• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1198

Chương 1198 : Chương 1198CHUYÊN GIA YÊU ĐƯƠNG







“Không tìm thấy xe, rất có khả năng đã bị bọn họ tiêu hủy ngay tại chỗ rồi!” Đội trưởng Phương Khai Vũ nói trong điện thoại: “Chúng tôi cho rằng, muốn tiêu hủy chiếc xe trong thời gian ngắn như vậy thì chỉ có cách quăng vào con sông gần đó!”



“Cho nên, chúng tôi đang phân công nhau, bình minh ngày mai sẽ bắt đầu điều tra!”



“Tốt lắm! Anh vất vả rồi!” Triệu Ngọc nói một tiếng rồi tắt điện thoại.



“Có khả năng... Là Bạch Lãng đâm chết Cảnh Nhã Ái, nhưng cũng có khả năng là đồng bọn đến tiếp ứng Bạch Lãng đâm chết!” Miêu Anh nói: “Hơn nữa, có lẽ là bởi vì bọn họ chạy xe quá nhanh nên mới đụng phải người, gây ra cái chết ngoài ý muốn! Cũng có lẽ là bọn họ đang buồn bực vì đang thiếu thi thể thì lại đột nhiên thấy Cảnh Nhã Ái rời nhà trốn đi nên cố ý đâm chết cô bé!”



“Đừng phí sức nữa!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trước đó, anh đã đặt ra quá nhiều giả thiết nên mới dẫn mình vào ngõ cụt!”



“Cho nên, chờ bắt được người rồi hẵng nói sau! Nào nào...” Nói xong, Triệu Ngọc rót một cốc bia cho Miêu Anh: “Giải lao đi em yêu, mấy ngày nay, em đã mệt chết rồi! Bây giờ trời cũng đã tối, em đi khách sạn ngủ một giấc thật ngon, có lẽ sáng mai lúc em tỉnh lại là anh có thể đưa chân tướng ra ánh sáng cho em xem rồi!”



“Được rồi!” Miêu Anh cười nâng ly: “Vậy em chúc mừng Triệu đại thần thám trước nhé!”



Hai người chạm cốc, nhìn nhau cười.



Lúc này, có mấy chiếc xe buýt du lịch lục tục chạy qua trước cửa quán, đỗ xe ở bãi của khách sạn đằng xa, cửa xe mở ra, có thể nhìn thấy du khách các nơi đã du ngoạn một ngày, cùng cầm hành lý của mình đi vào trong khách sạn.



“Ừm...” Nhìn những du khách này, Miêu Anh nói: “Anh yêu nè, đợi đến khi vụ án này kết thúc, chúng ta cũng vào trong núi du lịch một lần xem sao! Nghe nói phong cảnh núi Vũ Thanh tuyệt lắm đấy!”



“Được, không vấn đề gì!” Triệu Ngọc xua tay ý bảo: “Nếu vụ án quan tài treo được phá thì coi như chúng ta đã cống hiến cho núi Vũ Thanh bọn họ, ít nhất cũng nên được miễn phí vé chứ nhỉ?”



“Hừ! Lừa cha em nhiều tiền như vậy mà anh vẫn keo kiệt, đúng là phục anh luôn!” Miêu Anh thích cảm giác đấu võ mồm với Triệu Ngọc, dường như có thể tiêu trừ mệt nhọc của mấy ngày qua.



Hai người đều có khẩu vị rất tốt, gọi nhiều đồ ăn như vậy mà cuối cùng không thừa món nào cả, người phục vụ nhìn mà không ngừng ngạc nhiên chậc lưỡi.



“Ừm... Triệu Ngọc à...” Sau khi cơm no rượu say, Miêu Anh nghiêng đầu tựa vào vai Triệu Ngọc, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của hắn, hỏi: “Anh nói xem... Núi Vũ Thanh cách núi Hoa Vân có xa lắm không?”



“Hửm?” Triệu Ngọc vuốt vuốt cái bụng phình ra của mình, nói: “Sao vậy? Vụ án quan tài treo còn chưa chấm dứt, sao em đã nhớ tới núi Hoa Vân rồi?”



“Không phải... Em chỉ là đang nghĩ...” Miêu Anh nói như đang làm nũng: “Chờ chúng ta phá luôn vụ án của núi Hoa Vân, đến lúc đó, có khi nào... sẽ có cảm giác mất mát không?”



“Anh nghĩ thử xem, cả năm vụ án lớn chưa được giải quyết đều kết thúc hết rồi! Có phải... sẽ có cảm giác trong lòng thiếu chút gì hay không?”



“Anh không biết nữa!” Triệu Ngọc cười gượng hai tiếng, chợt nhớ tới hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình, nói: “Có điều, anh có cảm giác, cho dù vụ án trong quyển sổ bìa da màu vàng kết thúc, những vụ án mới lạ khác cũng sẽ không thiếu đúng không?”



“Có Triệu Ngọc này ở đây, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra!”



“Đúng đó!” Miêu Anh cố dựa thật sát vào Triệu Ngọc, nói: “Không biết... Vì sao mỗi lần phá án với anh, bề ngoài thì trông em rất sốt ruột nhưng trong lòng lại hy vọng vụ án đừng bị phá nhanh như vậy!”



“Hả? Miêu Miêu... Em nói thâm ảo quá đi mất!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Sao anh nghe không hiểu vậy?”



“Bởi vì...” Miêu Anh vùi đầu vào cánh tay của Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Tên khốn nhà anh chỉ có lúc phá án mới đứng đắn thôi...”



“Thế à?” Triệu Ngọc vò đầu, nghiêm trang hỏi ngược lại: “Triệu Ngọc anh đây còn có lúc đứng đắn sao? Sao anh lại không biết nhỉ?”



...



Sau nửa giờ, Triệu Ngọc đưa Miêu Anh về khách sạn, muốn cô nghỉ ngơi cho thật tốt.



Sau đó, hắn đi ô tô quay về Cục Cảnh sát, tiếp tục công việc phân tích vụ án của mình.



Không ngờ lúc này, Tăng Khả cũng đã quay về Cục Cảnh sát và đang tra tìm tư liệu trên máy tính.



“Ôi chao? Cậu về rồi đó hả?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ: “Không phải đã bảo cậu ở lại Bắc Cảng à? Sao lại...”



“Ối... Tổ trưởng!” Tăng Khả vội vàng đứng dậy trả lời: “Thiết bị của em đều đặt ở bên này, cho nên mới quay lại đây dùng cho thuận tay! Bởi vậy... em đã trở lại...”



Nhìn thấy Tăng Khả có vẻ hơi kinh hoảng, Triệu Ngọc liếc một cái là biết đã xảy ra vấn đề, hắn chỉ vào cửa mà nói: “Thằng nhóc này... Không phải vì Trương Bồi Bồi mới trở về chứ?”



“Không không không... Không không không...” Tăng Khả vội vàng xua tay.



“Đang lừa người nào đấy? Không biết tôi làm nghề gì sao?” Triệu Ngọc tò mò hỏi han: “Tôi thấy trên đầu cậu có treo cái quan tài kia kìa, hẳn là cảm tình không thuận hả? Sao nào? Giận dỗi người yêu bé nhỏ của cậu rồi hả?”



“Hả? Tổ trưởng... Anh... Anh lợi hại thật đấy! Thế mà cũng bị anh nhìn thấu à?” Tăng Khả sờ gáy mình theo bản năng, chán ngán thất vọng nói: “Anh nói đúng, buổi tối khuya thế này mà em vẫn trở về, chỉ vì muốn thừa dịp đêm khuya yên tĩnh mà đến thăm cô ấy!”



“Nhưng mà...” Nói xong, Tăng Khả lấy một hộp bánh ngọt xinh đẹp ra: “Cô ấy đã về khách sạn nghỉ ngơi mất rồi, em uổng công mua đồ ăn khuya rồi! Tổ trưởng, anh có đói bụng không?”



“Tôi không đói!” Triệu Ngọc lắc đầu, sau đó kéo Tăng Khả tới gần, nói: “Kể tình hình cho tôi biết đi, để anh đây phân tích cho cậu!”



“Vốn... Vốn dĩ rất tốt!” Tăng Khả nói: “Lúc còn ở Khúc Lương, bọn em cũng chơi rất thân, còn từng cùng nhau đi ăn hải sản nữa!”



“Em thật lòng thích cô ấy, cô ấy đối với em cũng rất... rất... rất vậy đó!” Tăng Khả không biết phải biểu đạt như thế nào, tạm dừng hồi lâu rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó, lúc điều tra vụ án ác ma, chúng em phát triển cũng vô cùng thuận lợi! Còn... còn từng nắm tay nữa!”



“Ôi trời...” Triệu Ngọc bĩu môi: “Hóa ra lúc tôi liều mạng phá án, cậu còn có thời gian rảnh rỗi đi yêu đương?”



“Thuận tiện... Thuận tiện thôi mà!” Tăng Khả giải thích: “Nhưng mà, không biết xảy ra chuyện gì! Từ sau khi tạm biệt ở Bắc Thiên, cô ấy bắt đầu đối xử với em rất là lạnh nhạt!”



“Em muốn qua tìm cô ấy nhiều lần, nhưng mà cô ấy lúc nào cũng lấy lý do công việc để từ chối! Sau đó... Tại huyện Cao Lan, cuối cùng chúng em cũng gặp mặt!”



“Nhưng cô ấy không còn thân thiết với em như trước, chúng em có đi ăn với nhau hai lần, nhưng mà... cũng chỉ giống bạn bè bình thường! Không bao lâu sau, nhiệm vụ của cô ấy kết thúc nên cô ấy đã rời khỏi đó trước!”







“Sau đó, ngay cả tin nhắn và điện thoại cũng ít dần... Tổ trưởng...” Tăng Khả chán nản nói: “Có phải tức là em đã không còn ‘suất diễn’ nữa không?”



“Không phải, không phải!” Triệu Ngọc nói: “Cậu yên tâm, tôi đây là chuyên gia tình yêu đó, mấy chuyện này, tôi không có lý do gì không giúp cậu hết!”



“Qua đây...” Triệu Ngọc nắm cả bả vai của Tăng Khả, nói như thật: “Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết, cậu thật sự thích pháp y Trương Bồi Bồi sao?”



“Xác định, vô cùng xác định luôn! Em nhớ cô ấy nhớ đến sắp chết rồi!” Tăng Khả nặng nề gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi.



“Vậy là tốt rồi!” Triệu Ngọc định liệu trước nói: “Cậu chờ xem, xem anh đây giúp cậu thế nào nhá, ha ha ha...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom