• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 237: Sao hai người lại quay về?

Hả? Không phải chứ, tôi thấy Tiểu Huy khá đơn thuần, vậy bộ mặt thật của cậu ấy là gì?"

Sở Phi Yến nghi ngờ hỏi.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu khẽ thở dài: "Tôi cũng không biết, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này nữa, đi tìm bác Hải trước đã”.

Thật ra, Diệp Vĩnh Khang không phải không muốn nói cho Sở Phi Yến biết, mà anh thật sự không hiểu Mao Tiểu Huy là người thế nào.

Diệp Vĩnh Khang tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng anh có thể nhìn thấu vô số người, nhiều lần bước tới ranh giới sinh tử đã luyện cho anh có mắt nhìn người chuẩn xác, bất kỳ ai trước mặt anh đều có thể nhìn thấu.

Chỉ có Mao Tiểu Huy là người duy nhất khiến Diệp Vĩnh Khang khó hiểu.

Trên thực tế, ngay từ đầu, Diệp Vĩnh Khang đã biết Mao Tiểu Huy tự mình đặt quả bom đó, bởi vì ngoài quả bom đó ra thì không thấy quả bom thứ hai trên đường đi.

Hơn nữa vừa nãy trong hang động nhiều người như vậy, Mao Tiểu Huy là người duy nhất có chất gây nổ trên người, không phải cậu ta còn có thể là ai?

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang không vạch trần là vì muốn xem mục đích của cậu ta rốt cuộc là gì.

Nhưng từ đầu đến cuối, Mao Tiểu Huy không có chút biểu hiện gì muốn làm hại đến Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.

Hơn nữa, vào mỗi thời khắc quan trọng, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ lo lắng cho sự an nguy của Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.

Trông có vẻ như ham sống sợ chết, nhưng luôn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất trong thời gian ngắn nhất, điều này khiến ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng phải đánh giá cao.

Quan trọng nhất là Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu ánh mắt của Mao Tiểu Huy biết rằng cậu ta không phải là người vui vẻ yêu đời gì, ngược lại Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy nỗi buồn vô hạn trong đôi mắt ấy.

Nếu không phải trải qua nhiều chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có ánh mắt đó.

Lúc này trời đã hửng sáng hẳn, từ sáng sớm bác Hải đã bận rộn trong sân cùng với đống rau củ.

"Hai người sao lại trở về?"

Bác Hải hơi ngạc nhiên khi thấy Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến từ ngoài bước vào.

Nhưng rồi khuôn mặt lại lộ ra sự vui mừng: "Cô cậu không lên núi thì tốt quá, hôm qua sau khi cô cậu đi, tôi vẫn tự trách mình vì đã kể cho hai người nghe về chuyện con trăn mào gà”.

"Mật trăn mào gà quả thực là một báu vật, nhưng muốn lấy được nó, chuyện này nói thì dễ hơn làm, lên núi chẳng khác nào tìm đến cái chết".

"Cũng may cô cậu không đi, nếu không, cô cậu còn trẻ như vậy, trong lòng tôi sẽ vô cùng áy náy, ngồi xuống đi, để tôi đi pha trà”.

"Bác Hải, đêm qua chúng cháu lên núi rồi, vừa mới trở về từ trên đó”.

Lúc này, Sở Phi Yến đột nhiên nói.

Bác Hải sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Cô cậu lên núi rồi hả? Vậy hai người quay về đây bằng cách nào?"

Theo bác Hải, hai người thanh niên này đêm qua chắc hẳn đã không lên núi, nếu không họ sẽ không thể sống sót xuất hiện trước mặt cụ ấy.

Diệp Vĩnh Khang không nói nhiều, mà lấy ra một mảnh vải màu đỏ từ trên người, sau khi trải ra, bên trong là một túi mật trăn màu xanh lục như ngọc!

"Bác Hải, đây có phải là thứ bác muốn tìm không?"

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.

Khi bác Hải nhìn thấy túi mật trăn màu xanh lục, đột nhiên toàn thân run lên, vội vàng tiến về phía trước, cẩn thận xem xét túi mật trăn kia.

"Đây thực sự là mật của trăn mào gà!"

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bác Hải phấn khích không ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ ngây ngất và phấn khích.

"Đợi đã!"

Bác Hải nhanh chóng quay người, cầm chiếc hộp đựng con cóc đen từ trong phòng rồi chạy nhanh ra.

Thật kỳ lạ khi vừa mở chiếc hộp ra, con cóc đen đang bất động đột nhiên trở nên hoảng loạn, tứ chi liều mạng đạp lung tung, phát ra tiếng "ộp ộp" "ộp ộp" trong miệng.

Những cục u dày đặc trên người phập phồng dữ dội, khiến người thấy tê dại cả da đầu.

Bác Hải vội vã đổ mật trăn vào hộp, ngay khi cóc đen chạm vào mật trăn, mật trăn nhanh chóng ngấm vào da cóc đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Chưa đầy mười giây, mật trăn đã biến mất không còn tăm tích, con cóc đen cũng biến thành một màu xám tro tàn rất kỳ quái, còn bốc ra một mùi hôi thối khó chịu.

Sở Phi Yến ôm cổ họng nôn khan một trận, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi khẽ nhíu mày lại, mùi hôi tanh này rất lạ, rất khó tả, ngửi nhiều một chút sẽ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nhưng bác Hải tỏ ra vô cùng phấn khích, tay run run ôm chặt chiếc hộp vào lòng như sợ bị giật mất.

"Bác Hải, bây giờ bác có thể đưa Tử Kim Lan cho cháu được chưa?"

Diệp Vĩnh Khang không hề có tâm trạng suy nghĩ xem thứ buồn nôn này rốt cuộc có ích lợi gì với bác Hải, điều anh quan tâm nhất bây giờ chính là sự an nguy của Hạ Huyền Trúc.

"Ha ha ha, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này”.

Bác Hải vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn ngọc bích từ trên ngón cái xuống đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Đây chính là thứ cô cậu cần”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chiếc nhẫn kia, sắc mặt đột nhiên cứng nhắc lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Bây giờ cháu không có tâm trạng đùa giỡn!"

Bác Hải lắc đầu cười: "Tôi không có nói đùa cậu, chiếc nhẫn này quả thật là Tử Kim Lan mà cậu đang tìm, còn nữa ai nói với cậu Tử Kim Lan nhất định phải là thực vật?"

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nhanh chóng cầm chiếc nhẫn ngọc lên, soi dưới ánh mặt trời, phát hiện dưới lớp vỏ da màu xanh đậm, có một tia sáng mềm màu tím nhạt xen lẫn những đốm sáng vàng, hoàn toàn không phải là một miếng ngọc bình thường.

Bác Hải giải thích: "Tử Kim Lan chỉ là tên của nó. Về mặt cấu trúc, chiếc nhẫn này quả thật là một loài thực vật”.

"Tôi tưới nước hai ngày một lần, mỗi ngày đều phải để nó tắm nắng, nếu không thì chẳng bao lâu thứ này cũng sẽ khô héo”.

"Đúng rồi, có một chuyện cậu phải nhớ, dù cậu dùng cây Tử Kim Lan này vào mục đích gì thì vẫn phải luôn nhớ chỉ có thể dùng toàn bộ, một khi cưỡng chế tách ra thì nó sẽ lập tức khô héo”.

Khi Diệp Vĩnh Khang nghe thấy lời này, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt.

Sở Phi Yến ở bên cạnh không để ý tới biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng cảm ơn bác Hải: "Bác Hải, lần này cảm ơn bác rất nhiều. Nếu không có bác thì ông nội cháu sẽ không cứu được”.

Bác Hải lắc đầu cười: "Người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng, cô cậu đã giúp tôi một việc lớn, sau này hai người có chuyện gì, chỉ cần trong phạm vi Đông Hải cứ việc đến tìm tôi, coi như tôi nợ hai người một ân tình”.

"Cháu biết rồi bác Hải, vậy bác cứ bận việc của mình trước đi, cháu còn phải quay về báo tin tốt cho ông nội”.

Sau khi chào tạm biệt bác Hải, Sở Phi Yến kéo tay Diệp Vĩnh Khang và rời khỏi nhà cụ ấy.

"Anh Diệp, lần này cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi không biết phải tìm Tử Kim Lan ở đâu”.

"Từ khi còn nhỏ, ông nội yêu thương tôi nhất, anh đã cứu ông nội của tôi, từ nay về sau anh sẽ là đại ân nhân của tôi!"

Sở Phi Yến trong mắt tràn đầy vẻ cảm động.

Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang trông rất nghiêm trọng, anh vẫn không biết nên mở miệng thế nào để nói với Sở Phi Yến rằng Tử Kim Lan này sẽ không dùng để cứu ông nội cô ấy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom