• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1262

Chương 1262 : Chương 1262MƯA NHƯ THÁC ĐỔ (2)







Còn làm sao “kiếm được tiền” thì mặc dù cả ba người chưa nói gì nhưng trong lòng mỗi người đều ăn ý mà chuyển mục tiêu sang núi Hoa Vân!



Bởi vì, lúc ấy núi Hoa vân đang xây dựng Viện Khoa học Kỹ thuật mới toanh, hấp dẫn rất nhiều người có tiền và thương nhân tới đầu tư, bọn họ cho là nếu như muốn lấy tiền thì núi Hoa Vân chính là chỗ tốt nhất!



Tuy nhiên, khi bọn họ đưa ra quyết định thì đã đi qua trạm rồi cho nên cũng không xuống xe ở núi Hoa Vân mà là xuống xe ở một trạm kế tiếp.



Thật ra thì xuống xe ở một trạm đó đã cách thôn bọn họ gần lắm rồi. Nếu như lúc ấy ba người chọn về nhà thì có lẽ cũng sẽ không có một tội ác mất khống chế sau đó.



Nhưng có một số việc không thể nào nói trước được, không ai trong ba người nhắc tới chuyện về nhà cả, vẫn là không hẹn mà cùng đi về phía núi Hoa Vân.



Căn cứ vào lời khai của Ma Quân Tài thì lúc ấy trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ, chính là dù có thế nào thì cũng phải lấy được ít tiền, cho dù có thể mua cho con một món đồ chơi bình thường thì trong lòng cũng có thể lấy lại được một ít thăng bằng rồi...



Vì vậy, bọn họ đã lập tức đi trở lại núi Hoa Vân!



Ba người đều là dân bản xứ, lớn lên ở trong núi, mà bọn họ không có tiền đi xe cho nên đành phải đi đường tắt dọc theo trong núi để tới núi Hoa Vân. Điều này cũng đã tạo thành nguyên nhân tại sao sau đó cảnh sát vẫn luôn không thể tìm ra được lai lịch của người bị tình nghi.



Khi ba người đi tới núi Hoa Vân thì cơn mưa nhỏ đã rơi xuống. Lúc ấy, bọn họ một không có kế hoạch, hai không có mục tiêu cho nên đều lộ vẻ vô cùng hoang mang.



Mãi đến khi bọn họ vượt qua một đỉnh núi, lúc tránh mưa trong một hang động nhỏ thì mới có ý tưởng này.



Hang động mà bọn họ tránh mưa nằm ở đối diện khu biệt thự núi Hoa Vân cho nên bọn họ có thể thấy được động tĩnh của mấy khu biệt thự đó rất rõ ràng.



Đợi tới sau khi trời tối, bọn họ phát hiện đèn trong ngôi biệt thự cách bọn họ gần nhất đã tắt, sau đó có chiếc xe hơi nhỏ từ trong biệt thự chạy ra ngoài.



Thấy tình huống như vậy, ba người không kìm được mà vừa vô cùng ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để đột nhập vào ăn trộm.



Vì vậy, sau khi quan sát một hồi thì ba người quyết định ra tay, lập tức cẩn thận đi xuống chân núi.



Nhưng vào ngay lúc đó thì mưa đã càng rơi càng lớn hơn, dần dà từ mưa to biến thành mưa xối xả.



Đợi tới khi bọn họ xuống núi lần nữa, chuẩn bị trèo qua lan can thì lại phát hiện cả khu nhà đều bị cúp điện rồi, bốn phía trở nên đen kịt!



Khi đó, ba người cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức nhảy qua lan can đi vào trong khu nhà, rồi leo thẳng vào ngôi biệt thự đó, sau đó cạy cánh cửa sổ ở tầng hai ra, lẻn vào trong nhà.



Mặc dù lẻn vào rất suôn sẻ nhưng dù sao thì ba người vẫn không có kinh nghiệm ăn trộm cho nên sau khi đi vào trong thì bọn họ bắt đầu lục lọi qua quýt, để lại rất nhiều dấu giày và vân tay...



Lúc ấy, bọn họ có tìm được một ít đồ, nhưng không biết có đáng tiền hay không? Trong đó, Cung Bội Vượng đã đói đến mức nóng nảy cho nên thậm chí còn ăn trộm luôn thức ăn trong phòng bếp nữa...



Cứ thế là ba người lục tung một hồi, trừ mấy đồng tiền lẻ ra thì hầu như chẳng tìm thấy được bất kỳ vật có giá trị nào cả.



Nhưng càng không tìm được thì bọn họ lại càng không có ý định từ bỏ, vẫn còn tiếp tục lục lọi...



Mà cuối cùng, ngay vào lúc này đã xảy ra chuyện bất ngờ!



Dù có thế nào thì ba người cũng không thể ngờ tới, cả gia đình chủ nhà đã trở về!



Ma Lập Quần nói, lúc ấy gã có nghe được tiếng động của xe hơi nhưng lại không nghĩ tới đó là cả gia đình chủ nhà đã trở về.



Sau đó, mãi cho đến khi Quý Khải dùng chìa khóa mở cửa ra, cả nhà trò chuyện đi vào, lúc này ba người mới nhận ra chuyện không ổn rồi!



Lúc ấy, nếu như bọn họ nhanh chân chạy mất thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau đó.



Nhưng tiếc là ba người không có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy bị người ta nhốt lại trong nhà thì đã lập tức cuống cuồng lên rồi...



Theo lời khai của Cung Bội Vượng, sau khi phát hiện trong nhà có người thì cả nhà Quý Khải cũng giật nảy mình, nhất là vợ của Quý Khải, bà ấy lập tức lớn giọng kêu lên!



Kết quả, vừa nhìn thấy bà ấy hô lên như vậy thì Ma Quân Tài đang ở trong nhà bếp lập tức xông tới đụng ngã bà chủ nhà!



Bọn chúng thấy tình huống nguy cấp cho nên tất cả đều xông lên, bắt đầu xô đẩy cả nhà Quý Khải, mà trong lúc đang kéo đẩy hỗn loạn thì Cung Bội Vượng phát hiện trong tay hai anh em Ma Quân Tài và Ma Lập Quần đều đang cầm dao!



Lúc ấy, trong nhà bị cúp điện, đều là một mảng đen kịt, gia đình chủ nhà ban đầu còn gào thét nhưng không bao lâu sau thì tiếng gào thét trở nên khàn khàn, càng về sau nữa thì chỉ còn lại tiếng rên rỉ không chút sức lực...



Trong lòng bọn chúng đều biết rất rõ, trong số những người bị bọn họ đẩy ngã còn có một đứa trẻ, nhưng mà... dưới tình huống hỗn loạn đó, bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính, còn tàn nhẫn vung ra một dao...



Theo như lời khai của Cung Bội Vượng, nếu như... lúc ấy bọn họ xoay người chạy trốn thì cả gia đình chủ nhà sẽ không đuổi kịp bọn họ! Nếu như bà chủ nhà không sợ hãi thất thanh hô to lên thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không xông lên bừa bãi; nếu như ông chủ nhà vừa thấy trong nhà có gì không bình thường lập tức mở cửa lùi về sau thì có lẽ đã không xảy ra chuyện thê thảm như vậy...



Nhưng mà, trên đời không có nhiều có lẽ như vậy, vụ án thảm sát diệt môn vẫn xảy ra một cách thảm thiết!



Sau chuyện này, khi ba người phát hiện bọn họ đã giết người thì cả ba đều sợ đến mức co quắp, cũng bất chấp tất cả mà vội quay trở lại tầng hai, chạy trốn ra ngoài từ cửa sổ lúc tới!



Thậm chí, hung khí mà bọn họ dùng để giết người cũng bị bỏ lại ở hiện trường...



Khi đó, bên ngoài mưa xối xả như trút nước, ba người cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể luôn mãi đâm vào trong núi lớn! Ma Quân Tài nói, lúc ấy gã thậm chí muốn tìm một vách đá để nhảy xuống cho rồi, bản thân gã không còn muốn sống nữa...



Sau đó, ba người một hơi chạy đi rất xa, đều không dám về nhà, cũng không dám tới chỗ làm, cứ như vậy mà liên tục đi mấy ngày tựa như cái xác chết biết đi vậy, quần áo cũng nát rồi, giày cũng rách, vẻ ngoài giống như tên ăn mày vậy...



Cứ như vậy, bọn họ đã đi được rất xa, cuối cùng mới dừng chân lại ở thành phố Duy Châu – nơi giáp ranh giữa Việt Châu và Phúc Lai.



Trải qua cuộc chạy trốn mấy ngày, ba người cũng dần bình tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu bàn bạc kế hoạch cho sau này.



Vốn là Ma Quân Tài muốn tự thú nhưng nghĩ tới vợ và con mình thì lại không đành lòng.



Cuối cùng, ba người quyết định gọi điện thoại về cho nhà trước, nói dối bọn họ rằng mình nhận được một công việc tốt, không thể về nhà ăn Tết được, để người nhà yên tâm trước.



Sau đó lại tìm một công việc ở Duy Châu, làm trước rồi nói sau.



Trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng, với vụ án mà bọn họ đã gây ra thì cho dù ra đầu thú cũng khó mà thoát khỏi cái chết, còn không bằng chờ cảnh sát tới bắt!



Lúc ấy, cả ba người bọn họ đều không hề nghi ngờ mà cho rằng chẳng tới mấy ngày, cảnh sát sẽ tìm được bọn họ rồi đeo còng vào tay bọn họ thôi!



Nhưng sau khi bọn họ đã đặt chân tới Duy Châu, tìm được công việc rồi mà chuyện này vẫn mãi chưa xảy ra...



Chẳng bao lâu sau, tin tức về vụ thảm sát trên núi Hoa Vân đã được truyền ra ngoài, trở thành đề tài bàn tán từ thành phố lớn đến hẻm nhỏ, lúc này ba người mới biết người bị bọn chúng giết chết là một người rất ưu tú, có tiềm lực vô hạn trong giới khoa học! Lúc này bọn chúng mới biết cả nhà người bị hại đều không một ai may mắn thoát khỏi, trong đó có con trai tám tuổi, con gái chỉ mới năm tuổi...



Lúc khai báo vụ án, ba người đều bày tỏ khi nghe thấy tin tức này thì trong lòng bọn họ đều vô cùng buồn bã, vô cùng hối hận...



Trong vụ án này, ước chừng bọn chúng đã trộm được hai mươi mấy đồng tiền lẻ, còn có một sợi dây chuyền của bà chủ nhà, nhưng lại tàn nhẫn giết hại tính mạng của cả nhà bốn người người ta, đúng là không chỗ dung thân, thật sự cảm thấy không còn mặt mũi nào...



Vì lẽ đó mà mặc dù trong chín năm sau đó, ba người bọn họ đều dần ổn định được công việc, điều kiện sống cũng được cải thiện nhưng trong lòng luôn phải chịu áp lực rất lớn, tinh thần bị hành hạ, mãi cho tới bây giờ mà không có một ngày cảm thấy dễ chịu và vui vẻ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom