• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1196

Chương 1196 : Chương 1196LOẠI THUYỀN ĐẶC BIỆT







Lúc Triệu Ngọc rời khỏi thành phố Bắc Cảng, quay về chỗ quan tài treo sao Bắc Đẩu thì đã hơn ba giờ chiều rồi.



Về việc truy bắt nghi phạm Bạch Lãng, hắn đã giao cho vị đội trưởng Phương Khai Vũ kia xử lý, còn việc thẩm vấn nhân viên làm việc trong nhà tang lễ và tìm kiếm đồng bọn của Bạch Lãng thì toàn quyền ủy thác cho Ngô Tú Mẫn.



Bởi vậy, người đi cùng Triệu Ngọc trở lại dưới vách núi có quan tài treo sao Bắc Đẩu kia giờ phút này vẫn là Hùng Văn Đống và một vài nhân viên cảnh sát.



Thông qua sự sắp xếp trước đó, lúc nhóm Triệu Ngọc tới đã có vài người chèo thuyền thường xuyên trong vùng và hai kỹ sư chuyên nghiệp về thuyền đã có mặt ở đó rồi.



Tuy hình thức cụ thể thì vẫn không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ Triệu Ngọc càng nghiêng về phỏng đoán tội phạm lợi dụng thuyền để đặt thi thể vào quan tài treo.



Hắn cho rằng tội phạm hoàn toàn có thể cải trang một con thuyền bình thường, sau đó lắp đặt thêm thiết bị thang máy ở khoang thuyền, hoặc là chạy cần cẩu lên trên thuyền, như vậy là có thể đạt tới mục đích lên không rồi!



Nhưng mà để nghiệm chứng khả năng này, hắn tìm vài người chèo thuyền địa phương và vài nhân viên chuyên nghiệp trong nghề đóng thuyền đến đây để thảo luận với bọn họ một phen.



Đoạn sông Bạch Sa ở ngay bên dưới vách núi treo quan tài này, chiều rộng của nó chừng ba mươi mét, hai bên bờ sông mặc dù có rất nhiều cát bùn, nhưng phần chính giữa vẫn có độ sâu nhất định.



Cho nên vẫn có không ít thuyền chạy qua sông Bạch Sa, chỉ là hầu hết đều là thuyền chuyên vận chuyển hàng hóa.



Giờ phút này, để thấy rõ hơn, cảnh sát địa phương đã sắp xếp mấy thuyền gỗ đơn giản, nhóm Triệu Ngọc ngồi trên loại thuyền gỗ này để đi tới dưới vách núi.



Vừa quan sát vách đá là hiện trường của vụ án quan tài treo, vừa thảo luận về phương pháp vận chuyển thi thể lên.



Nhìn từ dưới lên trên, chỉ thấy vách đá cao gần bảy mươi mét, trông càng hùng vĩ đồ sộ.



Bởi vì vách đá nghiêng vào phía trong, nên trông có cảm giác đè nén kỳ lạ, khiến người ta thấy quáng mắt.



“Cảnh sát...” Lúc này, một kỹ sư trẻ tuổi đeo kính lên tiếng: “Trước tiên, tôi sẽ dựa theo cách nghĩ của anh để tính toán thử, chứ tôi thì cảm thấy sử dụng thiết bị lên xuống rất khó!”



“Ối.” Hùng Văn Đống vừa thấy người này nói chuyện liền vội vàng giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Đây là kỹ sư Vương Vinh của công ty vận tải đường thuỷ Tùng Châu chúng tôi!”



Triệu Ngọc gật gật đầu, xem như chào hỏi.



“Anh cảnh sát!” Kỹ sư Vương chỉ vào nước sông dưới chân, bắt đầu trình bày lý luận của anh ta: “Khó khăn lớn nhất là vấn đề trọng lượng.”



“Anh xem... vùng sông tiếp giáp với vách đá toàn là nước cạn đầy cát bùn, nếu đi thuyền trong sông thì nhất định phải tránh xa mới được, nếu như tới gần quá mức sẽ gặp phải nguy hiểm mắc cạn!”



“Anh lại nhìn lên...” Anh ta lại ngẩng đầu chỉ vào vách núi hiện trường bên trên, nói: “Quan tài treo đều nằm trên độ cao từ hai mươi đến bốn mươi mét, nếu như chúng ta đặt một giả thiết khoa học thì nhất định phải lấy chỗ cao nhất - tức là độ cao bốn mươi mét làm ví dụ.”



“Cao đến như vậy, nếu chọn dùng thiết bị lên xuống hiện đại như thang máy chữ X dùng khi sửa đèn đường hoặc thang giàn giáo thì tuyệt đối không thể đạt tới.”



“Còn lại thì chỉ có thang máy kiểu dịch áp hoặc thang trên xe cứu hỏa của đội phòng cháy chữa cháy thôi...”



À...



Nghe anh kỹ sư Vương này trình bày, Triệu Ngọc không nhịn được thầm tán thưởng trong lòng, không hổ là kỹ sư có văn hóa, nói chuyện logic hợp lý, trình tự rõ ràng, nghe rất là dễ hiểu.



“Đầu tiên, tôi nói về thang máy kiểu dịch áp, nó dựa vào cánh tay treo dịch áp để làm việc trên cao!”



“Theo tôi được biết, thang máy tiên tiến nhất có thể lên tới độ cao ba mươi mét.” Kỹ sư Vương tiếp tục nói: “Hơn nữa, tính kéo dài của cánh tay treo khá tốt, dù thuyền ngừng giữa lòng sông, cánh tay treo vẫn có thể kéo dài đến tận vách đá.”



“Như vậy, thuyền sẽ không cần lo lắng đến sát vách đá quá mức sẽ bị mắc cạn.”







“Nhưng mà...” Anh ta đột nhiên đổi hướng, nói: “Nếu sử dụng thang máy kiểu dịch áp như vậy, chẳng những thể tích khổng lồ mà trọng lượng còn trên dưới hai mươi tấn, lại thêm vấn đề chất lượng của thân tàu nữa, không có khả năng di chuyển trong sông Bạch Sa đâu!”



“Đúng vậy, sông Bạch Sa mới rộng bao nhiêu chứ...” Lúc này có người chèo thuyền phụ họa nói: “Mực nước ở khúc Khổng Gia kia rất cạn, thuyền lớn như vậy không thể qua được đâu!”



“Đúng đó! Sông Bạch Sa không thể so sánh được với những con sông lớn kia đâu.” Một người chèo thuyền khác nói: “Công ty của chúng tôi chở cát, cũng chỉ dám chở trọng tải trong khoảng mười tấn thôi!”



“Như thế... Thang phòng cháy thì sao?” Triệu Ngọc hỏi.



“Đúng! Đây là trọng điểm mà tôi muốn nói...” Kỹ sư Vương nói: “Thang của xe cứu hỏa là thang chuyên dụng cho đội phòng cháy chữa cháy cứu người, nguyên nhân, mục đích và công năng khác biệt, cho nên thang phòng cháy ngắn gọn hơn một chút.”



“Theo tôi được biết, thang xe cứu hỏa cao nhất trên thế giới là của Phần Lan, có thể lên cao đến một trăm mười mét.”



“Bây giờ, thiết bị chính của đội phòng cháy thành phố lớn có thể đạt tới năm mươi mét trở lên!” Kỹ sư Vương giới thiệu: “Hơn nữa, thang thuộc kiểu tự dựng lên, nên không cần thuyền áp sát vách đá, vẫn có thể vươn đến quan tài treo!”



“Hả... Nếu như vậy... không phải là có thể kết luận rồi sao?” Hùng Văn Đống nói: “Tội phạm lợi dụng thang phòng cháy bỏ thi thể vào quan tài treo?”



“Nhưng mà...” Kỹ sư Vương nhướng mày, khó xử nói: “Có hai vấn đề khó khăn, lại còn là vấn đề khách quan nữa!”



“Thứ nhất, vẫn là vấn đề trọng lượng! Thang có thể lên khoảng năm mươi mét, tuy nhẹ hơn thang máy kiểu dịch áp nhưng không nhiều! Ít nhất trong vòng mười lăm tấn.”



“Sức nặng như vậy chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động trong thời gian mực nước của sông Bạch Sa lên cao nhất...” Anh ta giơ tay ra hiệu: “Thời gian nước trong sông Bạch Sa nhiều nhất chỉ có tháng bảy tháng tám hàng năm, thời gian rất ngắn!”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Vụ án quan tài treo xảy ra sau tháng chín năm ngoái, suy luận này đúng là không thể thành lập được! Như vậy... Vấn đề khó khăn thứ hai là gì?”



“Thứ hai...” Kỹ sư Vương trả lời: “Thang xe cứu hỏa đều được thiết kế đặc biệt, giá rất đắt! Lấy loại thang có thể lên cao tới năm mươi mét mà tôi nói làm ví dụ, một chiếc thang như vậy có giá trị khoảng một mười triệu nhân dân tệ!”



“Hơn nữa, bởi vì chỉ sử dụng với một mục đích duy nhất là chữa cháy, nên ngoài đội phòng cháy ra, sẽ không có đơn vị nào khác chịu tiêu tiền mua cả!”



“Vậy...” Hùng Văn Đống vội nói: “Có khi nào... Là bọn chúng thuê của đội phòng cháy hay không? Tôi... Để tôi gọi điện thoại hỏi thử xem!”



Nói xong, Hùng Văn Đống vội vàng chạy ra đuôi thuyền gọi điện thoại.



“Tôi cảm thấy...” Kỹ sư Vương nói: “Dù là Tùng Châu hay là Bắc Cảng, chắc sẽ không có thang xe cứu hỏa loại này đâu! Bởi vì hai thành phố đó không có tòa nhà nào cao chọc trời cả!”



“Hơn nữa...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Đội phòng cháy sẽ không cho người ngoài thuê, tội phạm cũng không dám mượn mà?”



“Mấu chốt là...” Vương Vinh còn nói: “Cho dù có thể tìm được thang thì vấn đề trọng lượng của thân tàu vẫn không thể giải quyết được!”



“Cảnh sát Triệu!” Lúc này, Hùng Văn Đống ở đuôi thuyền hô: “Tôi hỏi rồi, đội phòng cháy bên này của chúng tôi không có thiết bị ghê gớm như vậy đâu!”



“Bọn họ nói cho tôi biết rằng cả tỉnh Phúc Lai này, chỉ sợ cũng chỉ có thành phố Hạ Khẩu và tỉnh lị Phúc Lai mới có! Hơn nữa lại không có nhiều, đội phòng cháy tuyệt đối không thể nào cho người ngoài thuê!”



Vương Vinh liếc nhìn Triệu Ngọc một cái như muốn nói: Sao nào? Đúng y như tôi đã nói phải không?



“Có điều...” Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn không nản lòng, nói: “Tạm chưa nói đến sức nặng của thân tàu, cho dù bọn họ thật sự có trang thiết bị như thế đi chăng nữa...”



“Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định! Nếu bọn chúng thật sự lợi dụng tàu để tiến hành vận chuyển thi thể thì thuyền đó chắc chắn sẽ rất to, không hề bình thường chút nào, đúng không?”



“À... Đúng! Anh nói rất hợp lý!” Vương Vinh lập tức hiểu ra ý của Triệu Ngọc, vội vàng nói: “Cầu lớn Phan Gia Loan và bến tàu Tùng Châu đều có camera giám sát sông Bạch Sa!”



“Mà chúng ta... cũng đã nắm được đại khái thời gian mà bọn họ vận chuyển thi thể vào!” Triệu Ngọc gật đầu nói với Vương Vinh: “Kỹ sư Vương, bây giờ làm phiền mọi người giúp một chuyện! Giúp chúng tôi tìm ra chiếc thuyền đặc biệt kia đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom