• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1199

Chương 1199 : Chương 1199KHÔNG MUỐN AI BIẾT







Đêm khuya, ngoài phòng giải phẫu đội cảnh sát hình sự.



Giờ này mà còn tới phòng giải phẫu, ít nhiều gì vẫn khiến Triệu Ngọc cảm thấy hơi chột dạ. Trên hành lang không có bất kỳ viên cảnh sát nào, xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ lạ, càng khiến nơi này bị phủ lên một tầng không khí khác thường.



Cửa phòng giải phẫu đã đóng, không biết bên trong có người hay không, Triệu Ngọc đành phải dán lỗ tai sát vào cửa để lắng nghe. Vừa nghe vừa suy nghĩ, nếu Trương Bồi Bồi đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi thì ít nhất trong phòng giải phẫu cũng phải có một pháp y ở lại trực nhỉ?



Ai ngờ, hắn còn chưa suy nghĩ xong thì cửa phòng giải phẫu bỗng nhiên mở ra, bên trong có một người gầy yếu mặc áo blouse trắng đi ra!



“Ôi trời!” Người này không ngờ bên ngoài có người, khi vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì nhất thời kinh hãi hô to một tiếng, sợ tới mức ôm ngực.



“Ôi mẹ ơi!”



Triệu Ngọc cũng không để ý, trái tim cũng nhảy bắn lên, khi thấy rõ ràng người mặc áo blouse trắng này là ai thì mới sốt ruột giải thích: “Lão Cao, lão Cao, là tôi! Đừng kích động, đừng kích động...”



“Ôi trời, hù chết tôi rồi!” Cao Phát Tài vừa ôm ngực, vừa tháo khẩu trang xuống, nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu muốn làm gì thế? Biết trái tim già nua của tôi bị bệnh không? Thế nào, cậu muốn để tôi đi theo mấy nạn nhân này luôn hả?”



“Xấu hổ, xấu hổ quá!”



Triệu Ngọc nhanh chóng hỗ trợ xoa ngực, nhưng lại bị pháp y Cao đẩy ra.



“Chẳng phải tôi đi qua đây là để xem xét tình hình sao?” Triệu Ngọc lại giải thích: “Nào biết vừa định gõ cửa, ông đã đi từ bên trong ra rồi?”



“Pháp y Cao...” Lúc này, trong phòng giải phẫu có tiếng hỏi: “Ông không sao chứ?”



“Không có gì, không có gì, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục đi!” Cao Phát Tài thở hổn hển mấy ngụm, rồi mới bình tĩnh lại và nói với Triệu Ngọc: “Một ngày không thấy cậu, nên tôi đang muốn tìm cậu tâm sự đây! Ừm...” Nói xong, ông ta lấy một điếu thuốc ra, chỉ chỉ hành lang nơi xa: “Đi nào, sang bên này nói chuyện!”



“Hửm? Hóa ra ông làm pháp y mà cũng hút thuốc hả!” Triệu Ngọc tỏ vẻ xin lỗi, nhanh nhẹn lấy bật lửa ra giúp ông ta châm thuốc.



Hai người dời bước đến chỗ sâu trong hành lang, Cao Phát Tài dùng sức hút vài hơi, bấy giờ mới nói: “Không còn cách nào khác... Cậu cũng thấy đấy, công việc này áp lực lớn đến chừng nào! Ài! Tuổi lớn rồi, không lấy ra hút vài ngụm thì đâu thể chịu nổi...”



“Vừa rồi ông nói có việc tìm tôi? Sao rồi, có tình huống mới à?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Ừm... Trương Bồi Bồi phân tích không sai!” Cao Phát Tài nghiêm túc nhíu mày nói: “Trên những thi thể này không sinh sản vi khuẩn, cho nên mới không bị phân hủy!”



“Hả... Vậy ông đã điều tra ra gì chưa? Có phải có người xử lý chống phân huỷ hay không?”



“Nhìn không ra...” Cao Phát Tài thở dài một hơi, nói: “Sau khi chúng tôi giải phẫu thì phát hiện một lớp vật chất như sáp trong khí quan nội tạng và dưới làn da của thi thể, sau khi trải qua kiểm tra đo lường thì mới biết đó là một loại sáp mỡ, cũng là thuật ngữ mà chúng tôi thường nói - Adipocere!”



“Adipocere?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Cái này có gì quan trọng sao?”



“Adipocere thường sinh ra ở thi thể bị ngâm trong nước hoặc là thi thể chôn trong vùng đất có nhiều hơi nước, về mặt lý luận mà nói thì kiểu quan tài khô ráo được treo trên vách núi thế này không thể sinh ra Adipocere!” Cao Phát Tài giải thích: “Cho nên, trước mắt chúng tôi chỉ có thể cho ra hai kết luận.”



“Một, thi thể bị người ta xử lý bằng một liệu trình chống phân huỷ nào đó không muốn ai biết; hai, bản thân quan tài treo đã có một loại công năng chống phân huỷ không muốn ai biết tới, cho nên thi thể đặt trong quan tài treo đã bị áp chế việc nảy sinh vi khuẩn, giữ được thi thể rất hoàn hảo.”



“Ông dùng ‘không muốn ai biết’ tận hai lần kìa!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi không ngờ, các chuyên gia đứng đầu trong ngành như các ông đều đã đến đây, vậy mà còn có thể dùng mấy chữ ‘không muốn ai biết’ này!”



“Triệu Ngọc à, trên thế giới này, luôn có vài thứ mà trước mắt khoa học vẫn chưa thể nghiên cứu!” Cao Phát Tài giải thích: “Mượn quan tài treo làm ví dụ, đến nay chúng ta vẫn chưa thể giải thích người xưa làm thế nào để mang quan tài nặng nề lên treo trên vách núi cheo leo, hơn nữa còn giữ được hơn một nghìn năm!”



“Trí tuệ của người xưa có đôi khi vượt qua trí tưởng tượng của chúng ta!”



“Ông cường điệu trí tuệ của người xưa như vậy.” Triệu Ngọc nói: “Tức là loại bỏ khả năng thứ nhất hả? Tội phạm vốn không xử lý chống phân huỷ cho thi thể đúng không?”



“Đúng vậy!” Cao Phát Tài nói: “Điểm rõ ràng nhất là từ lúc thi thể vừa rời khỏi quan tài treo đã bị biến chất rất rõ ràng! Nếu như thi thể bị người ta xử lý thì sẽ không xuất hiện hiện tượng này.”



“Mặt khác, thi thể không có dấu vết xử lý, hơn nữa theo tôi được biết, kỹ thuật chống phân huỷ tiên tiến nhất trên thế giới trước mắt cũng không đạt được loại hiệu quả mà chúng ta nhìn thấy!”



“Tôi nghĩ... Về điểm này, chắc cậu không cảm thấy xa lạ đúng không? Lý Phi trong vụ án thi thể nữ không đầu là do cậu bắt đó!” .



“Ừm... Đúng vậy...” Triệu Ngọc nhớ lại, lúc trước Lý Phi dùng công nghệ vô cùng phức tạp mới có thể giữ cho thi thể không bị phân hủy.



“Đúng rồi!” Cao Phát Tài lại nói: “Cũng không phải mỗi một thi thể đều có thể xuất hiện Adipocere, thi thể nữ số 5 và số 6 hoàn toàn không có, số 1 và số 4 rất ít, mà Adipocere ở số 7 là rõ ràng nhất!”



“Adipocere càng nhiều thì nói lên thi thể được bỏ vào càng sớm sao?” Triệu Ngọc hỏi.



“Từ trên lý luận mà nói thì đúng là như vậy! Nhưng mà... Bởi vì chúng tôi không nghiên cứu rõ về quan tài treo, cho nên không thể đảm bảo trăm phần trăm được!” Cao Phát Tài trả lời.



“Được rồi, tôi biết rồi!” Triệu Ngọc trầm tư một lát, tiêu hóa lời Cao Phát Tài vừa nói, lúc này mới nói sang chuyện khác, nói với ông ta: “Ừm, lão Cao này, tôi còn một việc phải hỏi ông! Chuyện của Trương Bồi Bồi và Tăng Khả bên tôi, ông làm được thế nào rồi hả?”



Hóa ra, Triệu Ngọc đã sớm để ý đến chuyện của Tăng Khả, từ rất lâu trước kia, hắn đã hỏi Cao Phát Tài việc này. Cho nên hắn đã biết nguyên nhân tại sao Trương Bồi Bồi không nhiệt tình với Tăng Khả như trước.



“Ừm...” Cao Phát Tài nói: “Tôi còn chưa làm gì cả! Cậu không biết à? Vợ tôi mới phẫu thuật tim...”



“Ối, xấu hổ quá, vậy chị dâu không sao chứ?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Không sao đâu, cuộc phẫu thuật rất là thuận lợi!” Cao Phát Tài dùng sức cắn điếu thuốc, nói: “Có điều, dù nói như thế nào đi nữa, không thể ở bên cạnh cô ấy khiến tôi cứ cảm thấy bất an!”



“Không sao là tốt rồi! Chờ tôi về thủ đô, tôi mời cả hai người luôn nhé, ha ha...”



“Thật ra, bản thân Bồi Bồi cũng không sao cả...” Cao Phát Tài lại nói: “Cô bé từng nói với tôi rằng rất có thiện cảm với Tăng Khả bên tổ cậu. Nhưng mà cha mẹ cô bé phản ứng rất mạnh! Nói rằng Tiểu Tăng không phải người thủ đô, điều kiện gia đình cũng không tốt, khoảng cách giữa hai nhà quá xa, tồn tại tập tục sai khác đủ kiểu...”



“Bồi Bồi là con gái một, cha mẹ cô bé đặt tên là ‘Bồi Bồi’, không phải đã có ý rõ ràng lắm sao?”



“Nhưng thực tế thì sao? Tiểu Tăng thường xuyên theo tổ điều tra đặc biệt đi khắp cả nước, cho nên... Chắc là cậu hiểu rồi chứ?” Cao Phát Tài nói: “Đổi lại là con gái của cậu, cậu sẽ nghĩ thế nào?”



“Ít nhất tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của con gái mình!” Triệu Ngọc không chút do dự nói: “Thật đấy, mấy vấn đề khách quan này toàn là chuyện vớ vẩn, mấu chốt là hai người bọn họ tình đầu ý hợp!”



“Rồi rồi rồi! Cậu đừng có gấp!” Cao Phát Tài dụi tắt điếu thuốc, nói: “Thật ra, cha mẹ của cô bé vẫn rất thấu tình đạt lý, cậu cho tôi chút thời gian, tôi sẽ khuyên bọn họ!”



Triệu Ngọc còn muốn nói gì thì di động đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn thì là đội trưởng Hùng Văn Đống gọi tới.



“A lô? Cảnh sát Triệu, anh có ở đội cảnh sát hình sự không vậy?” Hùng Văn Đống vội vã nói: “Mấy người chèo thuyền bên kia vừa gửi tin về, tôi cảm thấy có thể chúng ta đã tìm ra chiếc thuyền khả nghi kia rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom