• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tình Yêu Cuồng Nhiệt Không Độ (1 Viewer)

  • Chương 10

Một sản phụ đến khám thai ngồi bên cạnh khẽ hỏi tôi: “Đến phá thai à?”

Tôi nở một nụ cười đáng thương với cô ấy, sản phụ lập tức hiểu ra, đồng tình vỗ vai tôi, “Tuổi còn trẻ, mắt phải sáng một chút.”

Đến lượt chúng tôi vào phòng khám, tôi rụt đầu rụt cổ đứng trong góc, mặt như đưa đám.

Lương Tự mở miệng câu đầu tiên là: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, sinh hoạt vợ chồng của tôi và vợ gần đây có hơi thường xuyên. Tôi vừa mới biết được cô ấy mang thai, có lẽ là được một tháng rồi. Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của cô ấy và đứa bé.”

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh... Anh đang nói cái gì vậy...

Vẻ mặt của bác sĩ cũng trở nên nghiêm túc, "Cũng biết sợ à, thế mà sao không chịu nhẫn nhịn một tí?"

Lương Tự trực tiếp thừa nhận: "Tôi sai rồi."

...

Buổi tối, Lương Tự đưa tôi ra khỏi bệnh viện.

Đứa bé rất tốt, yêu cầu định kỳ đến khám thai.

Tay tôi giật nhẹ trong lòng bàn tay Lương Tự, “Này, anh đừng không để ý đến em.”

Anh nhét tôi vào trong xe, một mình tựa vào bên ngoài xe đợi một hồi, gọi mấy cuộc điện thoại, mở cửa xe đi vào.

"Ngày mai, chúng ta đi ngoại ô chuyến."

"Đi gặp ba à?" Tôi hỏi.

Hay tay đang thắt dây an toàn của Lương Tự dừng lại, hồi lâu, giọng nói mang theo một tia ấm áp, “Ừ, đi gặp ba.”

Tôi trả phép quay lại làm việc ở nhà trẻ.

Nguyên một ngày, đồng nghiệp thấy tôi đều tươi cười hớn hở.

Ngay cả dì ở nhà ăn cũng múc cho tôi thêm nửa muôi thịt.

Lương Tự nói tan làm sẽ đến đón tôi, nhưng phải chờ các bạn nhỏ tan học.

Đến khoảng 4 giờ rưỡi, các bạn nhỏ không sai biệt lắm về gần hết.

Tôi và giáo viên lớp bên cạnh đứng ở cửa, kẹp tóc của một bạn nhỏ bị rơi, tôi đang ngồi xổm xuống đất kẹp lại cho bé thì nghe thấy đồng nghiệp ở phía sau hỏi:

“Xin chào, vị phụ huynh này nhìn có chút… lạ mặt, bạn nhỏ nhà anh tên là gì nhỉ? Có thể cho tôi xem thẻ đưa đón không?”

Người đàn ông trả lời: “Tần Du Du, tạm thời chưa có thẻ đưa đón, nhưng bạn nhỏ này hẳn là biết tôi.”

Tôi nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy Lương Tự xách một ly trà sữa, đứng cách đó không xa, nắng chiều dịu dàng chiếu lên gương mặt.

Mặt tôi lập tức đỏ lên, cúi đầu giao bạn nhỏ cho phụ huynh xong mới chạy chậm đến bên người Lương Tự, “Không phải bảo anh đến muộn một chút sao…”

Lương Tự đưa trà sữa cho tôi, “Không sao, anh ngồi chờ một lúc cũng được.”

Đồng nghiệp cười trìu mến, phất tay đuổi tôi, “Du Du em đi đi, phụ huynh của các bé còn lại chị đều biết mà.”

Mua đồ xong lên xe.

Ngoại ô cách thành phố khoảng một tiếng đi xe.

Lúc chúng tôi vào cửa, ba anh đang ngồi trong sân.

Tôi ngượng ngùng kêu lên: "Cháu chào chú."

Ba Lương Tự đứng dậy khỏi ghế, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng tóc đã bạc cả đầu.

Đối với việc tôi đến đây, ba anh rất vui vẻ, bữa tối hầm gà lôi rừng nhà nuôi, trái cây và rau củ đều là mới hái.

Lương Tự nói: “Ba, con sắp kết hôn rồi.”

Tay chú cầm thìa, đột nhiên bất động, một lúc sau, nức nở nói: “Tốt… Không bị ba liên lụy. Có cô gái thích, rất tốt. Phải đối xử tốt với người ta đấy.”

Rõ ràng chỉ là lời dặn dò giản dị tự nhiên, hốc mắt tôi lại đột nhiên có chút ê ẩm.

Sau khi ăn xong, tôi đi theo Lương Tự ra ngoài rửa bát, Lương Tự nói với tôi: “Ba anh có lỗi với mẹ anh.”

Là câu trần thuật.

Nhưng rất nhiều năm trôi qua, một người bị trầm cảm, một người lại du hí nhân gian, anh cũng không biết nên trách ai.

Lương Tự dừng một chút, nhìn về phía tôi, trong mắt có ánh sáng lập lòe: "Du Du, về trễ, anh thực sự xin lỗi."

Tôi chợt hiểu, đêm mưa ấy anh mở miệng, là muốn nói những câu này.

Thấy ngọn nến đã tắt trên bàn, ánh mắt đầy thất vọng của tôi, còn có câu nói chói tai kia: “Chia tay đi! Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn!”

Anh không dám nói, nuốt xuống, nói câu: " Được."

Tôi khóc.

Âm thanh thút thít vang vọng trong sân, "Đây không phải là chuyện mất mặt, tại sao anh lại phải nói với ba em trước, còn giấu em?”

Lương Tự sờ đầu tôi, "Ba mẹ anh có một cuộc hôn nhân thất bại. Anh lại chọn con đường giống hệt ba anh, anh sợ rằng, em sẽ bỏ anh mà đi.”

Tôi ôm anh, "Em sẽ không, em cũng không phải người phụ nữ nông cạn chỉ thèm muốn thân thể của anh.”

Lương Tự trầm mặc.

Tôi không thể tin nổi mà sưng húp hai con mắt nhìn anh, "Anh thực sự nghĩ như vậy sao?"

Lương Tự ôm chặt lấy tôi, "Du Du, đến giờ về nhà rồi."

Tôi quên luôn cả khóc, ở trong ngực anh gào lên: “Lương Tự! Anh mới là đồ nông cạn ấy! Em tuyệt đối không phải bởi vì cơ bụng tám múi của anh mới quay lại!”

" Được rồi."

“Cũng không phải bởi vì anh có thể hít đất hơn 100 cái mới quay lại.”

"Anh tin."

"Không, anh vẫn đang nghi ngờ em! Em là yêu anh thật lòng!"

Một lúc sau.

Lương Tự: "Em đừng trừng anh nữa, anh tin thật mà."

Cuộc sống trở lại bình thường.

Chuyện mang thai cả hai bên ba mẹ đều đã biết.

Phản ứng của mẹ Lương Tự khá lãnh đạm, một tin nhắn dặn dò cũng không có, nhưng một ngày nọ đột nhiên ghé thăm nhà.

Lúc ấy, tôi đang đi chân trần tập yoga.

Lương Tự mở cửa.

Dì xách theo một rương đồ dùng cho trẻ sơ sinh, đứng ở cửa, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở chiếc tạp dề màu hồng phấn trên người Lương Tự, giật nhẹ khóe miệng, "Có tiền đồ hơn ba con đấy."

Nói xong đặt rương đồ xuống, xoay người rời đi.

Tôi vội vàng dừng tập đi dép lê chạy ra, cũng không kịp nhìn thấy mặt bà ấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom