• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1258

Chương 1258 : Chương 1258CÁI CHẾT TRONG CHÂN KHÔNG







“Căn cứ vào lời khai của đương sự, chúng tôi đã tìm thấy hiện trường thi thể nữ số sáu Cảnh Nhã Ái bị xe đụng.” Pháp y Cao vừa đưa tài liệu cho Triệu Ngọc, vừa giải thích: “Nhưng mà, do đã bị kéo dài quá lâu cho nên không thể thu thập được bằng chứng đáng tin cậy được! Vì lẽ đó mà chúng tôi không thể nào phán đoán được cuối cùng Cảnh Nhã Ái là có ý muốn tự sát hay đó là một tai nạn giao thông bất ngờ.”



“Ừm.” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Đội trưởng Phương Khai Vũ ở Bắc Cảng cũng mới vừa liên lạc với tôi, bên họ đã đi thăm hỏi khu dân cư ở vùng xung quanh trong mấy ngày liền rồi nhưng cũng không thể tìm thấy chứng cứ hữu hiệu! Cho nên, tài xế gây tai nạn là Toàn Gia Thắng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, vả lại còn bị cảnh sát truy tố các tội danh như gây tai nạn bỏ trốn, không có bằng lái nữa!”



“Đúng vậy!” Pháp y Cao nói: “Nếu như lúc ấy gã ta không bỏ trốn, chọn báo cho cảnh sát thì chúng tôi đã có thể căn cứ vào dấu vết tại hiện trường để đoán được Cảnh Nhã Ái có phải cố ý tự sát hay không? Vậy thì trách nhiệm của tài xế gây tai nạn có thể được giảm bớt một ít. Nhưng nếu đã chọn gây tai nạn bỏ trốn thì dù có nói gì cũng vô dụng!”



“Đúng vậy, không chạy thì chỉ cần bồi thường tiền, nhưng một khi đã chạy thì xem như phải ngồi tù rồi!” Thôi Lệ Châu lắc đầu cảm thán.



“Tổ trưởng Triệu, đây là báo cáo chi tiết khám nghiệm tử thi Cảnh Nhã Ái.” Pháp y Cao nói: “Chúng tôi đã thông qua quét não bộ để chứng thực vết thương trí mạng của Cảnh Nhã Ái là xuất phát từ đầu, kiểu một đòn có thể chết người. Chiếc xe của Bạch Lãng là khoảng hai mươi phút sau mới đến hiện trường. Cho nên, chúng tôi có thể xác định khi đó Cảnh Nhã Ái đã tử vong rồi!”



“Đã hiểu, đã hiểu!” Triệu Ngọc nhận lấy tài liệu, khách sáo nói: “Đã vất vả rồi!”



“À...” Tăng Khả vội nói: “Thì ra tổ trưởng còn lo lắng lúc Bạch Lãng nhìn thấy Cảnh Nhã Ái, Cảnh Nhã Ái còn chưa chết, mà là bị Bạch Lãng giết hại...”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Một điểm này thuộc về vấn đề tính chất, rất quan trọng, chúng ta phải hiểu tận chân tơ kẽ tóc, không thể qua loa được!”



“Nói vậy thì...” Thôi Lệ Châu suy nghĩ: “Thôi Nhất Văn và Lâm Triêu Phượng không bị xe đâm chết, cái chết của Cảnh Nhái Ái cũng không liên quan gì tới anh ta, vậy thì... lỗi của Bạch Lãng cũng không có lớn như trong tưởng tượng?”



“Cũng không phải!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tội danh được thuê giết người gần như đã chắc chắn, tôi đã hỏi kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa rồi, cho dù Lâm Thừa Nghiệp có mời luật sư giỏi nhất thì ít nhất ông ta vẫn sẽ bị phạt tù từ mười năm trở lên!”



“À...” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Chuyện của Bạch Lãng không dễ phán xét được! Chuyện anh ta làm là xấu thật, cũng xem như là trừng phạt đúng tội! Nhưng mà... Nghĩ tới em gái của anh ta, tôi lại cảm thấy vô cùng đáng thương! Ài! Nhớ lại hồi đó, nếu không phải vì để cha tôi đi khám bệnh thì tôi cũng sẽ không vào ổ trộm!” Thôi Lệ Châu cảm khái, nói: “Không thì nói không chừng bây giờ tôi đã làm tiếp viên hàng không gì đó rồi!”



“Đi, đi, đi...” Không ngờ Triệu Ngọc lại không hề nể mặt cô ta mà cắt ngang đề tài, tiếp tục nói với pháp y Cao: “Ông nói tiếp đi, nói tiếp đi...”



“Tuy nhiên...” Kết quả, pháp y Cao lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, đưa một tập tài liệu khác cho Triệu Ngọc rồi nói: “Nhưng một chuyện khác lại hoàn toàn ngược lại! Đây là kết quả xét nghiệm máu do chúng tôi làm cho thi thể nữ số 7 Biện Như Hinh.” Pháp y Cao thở dài nói: “Rất khó tưởng tượng, đã cách ba mươi ba năm rồi mà mẫu máu của cô ấy vẫn còn được bảo tồn khá hoàn chỉnh, vẫn có thể kiểm tra một cách rõ ràng! Mọi người nhìn thử xem, hàm lượng sắc tố đỏ trong máu hiện ra rất khác thường, có sự khác biệt với bị ngạt thở chết như bình thường! Còn nữa, chúng tôi đã tiến hành phân tích máu và đo K+, Cl-, kết quả đã chứng minh...” Pháp y Cao nhìn quanh bốn phía rồi mới nói tiếp: “Nguyên nhân chết thật sự của Biện Như Hinh cũng không phải là bị siết cổ chết, mà là bị nghẹt thở bởi chân không rất hiếm thấy!”



“Hả? Cái... Cái gì?” Thôi Lệ Châu nghe không hiểu.



“Nói cách khác...” Pháp y Cao tiếc nuối nói: “Khi Biện Như Hinh bị Tưởng Dũng đặt vào trong quan tài thì cô ấy vẫn còn... còn...”



“Trời đất ơi! Cô ấy vẫn còn sống phải không?” Thôi Lệ Châu sửng sốt: “Chuyện này... Sao mà có thể chứ?”



“Tưởng Dũng chưa từng giết người, gã ta tưởng Biện Như Hinh không còn hít thở là đã chết rồi! Nhưng trên thực tế thì đó chỉ là rơi vào trạng thái bị sốc do ngạt thở thôi, nếu như lúc ấy có thể được cấp cứu kịp thời thì nạn nhân còn có thể cứu chữa được... Nhưng tiếc là Tưởng Dũng lại không biết...” Pháp y Cao thở dài nói: “Gã ta còn đặt Biện Như Hinh vào trong quan tài treo nữa!”



“Mấy ngày nay, các chuyên gia của Viện Khoa học vẫn đang nghiên cứu, cho rằng quan tài treo có thể sử dụng nhiệt độ chênh lệch ở trong và ngoài để cấp tốc rút khí oxy ra khỏi quan tài, đạt tới trạng thái tương tự như chân không, vả lại còn có thể tạo được công năng sát trùng nhất định, như vậy mới bảo đảm thi thể sẽ không bị phân hủy... Cho nên, nguyên nhân chính dẫn tới cái chết của Biện Như Hinh là bị chết ngộp trong quan tài treo!”



“Trời ơi! Đúng là tàn nhẫn quá mà!” Thôi Lệ Châu trào dâng căm phẫn mắng: “Tên Tưởng Dũng này đúng là đáng chết, tôi cho rằng lúc ấy dù gã có biết rõ Biện Như Hinh còn chưa chết thì e là vẫn sẽ không dừng lại đâu!? Hừ, đối với loại hung thủ độc ác như thế này thì phải bỏ gã vào trong quan tài treo, để sống sờ sờ mà chết ngộp!”



Thôi Lệ Châu dõng dạc hùng hồn, âm điệu thật cao, sau khi mắng xong thì hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.



Rõ ràng lời nói quá khích của Thôi Lệ Châu rất không phù hợp với thân phận nhân viên điều tra chuyên nghiệp. Nhưng lời nói của cô ta lại làm những người khác sinh ra đồng cảm, khiến cho mọi người đều rơi vào trong biển suy nghĩ nhân quả đúng sai.



“Ừm... Khụ khụ...” Pháp y Cao thấy bầu không khí tại đây có hơi lúng túng cho nên mới giả vờ ho khan một tiếng rồi nói: “Tôi đã nói là những lời tôi sắp nói sẽ khiến mọi người mất hứng mà! Cảnh sát Triệu...” Ông ta giao lại một phần tài liệu cuối cùng cho Triệu Ngọc rồi nói: “Đây là cảnh sát bên Việt Châu gửi tới, qua so sánh thì số liệu ADN của Tưởng Dũng giống y hệt ADN được phát hiện trong kẽ móng tay của Biện Như Hinh! Cho nên, vụ án liên quan tới thi thể nữ số 7 đã có thể tuyên bố kết thúc rồi! Ngoài ra, còn có một chuyện nữa.” Pháp y Cao nói tiếp: “Chúng tôi đã liên lạc với bên Malaysia rồi, hai người chú của Biện Như Hinh đang trên máy bay về nước. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ sắp xếp cho họ làm giám định ADN, để bảo đảm thân phận của Biện Như Hinh là chính xác!”



“Được, đã vất vả rồi!” Triệu Ngọc gật đầu.



“Ừm...” Đột nhiên, Ngô Tú Mẫn hỏi: “Không phải Biện Như Hinh còn có một người em trai à? Sao em trai cô ấy không đến?”



“À, vậy hả? Tôi không biết nữa...” Pháp y Cao lắc đầu.



“Tôi biết, tôi biết, là do tôi gọi điện thoại!” Tăng Khả vội trả lời: “Em trai của Biện Như Hinh từ nhỏ đã có bệnh về tâm lý rồi, nếu không thì... trước đây nhà bọn họ cũng sẽ không chọn di dân tới Malaysia kiếm sống!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Chẳng trách, đã nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn không đổi mới thông tin người mất tích!”



“Ài! Nhà bọn họ cũng thật đáng thương!” Thôi Lệ Châu thở dài nói: “Tôi nghe nói, Biện Như Hinh còn là một học sinh tốt cả về thành tích lẫn đạo đức nữa, nếu như không gặp phải tai họa đó, e là hoàn cảnh của cả nhà họ đã khác hoàn toàn rồi... Sếp ơi, chuyện này làm tôi nhớ tới câu nói trên quyển sổ của anh đó!”



Đúng vậy, sau lưng mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt!



Triệu Ngọc mặc niệm một câu trong lòng, lập tức lấy quyển sổ da bìa vàng của mình ra, lật tới trang đầu.



Chuyện cho tới bây giờ, trong năm vụ án lớn chỉ còn lại một, còn thiếu một dấu tích phía sau vụ án thảm sát cả gia đình trên núi Hoa Vân thôi!



Triệu Ngọc mặc niệm trong lòng, khoảng cách để có được một dấu tích cuối cùng này cũng không còn xa lắm đúng không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom