• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1235

Chương 1235 : Chương 1235TIN TỨC BẤT NGỜ







Buổi tối hôm đó, trên đường cao tốc từ thành phố Phúc Lai đến huyện Vũ Thanh, mấy chiếc xe cảnh sát lao vun vút trong màn đêm.



Trong đó có một chiếc xe nhốt tù phạm, Lâm Thừa Nghiệp đeo còng tay đang oán giận kêu ca: “Làm cái gì thế, cảnh sát, luật sư của tôi đâu?” Lâm Thừa Nghiệp không phục lại bất bình: “Muốn đi đâu đây? Các người có biết tôi là ai không hả? Các người làm như vậy là phạm pháp, các người không thể giam giữ tôi quá 24 giờ, tôi có quyền gặp luật sư của tôi.”



“Ê. Biết điều chút đi.” Trên ghế ngồi hàng trước, bỗng vang lên tiếng mắng mỏ của Thôi Lệ Châu: “Không phải tôi đã nói với ông rồi à? Lời khai của Nhạc Vĩnh Niên không trùng với ông.”



“Cho nên, chúng tôi phải đưa các ông về huyện Phúc Lai, mang đi xác nhận hiện trường, khai nhận rõ ràng hành vi phạm tội của các ông.”



“Cái gì... Sao lại thế được?” Lâm Thừa Nghiệp không phục: “Các người có nhầm không, tôi mới là người bị hại đấy. Muốn xác nhận hiện trường, khai rõ tội trạng thì cũng là chuyện của đám người Nhạc Vĩnh Niên, có liên quan gì đến tôi đâu?”



“Sao lại không liên quan gì đến ông được?” Thôi Lệ Châu ngoảnh đầu lại, trừng mắt quát Lâm Thừa Nghiệp: “Chẳng phải ông bỏ tiền thuê họ nên mới xảy ra vụ án quan tài treo sao?”



“Tôi không ngại nói cho ông biết, trong quá trình đám Nhạc Vĩnh Niên kiếm được thi thể nữ có dính líu tới một vụ mưu sát. Chúng tôi nghi ngờ, trong đó có một cô gái bị bọn họ cố ý sát hại. Các ông dính đến án mạng đấy, hiểu chưa?”



“Cái... cái gì? Mưu sát?” Lâm Thừa Nghiệp kinh ngạc nói: “Bọn họ nói với tôi, thi thể đều là mua được, chuyện này... tôi thật sự không biết. Cảnh sát, cảnh sát, tôi cũng đâu có bảo bọn họ giết người. Chuyện này không liên quan đến tôi đâu.”



“Muốn chứng minh sự trong sạch của ông…” Thôi Lệ Châu quay đầu khinh khỉnh nói: “Vậy thì phối hợp với chúng tôi đàng hoàng vào, xác nhận hiện trường một lần, khai hết ra toàn bộ vụ án quan tài treo. Nếu đúng là ông oan uổng, thì chúng tôi sẽ trả lại trong sạch cho ông.”



“Đúng vậy, ông Lâm.” Tăng Khả bên cạnh nói: “Bởi vì vụ án mưu sát bỗng dưng xuất hiện, cho nên chúng tôi đặc biệt xin sở lãnh đạo tỉnh một lệnh gia hạn, giờ ông phải phối hợp với chúng tôi điều tra rõ chuyện này mới được.”



“Ông cần hiểu rằng, xác nhận hiện trường, giúp đỡ điều tra không phải là nghĩa vụ của ông, mà là yêu cầu chấp pháp.”



“Được, tôi phối hợp cũng không sao, nhưng... luật sư của tôi đâu? Tôi cũng có quyền gặp luật sư chứ?” Lâm Thừa Nghiệp lại nói: “Các người chắc cũng biết thân phận của tôi, tôi không liên hệ với công ty một thời gian dài như vậy, các người không gánh nổi hậu quả đâu. Ít nhất... cũng phải cho tôi gọi điện thoại chứ?”



“Yên tâm, yên tâm, trước khi lên đường, chúng tôi đã thông báo cho luật sư của ông rồi.” Tăng Khả nói: “Ông ấy đang trên đường đến huyện Vũ Thanh, đến rồi, ông có thể gặp ông ấy.”



“Còn điện thoại...” Tăng Khả lắc đầu: “Cái này thì chúng tôi không có cách nào, giờ ông đang dính líu tới trọng án mưu sát, trước khi hoàn toàn xóa bỏ hiềm nghi, ông không được phép liên lạc với bên ngoài.”



“Cái gì thế!” Lâm Thừa Nghiệp ảo não đập xuống ghế ngồi: “Hôm qua tôi đã giải thích rất rõ ràng với lãnh đạo của các người rằng tôi là người bị hại, tôi bị tên khốn Nhạc Vĩnh Niên kia lừa.”



“Tôi biết, tôi dùng con rối nguyền rủa chị tôi là sai, nhưng tôi đâu có phạm pháp?”



“Các người sao có thể đối xử với tôi như vậy?” Lâm Thừa Nghiệp cự cãi: “Tin tôi, tất cả chuyện này đều do Nhạc Vĩnh Niên làm, dù có chuyện mưu sát thật, thì cũng chẳng can hệ gì đến tôi hết…”



“Được rồi, được rồi, ông đừng ở đây giả vờ vô tội nữa, phạm nhân như ông, chúng tôi cũng thấy nhiều rồi.” Thôi Lệ Châu quay đầu tựa vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, nếu như ông vô tội thật, vậy sẽ không sợ chúng tôi điều tra cặn kẽ.”



“Hừ, ông cứ gấp gáp thanh minh như vậy, có phải trong lòng chột dạ không?”



“Ông Lâm, chúng tôi biết ông là chủ xí nghiệp nổi tiếng, ông có nhiều mối làm ăn lớn phải làm.” Tăng Khả quay đầu, đưa cho Lâm Thừa Nghiệp một chai nước khoáng: “Nhưng mong là ông hiểu được, chúng tôi đều làm lính thôi, ông lo lắng cáu giận với chúng tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”



“Hừ.” Lâm Thừa Nghiệp nhận lấy chai nước khoáng, vẫn không phục nói: “Đợi đấy, chờ chuyện này kết thúc, tôi nhất định sẽ khiếu nại mấy người, chúng ta cứ thử xem.”



Nói xong câu này, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh, Thôi Lệ Châu nằm nghiêng trên ghế, cuộn mình lại nghỉ ngơi. Còn Tăng Khả thì lấy điện thoại ra, kiểm tra Wechat.



Tài xế lái xe đều là nhân viên cảnh sát của đồn cảnh sát Phúc Lai. Lúc này, radio trong xe đang phát ra tiếng nhạc êm tai, tài xế thấy Thôi Lệ Châu đã ngủ, liền vặn volume, chỉnh âm lượng thấp xuống.



Nhưng dù giảm âm lượng, vẫn có thể nghe được rõ ràng.



Lâm Thừa Nghiệp cũng khát nước thật, lúc này mở nắp chai, ừng ực uống hết nửa chai nước.



Ai dè ngay lúc Lâm Thừa Nghiệp uống nước, radio trong xe bỗng ngừng lại một chút, nhiều tiếng tít tít vang lên, ngay sau đó, tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên: “Các vị thính giả, chúng tôi xin phát sóng một bản tin nhanh, theo tin tức mà đài chúng tôi vừa nhận được, khoảng 9 giờ tối nay, ở nhà hàng cơm Tây Hương Tân tại thành phố Hạ Khẩu đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một chiếc xe mất khống chế lao vào nhà hàng, khiến hai thực khách đang dùng bữa tử vong tại chỗ.”



“Hiện tại đã chứng thực, trong đó có một vị khách là bà Lâm Triêu Phượng hiện là chủ tịch tập đoàn Vân Hải, một vị khách khác danh tính chưa rõ. Nguyên nhân của vụ tai nạn chưa được làm rõ, hiện tại cảnh sát đang tiến hành điều tra.”



“Bà Lâm Triêu Phượng là chủ tịch tập đoàn Vân Hải, là xí nghiệp nổi tiếng của tỉnh Phúc Lai, cũng là nhà từ thiện...”



“Ôi trời.” Nghe được bản tin qua radio, Thôi Lệ Châu bỗng bật người dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tăng Khả.



Tăng Khả cũng nghe được tin này, sau đó, tầm mắt chuyển về hướng Lâm Thừa Nghiệp đang ở trong cũi sắt.



Tất nhiên, Lâm Thừa Nghiệp cũng nghe thấy tin tức vừa rồi, nét mặt đột ngột cứng lại.



Bộp...



Thôi Lệ Châu phản ứng khá nhanh, tắt luôn radio đi.







“Chuyện... chuyện gì thế...” Lâm Thừa Nghiệp nuốt nước bọt, mặt nghệt ra, nói: “Có nhầm không vậy, không đùa chứ... chị tôi... chị tôi... chị ấy... sao có thể...”



“Tít tít... tít tít...”



Lúc này, di động của Tăng Khả bỗng vang lên, Tăng Khả vội vàng bắt máy.



“À... Rồi rồi... Em biết rồi tổ trưởng, em vừa mới nghe được tin tức... Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?” Tăng Khả sốt ruột nói, ánh mắt mất tự nhiên nhìn Lâm Thừa Nghiệp.



Lâm Thừa Nghiệp nắm lấy lan can, trừng mắt nhìn Tăng Khả, tỏ ra hết sức nôn nóng.



“Cái gì? Bạch Lãng?” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Là Bạch Lãng làm à? Sao anh ta phải làm vậy chứ? Đây có phải chỉ là chuyện trùng hợp thôi đúng không? À... à... Xin lỗi!”



Tăng Khả vội vàng liếc Lâm Thừa Nghiệp một cái, sau đó quay người, nhỏ giọng nói chuyện, không để Lâm Thừa Nghiệp nghe được. Đến mãi sau đó, cậu ta mới gật đầu nói: “Yên tâm, em biết nên làm gì mà.”



Nói xong, Tăng Khả mới buông điện thoại.



“Cảnh sát, cảnh sát, cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mặt Lâm Thừa Nghiệp tái nhợt, cả người run rẩy hỏi: “Bản tin vừa rồi có phải là giả không?”



“Không sao, không sao.” Tăng Khả vội vàng khuyên giải: “Tin tức kia là giả thôi, ông đừng lo lắng quá.”



“Không thể... Không thể nào...” Lâm Thừa Nghiệp nắm lan can, kích động thét lên: “Mau! Mau cho tôi mượn điện thoại, tôi phải gọi cho chị tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom