• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1260

Chương 1260 : Chương 1260TÔI MUỐN YÊN TĨNH







“Đây là... Đây là chuyện gì?”



Nhìn tin thời sự truyền hình trên máy tính, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng ai ngờ tới ngay vào thời điểm thế này, vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân lại đột nhiên xuất hiện bước ngoặt quan trọng như vậy!



Vậy mà lại có người ra đầu thú!!?



Chuyện này...



Triệu Ngọc không thể nhịn được mà thấy hối hận, bởi vì sau khi quẻ “Khôn Càn” lần trước kết thúc thì hệ thống đã trôi qua bảy mươi hai tiếng cooldown rồi, lẽ ra hắn đã có thể lại mở quẻ khác rồi.



Bởi vì vụ án quan tài treo vừa mới phá, Triệu Ngọc cảm thấy không cần thiết cho nên vẫn luôn không mở quẻ mới. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể ngờ tới vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân lại đột nhiên xuất hiện như vậy.



Bởi vì đoạn tin tức đó đã được phát rất lâu rồi cho nên đợi tới khi nhóm Triệu Ngọc xem thì nó đã kết thúc.



“Không sao, không sao...” Tăng Khả vội nhấn lên máy tính bảng rồi nói: “Phần mềm này có thể kéo xem lại, xem thêm lần nữa!”



Rầm...



Tăng Khả còn chưa điều chỉnh xong thì cửa phòng làm việc đã bị một bóng người vội vã tông mở, chỉ thấy Miêu Anh hùng hùng hổ hổ xông vào, hô to với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, anh đã xem chưa?”



“Xem rồi... Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào... Sao đột nhiên lại như vậy?” Triệu Ngọc luống cuống tay chân, nói: “Đều đã lên tivi rồi mà chúng ta lại không nhận được tin tức gì cả! Cảnh sát địa phương cũng thật là ghê gớm!”



“Bây giờ nói những thứ này đều chẳng có ích lợi gì!” Miêu Anh nói: “Anh có nghe thấy trong tin tức nhắc tới anh không?”



“Hả? Sao... Sao còn có anh nữa?” Triệu Ngọc mờ mịt.



“Nghi phạm tự thú có nói, là vì anh cho nên cuối cùng bọn họ mới lựa chọn tự thú!” Miêu Anh nói: “Không nhìn thấy à? Vụ án quan tài treo là chất xúc tác, mà anh mặc dù không ra tay nhưng vẫn là đại công thần phá án!”



“Chuyện này... Chuyện này nói thế nào nhỉ?” Triệu Ngọc gãi đầu, cảm thấy lời nói của Miêu Anh có hơi sâu xa, không dễ hiểu.



“Thật sự... Thật sự là bởi vì Triệu thần thám, người quét sạch các vụ án chưa giải quyết của chúng ta đó! Khà khà...” Lần này, Nhiễm Đào lại hưng phấn, vung vẩy quả đấm đắc ý nói: “Sếp ơi, còn nhớ... Còn nhớ trước đây tôi đã nói gì không? Lúc ấy tôi đã nói cái gì nhỉ? Có phải tôi đã nói sau này khi tên tuổi anh hot lên thì không chừng một ngày nào đó hung thủ của vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân sẽ đứng ra tự thú, không cần anh phải ra tay bắt hay không? ĐM... Tôi đây có khác gì đại sư có thể tiên đoán trước đâu!”



“...” Triệu Ngọc vẫn còn đang ngổn ngang, cảm thấy cả người có hơi lay động theo chiều gió.



“Có rồi, có rồi...” Tăng Khả cũng giơ máy tính bảng của mình lên thật cao rồi nói: “Nhìn lại thêm lần nữa đi...”



Một giây kế tiếp, trên màn ảnh bỗng nhiên chiếu lại tin tức mới vừa rồi.



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”



Không nghĩ đến, Triệu Ngọc vừa định xem thật kĩ tin tức thì điện thoại di động lại chợt vang lên, mở ra nhìn thử thì thấy người gọi tới là nhân viên liên lạc Trần Trác.



Triệu Ngọc nhìn màn hình máy tính bảng, lại vừa liếc nhìn điện thoại di động, cuối cùng vẫn chọn tránh sang bên cạnh nghe điện thoại.



“Tổ trưởng Triệu, chúc mừng, chúc mừng nha!” Mới vừa nối máy, trong điện thoại đã truyền đến tiếng chúc mừng của Trần Trác rồi: “Anh lợi hại tới nỗi chúng tôi không thể nào dùng từ ngữ để hình dung được, mới vừa rồi, Sở trưởng Tiêu còn nói Triệu thần thám đã ra tay thì một hơi liền đã phá được hai vụ án rồi!”



“Ừm... Chuyện này... Chuyện này hả...” Mặc dù còn rơi vào trong mông lung nhưng Triệu Ngọc vẫn theo bản năng đáp lại một tiếng: “Cùng vui, cùng vui!”



“Chắc là anh đã nhìn thấy tin tức rồi đúng không? Sau khi nhìn thấy bản tin anh đã phá được vụ án quan tài treo thì hung thủ vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân đã tự ra đầu thú!” Trần Trác hưng phấn nói: “Anh có biết không? Trên bản tin của chính quyền tỉnh Phúc Lai còn chưa nhắc tới chuyện Triệu thần thám anh đi điều tra vụ án núi Hoa Vân đâu!”



“Ừm... Ừm...” Triệu Ngọc ậm ừ cả buổi, cuối cùng mới đành chịu hỏi một câu: “Nghĩa là sao?”



“Không lẽ anh nghe không hiểu ý của tôi sao thần thám đại nhân?” Trần Trác lớn tiếng cười nói: “Ý của tôi chính là danh tiếng của Triệu đại thần thám anh đã lan xa, chấn động cả Trung Quốc rồi! Anh đúng là thần thám trâu bò nhất mà tôi từng thấy đó! Thử nghĩ mà xem, có ai có thể trâu bò đến độ tội phạm vừa nghe anh tới điều tra án thì đã chủ động đứng ra nhận tội rồi không?”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Thì ra là có ý này à, ha ha... Ha ha...”



Tiếng cười của Triệu Ngọc rõ ràng là có hơi gượng gạo.



“Được rồi, nói tới chuyện chính đi!” Trần Trác thấy Triệu Ngọc không có phản ứng gì nhiều cho nên mới chuyển đề tài nói: “Sở trưởng Tiêu biết anh đã nghiên cứu vụ án núi Hoa Vân rất lâu rồi cho nên khi nhận được tin tức này đã xin lệnh giám sát cho anh trước rồi! Bây giờ, anh và các tổ viên của mình có thể đi tới núi Hoa Vân một chuyến, giám sát công tác thẩm tra xử lý của vụ án này, ừm... Nhìn thử xem có gì sai sót, hoặc là có điểm khả nghi nào không!”



“Ừ, OK!” Triệu Ngọc búng tay cái tách: “Chuyện này xử lý rất tốt, cho dù không có lệnh giám sát gì đó thì tôi cũng nhất định phải tới đó xem thử!”



“Được!” Trần Trác nói tiếp: “Còn chuyện liên quan tới vụ án quan tài treo thì anh cứ để người lại bàn giao cho tỉnh Phúc Lai là được rồi! Những công việc sau đó cứ để bọn họ xử lý đi! Còn nữa, mặc dù là giám sát, nhưng cũng cần phải báo cáo hoàn chỉnh!” Trần Trác lại dặn dò: “Dù sao thì vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân cũng là một vụ án lớn cấp quốc gia, Tổng cục Hình sự của chúng ta là bộ phận chịu trách nhiệm chính cho nên phải làm tốt công việc kết án!”



“Biết rồi!” Triệu Ngọc gật đầu đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.



Không biết tại sao sau khi cúp điện thoại thì tâm tình kích động trước đó của hắn cũng bị quét sạch theo, cuối cùng đột nhiên nảy sinh một cảm giác phức tạp, trong cảm giác phức tạp này vừa có nghi ngờ đối với vụ án, cũng có một chút mất mát nhè nhẹ.



Đúng vậy...



Thời cơ này... Đúng là có hơi trùng hợp, mặc dù hung thủ đã đứng ra tự thú rồi nhưng có khi nào... còn có chuyện bí ẩn gì bên trong hay không?



Ngoài ra, mặc dù chưa bắt đầu điều tra vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân, nhưng dù sao bản thân đã bỏ ra không ít cố gắng, làm đủ thứ suy luận rồi.



Dù thế nào thì hắn cũng cho rằng vụ án này phải trải qua một phen điều tra cực khổ giống như vụ án thi thể nữ không đầu hoặc là vụ án ác ma trước đây mới có thể phá án được!



Nhưng lại không ngờ tới, vậy mà sẽ đột nhiên xảy ra như vậy khiến cho bản thân chưa kịp chuẩn bị gì cả.



“Sếp ơi, sếp ơi...” Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc đặt điện thoại xuống, chạy nhanh tới chúc mừng nói: “Chuyện đúng là như vậy đó! Anh đúng là đại thần thám danh tiếng lưu truyền khắp vũ trụ, lay động trời đất, trước đó không có người, sau cũng không có!”



“Đúng vậy, đúng vậy!” Nhiễm Đào kích động phụ họa theo nói: “Vụ án thảm sát trên núi Hoa Vân vô cùng bi thảm, cho dù hung thủ có ra đầu thú thì e là vẫn không thể thoát khỏi án tử hình! Nhưng may là như vậy, bọn họ vẫn đứng ra chủ động tự thú, đây quả thực là tới mức độ nghịch thiên rồi! Anh mau nhìn đoạn tin tức đó đi, chính miệng kẻ sát nhân đã thừa nhận, là vì sự xuất hiện của anh, bởi vì anh liên tục phá nhiều vụ án chưa giải quyết như vậy, bọn họ tự nhận không còn chỗ nào để trốn nữa cho nên nới quyết định hẹn nhau ra đầu thú...”



“Hung thủ có tổng cộng ba người.” Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát địa phương đã đối chiếu vân tay, xác nhận vân tay của ba người bọn họ đồng nhất với vân tay còn để lại tại hiện trường năm đó... Còn nữa, bọn họ còn nộp sợi dây chuyền đã cướp được từ người bị hại năm đó nữa. Theo em nghĩ thì lần này chắc là không sai đâu... Ừm... Triệu Ngọc, Triệu Ngọc... Anh không sao chứ?”



Lúc nói chuyện, Miêu Anh chợt phát hiện ra sắc mặt Triệu Ngọc không đúng lắm cho nên vội vàng ân cần hỏi một câu.



“Tôi thấy chắc là do hạnh phúc tới đột nhiên quá cho nên sếp mới phản ứng chậm chạp đúng không? Ha ha ha...” Nhiễm Đào cười ha hả.



“Ừm...” Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với mọi người: “Miêu Miêu... Các vị! Giúp tôi một chuyện, bữa cơm tối nay mọi người giúp tôi đi xã giao chút đi! Tôi không đi!”



“Hả? Tại sao?” Mọi người không hiểu.



“Không tại sao cả, chỉ là muốn yên tĩnh mà thôi!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nghe lệnh của tôi, mọi người đi đi...”



“Cái gì? Tĩnh Tĩnh?” Thôi Lệ Châu cười xấu xa, ngang ngược nói: “Tĩnh Tĩnh là ai? Muốn cô ấy để làm gì? Không sợ chị Miêu nhà tôi ghen à?”



Nhưng mà, sau khi Thôi Lệ Châu nói xong lại phát hiện không người nào hùa theo cô ta cả, không khí trong phòng rõ ràng có hơi lúng túng.



“Ừm... Hiểu rồi! Em biết nên làm cái gì rồi!” Cuối cùng vẫn là Miêu Anh rất hiểu lòng người, bèn vỗ nhẹ lên bả vai Triệu Ngọc rồi nói: “Cứ giao chuyện tiệc tùng cho bọn em đi! Anh mệt mỏi quá rồi anh yêu ạ, nghỉ ngơi một chút cho khỏe nhé...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom