• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (24 Viewers)

  • Chap-1197

Chương 1197 : Chương 1197LÀ NGOÀI Ý MUỐN SAO?







“Tôi còn có một vấn đề...” Lúc mọi người bơi thuyền chuẩn bị lên bờ thì Triệu Ngọc bỗng nhiên hỏi những người chèo thuyền quen thuộc sông Bạch Sa này: “Có nhiều thuyền hàng đi qua con sông này không? Nhất là vào lúc đêm hôm khuya khoắt ấy?”



“Tôi đang nghĩ...” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu tội phạm thật sự lợi dụng một chiếc thuyền lớn để hành động thì nhân lúc trời tối, hắn ta chắc chắn sẽ đậu ngang chiếc thuyền đó giữa sông!”



“Nếu làm như vậy, một khi có thuyền con qua lại, chẳng phải sẽ chắn đường của người khác sao? Không phải hoạt động của bọn họ sẽ bị phát hiện sao?”



“Chuyện này hả...” Một người chèo thuyền lập tức trả lời: “Đúng là khó mà nói được! Trong sông Bạch Sa không có thuyền chở khách, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có vài chiếc thuyền của công ty du lịch đi ngang qua thôi, nhưng mà cơ bản chỉ đi ban ngày thôi! Còn thuyền hàng... thì đúng là không ít!”



“Đúng đấy!” Người kia bổ sung thêm: “Có những chỗ nước cạn mà khúc cua lại gấp, cho dù là thuyền hàng cũng không muốn chạy buổi tối! Nhưng mà... Chuyện này cũng khó nói, không chừng có hàng phải chuyển gấp, hoặc là gặp phải chuyện khác bị trì hoãn, buổi tối sẽ chạy thuyền suốt đêm cũng nói không chừng!”



“Đúng, tôi từng chạy thuyền qua đêm rồi!” Người trước đó đáp: “Tuy thuyền chạy đêm trên sông Bạch Sa không nhiều lắm, nhưng không phải ngay cả một chiếc cũng không có!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra... Muốn lợi dụng thuyền để vận chuyển thi thể, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng...”



...



Một giờ sau, Triệu Ngọc quay về Cục Cảnh sát, bắt đầu sắp xếp bàn giao nhiệm vụ điều tra.



Hắn phái Hùng Văn Đống đi điều tra tất cả các camera trong vùng sông Bạch Sa gần quan tài treo sao Bắc Đẩu, sau đó sẽ đưa ảnh của tất cả các con thuyền có chạy qua sông Bạch Sa cho Vương Vinh và các chuyên gia về thuyền kiểm tra, xem có con thuyền nào khả nghi hay không?



Cùng lúc đó, hắn còn bảo mấy người chèo thuyền kia đi hỏi thăm tin tức, xem trong những người chèo thuyền khác có ai biết tin tức gì hay không?



Giờ phút này, người của tổ điều tra đặc biệt về cơ bản đã bị phái ra ngoài hết:



Nhiễm Đào bị phái đến Hạ Khẩu điều tra danh sách mà đại sư Trương cung cấp;



Thôi Lệ Châu đến thành phố tỉnh lị Phúc Lai, bí mật điều tra các thầy phong thủy bí ẩn;



Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả ở lại Bắc Cảng, Ngô Tú Mẫn thẩm vấn người bị tình nghi, Tăng Khả thì phụ trách sưu tập tư liệu của các nạn nhân...



Đội trưởng Phương Khai Vũ đang toàn lực truy bắt Bạch Lãng, còn đội của Cao Phát Tài thì vẫn đang trong phòng giải phẫu để kiên nhẫn khám nghiệm thi thể, tất cả các đội ngũ nhân viên đều bị Triệu Ngọc điều phối ra ngoài, mỗi khâu làm việc đều tự động tiến vào giai đoạn khẩn trương...



Thông qua tôi luyện tại tổ điều tra đặc biệt, kinh nghiệm phá án của Triệu Ngọc càng ngày càng phong phú, về mặt chỉnh thể lại tăng lên một đẳng cấp mới.



Hắn đã sớm thoát khỏi địa vị của người chiến đấu đơn độc, lột xác thành một người lãnh đạo có khả năng chỉ huy toàn cục, càng ngày càng trưởng thành hơn.



Đương nhiên, hắn làm tổ trưởng cũng không được nhàn rỗi. Bởi vì lĩnh vực mà vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu này liên lụy đến càng lúc càng rộng, Triệu Ngọc lại phái người chuyển vài tấm bảng trắng về, sau đó nghiêm túc điền tư liệu lên bảng.



Có bảng trắng dùng để ghi lại tin tức tường tận của những người bị hại, có bảng trắng được ghi tư liệu về Bạch Lãng, còn có bảng dùng để ghi đủ loại manh mối phân tích các thuyền bè thường xuyên đi lại và trang thiết bị tương tự thang máy...



Thế là trong cảnh bận rộn ngựa không dừng vó, mặt trời lại xuống núi.



Một ngày trôi qua, Triệu Ngọc gần như không ăn được gì, chỉ ăn một cái bánh rán địa phương trên xe hồi giữa trưa. Sau khi bổ sung đầy đủ thông tin lên bảng trắng, lúc ấy hắn mới cảm thấy bụng mình vô cùng đói, đến mức bụng kêu vang rột rột rồi.



Mấy ngày hôm trước, bởi vì có Hùng Văn Đống ở đây, nên tối thiểu mỗi khi đến giờ cơm là sẽ có người đưa cơm. Nhưng bây giờ Hùng Văn Đống đã dẫn theo người của anh ta xuất quân gần hết rồi, đâu còn ai quan tâm đến mấy chuyện này?



Ngay lúc này, Miêu Anh mở cửa từ bên ngoài đi vào, vừa thấy Triệu Ngọc liền vội vàng bày một xấp tư liệu ra, muốn báo cáo công việc cho hắn.



Nhưng mà Triệu Ngọc lập tức giữ cô lại, nói: “Miêu Miêu à... Mấy ngày hôm trước, anh để ý thấy hình như bên cạnh Cục Cảnh sát có tôm hùm đất chua cay đó! Đi, chúng ta nếm thử xem sao, vừa ăn vừa nói chuyện...”



“Ừm...”



Ban đầu, Miêu Anh muốn phản đối, nhưng trên thực tế thì cô cũng không ăn đàng hoàng cả ngày hôm nay, vì thế hai người cùng nhau ra cửa, nhanh chóng tìm được quán ăn như lời Triệu Ngọc nói.



Hóa ra trong quán ăn này không chỉ có tôm hùm đất chua cay mà còn có rất nhiều món ăn đặc sắc địa phương của núi Vũ Thanh. Triệu Ngọc cũng mặc kệ mình có ăn được hay không, gần như gọi tất cả các món có trên thực đơn ra.



Quán ăn này không lớn, nhưng lại rất đắt khách, Triệu Ngọc và Miêu Anh đợi một hồi lâu mới thấy đồ ăn lục tục lên.



Ban ngày, ánh nắng chiếu thẳng vào núi Vũ Thanh, nhiệt độ khá cao, nhưng vừa đến buổi tối thì gió núi thổi tới, nên cực kỳ mát mẻ.



Giờ phút này, đồ ăn ngon miệng trước mặt, lại nốc thêm mấy cốc bia lạnh vào bụng, khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng sảng khoái!



“Thế nào...” Miêu Anh không uống rượu, chỉ gọi một chén nước ô mai ướp lạnh, cô vừa ăn tôm vừa hỏi Triệu Ngọc: “Lần này chắc anh mệt muốn chết rồi hả? Em đã nói rồi, hung thủ mà thấy chuyện thi thể nữ trong quan tài treo bị người ta phát hiện thì chắc đã chạy trốn từ lâu rồi!”



“Cho nên anh không cần phải sốt ruột quá mức đâu! Người nên bị bắt thì ai cũng không chạy thoát được đâu!”



“Đúng là như vậy, nhưng mà...” Triệu Ngọc lại uống một cốc bia vào bụng, nói: “Dù sao thì bảy thi thể nữ đó còn liên lụy tới hai vụ án giết người! Cho nên chân tướng của vụ án ra sao, chúng ta phải nhanh chóng điều tra rõ mới được!”



“Rõ rồi!” Miêu Anh cười, giờ mới bắt đầu nói đến chuyện chính: “Ngày hôm qua, anh bảo em điều tra danh sách những người tử vong gần đây, tìm kiếm người khớp ngày sinh tháng đẻ được ghi trên giấy vàng, em đúng là đã tìm được mấy người, nhưng điều kiện gia đình của những người này cực kỳ bình thường, chỉ sợ không phải là mục tiêu mà chúng ta nhắm đến!”



“Ừm... Nhưng mà em vẫn phái người bám theo, cứ chờ tin tức xem sao!”







“Được! Wow...” Triệu Ngọc phe phẩy miệng, sảng khoái nói: “Con tôm hùm đất này cay thật đấy! Anh thích lắm, đã quá! Ha ha ha...”



Nói xong, hắn lại ngẩng cổ, nốc hẳn một cốc bia lớn.



“Em nghe nói anh đang tìm tàu!” Miêu Anh nói: “Em không phủ định phỏng đoán của anh, nhưng mà... Nếu như tội phạm thật sự sử dụng một thang chuyên dụng cho xe cứu hỏa thì chẳng phải đã gây chú ý rồi ư? Hơn nữa, làm vậy thì chắc là mình không khó điều tra, đúng chứ?”



“Dù khó điều tra thì vẫn phải điều tra thôi! Anh đã phái Tăng Khả xử lý việc này rồi!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra: “Cả Trung Quốc chỉ có hai nhà xưởng có thể chế tạo loại thang xe cứu hỏa này!”



“Nhưng mà...” Miêu Anh tò mò: “Đám tội phạm chịu bỏ một món tiền lớn như vậy sao? Mua hẳn một chiếc thang xe cứu hỏa trị giá hơn mười triệu chẳng phải càng gây chú ý hơn sao?”



“Phía Hạ Khẩu và Phúc Lai đều đã truyền tin tức về rồi!” Triệu Ngọc vừa cắn tôm vừa nói: “Đội phòng cháy của bọn họ đích thực là có thang xe cứu hỏa cỡ lớn này, nhưng bọn họ bảo đảm rằng từ sau khi mua về, ngoài mấy lần diễn tập ra thì chưa sử dụng chính thức lần nào!”



“Cho nên...” Miêu Anh nói: “Bọn chúng mới đi mua một chiếc sao? Đúng là điên rồi! Anh yêu à, em cho rằng chúng ta không thể chỉ để ý mãi đến chuyện thang xe cứu hỏa được, có lẽ... còn có phương pháp nào khác cũng có thể bỏ thi thể vào quan tài treo...”



“Thật ra, nói đến phương pháp thì...” Triệu Ngọc đặt cốc bia xuống rồi nói: “Anh có thể khẳng định một điều! Chắc chắn những người đó rất quen thuộc với phương pháp mở nắp quan tài treo sao Bắc Đẩu!”



“Chỉ tiếc, hội trưởng Bàng Trí Huy nói rằng Cục Văn hóa Khảo cổ bọn họ từng biên soạn mấy bài viết liên quan đến quan tài treo sao Bắc Đẩu, hơn nữa, việc mở quan tài năm đó lại được tiến hành công khai, cho nên số người biết sự ảo diệu của quan tài treo không hề ít, chúng ta không có cách nào điều tra được!”



Trong lúc nói chuyện, di động của Triệu Ngọc vang lên.



Là Tăng Khả gọi tới, nhưng người nói chuyện lại là vị đội trưởng Phương Khai Vũ kia: “Lãnh đạo, chúng tôi suy luận thông qua video của camera giám sát và đã phát hiện động thái của Bạch Lãng sau khi trộm thi thể Tô Lan, anh ta lái một chiếc xe tải màu trắng có lai lịch không rõ và chạy về hướng Đông Nam!”



“Nhưng mà sau khi xe chạy ra khỏi nội thành, đến một chỗ tên là thị trấn Bạch Bình thì đột nhiên biến mất! Chiếc xe đó sau này không còn xuất hiện nữa! Chúng tôi hoài nghi, có thể là anh ta đã đổi xe...”



“Hả... Thị trấn Bạch Bình?” Đột nhiên nghe một danh từ như thế, Triệu Ngọc và Miêu Anh bỗng dưng sửng sốt, Triệu Ngọc vội nói: “Thị trấn Bạch Bình không phải chỗ thi thể số 6 Cảnh Nhã Ái cư trú sao? Chẳng lẽ...”



“Đúng! Đúng!” Miêu Anh kích động nói: “Ngày cũng trùng hợp! Ngày mà thi thể Tô Lan bị trộm đi cũng đúng ngay ngày Cảnh Nhã Ái mất tích! Nói cách khác...”



“Vụ tai nạn xe cộ của Cảnh Nhã Ái...” Triệu Ngọc kinh dị nói: “Là Bạch Lãng gây ra! Là chuyện... ngoài ý muốn sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom