sớm đi! Hu hu hu...” Hắn ta run rẩy, khẩn thiết cầu xin nói: “Năm đó... Nếu như không phải vì con cái của chúng tôi đều còn quá nhỏ, không nỡ bỏ chúng, thì có lẽ... Bọn tôi đã ra đầu thú sớm hơn rồi! Bây giờ, bọn nhỏ đều đã trưởng thành, chúng tôi... Cũng không còn vướng bận gì nữa! Chúng tôi, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hu hu...”



Ma Quân Tài vừa khóc thì Ma Lập Quần và Cung Bội Vượng cũng thi nhau rơi nước mắt theo.



“Các ông...” Miêu Anh thổn thức lắc đầu, khe khẽ thở dài nói: “Cũng còn biết các ông còn con trẻ hả! Ài...”



Cuộc thẩm vấn lần này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ. Qua quá trình tự mình thẩm vấn, Triệu Ngọc đã có thể chắc chắn rằng vụ án này sẽ không lại có uẩn khúc gì nữa rồi!



Sự thật đã vô cùng rõ ràng, ba người này chắc chắn là hung thủ trong vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân.



Trước lúc này, Triệu Ngọc đã từng suy nghĩ ra vô số loại khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sự thật của vụ án lại chỉ đơn giản như vậy. Không hề có bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, không hề có bất kỳ ân oán xích mích gì, chỉ là một cuộc giết hại không được dự tính trước mà thôi!



Ài!



Trong lòng của Triệu Ngọc có đủ loại cảm xúc ngổn ngang lộn xộn, cũng rất buồn phiền. Trong đó, vừa có sự thương tiếc cho cả nhà người chết, cũng có thương hại cho hung thủ giết người.



Vốn là Triệu Ngọc và Miêu Anh đều vô cùng căm giận ba tên hung thủ này, nhưng sau khi nghe xong lời sám hối của Ma Quân Tài, thì lại khó tránh khỏi sinh ra một ít thay đổi.



Lẽ ra đây vốn nên là một vụ án không nên xảy ra, nhưng nó lại tạo thành kết quả tồi tệ như vậy, đúng là tạo hóa trêu ngươi, không thể lường trước được điều gì mà!



Nhưng Ma Quân Tài nói đúng, việc đã đến nước này rồi thì dù có mượn cớ gì nữa cũng đều là vô dụng!



Trong cả cuộc đời người, tốt nhất là đừng phạm phải sai lầm, bởi vì chỉ một sai lầm thôi cũng đã có thể hủy diệt, khiến cho bạn không còn cơ hội nữa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom