• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tình Yêu Cuồng Nhiệt Không Độ (1 Viewer)

  • Chương 6

Buổi tối, tôi cùng chị em tốt đến lễ hội nhạc rock.

Âm thanh hỗn loạn đánh vào dây thần kinh, khiến mọi người như rơi vào đại dương cuồng nhiệt.

Bạn thân hỏi: “Lương Tự nhà mày đâu?”

“Không biết.”

Nhớ đến chuyện này tôi lại bực bội, cho nên dứt khoát không thèm nghĩ đến.

Tôi gào khàn cả họng, đến gần rạng sáng lễ hội nhạc rock mới kết thúc, trong khoảng thời gian đó có không ít anh đẹp trai đến bắt chuyện, đều bị bạn thân tôi chắn ở ngoài bán kính hai mét, cười nói: “Ngại quá, hoa đã có chủ rồi.”

Sự tự tin của tôi dâng cao, “Mày nhìn xem! Tao không cần lo không có người yêu.”

Bạn thân trợn tròn mắt, “Cái loại trong đầu chỉ có yêu đương như mày, trừ khi gặp được người đáng tin cậy, còn không thì bất kỳ tên cặn bã nào cũng có thể chơi đùa mày.”

Bạn trai của bạn thân lái xe đến đón nó, tốt bụng đưa tôi đến dưới chung cư.

Thời gian này, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn bán hàng.

Tôi đẩy cửa bước vào, đứng trước quầy sản phẩm vệ sinh một lúc, sau đó dưới ánh mắt “Tôi hiểu bạn mà” của người bán hàng, xoay người đi đến tủ làm mát, cúi xuống nhặt hai bịch sữa tươi, một hộp trứng gà, quay đầu dưới ánh mắt kỳ quái của người bán hàng, chỉ vào bao nhỏ đựng gạo Đông Bắc, “Cái này bán như thế nào?”

Hắn ngượng ngùng cười cười, “Cái này là đồ tặng kèm.”

Tôi chớp chơp mắt, người bán hàng đỏ mặt, vài phút sau, tôi ôm đồ tặng kèm mãn nguyện mà đẩy cửa bước ra.

Nhà Lương Tự không sáng đèn, cho nên tôi căn bản không kỳ vọng anh đã trở về.

Cùng người phụ nữ khác ăn cơm, còn giấu tôi, chờ xem! Cơm nước xong tôi sẽ cùng anh chia tay.

Vừa bước vào nhà, tối lửa tắt đèn, một người bỗng ôm tôi vào lòng, xoay người dựa vào cửa chống trộm.

Loảng xoảng,

Cánh cửa đóng sầm lại,

Đồ vật trên tủ giày bị đụng phải rơi đầy đất.

"A a a a ô ô…"

Cánh tay đang tìm điện thoại của tôi đột nhiên bị khóa lại sau lưng, “Du Du, em đi đâu vậy?”

Tôi sửng sốt bất động, là giọng nói của Lương Tự.

Anh uống rượu, trong nhà tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt.

Thân hình cao lớn của Lương Từ đè trên người tôi, môi ghé vào tai tôi, cắn một cái mang theo ý trừng phạt, “Em, đi đâu vậy?”

Tôi nuốt nước bọt, chậm rãi ôm lấy eo Lương Tự, cẩn thận thăm dò nói: “Anh uống rượu đấy à?”

Anh cúi đầu, vùi vào cổ tôi, không nói một lời.

Giống như… Tâm trạng không được tốt lắm.

"A! Đừng!"

Bàn tay anh luồn xuống dưới váy tôi, thuần thục kéo khóa váy xuống.

“Lương Tự! Em mệt! Em không muốn!”

Tay anh dừng lại, hơi thở nóng rực đông cứng tại chỗ, một lúc sau giọng lạnh lùng: “Em chơi anh chán rồi phải không?”

“Trước kia không dùng tâm, bây giờ ngay cả thận cũng không thèm dùng nữa, phải không?”

Chơi?

Chơi?!

Lương Tự anh điên rồi sao?!

Anh cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm tôi không tự chủ hôn lên, nghiến răng nghiến lợi, “Vậy em muốn làm gì? Chia tay à?”

Theo tính khí trước đây của tôi, tôi nhất định sẽ mất bình tĩnh nói: Đúng!

Nhưng không hiểu sao, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi biết, không nên khiêu khích sư tử, sẽ chết rất thảm.

Tôi nuốt xuống lời định nói, cẩn thận ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng Lương Tự, nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Động tác của anh dừng lại, trầm mặc một lúc, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Bốn năm, Tần Du Du, đây là lần đầu tiên em hỏi anh ăn cơm chưa.”

Trong giọng nói còn có chút… mừng rỡ nhàn nhạt là như thế nào?

Chỉ là câu nói này thực sự làm tôi cảm thấy rất áy náy.

Giống như… Quả thật là như vậy.

“Vậy anh ăn cơm chưa? Đừng ra vẻ nữa! Đói thì nói mau!” Tôi bắt chước bộ dáng Lương Tự răn dạy tôi để trả lời anh, khỏi phải nói sung sương cỡ nào.

Lương Tự lập tức trả lời: “Chưa ăn.”

Vậy anh cùng người phụ nữ kia đi ra ngoài làm cái gì?

Về nhà còn bắt tôi phải nấu cơm cho anh, thôi thì tôi miễn cưỡng làm người tốt một lần vậy.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên hét lên, đẩy anh ra, “Trứng gà của em!!!”

Lương Tự bị tôi đẩy lùi về sau mấy bước, lạch cạch, bật công tắc đèn lên.

Tôi bị phơi bày dưới ánh đèn.

Chân đi đôi giày cao gót màu đen, mặc chiếc váy xòe cổ chữ V, đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo trên cổ, tóc uốn thành những lọn sóng lớn quyến rũ.

Lại còn trang điểm tone… trà xanh… thanh thuần ngọt ngào.

Anh dựa vào tường, tầng tầng mây đen dần dần lấp đầy đáy mắt, sắc lạnh nói: “Tần Du Du!”

Tôi ôm hộp trứng gà vỡ nát, ngồi xổm trên mặt đất, cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh, “Sao thế…”

Bạn thân từng nói, không ai có thể chống cự được bộ dáng nhu nhược yếu đuối.

Lương Tự xoa xoa thái dương, lạnh mặt chịu thua: “Được rồi, đi thay quần áo đi.”

Anh uống rượu, thả mình xuống sofa, nhắm mắt lại.

Tôi dám chắc, nếu như tôi nói thêm câu nữa, anh sẽ ném tôi ra ngoài, nhưng tôi có chuyện nhất định phải nói.

Tôi xách túi lớn túi nhỏ đứng ở lối vào, nói: “Em… bị trật chân rồi…”

Lương Tự nằm trên sofa, bất động một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng chửi thầm, đứng dậy kéo tôi ngã xuống sofa.

Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hung hăng dạy dỗ tôi, ai ngờ Lương Tự chỉ ôm tôi ngồi lên đùi, lấy trong ngăn kéo ra một lọ cao bôi bong gân xoa bóp cho tôi.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng truyền đến những tiếng than khe khẽ của tôi.

Tôi ôm lấy cổ anh, một nơi mềm mại trong tim bắt đầu đập kịch liệt.

Đây là lần thứ hai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom