• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 259: Khỉ đội mũ người

Sắc mặt Hạ Huyền Trúc dần tối sầm lại.

Nhưng không phải bởi vì tức giận mà vì thấy buồn, buồn vì cái thời đại chỉ xem trọng tiền bạc này.

“Vợ à, em có biết câu thành ngữ “Khỉ đội mũ người” không?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười hỏi Hạ Huyền Trúc.

Đương nhiên Hạ Huyền Trúc hiểu anh muốn nói gì, nhưng lại giả vờ như không hiểu, nghi ngờ đáp: “Có nghe nói, nhưng không biết có ý gì, anh giải thích cho em nghe đi”.

Diệp Vĩnh Khang hắng giọng, nói: “Ngày xưa có một con khỉ, một ngày nọ nó nhặt được một chiếc nón lá rồi đội lên đầu, sau đó nó thấy mình đã là người bèn nghênh ngang đi ra chợ”.

“Người trên chợ bị con khỉ đó chọc cười, con khỉ không biết con người đang cười nhạo nó, mà còn cho là mình được tán dương”.

“Câu chuyện này nói cho chúng ta rằng, khỉ luôn luôn là khỉ, cho dù có đội nón của loài người thì cũng chỉ là một con khỉ mà thôi”.

“Cũng ví dụ như nói, có những người chỉ cần phẫu thuật thẩm mỹ, mua một cái túi đắt tiền là đã tự cho rằng bản thân thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng thật ra lại chẳng khác gì đang làm trò cười như con khỉ kia vậy”.

Hạ Huyền Trúc nghe xong thì cười ha hả nói: “Câu chuyện này thú vị ghê, chồng à, anh giỏi thật đó!”

Vương Hoa Bình ở bên cạnh không có học thức gì nhiều, nên mãi đến khi Diệp Vĩnh Khang kể xong câu chuyện mới ngơ ngác mấy giây, sau đó mới nhận ra, hai con người này đang đổi cách chửi mình!

“Cái đồ thối tha, anh chửi ai là khỉ hả?”

Vương Hoa Bình thở hồng hộc.

“Cô đoán xem?”

Diệp Vĩnh Khang dửng dưng nói, sau đó lại kéo tay Hạ Huyền Trúc tiếp tục cười nói đi về phía trước, vốn chẳng thèm lãng phí thời gian với tên hề nhảy múa như Vương Hoa Bình.

“Mấy người đứng lại cho tôi!”

Vương Hoa Bình thở hổn hển đuổi theo, chỉ vào Hạ Huyền Trúc hét lớn: “Hạ Huyền Trúc, cậu có tư cách gì mà cười nhạo tôi!”

“Đừng nói nhà họ Hạ cậu bây giờ đã lụi tàn, cho dù là lúc cường thịnh nhất cũng không đáng một đồng so với tôi bây giờ!”

“Biết thân phận bây giờ của tôi là gì không? Bạn trai tôi là người thừa kế của một gia tộc giàu có, tôi là mợ cả tương lai của bọn họ!”

“Biết hôm nay tôi tới đây để làm gì không? Nghe cho kỹ đây, tôi tới là để chọn địa điểm!”

“Công ty bạn trai tôi sắp chuyển vào khu sản nghiệp rồi, có biết ý nghĩa của việc này là gì không hả?”

“Nghĩa là có một số thứ mà cả đời loại người như các người cũng không thể tưởng tượng nổi!”

Đối mặt với Vương Hoa Bình đang nổi khùng như con chó điên, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc chẳng hề bị lay động.

Có điều, sau khi Hạ Huyền Trúc nghe xong thì hơi nghi ngờ hỏi lại: “Chọn địa điểm? Công ty các người là công ty nào Hình như vẫn chưa quyết định được danh sách công ty cuối cùng mà!”

“Cậu thì biết cái gì!”

Vương Hoa Bình giễu cợt: “Bạn trai tôi và ông chủ của khu sản nghiệp đã thiết lập mối quan hệ từ sớm, ngầm quyết định từ lâu rồi”.

“A? Ngầm quyết định ư?”

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau rồi cùng bật cười ha hả.

“Mấy người cười cái gì mà cười!”

Vương Hoa Bình giận nghiến răng nghiến lợi.

Ban nãy cô ta thấy Hạ Huyền Trúc đang ở đây, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy ham muốn sỉ nhục đối phương.

Nhưng lại không ngờ da mặt đối phương lại dày như thế, thấy toàn thân cô ta tỏa ra “khí chất giàu sang” cũng không lộ ra chút vẻ ganh tỵ nào.

Dựa theo suy luận bình thường, Hạ Huyền Trúc thấy cô ta như vậy, không phải nên mò lại gần mà nịnh bợ ư?

“Mấy người cứ cười đi!”

Vương Hoa Bình tức giận đến mất cả lý trí, tay cô ta vung lên định tát vào má Hạ Huyền Trúc.

Ầm!

Nhưng bàn tay cô ta chỉ vừa mới giương lên cao thì đã bị Diệp Vĩnh Khang đạp một chân lên bụng, bay thẳng ra ngoài mấy mét, ầm một tiếng rơi xuống đất.

Nếu chỉ dùng miệng mà nói thì Diệp Vĩnh Khang vốn không thèm so đo với kẻ chỉ làm trò hề như Vương Hoa Bình.

Nhưng nếu cô ta dám có ý động tay động chân với Hạ Huyền Trúc thì chính là tự tìm đến cái chết!

Đạp đối phương ngã nhào xong, Diệp Vĩnh Khang vốn định đi lên đánh thêm hai phát nữa, thì bị Hạ Huyền Trúc ngăn lại: “Thôi bỏ đi, không cần so đo với loại người này!”

Vừa nói, Hạ Huyền Trúc vừa kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang tiếp tục đi.

“Mấy người chờ đó cho tôi!”

Vương Hoa Bình cả người đầy bụi đất, lồm cồm bò dậy, giận đến mức tròng mắt cũng sắp phun ra lửa.

Còn Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc lại không thèm để bụng mấy chuyện này, hai người thong thả đi dạo bên trong khu sản nghiệp.

Dạo được một nửa thì đột nhiên họ trông thấy Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nói cười khanh khách đi về phía này.

“Anh Diệp, sếp Hạ!”

Hai người tiến lên chào hỏi nhiệt tình, Đường Văn Nguyên lấy tài liệu trong túi ra, hai tay đưa tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Đây là danh sách công ty mà tôi đã sàng lọc, đều có danh tiếng hơn công ty địa phương nhiều”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, nhìn Hạ Huyền Trúc hơi mơ hồ đứng bên, sau đó mỉm cười giải thích: “Quên không nói với em, anh cảm thấy dự án khu sản nghiệp này đã định vị phân khúc cao cấp thì ít nhất cũng phải sắp xếp cho các công ty hàng đầu Giang Bắc vào”.

“Dĩ nhiên, còn có ý khác, bên đây anh cũng có vài người bạn nên cũng muốn thúc đẩy cho bọn họ một tý mới tự ý làm, bên kia của em không vấn đề gì chứ?”

Hạ Huyền Trúc cười đáp: “Đây đương nhiên là chuyện rất tốt, nói cảm ơn anh cũng không kịp nữa, làm gì có vấn đề gì!”

“Sếp Đường, sếp Lưu, chuyện này thật sự cảm ơn hai người, hay là lát nữa tôi mời hai người bữa cơm nhé!”

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải vội vàng khoát tay: “Nào có, nào có, đều là chuyện chúng ta nên làm mà, có thể dốc sức vì anh Diệp là vinh hạnh của chúng tôi!”

Diệp Vĩnh Khang mở tài liệu mà Đường Văn Nguyên đưa tới, nhìn thấy bên trên thật sự là những công ty địa phương nổi tiếng, đã được tuyển chọn kỹ càng”.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải dĩ nhiên cũng có tư tâm, họ xếp tên công ty của mình lên hai vị trí đầu tiên, cũng đồng nghĩa với việc hai người bọn họ có thể lựa chọn vị trí tốt nhất trong khu sản nghiệp.

Diệp Vĩnh Khang lật tài liệu từ đầu tới đuôi, giống như đang tìm kiếm điều gì đó, lật liên tục hai lần xong, mới cau mày hỏi: “Sao không thấy công ty của Trần Tiểu Túy?”

Đường Văn Nguyên vội đáp: “Tôi có hỏi cô ấy rồi, vốn muốn nhường vị trí tốt nhất cho cô ấy nhưng cô ấy nói công ty không có ý định vào khu sản nghiệp”.

“Nói đến chuyện này, tôi cũng thấy buồn bực, vào khu sản nghiệp chắc chắn là khuynh hướng của hầu hết công ty”.

“Đầu óc của Trần Tiểu Túy trước nay vẫn rất linh hoạt, nhưng không biết sao lần này lại không linh nữa, một dự án tốt như thế mà cô ấy không có chút phản ứng nào… Ấy, anh Diệp, anh làm sao vậy?”

Đường Văn Nguyên nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang có gì đó không ổn.

“Ừ, ừ, không có gì đâu”.

Diệp Vĩnh Khang khe khẽ thở dài, đưa trả tài liệu lại cho Đường Văn Nguyên: “Ông nói lại với Tiểu Túy giúp tôi, tôi hy vọng rằng công ty trang sức của Trần Tiểu Túy có thể dọn vào ba gian cửa hàng mặt tiền ở khu vực trung tâm khu sản nghiệp”.

“Được thôi, không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy”.

Đường Văn Nguyên cười đáp.

“Chính là hai con chó chết kia, mau chặt đứt chân chó của bọn chúng cho tôi!”

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vọng đến giọng phụ nữ chua ngoa, cùng với giọng nói đó là Vương Hoa Bình hung dữ dẫn theo mấy gã côn đồ đi về phía bên này!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom