• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1259

Chương 1259 : Chương 1259MAU XEM TIVI







Ba ngày sau, bên trong một phòng làm việc của Cục Cảnh sát thành phố Phúc Lai, tỉnh Phúc Lai.



“Tổ trưởng, tất cả đều đã được điều tra cẩn thận lại, từ đầu tới cuối vụ án không xuất hiện vấn đề gì cả!” Tăng Khả đưa một phần tài liệu cho Triệu Ngọc, toàn bộ nội dung trong phần tài liệu này đều liên quan tới cướp bóc, cưỡng hiếp, vụ án giết người!



Thì ra, sau khi giải quyết vụ án quan tài treo xong, Triệu Ngọc cũng không gấp rút rời đi mà thực hiện lời hứa của mình, tới thành phố Phúc Lai điều tra chuyện người đàn ông nào đó lái xe chở hàng đâm vào xe tù của cảnh sát!



Lúc trước, trên đường đi tới du thuyền điều tra Lâm Thừa Nghiệp, Triệu Ngọc đã từng gặp phải một vụ tai nạn giao thông cố ý.



Qua điều tra mới biết, tài xế của chiếc xe chở hàng là vì oán hận tòa án phán quyết không công bằng, không tuyên án tử hình ba tên côn đồ đã giết hại vợ ông ta cho nên trong lúc hận thù đã gây ra việc đó.



Lúc ấy, Triệu Ngọc cũng cảm thấy toà án đưa ra phán quyết không công bằng.



Bên phía biện hộ đưa ra lý do là ba tên tội phạm đều có bệnh về tâm thần, không phù hợp với án tử hình, cho nên mới đổi thành xử tù chung thân, vả lại còn bị buộc phải chữa bệnh nữa.



Triệu Ngọc cho rằng nếu như kẻ ác thật sự có vấn đề về tâm lý thì ngẫu nhiên giết người có thể giải thích được.



Nhưng ba người này là cướp bóc, cưỡng hiếp rồi giết hại vợ của tài xế xe chở hàng rành rành, chỉ cần đánh giá từ một điểm này thì bọn họ hoàn toàn đã có tính toán từ trước, cần phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật tương ứng, bị phán tử hình mới đúng!



Lúc ấy, Triệu Ngọc đã từng nói với Thôi Lệ Châu, khi nào vụ án quan tài treo kết thúc thì hắn sẽ đích thân tới điều tra một chút, nhìn thử xem rốt cuộc là bên trong vụ án này có mờ ám hay không?



Bây giờ, đúng là Triệu Ngọc đã tới, nhưng kết quả điều tra lại không giống như điều mà hắn nghĩ tới.



“Căn cứ vào xác thực của người thân và các hàng xóm của tội phạm.” Tăng Khả dựa theo báo cáo điều tra để báo cáo: “Ba tên hung thủ này đều có vấn đề về tâm lý nhất định, đây là chuyện mà mọi người trong thôn đều biết, trong đó có hai người còn hơi nghiêng về bạo lực nữa! Nhưng bởi vì nhà quá nghèo, không có tiền đi khám bệnh cho nên ba người này mới vẫn luôn trong trạng thái không có người trông coi. Vào ngày thường, ba người thường xuyên tụm lại, lang thang dạo chỗ này qua chỗ nọ, người trong thôn đều nhìn quen rồi, vốn cũng không rảnh quan tâm tới. Nhưng chẳng ai ngờ tới ba người bọn họ lại gây ra vụ án lớn như vậy!”



“Căn cứ vào lời khai của chính bọn họ, nói trong ba tên hung thủ có một người đã xem một ít phim điện ảnh bạo lực, trong lúc ba người đang đùa giỡn thì người này cũng thường nhắc tới những tình tiết bạo lực kia, vả lại còn giật dây hai người còn lại, tuyên bố đến khi có cơ hội thích hợp thì bọn họ cũng phải dựa vào tình tiết trong phim ảnh để làm một lần! Kết quả là vào cái ngày nào đó không bao lâu sau, người bị hại lái xe ngang qua thôn bọn họ, bởi vì xe ô tô xảy ra chút vấn đề cho nên mới dừng lại ven đường thôn bọn họ để kiểm tra.”



“Lúc này, vừa đúng lúc bị ba người nhìn thấy được, ba người cũng không bàn bạc gì cả, mà chỉ dựa theo tình tiết trước đó bọn họ đã dự tính để thực hiện hành động cướp bóc, cưỡng hiếp người bị hại, cuối cùng còn dùng một cục gạch giết người bị hại một cách tàn nhẫn!”



“Cái này... Cái này mà gọi là không có vấn đề à?” Thôi Lệ Châu lập tức căm giận: “Quả thực là hành động của bọn súc sinh mà!”



“Trong toàn bộ quá trình ba người giết người bị hại đã bị cặp vợ chồng mở quầy bán quà vặt nhìn thấy, hai vợ chồng vội xách cái cuốc đi tới, đuổi ba người đó đi, nhưng đợi tới khi hai người họ gọi xe cứu thương thì người bị hại đã mất mạng rồi! Tiếp đó, nhân viên cảnh sát dẫn đầu chạy tới đã lập tức bắt ba người lại, đem ba người về quy án, vả lại còn tìm được tài sản của người bị hại tại hiện trường nữa.”



“Sau đó, qua quá trình thu thập chứng cứ nhiều lần thì cảnh sát đã chứng minh ba người tình nghi này chắc chắn là hung thủ đã giết hại người bị hại, ba người cũng khai báo mà không thề giấu giếm hành động cướp bóc, cưỡng hiếp, giết người của mình! Vốn là, vụ án đã vô cùng sáng tỏ rồi, nhưng khi Viện Kiểm sát chính thức thẩm tra xử lý và khởi tố thì lại phát hiện ba người mắc phải vấn đề tâm thần.”



“Vì vậy, bọn họ mới mời bác sĩ giám định tâm lý chuyên nghiệp tới, để tiến hành giám định tâm lý cho ba người, kết quả đã chứng minh ba người đều mắc bệnh tâm thần không giống nhau, có người bị khuynh hướng lo âu, cũng có bị ảo tưởng, vả lại toàn bộ ba người đều là bệnh tâm thần có tính ngắt ngãng, có năng lực nhận biết nhất định nhưng lại khác người bình thường!”



“Xét thấy loại kết quả giám định này, tòa án căn cứ vào quy định của luật pháp, tội phạm bệnh nhân tâm thần chưa hoàn toàn mất năng lực nhận thức hoặc là mất năng lực khống chế hành động của bản thân vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng có thể xem nhẹ hoặc là giảm bớt xử phạt. Thế nên, cuối cùng tòa án mới tuyên án ba người này được miễn tử hình, nhưng phải chịu hình phạt tù chung thân.”



“Nhưng trên thực tế, dựa vào quy định giam giữ thì với loại tội phạm này đều là phải bị cưỡng chế tới địa điểm được chỉ định để chữa trị trước, chờ sau khi có hiệu quả rõ ràng thì mới có thể chuyển giao cho nhà tù để nhận hình phạt...”



“Sao vậy... Sao lại có thể như vậy...” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Như vậy thì chẳng khác nào bọn họ giết người xong thì chẳng những không phải đền mạng mà trái lại còn có thể được chữa bệnh miễn phí nữa? Điều này cũng... quá không công bằng đúng không...”



“Điều này cũng không thể nói là không công bằng...” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ nói: “Nói tới vấn đề này, người giám hộ cũng phải chịu trách nhiệm nhất định, vả lại còn phải thực hiện đền bù dân sự nữa!”







“Người đã chết rồi thì đền bù còn có ích lợi gì nữa?” Thôi Lệ Châu còn chưa phục: “Chẳng trách sao chồng của người bị hại lại muốn chạy xe chở hàng tông vào xe tù!”



“Sếp ơi.” Nhiễm Đào nói với Triệu Ngọc: “Bọn tôi đã điều tra hoàn cảnh của ba người đó rồi, tình huống trên căn bản chính là người nhà của bọn họ hận không thể chọn ngày nào ném bọn họ đi ấy! Không hề nói quá chút nào, đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà người thân thậm chí còn mong muốn tòa án có thể xử tử bọn họ luôn!”



“Đúng vậy, nhà của ba người này đều là hộ nghèo.” Tăng Khả phụ họa thêm: “Trong số những người thân đều không có người làm cán bộ hoặc có tiền, cho nên không tồn tại khả năng dùng tiền mua mạng, hoặc làm ảnh hưởng đến tính công bằng của luật pháp!”



“Cho nên, loại xử phạt này cũng là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thôi!” Ngô Tú Mẫn vỗ lên bả vai Thôi Lệ Châu rồi nói: “Tôi tin tưởng, lấy tình cảm cá nhân mà nói, kể cả bản thân thẩm phán thì cũng đều mong muốn hung thủ sẽ bị phạt đúng tội, nhưng luật pháp chính là luật pháp, không thể dùng ý chí con người của chúng ta để thay đổi được, không thể hành động theo cảm tình!”



“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi tăng Khả: “Tài xế lái xe đâm người bị xử lý như thế nào?”



“Vẫn còn bị tạm giam.” Tăng Khả đáp: “Đang đối mặt với tố cáo ở nhiều hạng mục, nhưng xét thấy tình huống phức tạp cho nên cảnh sát vẫn còn đang tiến hành đàm phán với Viện Kiểm sát! Cũng may mà nhân viên bị đụng không bị chấn thương nặng hoặc chết, nhưng dù là vậy thì theo dự đoán ban đầu vẫn không thể được miễn xử phạt!”



“Ừm... Đã hiểu rồi!” Triệu Ngọc uể oải nói một câu: “Nếu... Vụ án không có vấn đề thì mục đích của chúng ta cũng xem như đã đạt tới rồi! Được rồi, mọi người điều chỉnh tâm trạng lại chút đi!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu nói: “Tối nay, mấy lãnh đạo ở tỉnh sẽ mở tiệc ăn mừng cho chúng ta, mọi người đều vất vả rồi cho nên thả lỏng chút đi!”



“Sếp ơi, tôi không muốn đi, trong lòng rất phiền muộn!” Thôi Lệ Châu khoanh tay lại, nói: “Nghĩ tới người bị hại chết thảm đó, tôi lại nghĩ đến con trai và con gái của người đó, mẹ bị người giết chết, bây giờ cha cũng phải ngồi tù, đúng là rất tội nghiệp...”



“Ừm... Cô đừng...” Triệu Ngọc muốn khuyên giải một chút nhưng sự thật là trong lòng của hắn cũng thấy khúc mắc về chuyện này.



“Ting ting...” Không ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ từ ngữ thì điện thoại của hắn lại bỗng nhiên vang lên.



Mở ra nhìn thử, hóa ra là Miêu Anh gửi một tin nhắn ngắn tới cho hắn, nội dung tin nhắn chỉ có mấy chữ: “Mau xem tivi.”



“Tivi?” Triệu Ngọc gãi đầu, rồi mới lầm bầm với mọi người: “Có ý gì? Miêu Anh bảo tôi mau xem tivi!”



“Vậy hả?” Nhiễm Đào vội nói: “Có phải câu chuyện chúng ta anh dũng phá vụ án quan tài treo đã lên tin thời sự rồi không? Tivi... Mau nhìn xem có cảnh zoom cận mặt tôi không?”



“Không có tivi!” Ngô Tú Mẫn chỉ phòng làm việc nói.



“Tôi có, tôi có...” Tăng Khả vội mở máy tính bảng của mình lên rồi nói: “Nơi này có truyền hình trực tiếp, nhưng không biết là đài nào?”



“Mở trước rồi hãy nói sau...” Nhiễm Đào thúc giục: “Tôi cảm thấy có lẽ là đài truyền hình tỉnh Phúc Lai?”



“Được, được, được...”



Tăng Khả cấp tốc mở máy tính bảng lên, rồi chọn đài truyền hình tỉnh.



Kết quả, trong tivi đúng là đang phát một tin thời sự: “... Căn cứ vào chứng cứ từ nhiều mặt của đài chúng tôi thì tin tức này đúng là sự thật! Cho nên, cùng với chuyện ba người đầu thú đã nói trên thì cuối cùng vụ án thảm sát cả gia đình ở núi Hoa Vân chìm vào quên lãng chín năm đã bại lộ chân tướng, vẽ thêm một dấu chấm tròn...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom