• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1256

Chương 1256 : Chương 1256MỘT CHUYỆN CUỐI CÙNG







“Cậu cảnh sát, không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi là một nhân vật nhỏ mà!” Gương mặt Bàng Trí Huy vô cùng vô tội nói: “Sao tôi lại không muốn nộp video mà tôi quay được lên để cảnh sát đi bắt người chứ? Vào lần đầu tiên lúc hai chúng ta gặp nhau đó, cậu không nhìn ra bộ dáng tôi vẫn luôn do dự, muốn nói lại thôi à?” Bàng Trí Huy không biết phải làm sao mà lắc đầu: “Nếu như khi đó tôi nói ra với cậu cho nhanh thì bây giờ cũng sẽ không đeo còng tay như vầy rồi, ài!”



“Không nhìn ra...” Triệu Ngọc cũng lắc đầu: “Không nhìn ra, lúc ông nói chuyện với tôi có hơi hồi hộp, nhưng e là không có nhiều người khi nói chuyện với tôi mà không hồi hộp đâu!”



“Ừm... Ừm… Ừm...” Bàng Trí Huy không để ý mà gật đầu rồi nói tiếp: “Có thể có chỗ cậu không biết chứ tập đoàn Vân Hải rất có tiếng tăm ở tỉnh chúng tôi, tôi vừa nhìn trong video một lần đã nhận ra chiếc tàu đó là từ tập đoàn Vân Hải tới rồi! Sau khi nhìn thấy video, tôi vô cùng bối rối, trong lòng còn suy nghĩ, làm sao có thể gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy cơ chứ? Tôi có thể thấy được bọn họ mở quan tài ra, đặt một người vào bên trong quan tài!”



“Đây là một người thật đó! Vả lại còn mặc áo liệm mà chỉ có người chết mới mặc... Ai mà biết... Bọn họ có phải là đang giết người hay không?” Bàng Trí Huy ấp úng nói: “Tôi là một nhân vật nhỏ, tôi biết được tập đoàn Vân Hải có tai mắt thông thiên, có rất nhiều thủ đoạn, nếu như tôi cầm video tới Cục Cảnh sát tố cáo bọn họ thì tôi sợ... tội sợ...”



“Ông sợ bị bọn họ trả thù phải không?” Triệu Ngọc liếc nhìn ông ta, thầm mắng, đúng là tâm lý của nhân vật nhỏ mà.



“Tôi không quen biết Lâm Thừa Nghiệp nhưng tôi biết nếu dám sử dụng tàu chở hàng của tập đoàn Vân Hải, nếu dám thả người vào trong quan tài treo thì người này nhất định là một nhân vật lớn vô cùng lợi hại! Tôi sợ, video tôi quay có hơi mơ hồ, cho dù tố giác ông ta thì cũng chưa chắc có thể khiến bọn họ bị trị tội được! Trái lại, tôi phá hỏng chuyện tốt của ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ không tha cho tôi đâu!”



“Tôi... Tôi chỉ là một nhân viên công sở, một nhân viên khoa học nho nhỏ bình thường chỉ kiếm tiền lương thôi, tôi... không trêu nổi bọn họ! Không nói khoa trương, bọn họ chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay là cái mạng nhỏ của tôi đã có thể không còn nữa rồi! Trên núi Vũ Thanh có vô số quan tài treo, tôi sợ lần tiếp theo, tôi sẽ bị bọn họ bỏ vào trong một cái quan tài nào đó!”



“Hừ! Ông xem bộ dáng sợ hãi của ông kìa!” Nghe thấy lời giải thích của Bàng Trí Huy, Triệu Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười. Lúc trước hắn đã dự đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng chưa hề nghĩ tới thực tế lại như vậy, tất cả đều bởi vì sự nhát gan, sợ phiền phức của Bàng Trí Huy cả!



“Tôi biết... Tôi biết... Tôi đây gọi là biết mà không báo, gây ảnh hưởng tới sự công bằng chính trực của luật pháp, tôi có tội, có tội!” Thái độ của Bàng Trí Huy rất thành khẩn: “Nhưng mà cậu cũng nhìn thấy rồi đó, đối mặt với thế lực tà ác, tôi không chọn yên lặng! Cái này... Cái này có được tính là lấy công bù không? Có được không?”



“Được cái đầu quỷ nhà ông!” Triệu Ngọc mắng: “Ông có biết là ông đã làm lãng phí bao nhiêu tinh thần và thời gian của tôi không hả? Vì để bắt Lâm Thừa Nghiệp mà ông đây còn phải đâm du thuyền lớn vào biệt thự của người ta, suýt chút nữa đã mất cái mạng rồi đấy! Nếu như ông đưa video cho tôi sớm hơn thì có làm lớn chuyện lên đến mức đó không?”



“Đúng, đúng, đúng, cậu nói đúng, tôi có tội!” Bàng Trí Huy vội vàng chắp tay cầu xin tha thứ, trong miệng vẫn giải thích: “Thật ra thì lúc nói chuyện trên vách đá, tôi đã cố hết sức nhắc nhở cậu rồi, tôi không chỉ nhắc tới sông Bạch Sa một lần đâu, tôi chỉ là muốn để cậu bắt đầu suy nghĩ từ chỗ đó đó!”



“Suy nghĩ cái rắm á!” Triệu Ngọc quát: “Nói mau, ông và anh em cột chèo của ông đã làm chuyện đó thế nào?”



“Tôi nói, tôi nói...” Bàng Trí Huy sợ sắp rút gân, vội đáp: “Tôi về nhà càng nghĩ càng sầu não, trong lòng nghĩ, nếu như tôi không đứng ra vạch trần thì tội ác của kẻ xấu sẽ được như ý! Đợt khảo sát khoa học trước đã chứng minh bên trong quan tài treo đều là trống rỗng, bọn họ lại đặt người chết vào trong quan tài treo, vậy chẳng phải chỉ cần quan tài không xảy ra vấn đề gì thì vĩnh viễn không có khả năng vạch trần hay sao? Phải làm gì, phải làm gì đây?”



“Làm ông cái rau trộn á!” Triệu Ngọc đập lên bàn một cái rầm: “Ông nói Bình Thư* à? Lúc này còn tự tâng bốc bản thân thì có tác dụng quái gì?”




* Một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.



“Vâng, vâng vâng...” Mồ hôi lạnh trên mặt Bàng Trí Huy cũng có thể dùng để rửa mặt rồi, lập tức nói: “Sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ thì cuối cùng tôi đã nghĩ ra, chẳng phải tôi chỉ cần làm quan tài treo trở thành một chuyện ngoài ý muốn là đã không liên quan gì đến tôi rồi ư? Cho nên, tôi bèn hợp tác với em rể Trương Liệt nhà tôi diễn màn kịch kia!”



“Cậu nói không sai chút nào cả, góc độ mà cây cột điện rơi xuống đều do tôi phải tính toán vô số lần mới xác định được! Còn có thể bảo đảm đập trúng quan tài số năm nhưng lại không khiến nó bị hư hỏng hoàn toàn!”



“Tại sao là quan tài số năm? Quan tài số năm dễ đập đúng lắm à?” Triệu Ngọc hỏi một câu.







“Không phải, là bởi vì...” Bàng Trí Huy vội trả lời: “Bên trong video mà tôi đã quay lén được có thể nhìn thấy rõ ràng là bọn họ đã đặt người vào trong quan tài treo số năm, còn có số sáu! Cho nên, đập trúng một trong hai cái này đều được!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu, không ngờ tới sự phát hiện liên quan tới quan tài treo còn có một lý do không bình thường như vậy nữa.



Mặc dù lý do này trông có vẻ như khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhưng đối với loại “nhân vật nhỏ” như Bàng Trí Huy này thì cũng đúng là rất phù hợp với tâm lý của ông ta.



Trong đầu loại người như vậy đều là khôn vặt, nhưng lại nhát gan sợ phiền hà, gặp bất kỳ chuyện gì cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân trước thôi!



“Cậu cảnh sát, cậu cảnh sát...” Bàng Trí Huy vội năn nỉ: “Tôi đã khai báo xong hết rồi, tôi xin cậu, nể tình chuyện tôi tố giác thi thể nữ trong quan tài mà giúp tôi nói mấy câu lời hay nhé! Cầu xin cậu, tôi đây cũng là cực chẳng đã thôi... Thế này đi, một cái quan tài treo mà tôi đã phá hỏng đó, tôi sẽ bồi thường! Còn... Còn có trụ điện, à, không đúng, cây cột điện, Trương Liệt đã bồi thường rồi, đợi sau này tôi sẽ trả tiền lại cho cậu ta...”



“Được rồi, được rồi, đừng có không hút thuốc mà còn giả vờ chơi!” Triệu Ngọc xua tay: “Tôi hỏi ông, nếu ông biết rõ mà không báo, vậy tại sao lúc tôi bắt giữ ông, tiến hành thẩm vấn lại chịu nói?”



“Đương nhiên là tôi muốn nói, tôi cũng biết giấy không gói được lửa, đã muốn khai ra từ lâu rồi! Nhưng mà...” Ông ta lắc lắc hai tay nói: “Các cậu vừa tới đã hỏi về chuyện thi thể nữ số 7 rồi, khiến tôi bị choáng váng! Sau đó mới nghe hiểu ý của các cậu là nghi ngờ tôi là hung thủ giết người, khà khà... Ai mà chẳng có tâm lý trông chờ vào may mắn chứ!” Bàng Trí Huy cười mất tự nhiên nói: “Tôi thấy các cậu không phải tới vì tôi biết mà không báo cho nên tôi mới... tôi mới...”



“Con cáo già ông đó, được lắm!” Triệu Ngọc tức đến nỗi bật cười, còn vui đùa với ông ta: “Ông nói xem có phải ông ngốc hay không? Tại sao sau khi quay được video rồi lại không lấy video đi uy hiếp Lâm Thừa Nghiệp chứ? Lừa ông ta ba, năm triệu gì đó, chẳng phải quá dễ dàng à?”



“Ối... Làm vậy sao được! Cậu đừng trêu tôi!” Bàng Trí Huy nghiêm túc nói: “Mẹ kiếp, Lâm Thừa Nghiệp là người nào chứ? Tôi dám đi uy hiếp ông ta à? Tôi không biết chữ ‘chết’ là viết như thế nào sao? Tôi trên còn có mẹ già dưới còn có con trẻ, công việc cũng đang rất thuận lợi, không đáng đâu!”



“Hừ!” Lần này, Triệu Ngọc không thể nhịn được cười: “Ông đó, sống rất khôn ngoan! Vậy... hội trưởng Bàng à, một chuyện cuối cùng còn cần tôi giúp ông nói ra không?”



“Hả... Cậu... Có ý gì?” Vốn thấy Triệu Ngọc đã lộ ra ý cười, Bàng Trí Huy còn tưởng mình không sao cả, lại không ngờ tới Triệu Ngọc lại nói một câu như vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom