• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Tình Yêu Cuồng Nhiệt Không Độ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11 END

Ba Lương Tự ở quê dưỡng bệnh, gửi cho mấy thùng trứng gà quê.

Thỉnh thoảng ba mẹ tôi tới thăm tôi một chút, ngồi trong nhà bàn chuyện đám cưới với Lương Tự, Lương Tự nói ngày tổ chức đám cưới, ba mẹ anh sẽ đến.

Mấy ngày nay, tôi thèm ăn xiên nướng đến phát điên.

Nhưng vì mang thai nên phải rất cẩn trọng trong việc ăn uống.

Đến buổi tối, rầm rì quấn lấy Lương Tự đòi mua xiên nướng.

Anh thu hồi ánh mắt từ cuốn sách nuôi dạy con cái, “Hôm nay đồng nghiệp hẹn ăn tối, vốn dĩ không muốn đi, hương vị xiên nướng quán đó không tồi, không dễ đặt chỗ lắm, nếu như em muốn thì…”

"Anh mau đổi ý đi!"

Đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, tôi còn chưa được gặp bao giờ đâu.

Không có nhiều đồng nghiệp của anh kết hôn rồi, vì vậy trên bàn ăn chỉ có duy nhất Lương Tự mang theo người nhà.

Vừa đến nơi mọi người đã bắt đầu ồn ào.

Lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện, bọn họ đều biết tôi, biết cả chuyện tôi và Lương ở bên nhau bao nhiêu năm, vậy nên mọi người đã ngầm nhận định tôi chính là người nhà hợp pháp của Lương Tự.

"Nhìn bộ dáng của Lương Tự, người không biết còn tưởng rằng hai người đã kết hôn mấy năm rồi ấy chứ."

Tôi ăn xiên thịt nướng đã được Lương Tự dùng nước rửa sạch: “Làm sao nhìn ra được ạ?”

“Tan làm đúng giờ, trên bàn làm việc luôn để ảnh của em. Đi cùng đồng nghiệp nữ mặt lúc nào cũng lạnh te, chỉ hận không thể đứng cách xa người ta vạn dặm. Chỗ bọn anh có không ít cô gái nhỏ mới tới đối với cậu ấy như hổ rình mồi, cuối cùng bị một tấm hình nền điện thoại làm cho hết hi vọng.”

Một người khác nói: "Có người, kết hôn rồi, hận không thể giấu diếm tất cả mọi người. Lương Tự, không kết hôn, hận không thể buộc em trên lưng, viết bốn chữ thật to trên mặt: Hoa đã có chủ."

Lương Tự mím môi, không nói lời nào, đổ bát nước lạnh đi thay cho tôi một bát mới.

Đột nhiên có người vỗ tay: "Này! Còn nhớ lúc chúng ta đi điều tra trong núi không? Núi đất sạt lở, tín hiệu trong thôn bị mất!”

Tôi cắn xiên tre, chợt ngẩng đầu lên, “Khi nào?”

Lương Tự cắt ngang, "Ăn no thì về thôi, đến giờ đi ngủ rồi."

"Đừng, còn chưa nói xong mà!" Đồng nghiệp của anh vui vẻ nói tiếp, "Chuyện một tháng trước rồi, Lương Tự vẫn chưa kể cho em sao? Nhiệm vụ vốn dĩ có thể hoàn thành trong hai ba ngày, kết quả mưa to ba ngày ba đêm, làm đường ra vào thôn bị phong tỏa hoàn toàn.”

“Đêm đó Lương Tự cầm dụng cụ sửa chữa, một mình đi đến tháp tín hiệu, lúc đi xuống mặt lạnh đến đáng sợ, ai không biết còn tưởng rằng sắp tận thế đến nơi.”

Tôi từ từ siết chặt xiên che, cắn môi không nhúc nhích.

Lương Tự kéo cánh tay tôi, "Đừng nghe mấy chuyện này nữa, đi với anh.”

Tôi hất tay anh ra, gằn từng chữ: “Muốn đi thì tự anh đi đi.”

Bên kia vẫn đang nói chuyện rất sôi nổi, Lương Tự mím môi, lại ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Lúc đó anh nói vật liệu bảo trì không thể vận chuyển vào, tín hiệu bị mất, còn có thể làm gì bây giờ? Thế là Lương Tự cùng đội xây dựng đi đào đường, ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ. Thật vất vả cuối cùng sắp đi ra ngoài được, lũ lụt dâng lên cao, lại bị lấp kín. Nếu không phải đội xây dựng rút lui nhanh chóng, đã bị ngh.iền n.át bên dưới rồi.”

Anh ta chỉ vào Lương Tự, tặc lưỡi vài cái, “Bao gồm cả cậu ấy.”

Miếng thịt trong miệng đột nhiên giống như một miếng sáp không thể nhai nổi.

Hồi lâu, tôi lấy hết dũng khí hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó Lương Tự mỗi ngày chạy lên đỉnh núi tìm tín hiệu. Tìm một tháng, không quản mưa gió. Vài ngày trước khi đường núi được khôi phục, sốt cao 40 độ, được mọi người nâng lên xe."

Tôi đứng lên, dụi mắt, "Em… đi vệ sinh một chút."

"Ồ, được, cẩn thận một chút."

Tôi ra khỏi phòng, đi thật nhanh.

Lương Tự đuổi theo ra ngoài, "Tần Du Du."

Tôi nghe xong đi nhanh hơn, gần như bay.

Vừa chạy vừa khóc, "Anh đừng đuổi theo em nữa được không, em muốn ở một mình một lát.”

Tôi chạy không lại Lương Tự, rất nhanh bị anh túm lấy kéo vào trong ngực.

Anh ấn đầu tôi, vỗ nhẹ vào lưng, "Anh không làm phiền em, em đừng chạy."

Tôi há miệng khóc thật to, quán ăn khuya tấp nập, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Trừ việc gào khóc ra, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác có thể khiến tôi dễ chịu hơn.

Tôi chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút, hỏi một câu tại sao, thì sẽ không nói ra lời chia tay.

Thật lâu thật lâu, tôi khóc mệt, nhỏ giọng khụt khịt, Lương Tự bế tôi lên xe, xoay người đi ghế lái.

Tôi ôm chặt lấy, không để cho anh đi.

“Du Du, về nhà được không?”

"Không được." Tôi bĩu môi, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Vậy em muốn thế nào?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Em không biết." Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên, "Sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn, không bao giờ chửi anh là tên khốn nạn nữa."

Lương Tự cười, "Anh đội ơn. Còn nữa, quý cô Tần Du Du, có phải dạo này em rất hay khóc không?”

Tôi xoa xoa mặt, rốt cuộc buông anh ra, “Anh thôi đi, em đây là thời gian thai nghén, tâm tình không ổn định, sau này sẽ không thế nữa.”

Không quá mấy ngày, tôi thấy được thông báo bổ nhiệm trong hòm thư của Lương Tự.

Anh thăng chức.

Mấy loại chuyện như đi công tác các thứ, sẽ ngày càng ít đi,

Tôi còn phát hiện một tờ đơn xin nghỉ phép kẹp trong quyển sách, thời gian là trước sau ngày dự sinh của tôi hai tuần.

Tôi có được quyền sử dụng điện thoại của Lương Tự, ngày nọ khi cầm điện thoại anh tìm kiếm thông tin, tình cờ thấy được lịch sử tìm kiếm của anh.

“Bạn gái nấu cơm khó ăn phải làm thế nào?

Đáp: "Khen cô ấy: Nấu không tồi, lần sau đừng nấu nữa."

"Làm nghề nghiên cứu thiết kế nên thể hiện sự lãng mạn như thế nào?”

Đáp: Cho thêm thứ cô ấy thích vào bản thiết kế.

Tôi nhớ tới con mèo Hello Kitty kia.

"Con gái thích nhất cái gì?"

Đáp: Thân thể cường tráng.

“Giờ mở cửa phòng tập thể hình ở thành phố XX…”

Tôi lặng lẽ chụp màn hình, in ra, giấu vào rương báu vật của tôi.

Bên trong đã sớm cất giấu rất nhiều thứ, có bức thư tình đầu tiên tôi viết cho Lương Tự nhận được hồi âm, có hộp trang sức đựng chiếc nhẫn rẻ tiền mà lúc trước tôi bí mật mua, hiện giờ được Lương Tự đeo ở ngón áp út, có tấm ảnh đầu tiên tôi và anh chụp chung, có tờ khăn giấy bị tôi bóp chặt trong tay vào lần đầu tiên chúng tôi hôn môi…

Phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi đóng cái rương lại, đá nó vào gầm sofa.

Cửa mở ra.

Một ánh nắng chiều vừa lúc rơi xuống đầu vai Lương Tự.

"Em làm gì thế?" Anh ôm đồ chuyển phát nhanh, xoay người, cúi đầu thay giày.

Tôi chắp tay sau lưng cười hì hì: "Em đang cất giữ tình yêu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom