• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tình Yêu Cuồng Nhiệt Không Độ (1 Viewer)

  • Chương 8

Ba mẹ đã sớm biết chuyện tôi và Lương Tự ở bên nhau.

Dù sao bốn năm qua, kiểu gì cũng có thời điểm nhìn thấy tôi đi cùng với Lương Tự.

Lần này “Con rể tương lai” chính thức tới cửa, hai vị phụ huynh chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn.

Bọn họ rất thích Lương Tự, còn thích hơn cả tôi.

Cơm nước xong, Lương Tự phớt lờ ý định rủ anh ra ngoài đi dạo của tôi, mặt nghiêm túc nói với ba tôi: “Chú, có chút chuyện, cháu có thể nói riêng với chú được không?”

Ba tôi bất ngờ, gật đầu, dẫn Lương Tự vào thư phòng của ông.

Khoảng một tiếng sau, cửa thư phòng mở ra, tôi tiến lên, “Hai người nói chuyện gì thế?”

Ba tôi nhìn tôi, rõ ràng đã mất đi cảm giác thoải mái vui vẻ trước khi bước vào cửa.

Không phải chứ…

Chúng tôi…

"Bọn con là anh em ruột thất lạc nhiều năm à?"

Mặt Lương Tự tối sầm, "Đừng có đoán mò."

Trước khi đi, tôi len lén gọi ba sang một bên, "Lương Tự nói gì với ba thế?"

Ba tháo kính lão ra, "Thằng bé sẽ nói cho con, ba tin tưởng con có phán đoán của riêng mình."

"Ba với mẹ đồng ý rồi à?"

Ba cười híp mắt chắp tay sau lưng: "Ba mẹ tôn trọng quyết định của con."

Trên đường trở về, tôi không nhịn được nữa, "Lương Tự, anh mau nói cho em đi! Rốt cuộc là có bí mật gì?"

Anh cầm tay lái, nói: "Du Du, anh muốn dẫn em đến gặp ba mẹ của anh."

Gặp ba mẹ rất bình thường mà, tôi gật đầu.

Sau đó Lương Tự dùng giọng điệu bình tĩnh, nói ra lời nói mà cả đời này tôi cũng sẽ không quên:

"Nếu như sau khi gặp, em vẫn lựa chọn kết hôn với anh, chúng ta sẽ lập tức đi đăng ký."

Trong một nhà hàng cao cấp, tôi gặp mẹ của Lương Tự.

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.

Tôi chào hỏi, lấy đồ trang sức đã chuẩn bị tỉ mị ra, theo bản năng nhìn xung quanh.

Mẹ Lương Tự cười nói: “Không cần tìm, hôm nay chỉ có dì thôi.”

Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lương Tự.

Anh không e dè nói: "Sức khỏe ba anh không tốt, bị trầm cảm nhẹ, sống ở ngoại thành, rất ít gặp gỡ mọi người, lát nữa anh sẽ đưa em đi gặp ông ấy.”

Mẹ Lương Tự tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, “Thật ra dì không ủng hộ hai đứa kết hôn.”

Tôi siết chặt giấy ăn, “Dì à, cháu…”

“Không phải vì cháu.” Mẹ anh nhấp nhẹ một ngụm, bàn tay đeo nhẫn ngọc tùy ý lắc nhẹ chiếc ly, “Nó cùng ba nó giống nhau. Không thích hợp kết hôn.”

"Mẹ, đây là lần đầu tiên gặp mặt." Lương Tự nhàn nhạt cảnh cáo.

Mẹ Lương Tự nhếch khóe môi, "Con muốn nghe mẹ nói cái gì? Chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc à? Lúc trước khi mẹ gả cho ba con, rất nhiều người đều nói như vậy, có ích gì không?"

Bà hời hợt nhìn về phía tôi, “Năm đó ba nó cùng với đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, chạy đến chỗ hoang tàn vắng vẻ làm dự án, dì mang thai đứa thư hai, nửa đêm sinh non, suýt chút nữa chết tại nhà. Vì chuyện này, dì hận ông ta cả đời.”

Lương Tự nghe, không nói lời nào.

Trong khóe mắt tôi, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tự giống như một phạm nhân đang chờ xét xử, không buồn cũng không vui, cả người tĩnh mịch.

Mẹ anh tiếp tục trải lòng: “Sau đó, dì được hàng xóm đưa đi bệnh viện, ngày thứ mười sau khi sinh đứa thứ hai, lúc dì xuất viện, ba nó mới trở về trong bộ quần áo tả tơi rách rưới.”

Giây phút đó, tôi như thấy được chính mình. Cái đêm mưa ấy, tôi ngồi nhìn chiếc bánh kem mà chờ đợi, nhìn chiếc kim giây đi tới điểm cuối cùng của một ngày, sau đó, tự mình thổi tắt ngọn nến.

Mẹ Lương Tự cười, "Nhìn vẻ mặt của cháu là biết, cháu hiểu tình cảnh của dì. Dì đòi ly hôn, ba nó không đồng ý, hết lần này đến lần khác quỳ gối cầu xin dì. Sau đó liền bị trầm cảm, không thể chịu được đả kích. Dì không thể không nói, ông ta đúng là một tên đàn ông yếu đuối, nếu như buông tay ngay từ đầu, có khi dì còn có thể tôn trọng ông ta một chút.”

Ta đột nhiên nghĩ đến hôm đó, lúc Lương Tự trở về, tôi hướng về phía anh hô to: Chia tay đi!

Lương Tự đứng một lúc lâu, chỉ nói một chữ: Được.

Trái tim tôi chợt đau nhói lên.

Không phải anh không quan tâm, mà là không muốn hai người chúng tôi, trở nên giống ba mẹ anh.

Ở dưới gầm bàn, tôi nắm lấy tay Lương Tự.

Anh chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt lặng lẽ của anh dường như có một tia sáng.

Tôi kiên định nắm tay anh, như thể xây một bức tường ngăn cách giữa câu chuyện kia với chúng tôi.

Mẹ Lương Tự cười nói: "Cho nên dì bỏ đi, để lại hai đứa nhỏ cho ba nó, nếu không muốn ly hôn thì phải gánh vác trách nhiệm nặng nề chăm sóc con cái, đừng có lấy trầm cảm ra làm cái cớ.”

Bà chống cằm, "Dì phải nhắc nhở cháu, Lương Tự và ba nó, giống nhau."

Tôi bưng ly nước ép vải lạnh bên cạnh, ừng ực đổ vào miệng, thở ra khí lạnh, “Dì không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.”

"Xem ra cháu vẫn còn ôm hy vọng với nó.” Giọng bà châm chọc.

"Là hy vọng rất nhiều."

Mẹ anh nhìn tôi chằm chằm một hồi, có vẻ tức giận, một lúc sau, dùng giọng lạnh như băng nói: "Xin lỗi cho dì nói thẳng, cháu có phải trong đầu chỉ có yêu đương không?"

Trước kia, cụm từ này dùng trên người tôi, là một sự xúc phạm.

Nhưng giờ phút này, tôi lại kiêu ngạo tự hào ưỡn ngực, "Cháu là. Hơn nữa loại người như chúng cháu rất dũng cảm."

Tôi đọc được 2 chữ “Đ.M” trên mặt mẹ anh.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tại giây phút anh nuốt xuống bát cháo topping vỏ trứng kia của tôi, tôi đã yêu anh rồi.

Buổi gặp mặt tan rã trong không vui.

Tôi tận mắt nhìn mẹ anh lên xe một người đàn ông, thân thiết châu đầu ghé tai với ông ta, sau đó ô tô nghênh ngang phóng đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom