• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (1 Viewer)

  • Phần 13 END

19.
Tôi đem quyển nhật ký ôm vào trong ngực mình.

"Em đứng yên đấy đừng cử động, anh lên đỡ em."

Lý Duật từ từ men theo đi lên cầu thang gỗ.

Anh đi một bước, cầu thang gỗ cùng cái gác xép rung lắc một lần.

Tôi ôm con trai đứng yên một chỗ, không dám nhúc nhích.

Anh lên tới nơi, ôm con trai xuống lầu trước.

"Giang Sanh em từ từ xuống, chầm chậm chút thôi"

Hai cha con đứng dưới mặt đất nhìn lên.

Tôi vịn lan can đi sát mép gác xép, vừa định duỗi chân bước xuống cầu thang gỗ, đột nhiên xuất hiện vết nứt ngay dưới chân cầu thang.

"Á. . . " Tôi hoảng sợ nhanh chóng rụt chân lại.

"Mẹ, con muốn mẹ..."
Con trai tôi oà khóc lên thất thanh.

Tôi bị nhốt trên gác xép, sỡ hãi ôm chặt cây cột.

"Giang Sanh em đừng cử động, anh chạy lên đón em"

Lý Duật đưa tay với lấy cái thang tre dự bị, dựng lên gáp xép, cẩn thận leo lên.

Chiếc thang tre vửa mảnh vừa dốc, mỗi lần anh bước đi, căn gác xép lại lắc lư theo.

Tôi sợ phát khóc, chân không ngừng run rẩy, gác xép rất cao, thang tre rất dài, nếu ngã xuống nhất định sẽ bị thương.

Cuối cùng anh lên tới, vươn tay nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay anh mang theo hơi lạnh cùng vết chai sạn, mang đến cho tôi dũng khí vô tận.

Hai chúng tôi nhẹ nhàng chậm rãi từng bước bước xuống chiếc thang tre, vừa đi được một nửa thì căn gác tồi tàn vốn đã hư hỏng rốt cuộc cũng sập đổ ầm ầm xuống, chiếc thang tre cũng theo đó mà gãy tan nát.

Vào khoảnh khắc trước khi hôn mê, Lý Duật ôm chặt lấy tôi trong lồng ngực.

Tỉnh lại lần nữa là ở trong bệnh viện.

Con trai nhỏ đang ở bên cạnh tôi.

"Lý Duật đâu?" Tôi vô thức mở miệng hỏi.

Thằng bé lắc đầu, nhìn tôi với gương mặt nhỏ nhắn tội nghiệp:

"Bảo bối xin lỗi mẹ, đều là lỗi của bảo bối, con không nên trèo cao như vậy làm mẹ bị thương, đều là lỗi của bảo bối..."

Thằng bé oà khóc lớn.

Tôi vội ngồi dậy an ủi con trai:
"Mẹ không sao rồi, đều không sao cả, con là cậu bé ngoan khi biết nhận lỗi sai của con."

Tôi bị thương ở chân, an ủi con trai bé bỏng rồi bế thằng bé lên giường nằm nghỉ ngơi. Sau đó, tôi chống nạng khập khiễng bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôi muốn đi tìm Lý Duật.

Vừa bước ra tới cửa phòng, lại bị một ông lão chống gậy gỗ cản đường.

Ông ấy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh lam, ngón cái trên tay trái đeo chiếc nhẫn ngọc ban chỉ xanh biếc.

Ông ấy là Lý lão gia, người tôi đã nhìn thấy ảnh chụp trên internet.

"Cháu là Giang Sanh?" Hai tay ông chống lên quải trượng, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

"Lý lão gia. . . Lý Duật anh ấy thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Nếu cháu thật lòng quan tâm nó, thì tại sao lúc trước tàn nhẫn bỏ đi quyết tuyệt như thế?" Lý lão hỏi lại.

Tôi lặng im cúi đầu, không biết phải trả lời ông như thế nào.

Ông lão giống như nhìn thấu lòng tôi, thở dài một tiếng rồi đưa tay ra kéo tôi cùng ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ngoài hành lang bệnh viện, nói ra giao ước giữa ông và Lý Duật.

Lúc ông ấy tìm được Lý Duật, anh đã trưởng thành và đang theo học tại Hải Đại, anh chẳng có chút tình cảm gì với Lý gia và càng không muốn quay về với họ.

Lý lão liền cùng anh lập giao ước, cho anh năm năm gây dựng sự nghiệp riêng, nếu thành công thì anh thích làm gì thì làm ông không quản, nếu thất bại phải quay về Lý gia và nghe theo sự sắp xếp của ông.

Ba năm trước, ông đột ngột trở bệnh.

Lý Duật sau khi biết chuyện, anh ngay khắc quay về Lý gia ngày đêm kề cận chăm sóc cho ông ấy.

Cũng chính trong khoảng thời gian ấy, ông mới nhận ra rằng, con cháu tự có niềm hạnh phúc riêng của con cháu.

Ông đã sống cả đời người, điều ông hối hận nhất là đã lạnh lùng ép chính con trai ruột của mình cùng con gái nuôi bỏ nhà đi.

Không lẽ đến khi sắp chết ông lại còn ép buộc cả đứa cháu trai duy nhất?

Ông ấy không muốn làm thế.

Ông đã tự tay huỷ đi cuộc hôn nhân thương mại mà ông đã sắp xếp cho Lý Duật, ông ông bảo Lý Duật nhanh chóng quay về nhà, và dẫn tôi cùng về để ông được gặp mặt một lần.

Thế nhưng, tôi đã rời đi rồi.

Lý Duật vì chuyện này mà bị đả kích không nhỏ, thậm chí còn giận cá chém thớt lên người Bạch gia, mua đứt luôn hai phần ba quặng mỏ nhà đấy.

Lý Duật đi qua từng địa phương mà anh nghĩ tôi có thể đến, đi khắp đất nước tìm tôi rồi cứ thế mà thất vọng không thu được tin tức gì.

Cuối cùng, anh ấy chỉ còn nghĩ được rằng tôi sẽ quay về Tương Gia Bình.

"Giang Sanh, ông già này tâm sự cho cháu nghe những điều này cũng không phải để cháu thấy Lý Duật có bao nhiêu điều tốt đẹp, đáng được trân trọng. Ông chỉ muốn nói, có một số người một số việc nếu bỏ lỡ thì chính là lỡ cả đời người, nhân lúc mình đang còn trẻ, hãy làm những việc mà bản thân mình muốn làm, đừng chờ đến già rồi hối hận trong muộn màng cháu à."

Ông ấy nói xong, đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì rất đau lòng, chầm chậm chống gậy bước đi.

Ông ấy bước chậm từng bước, bóng lưng còng xuống, tuổi trẻ đã qua giờ chỉ còn tóc mai bạc trắng vấn vương.

Tôi bất chợt nghĩ đến, khi Lý Duật tóc đã già da đã mồi thì ai sẽ bầu bạn bên anh ấy?

Cả cuộc đời con người dài đăng đẳng như thế, nếu yêu nhau lại không được ở bên người mình yêu thì cuộc đời này không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.

Tôi đi tới phòng bệnh của Lý Duật.

Anh ấy bị thương ở vùng đầu, vẫn còn đang hôn mê.

Lý lão mời chuyên gia khoa não tốt nhất đến, nghe nói còn là một nhà khoa học, Cố Lãng - Cố giáo sư đang tiến hành một số kiểm tra cho anh ấy.

Cô lão sư khi nhìn thấy tôi vô thức lên tiếng chào:
"Giang Sanh, hệ thống mới trong não dùng đã quen hay chưa?"

20.

Tôi mông lung mờ mịt không rõ.

Ông ấy vỗ vỗ trán, giật mình nói :" Đúng rồi, tôi quên mất cháu không còn đoạn trí nhớ kia."

"Trí nhớ gì cơ?"

Người trước mắt nhất định là biết thông tin về tôi.

"Lý Duật không nói cho cháu biết sao?" Cố giáo sư lộ vẻ rất bất ngờ, lập tức thoải mái lại " Cũng đúng, cái này đúng là tác phong hành sự của thằng bé."

Ông ấy vừa kiểm tra cho Lý Duật vừa thuật lại đoạn ký ức cũ cho tôi.

Nhật ký của Lý Duật đều ghi chép đúng sự thật, sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba năm ấy, cùng anh làm thêm tại quán cơm nhỏ.

Tôi lớn hơn anh, lại hay bắt anh phải gọi tôi là chị.

Anh không thèm kêu lại còn hay chọc tức tôi.

Còn chê tôi cắt tóc ngắn nhìn xấu òm, vừa xấu xấu vừa nhìn ngốc nghếch, để anh đi tìm tên thợ cắt tóc kia đánh một trận. . .

Tôi tin vào lời hứa của vị kim chủ kia thắng vào tận trận chung kết.

Trận chiến ngày đó tôi đi tìm Lý Duật hy vọng anh có thể giúp tôi, bởi vì nghe nói trước kia anh chơi game rất bá.

Anh từ chối lời đề nghị của tôi.

Tôi một mình một ngựa tham gia trận đấu, bị người ta xài tiểu xảo động tay động chân vào máy tính.

Trong lúc tôi đang chơi game thì máy tính bùm một phát nổ tung, tôi bị nổ dẫn đến chết não.

Lý Duật ôm tôi sống chết không rõ lao ra từ đống tro tàn, đem tôi đến bệnh viện rồi mời Cố Lãng - giáo sư thiên tài về não tới.

Vì cứu tôi, Cố lão sư cấy vào não tôi một chương trình máy tính trước kia Lý Duật nghiên cứu ra.

Tôi tỉnh lại lại chẳng thể nhớ ra đoạn kí ức này, cứ thế mà quên đi.

"Cháu thấy sao? Cái hệ thống trong đầu cháu đã dùng quen chưa?" Cố giáo sư theo thói quen mà hỏi tôi.

Tôi ấm ức muôn phần mà kể lại sự tình tôi với cái hệ thống chết tiệt ấy ra cho ông nghe, muốn ông loại bỏ nó ra khỏi não tôi.

"Mười ông chồng?" Cố giáo sư nghe xong bật cười không dứt, cười đến cả người gập xuống không đứng dậy nổi "Không nghĩ đến hệ thống cài vô đầu cháu như thế mà lại sinh ra lỗi. . . ha ha ha . . . "
Tôi nhẫn nhịn chờ ông ấy cười cho đã.

Ông ấy khó khăn lắm mới nhịn cười, sinh ra một ý tưởng kỳ lạ: "Giang Sanh, cháu có muốn nhân lúc Lý Duật còn hôn mê chưa tỉnh mà cài vô đầu nó một cái hệ thống tương tự hay không?"

Ông già thiên tài Cố Lãng kích động hào hứng.

Tôi sợ hãi tới mức vội vàng ôm đầu Lý Duật bảo vệ.

"Thôi thôi, không nên không nên, cái hệ thống quái dị ấy nó mà phát sinh lỗi thì rất khó khống chế".

"Bé Sanh à, cháu sao lại đáng iu như thế? Ông chỉ đùa tí thôi. Cháu tưởng là hệ thống muốn cấy vào não đơn giản như ăn kẹo à? Đừng có nói là Lý Duật hiện đang hôn mê, xem như giống tình trạng cháu năm đó, thì không có sự trợ giúp từ thiên tài máy tính, một người lẩm cẩm như ông làm sao một mình có thể hoàn thành nghiệp lớn được hả?"

Cố giáo sư nói xong vừa cười lớn vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Lý Duật cũng tỉnh lại.

"Giang Sanh, em đang làm gì thế?" Anh ấy tỉnh lại thấy tôi đang ôm đầu mình thì nghi hoặc hỏi.

Tôi mắc cỡ giả bộ sửa sang lại quần áo một tí, chuẩn bị nói chuyện.

Anh ấy chú ý đến cái chân tôi băng bó chi chít, sợ tới mức bật dậy :" Châm em làm sao vậy? Có bị gãy xương không? Giang Sanh em đừng hù anh."

" Gãy xương có chút xíu thôi hà, không có việc gì anh đừng lo lắng."

"Em không có sao là tốt rồi" Anh ấy thở dài một hơi.

Tôi trêu chọc :"Anh sợ em rớt bể hỏng não, đã cấy một phần mềm vào đầu em đúng hông?"

Anh giật mình "Em đã biết rồi ư? Ông già Cố Lãng kia nói cho em biết phải không?"

"Lý Duât, em muốn hỏi anh một số chuyện, anh phải thành thật trả lời em."

"Em hỏi đi."

"Lúc chúng ta gặp nhau ở quán bar, tại sao anh lại giả vờ như chusngta chưa từng quen nhau, không có nói chuyện trước kia cho em biết?"

"Em quên luôn cả anh, vậy nếu anh nói ra thì em có chấp nhận tin anh không. Anh phải để em từ từ nhớ lại, anh tình nguyện ở bên em một lần nữa, cùng nhau bắt đầu, cùng em nhớ ra anh là ai."

Đây cũng là lý do á hả?

Thôi tạm chấp nhận.

"Em miễn cưỡng cho qua, vậy còn chuyện khác, chuyện mẹ của Bạch Thu Thuỷ đi dụ dỗ Đàm Tử Hạo, là anh sắp xếp?"

Lý Duật gật nhẹ đầu.

Tôi không nói gì, chỉ chờ anh nói tiếp.

Anh ấy quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt tôi - không - sai quật cường "Việc này không thể trách anh được, tại tên k h ố n kia không đứng đắn, nếu không sao lại dễ bị người khác dụ dỗ, anh chỉ giúp em nhìn rõ bộ mặt thật của hắn thôi chứ bộ."

"Chỉ vậy thôi?"

" Thì cũng có một tí tư tâm ở trong đấy, sau khi em rời khỏi bệnh viện anh bị mất tin tức của em, thật vất vả mới tìm được em thì em đã kết hôn cùng kẻ khác. . . Anh . . . Thật sự lúc ấy anh tức giận lắm mới hạ kế sách này . . "

Anh ấy nói đến đây rõ ràng có chút chột dạ trong lòng, lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc tôi một cái rồi nhanh chóng cụp đàu xuống lại.

Tôi không nói gì vì âm báo của hệ thống chít tịt lại vang lên lần nữa: "Thân ái nhắc nhở, nhiệm vụ thứ ba đến giờ còn chưa có tiến triển gì, tình iu còn không hoàn thành nhiệm vụ đừng trách bị hình phạt tương ứng đấy nhé."

Nữa rồi, lại tới nữa. Tôi im lặng vỗ trán.

Giờ chỉ còn cách nói cho Lý Duật nghe chuyện của tôi với cái hệ thống quái đản kia.

Lý Duật bị câu chuyện nó bắt tôi tìm mười ông chồng làm sợ hoảng hồn, nói chuyện cũng không trôi chảy :" Em . . Em thiệt sự muốn tìm tới tận mười ông chồng để hoàn thành nhiệm vụ hả?"

"Tất nhiên rồi, anh tin không ngay bây giờ em đi tìm người để gả bán anh luôn" Tôi ghẹo anh.

Anh nhất quyết không chịu.

"Sanh Sanh, anh có biện pháp, anh nghĩ ra rồi"

"Biện pháp gì?"

"Hệ thống rách kia không phải có khả năng lặp đi lặp lại kích hoạt NPC nhiệm vụ sao? Chúng ta mượn lỗi sơ hở này tìm người mua, cho cô ta một khoản tiền, để cô ta mua lại anh , sau đó anh lại một mình quay về, lặp đi lặp lại nhiệm vụ kích hoạt . Làm cho đến khi hoàn thành mười nhiệm vụ."

Điều này cũng sử dụng được hả?

Lý Duật là người phát triển cái hệ thống này, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi anh có thể nghĩ ra mánh khoé đối phó với nó nhanh như chớp.

Hơn nữa, tôi cũng không cần đi khắp nơi tìm đối tượng để kích hoạt nhiệm vụ, đương nhiên là tốt rồi, vì vậy tôi gật đầu đồng ý.

Lý Duật sau khi xuất viện nhanh chóng tìm người mua, giả cả thị trường anh ấy thuộc loại tốt nên việc đấy chả gây ra tí khó khăn nào.

Tôi ở nhà chăm sóc con trai cưng, rãnh rỗi ngồi đếm tiền chồng kiếm về.

Mỗi khi hoàn thành thu nhập, hệ thống còn x2 tiền cho tôi, đôi khi lại có phần thưởng nữa.

Tiền của tôi càng ngày càng nhiều thêm, nhiều khi tôi nghĩ đây không còn là thế giới thực tế rồi.

Mãi cho đến khi âm thanh cuối cùng của hệ thống vang lên : “Chúc mừng tình iu hoàn thành tất cả nhiệm vụ, thành công đạt được phần thưởng siêu siêu cấp, phần thưởng hiện đang ở ngay ngoài cửa, tình iu mở cửa ra chào đón đi.”

Tôi vui cháy não, không thể chờ đợi được mà nghĩ tới siêu phần thưởng này là gì.

Vừa mở cửa, trời đất ơi, chín anh đẹp zai giống y như Lý Duật lần lượt nối đuôi nhau tiến vào nhà, cuối đầu đồng thanh lên tiếng : “Chuỵ đẹp ơi, chuỵ có gì cần sai bảo tụi em không nà . . . Tụi em dứng đây từ chiều . . .”

Còn anh zai cuối cùng rõ ràng là Đàm Tử Hạo phiên bản pha-kè.

“Phần thưởng siêu cấp chính là những đối tượng mà tình iu đã từng chinh chiến, tổng cộng mười anh zai sau múi, quãng đời còn lại tình iu muốn sắp xếp như thế nào cũng đều okela hết luôn.”

Hệ thống trong đầu tôi giải thích.

Tôi . . . bó tay chấm com.

Tôi hạ gục mười đối tượng thì chỉ có mỗi tên họ Đàm, còn lại đều là Lý Duật.

Vì thế đứng trước mặt tôi là chín Lý Duật photocopy và một ĐàmTử Hạo pha-kè.

Lý Duật hàng real nghe được động tĩnh đi từ trong phòng ra xem, sững sờ trợn tròn mắt mèo.

Đấy, tôi vui vẻ phân công nhiệm vụ cho bọn họ, ba Lý Duật hàng photo thì trở về quản lý công ty Lý thị, ba người đi đến studio của Lý Duật làm việc, ba người còn lại ở nhà để nấu ăn cho chúng tôi mỗi ngày.

Còn lại mỗi tên họ Đàm phake kia.

Sau nửa ngày suy nghĩ cuối cùng tôi phân công cho hắn thành lao công dọn dẹp.

Bởi vì bọn là là NPC trong trò chơi của hệ thống, nên họ không có suy nghĩ riêng, không cần ăm cơm chỉ cần tôi sạc đủ điện cho họ là được.

Mỗi khi rảnh rỗi, tôi cùng Lý Duật trồng đủ loại cây trong sân, tưới hoa cắt cỏ.

Anh ấy thích trồng rau, hẹ, tỏi tây, các loại đậu và một số loại thảo mộc như bạc hà và kỷ tử.

Tôi thích trồng hoa, hoa hồng, hoa cúc dại, cẩm tú cầu, các loại hoa châu Âu trồng đầy bậu cửa sổ, và nhiều loại cây ăn quả, nho, lựu, quýt...

Khi mùa thu đến, chúng tôi hái trái cây trong sân để ủ rượu.

Thỉnh thoảng chúng tôi cãi nhau, nhưng rồi lại làm lành.

Đó là một ngày tốt đẹp đày nắng ấm để tiếp tục ở bên nhau.

(Toàn văn hoàn)
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom