• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tình Yêu Cuồng Nhiệt Không Độ (1 Viewer)

  • Chương 9

Lương Tự ngồi cạnh cửa sổ sát đất, thờ ơ, mắt đen nhìn tôi chăm chú.

“Chỉ có thế?” Tôi cười khẩy, “Chỉ có thế thôi à? Có phải anh đánh giá em hơi thấp rồi không?”

Lương Tự thở dài, đỡ lấy cánh tay đang nâng ly nước của tôi, “Còn run nữa, sẽ rớt không còn giọt nào đấy.”

Bị anh vạch trần, tôi không thèm giả vờ nữa, úp mặt nằm xuống bàn, kéo mũ trùm kín đầu, “A a a, em vừa nói cái gì vậy chứ… thật là chua rụng răng chua rụng răng mà!!”

"Du Du."

"Đừng gọi em! Em không có mặt mũi gặp anh!"

"Du Du."

Tôi bụm mặt vặn tới vặn lui, đây không phải tỏ tình trá hình sao?

Sao con gái có thể chủ động tỏ tình cơ chứ!

Tôi thậm chí đã tưởng tượng đến nhiều năm sau, Lương Tự sẽ mang theo vẻ mặt bình tĩnh nói với cháu trai: Bà của cháu là người theo đuổi ông trước.

"Du Du, anh yêu em."

Tôi dừng lại, trán đè xuống mặt bàn, ở nơi anh không nhìn thấy, mặt lặng lẽ đỏ lên.

Anh nói yêu tôi!

Dưới bàn, một chiếc kẹo mềm hình con thỏ bị nhét vào tay tôi.

"Hiện tại có thể tập trung vào ăn cơm chưa?"

. . .

Ba ngày sau, tôi hoang mang rối loạn chạy đến cạnh bàn của Lương Tự, "Lương Tự, xong rồi xong rồi, kinh nguyệt bị chậm 3 ngày."

Mắt anh còn không thèm nâng lên, “Em uống hết một ly nước ép vải lạnh, bị chậm là chuyện bình thường.”

“Sao anh chắc chắn không phải là…” Tôi càng nói càng không tự tin.

Lương Tự tháo gọng kính vàng xuống, xoa sống mũi đến hiện ra vết đỏ, "Bởi vì lần nào anh cũng dùng đồ bảo hộ. Quý cô Tần Du Du, anh muốn hỏi, trừ anh ra, em còn thèm muốn thân thể ai khác sao?”

Tôi chớp chớp mắt, “À không, em chỉ thèm muốn anh.”

"Vậy thì đúng rồi." Mặt anh lạnh te, "Không liên quan gì đến anh."

Tôi khẽ cắn răng, đột nhiên giậm chân, "Đồ cặn bã!"

Lương Tự: "?"

"Sao lại không liên quan gì đến anh?" Tôi nhào qua, cưỡi lên đùi anh, "Có phải về sau có con anh cũng không muốn nhận không?”

Lương Tự tức giận đến phì cười, "Sao suy nghĩ của em không logic gì thế?"

"Em không quan tâm logic, em chỉ quan tâm tình cảm!"

Lương Tự thò lại gần, hôn tôi,

"Xét về mặt tình cảm, hiện tại anh thời thời khắc khắc đều muốn có một đứa con thuộc về anh và em. Nhưng tình trạng của em, quả thật là do uống nước ép vải lạnh gây ra, anh vô cùng khó chịu. Anh hy vọng lần sau, khi em nói với anh những lời này, có thể cầm theo chiếc que hai vạch đến tìm anh.

"Á à! Anh đang chê em báo láo quân tình chứ gì!"

"Không sai."

Một tuần sau, khi tôi chân chính cầm chiếc que hai vạch đến tìm Lương Tự.

Anh thất thủ đánh đổ ly nước, làm hỏng luôn cái máy tính.

Tôi và Lương Tự ngồi mặt đối mặt cả một buổi chiều.

Ánh chiều tà chiếu lên mặt Lương Tự, khiến khuôn mặt tái nhợt của anh có tí màu sắc.

Một lúc sau, anh giống như hạ quyết tâm, “Du Du, sinh đứa bé ra đi, anh nuôi.”

Tôi xoắn loạn tờ khăn giấy trong tay, nhìn chằm chằm vào chiếc que hai vạch trên bàn, cúi đầu không nói gì.

Nói thật, tôi không biết phải làm sao bây giờ.

Tôi không làm gì cả, tự dưng lại mang thai, tôi còn có thể làm sao bây giờ…

"Anh có… thực sự chắc chắn, lần nào cũng dùng đồ bảo hộ không?" Tôi thử hỏi.

Lương Tự vùi mặt vào giữa hai tay, hít sâu một hơi, “Du Du, có lẽ là đồ bảo hộ bị hư, hoặc có lẽ, là, anh quên đi…”

Tôi nghe ra sự gượng gạo trong giọng nói của anh.

Ngay cả tôi nghe còn chả tin được, một người cẩn thận chu đáo chặt chẽ như Lương Tự, sao có thể…

Hoàng hôn dần dần chìm vào phía chân trời.

Trong phòng không ai nói chuyện.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức bị khuyết một góc trên cái giá cổ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

"A!" Tôi hét lên.

Dưới ánh mắt tĩnh mịch của Lương Tự, giống như học sinh ba tốt tìm ra lời giải, nói: “Một tháng trước!”

Nói xong, thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào cười nói: "Xin lỗi nha, quên mất."

Thời gian quay trở lại một tháng trước, đêm trước khi Lương Tự đi công tác.

Sau khi tôi nghe tin, lên cơn hờn dỗi, buổi tối quấn lấy Lương Tự uống rượu.

Khi đó vừa vặn bạn thân tặng tôi một chai Whiskey 40 độ, tôi pha một ít vào rượu trái cây, đợi đến lúc phát hiện không ổn, Lương Tự đã say khướt.

Ngồi một chỗ, lẳng lặng nhìn tôi, cũng không nói lời nào.

Tôi hôn anh, anh liền đáp lại.

Tôi sờ anh, anh cũng để yên cho tôi sờ.

Giống như một đứa trẻ nghe lời.

Sau đó tôi đỡ anh trở về phòng.

Tìm một vòng, không tìm thấy đồ bảo hộ, vì vậy liền đánh liều một phen.

Cộng thêm sự háo sắc và táo bạo của tôi, lại còn uống chút rượu, mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ.

Sau đó, anh đi công tác, bỏ lỡ sinh nhật của tôi, tôi đề nghị chia tay…

Mọi việc xảy ra liên tục như vậy, ai mà nhớ rõ chuyện đó cơ chứ.

Trước nay tôi chưa từng thấy bộ dáng giận dữ của Lương Tự, anh ngồi ở đó, rất lâu, lâu đến tôi nghĩ rằng anh không hề tức giận, anh mới chậm rãi mở miệng, “Tần Du Du, lại đây.”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ lại tới.

Ta ngồi ra xa, "Không đâu…"

"Ch.ết tiệt!" Lương Tự đột nhiên đứng lên, cả giận nói: "Tần Du Du! Đi cùng anh đến bệnh viện!"

Tôi hoảng sợ nói: "Đừng động đến con của em!"

Trán Lương Tự nổi gân xanh, bế tôi lên quay người bước đi.

Dọc đường đi, tôi rúc vào ghế phụ, vô cùng đáng thương hỏi: “Có thể không phá không?”

Sắc mặt Lương Tự rất kém: “Em im đi."

Anh ôm tôi vào bệnh viện, trong lúc chờ gọi số, trầm mặc, không nói một lời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom