• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1273

Chương 1273 : Chương 1273PHÂN ĐOẠN ẤM ÁP ĐỘNG LÒNG NGƯỜI







Mười giờ rưỡi sáng, Triệu Ngọc và Miêu Anh lái xe tới khu biệt thự núi Hoa Vân – nơi đã từng xảy ra vụ án thảm sát cả nhà.



Vị trí của khu biệt thự vốn đã khá hẻo lánh rồi. Trước đây, nó được thành lập là bởi vì nhu cầu để khu khoa học kỹ thuật phát triển, mà lúc đó, toàn bộ người ở nơi này đều là nhân viên làm việc trong khu khoa học kỹ thuật cả.



Nhưng sau khi khu khoa học kỹ thuật bị di dời mấy năm trước thì khu biệt thự cũng dần dần xuống dốc, đến hiện giờ thì đã không còn người ở nữa rồi. Nhìn từ xa thì đó hoàn toàn là một tòa thành trống rỗng đã bị bỏ hoang.



Rất nhiều tòa biệt thự do đã lâu năm chưa được sửa sang lại mà xuất hiện hư hại với mức độ không giống nhau, cũng không còn cảnh tượng phồn hoa vào năm đó nữa.



Tuy nhiên, cột trụ nằm ngang nơi cửa biệt thự vẫn bị đóng kín, xe hơi của Triệu Ngọc không có cách nào tiến vào trong được cho nên chỉ có thể cho đỗ ở cửa rồi đi bộ vào bên trong.



Ngay tại lúc đỗ xe, hai người chú ý tới ở bãi đỗ xe đã sớm có một chiếc xe taxi đậu lại nơi đó rồi, trên xe taxi còn có tài xế nữa.



Sau khi thấy được Triệu Ngọc và Miêu Anh thì tài xế rõ ràng hơi lộ ra vẻ tò mò, bởi vì ở một nơi vắng vẻ như thế này rất ít có người ghé qua.



Sau khi nhìn thấy xe taxi, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau gật đầu, đã hiểu rõ một chút rồi.



Vì vậy, hai người không đến bên cạnh xe taxi hỏi thăm mà đậu xe lại rồi đi vào bên trong khu biệt thự.



Vị trí căn nhà của gia đình Quý Khải trong khu biệt thự nằm gần núi nhất. Quả nhiên, khi hai người đi tới bên cạnh thì đã nhìn thấy vách núi cao và dốc ở phía xa xa.



Nghĩ tới lúc ấy, nhóm người Ma Lập Quần hẳn là tránh mưa trên vách núi đó, từ đó mới nảy sinh ý đồ lẻn vào nhà lấy trộm đồ.



“Chính là chỗ này!” Miêu Anh chỉ một căn biệt thự trong đó rồi nói: “Số 6... Nơi này chính là nhà của Quý Khải! Nhìn xem...”



Triệu Ngọc nghe vậy nhìn theo, phát hiện ra cửa căn biệt thự nhà Quý Khải đang mở ra, thậm chí có thể thấy được bên trong còn có bóng người đang qua lại.



“Đi thôi!” Triệu Ngọc thản nhiên nói một câu, hai người lập tức bước nhanh chân hơn, đi vào trong biệt thự.



Trên khung cánh cửa biệt thự còn để lại dấu vết niêm phong năm đó, trong sân nhỏ của nhà Quý Khải đã là một cảnh tượng hoang tàn đổ nát rồi.



Tuy nhiên, hiện trường xảy ra vụ án trong biệt thự đã được xử lý qua từ lâu. Sau khi tiến vào trong nhà, lại thấy hơi sạch sẽ, không hề ngổn ngang lộn xộn như những nơi khác.



“Dì!” Miêu Anh liếc mắt nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó, vội vàng gọi một tiếng.



Chỉ thấy có hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở một bên của phòng khách. Người lớn tuổi trong đó chính là nữ sĩ Thẩm Thư Văn, mẹ của Quý Khải, mà cô gái trẻ tuổi chính là cháu gái của Thẩm Thư Văn.



“Ừm...” Thẩm Thư Văn quay đầu nhìn lại, đến lúc này mới nhìn thấy Miêu Anh và Triệu Ngọc: “Ồ... Thì ra... Thì ra là hai vị cảnh sát điều tra!”



Thấy Thẩm Thư Văn chào hỏi, cháu gái của bà cũng lễ phép gật đầu chào hỏi Triệu Ngọc và Miêu Anh.



“Ừm... Không biết ý của hai vị là tới điều tra, hay là...” Thẩm Thư Văn có hơi hoang mang.



“Dì.” Miêu Anh vội tiến lên tỏ rõ mục đích đến đây: “Bọn cháu đã nhìn thấy lá thư xin giảm án do dì viết rồi, cho nên định tới xác nhận với dì một chút!”



“À... Ra là vậy à! Xin... Xin lỗi!” Thẩm Thư Văn vội nói: “Tôi hẳn nên ở lại Cục Cảnh sát tự mình nhắn nhủ với mọi người mới được! Nhưng mà, cháu gái tôi tới đây...” Bà chỉ vào cô gái trẻ tuổi rồi nói: “Nên tôi muốn tới nhà cũ xem một chút! Ài...”







Cùng với một tiếng thở dài của bà cụ, vành mắt của bà không khỏi trở nên ươn ướt, thân thể già nua cũng run rẩy theo.



Đi tới một nơi đau lòng như thế này thì khó mà tránh được sẽ thấy cảnh sinh tình.



“Không sao đâu dì, không sao đâu dì!” Miêu Anh lo lắng nói: “Chỉ cần bọn cháu xác nhận lá thư xin giảm án đó là ý nguyện của chính dì là được rồi.”



“Đúng vậy, đúng vậy, cảm ơn cô cảnh sát!” Bà cụ khách sáo nói tiếng cảm ơn rồi nói tiếp: “Xin mọi người cứ yên tâm, lá thư xin giảm án thật sự là ý nguyện của chính bản thân tôi.



Vả lại, sắp tới, tôi sẽ phát biểu bài viết trên truyền thông, cũng sẽ tham dự vào toàn bộ quá trình thẩm tra xử lý vụ án này, còn sẽ lên phiên tòa xét xử tự mình xin giảm án ngay trước mặt quan tòa luôn!”



“Dì... Dì đúng là quá vĩ đại!” Miêu Anh cảm khái từ trong tận đáy lòng rồi nói: “Cùng là đối mặt với thảm họa, nhưng thứ dì thấy đều là những mặt tích cực, giải quyết một cách gan dạ! Mà trong mắt bọn cháu thì chỉ thấy có thù hận thôi!”



“Không, tôi cũng đâu có vĩ đại như mọi người nói vậy.” Thẩm Thư Văn vừa kiên định lại thản nhiên nói: “Chắc là cô cũng biết trong chín năm qua, do cảnh sát vẫn không bắt được hung thủ cho nên tôi cũng từng viết rất nhiều bài viết mang tính công kích! Trong lòng tôi cũng luôn mang theo sự căm hận đối với hung thủ, hận bọn họ đã vô tình cướp đi toàn bộ những thứ đáng quý trọng nhất của tôi! Tôi cũng từng rất nhiều lần mong ngóng, hy vọng sẽ sớm ngày bắt giữ được hung thủ giết người, diệt trừ bọn chúng cho sớm để đền mạng cho cả nhà A Khải! Nhưng mà...” Vừa nói, nước mắt bà cụ đã tràn ra khóe mắt: “Ngày hôm qua, sau khi tôi xem qua hồ sơ, xem qua ghi chép lời khai của ba người đó thì lúc này tôi mới tỉnh táo mà nhận ra ba người bọn họ có chết cũng không thể xua tan đi sự đau khổ của tôi, cũng không thể đổi lại toàn bộ những thứ mà tôi đã mất về được! Trái lại, nếu bọn họ chết thì sẽ chỉ làm gia tăng nỗi đau khổ của tôi lên vô tận thôi. Bởi vì, bọn họ cũng đều có người thân và con cái... Tôi...”



Nói đến đây, vì quá kích động mà bà cụ đã nghẹn ngào. Cháu gái của bà vội tiến lên dìu đỡ bà, rồi thấp giọng an ủi.



“Dì!” Miêu Anh cũng vội vàng tới khuyên và an ủi bà: “Dì nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé!”



“Tôi sẽ, vì A Khải, tôi sẽ giữ gìn sức khỏe!” Bà cụ cố gắng kiềm chế sự đau khổ, không hề do dự mà nói: “Việc đã đến nước này rồi thì không thể thay đổi được nữa. Nếu không thể thay đổi thì cần phải thản nhiên đối mặt với nó. Mà muốn thản nhiên đối mặt với nó thì không bằng đi làm một ít chuyện càng có ý nghĩa hơn! Tôi sẽ lấy danh nghĩa của con trai để thành lập quỹ hỗ trợ, đi giúp cho càng nhiều người có nhu cầu hơn! Tôi nghĩ, tôi dùng cách thức như vậy để tưởng nhớ bọn trẻ thì có lẽ có thể xoa dịu được nỗi đau khổ của tôi đúng không? A Khải ở trên trời có linh thì nhất định cũng sẽ tán thành tôi làm như vậy! Cô cảnh sát, xin cô cứ yên tâm, sắp tới đây, tôi sẽ rất bận rộn, đương nhiên cũng sẽ chú ý tới sức khỏe của mình mà!”



“Vâng...” Miêu Anh chân thành gật đầu, trong mắt cũng đã ngấn dòng lệ nóng rồi.



“Dì!” Triệu Ngọc vội đưa danh thiếp của mình tới, vô cùng có thành ý mà nói: “Bọn cháu rất sẵn lòng bỏ ra một phần sức nhỏ cho ‘Quỹ hỗ trợ Quý Khải’, ngoài quyên tiền ra, bọn cháu cũng sẽ tích cực tuyên truyền giúp dì để có càng nhiều người hơn nữa gia nhập vào đó!”



“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu liên tục: “Cũng tính cho cháu một phần luôn nhé! Dì nói đúng, chỉ có khi nào cả xã hội biết giúp đỡ, giáo dục và lòng thương yêu thì mới có thể giảm bớt càng nhiều tội ác hơn. Cho nên, hãy để cho chúng ta cùng nhau cố gắng lên!!”



“Cảm ơn... Cảm ơn...” Bà cụ vô cùng vui mừng mà cảm ơn, trong mắt cũng lộ ra vẻ khao khát hiếm có...



Tiếp đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng bà cụ đi tới ban công trên lầu biệt thự. Từ nơi đó, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh trí của khu biệt thự, còn có vùng núi gần đó nữa.



Mặc dù nơi nơi đều là một cảnh tượng đổ nát, vắng lặng nhưng trong mắt Triệu Ngọc lại thấy tất cả đều là từng phân cảnh ấm áp cảm động lòng người thôi:



Trong Cục Cảnh sát thành phố Phúc Lai, sau khi Lâm Thừa Nghiệp nhìn thấy chị ông ta viết đơn xin giảm án cho ông ta thì đã xấu hổ quỳ xuống đất thất thanh khóc rống, cảm thấy hối hận cho những hành động mình đã làm...



Trong phòng bệnh của bệnh viện nhân dân nào đó ở thành phố Hạ Khẩu, Lâm Triêu Phượng và Thôi Nhất Văn mới vừa tỉnh dậy ôm lấy nhau mà khóc thút thít, Lâm Triêu Phượng ân hận mình không nên hết lòng tin theo lời nói của đám thầy bói đó...



Bên trong Cục Cảnh sát núi Vũ Thanh, sau khi những người thân của Biện Như Hinh chạy tới nhà xác rồi nhìn thấy Biện Như Hinh vẫn mang dáng vẻ lúc mười bảy tuổi thì vừa khiếp sợ lại vừa đau lòng, cũng khóc không thành tiếng...



Cũng là trong Cục Cảnh sát núi Vũ Thanh, Bạch Lãng vẫn còn ngồi tù cũng tràn đầy lệ nóng, bởi vì anh ta mới vừa nhận được một tin tức, dưới sự giúp đỡ của hai chị em nhà họ Lâm thì em gái của anh ta là Bạch Thiến đã được đưa đi nước Anh, chuẩn bị tiếp nhận chữa trị...



Mà trong một phân cục khác của thành phố Phúc Lai, người tài xế lái xe chở hàng đụng vào xe áp giải tù nhân cũng nhận được một tin tức tốt. Dưới sự bày mưu tính kế của Triệu Ngọc thì đội luật sư chuyên nghiệp do kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa sắp xếp đã đồng ý bào chữa cho ông ta để tranh thủ cố gắng có một kết quả tốt...



Cuối cùng, lại tới xem trên một giường bệnh nào đó trong một phòng bệnh nào đó của một bệnh viện nào đó ở núi Vũ Thanh, có một người đàn ông mặt mày thẫn thờ, đang than ngắn thở dài. Người này chính là vị hội trưởng Bàng, Bàng Trí Huy đã biến khéo thành vụng ấy...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom