• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (2 Viewers)

  • Chương 101-109

Chương 101: Anh Không Thể Đuổi Em Đi!

Lệ Đình Tuấn nhìn chãm chãm Tô Minh Nguyệt, đến mức khiến cô cảm thấy bồn chồn, không dám ngẩng đầu lên. Anh im lặng vài giây, chậm rãi lên tiếng.

“Vì sao Đình Trung lại chơi một mình ở bên ngoài?”

“Lúc đó trong đầu em chỉ bận tâm đến chuyện của Chu ‘Tố My cho nên nhất thời không để ý, chẳng biết thẳng bé tự ý chạy ra ngoài từ lúc nào nữa. Xin lỗi, đều là do em đã không chăm sóc Đình Trung chu đáo”

Tô Minh Nguyệt lúng túng hồi lâu mới lắp bắp trả lời, thanh âm lí nhí như muỗi kêu. Gương mặt nhỏ nhản của Đình Trung đỏ bừng lên, lớn tiếng phản bác.

“Dì nói dối!”

“Đình Tuấn, anh phải tin em! Em không hề cố ý! Từ trước đến nay tôi ở với thắng bé như thế nào anh đều thấy cả, lần này chẳng qua do em bất cẩn mà thôi!”

“Im lặng, để Đình Trung nói”

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, đáy mắt thoáng lóe lên tỉnh tự phức tạp. Lệ Đình Trung nôn nóng giấy khỏi cái ôm của bà Trần, nhảy tót xuống đất. Anh nhanh chóng cúi người ăm đứa nhỏ lên, vươn tay chùi nước mắt còn đọng trên mi mắt cậu, thanh âm dịu dàng “Nói ba nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Di Minh Nguyệt nói con làm phiền dì ấy”

Tô Minh Nguyệt nhíu mày, chán ghét nhìn Lệ Đình Trung.

Oät con này hiện tại mồm mép hơn trước nhiều rồi đấy nhỉ?

Đứa nhỏ trả lời xong liền vùi đâu vào cổ Lệ Đình Tuấn, không muốn nhìn thấy Tô Minh Nguyệt. Anh thấy vậy liền cau mày, nghiêm giọng hỏi Tô Minh Nguyệt.

“Vậy cho nên cô liền nhốt thẳng bé bên ngoài?”

“Không phải! Lúc đó em cảm thấy hơi choáng váng, anh biết em mắc chứng đau nửa đầu mà. Vậy cho nên em mới nhắc nhở Đình Trung nhỏ giọng một chút, chứ không hề nói thắng bé phiền toái gì cả”

Lệ Đình Trung chưa bao giờ nói dối, Lệ Đình Tuấn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người thân cận bên cạnh con trai mình là những kẻ dối trả. Huống hồ Đình Trung mới ba tuổi, cần gì phải vu oan giá họa cho người khác cơ chứ. Anh nhìn chảm chẩm Tô Minh Nguyệt, thanh âm lạnh nhạt.

“Nơi này là nhà tôi. Hiểu chưa?”

Tô Minh Nguyệt chỉ cần nghe đến đây liền biết Lệ Đình Tuấn hiện tại đang vô cùng tức giận. Cô luống cuống, liên tục giải thích.

“Đình Tuấn, em thật sự không có làm mấy chuyện này.

Em đối xử với Đình Trung như thế nào, anh là người rõ ràng nhất, anh.”

“Bất kể người nói dối là thäng bé hay là cô đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy Hoàng Gia không còn là nơi phù hợp với cô nữa”

Lệ Đình Tuấn không đế Tô Minh Nguyệt nói thêm lời dư thừa nào nữa, dứt khoát đưa ra quyết định. Năm đó, Tô Minh Nguyệt chưa lấy chồng mà đã có thai, bạn trai cô cũng là bạn tốt của anh sau khi xảy ra tai nạn máy bay, cho đến tận hôm nay vân chẳng tài nào tìm được tung tích.

Nhà họ Hạ không chấp nhận đứa con trong bụng Tô Minh Nguyệt, nhà họ Tô thì cảm thấy đứa con gái này làm bọn họ quá mức mất mặt, nhất quyết đuổi đi. Tô Minh Nguyệt chỉ: còn cách ở tạm kí túc xá của công ty, lâm vào túng quẫn.

Lệ Đình Tuấn cảm thấy cô đáng thương, vậy cho nên sau khi đưa tiền cho Tô Minh Nguyệt đến bệnh viện phá thai thì dẫn về Hoàng Gia. Anh muốn giúp cô có nơi chốn nương tựa, chờ đến khi Tống Thanh Hào trở về thì có thể trao trả người nguyên vẹn.

Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tống Thanh Hào, dù cho trong lòng anh mơ hồ cảm nhận được kết quả sẽ tuyệt vọng biết bao. Vê phần Tô Minh Nguyệt, cô luôn nói với anh rằng dường như Tống Thanh Hào chưa từng rời đi.

101-tinh-yeu.jpg


dừng bước, nhàn nhạt trả “Giữa tôi và cô không tồn tại bất kì quan hệ máu mủ ruột rà nào cả. Cô cảm thấy đây là nhà mình nhưng sự thật lại chẳng phải”
Chương 102: Anh Trách Oan Cô

“Lời đồn thổi bên ngoài tôi đã nghe đến mức khó chịu rồi, thư thả cho cô đến cuối tháng đã là giới hạn cuối cùng”

Những tấm ảnh chụp Tô Minh Nguyệt ra vào Hoàng Gia đã phát tán đầy rẫy trên mạng xã hội. Mọi người đều biết, khu vực trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, đoạn đường số một Hoàng Gia hơn mười mấy gia đình. Bọn họ nếu không.

giàu có từ kinh doanh thì cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, chuyện giữa anh và Tô Minh Nguyệt bị đám người này thêu dệt và lan truyền cực kì khó nghe.

Lệ Đình Trung ngày càng lớn, ngày càng hiểu chuyện.

Cho dù Kiều Phương Hạ không biết về chuyện Đình Trung thì Lệ Đình Tuấn cũng tuyệt đối không để thằng bé nhận nhầm.

người khác thành mẹ. Anh tự tay lau vết máu trên chân đứa nhỏ, sau đó đến gương mặt nhỏ nhắn. Đến khi chuẩn bị lau tay lại phát hiện Đình Trung vẫn luôn đút tay vào túi quần, mà bên trong lại căng phồng, dường như đang giấu thứ gì đó.

“Cái gì bên trong mà tới ngay cả ba cũng không được xem vậy?”

Lệ Đình Tuấn ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Trung. Đứa nhỏ mím môi, sau một hồi suy nghĩ liên lấy từ túi quần ra chiếc hộp gấm nhỏ, đưa cho anh “Chị cho Đình Trung”

Lệ Đình Tuấn sửng sốt, đem chiếc hộp gấm đã bị làm bẩn mở ra. Bên trong là dây chuyền tì hưu, còn cả khóa như ý.

Bên trong là tờ giấy nhắn màu vàng nhạt, nét chữ xiêu vẹo nhưng đẹp đẽ.

[Hi vọng người bạn nhỏ Đình Trung mọi chuyện đều như ý và bình an.] Lệ Đình Tuấn bồng nhiên nhớ đến buổi tối mình xé nát quần áo Kiều Phương Hạ, đối phương đã năn nỉ anh nghe cô giải thích. Kiều Phương Hạ nói cô chỉ đến đây để đưa quà cho Lệ Đình Trung mà thôi. Lúc đấy anh còn nghĩ rằng cô chỉ nói qua loa vậy thôi, thì ra mọi thứ đều là sự thật. Anh đã trách oan cô rồi.

“Nhưng tại sao món quà mà chị tặng con lại nằm trong bụi cây vậy ạ?”

“Ba cũng không biết. Nhưng mà…ba đã làm ra chuyện vô cùng sai lâm”

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn anh, cầm dây chuyền tì hưu đầy tỉnh xảo kia lên, tờ mò hỏi nhỏ. Anh thoáng thất thần, lẩm bẩm trả lời “Biết sai thì sửa, chẳng phải từ trước đến nay đều là như vậy sao?”

Cho dù biết là vậy nhưng thương tổn mà Lệ Đình Tuấn gây ra cho Kiều Phương Hạ, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Đường Minh Kỷ nghe Đường Nguyên Khiết Đan báo tin Kiều Phương Hạ đang nằm viện liền chạy đến. Cô hiện tại cảm thấy mình đã ổn, muốn ngay lập tức xuất viện nhưng đúng lúc Đường Minh Kỷ đẩy cửa tiến vào liền túm lấy tay cô, bắt đối phương năm ngay ngắn trên giường “Nếu là về chuyện đoàn kịch thì không cần để ý.

Đã đổi Chu Tố My, thay người mới Anh nắm lấy cổ tay Kiều Phương Hạ, cô bị siết đau đến mức cau mày.

102-tinh-yeu.jpg


cô như em gái. Đối phương thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả Đường Nguyên Khiết Đan, đáng lẽ phải được nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng.
Chương 103: Quản Chính Mình Cho Thật Tốt!

“Ông bảo chủ nhật đến nhà dùng cơm. Đã lâu ông không thấy em, cứ nhắc liên tục, còn sợ anh ngược đãi em nữa cơ”

“Nếu bên đoàn không bận việc đột xuất, em chắc chắn sẽ đến: Nghe Đường Minh Kỷ nói vậy, Kiều Phương Hạ trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu. Mà ngoài cửa, Lệ Đình Tuấn lắng lặng nghe hai người trò chuyện. Đường Minh Kỷ nhìn gương mặt tái nhợt của cô, không đành lòng nói “Để anh hỏi bác sĩ thử xem bao giờ thì em có thể xuất viện. Tạm thời không cho phép em tự ý xuống giường”

‘Vừa mở cửa, anh liền mặt đối mặt với Lệ Đình Tuấn. Đây chính là người đàn ông đầu tiên Đường Minh Kỷ cảm thấy ngứa mắt. Hai người nhìn nhau, không khí bất giác trở nên đặc quánh. Anh nhìn Lệ Đình Tuấn, lộ ra nụ cười trào phúng, nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, không để Kiều Phương Hạ nhìn thấy đối phương.

Giữa bọn họ quả thật không có gì để nói, Đường Minh Kỷ quyết định xem Lệ Đình Tuấn như người vô hình, đi về phía hành lang dân đến phòng vác sĩ làm việc. Chẳng qua đi chưa tới vài bước, sau lưng đã truyền đến thanh âm nhàn nhạt “Nếu không thích thì đừng trêu chọc cô ấy”

“Liên quan gì đến cậu! Quản chính mình cho thật tốt đi!”

Đường Minh Kỷ dừng bước, xoay người nhìn Lệ Đình Tuấn, nghiến răng cất giọng. Sau đó, anh đột nhiên lao về phía đối phương, vung tay cho Lệ Đình Tuấn một đấm.

Chuyện anh hận nhất chính là không thể tự tay giết chết tên súc sinh này!

Bất quá nếu làm vậy, Kiều Phương Hạ sẽ đau lòng, vậy cho nên anh không thể xuống tay. Lệ Đình Tuấn qua loa lau đi vết máu trên khóe miệng.

Tôi chỉ cần tùy tiền rút vốn, tập đoàn các người sẽ khốn đốn đấy. Cần phải làm gì, trong lòng anh rõ nhất. Tôi chỉ nói một lần thôi, nghe hay không là chuyện của an| “Nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy thêm lần nào nữa, tôi cóc cần quan tâm chuyện cậu rút vốn hay không đâu! Tôi nói cô ấy đến nhà họ Đường ăn cơm, cậu hoàn toàn chẳng có quyền xen vào. Ít nhất ở nhà họ Đường, Kiều Phương Hạ có thể đường đường chính chính đặt chân bước vào!”

Trong nháy mắt, Lệ Đình Tuấn lộ ra vẻ mặt vô cùng đán sợ. Đường Minh Kỷ nghiêng đầu, vươn tay chỉ thẳng mặt đối phương “Tôi lặp lại lần nữa, cậu không xứng chạm vào cô ấy”

“Anh chờ xem”

Lệ Đình Tuấn thoáng nhếch môi, chậm rãi trả lời Kiều Phương Hạ phải dưỡng thương khoảng một tuần, Đường Nguyên Khiết Đan thu xếp để cô về nhà. Hiện tại thân thể bị thương thành ra như vậy, làm gì cũng bất tiện. Kiều Phương Hạ về nhà họ Kiều, cô dẫn ông cụ đến bệnh viện làm kiểm tra.

Thời điểm chờ ở cửa, Kiều Diệp Ngọc bất giác nhìn thấy Kiều Phương Hạ, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.

“Con không muốn nhìn thấy nó chút nào.”

“Sớm muộn gì con nhãi đấy cũng biến mất thôi. Đừng vộ, cửa ải của ông cụ Lệ nó không qua được thì đừng hòng làm những việc khác”

Tống Vân Lan nhìn chắm chẩm Kiều Phương Hạ đang đứng bên cạnh ông cụ Kiều, thấp giọng trả lời. Mà Kiều Phương Hạ phía bên này vừa vặn trong thấy hai người kia, ba người lạnh lùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô nhanh chóng bước vào trong. Sau xe, ông cụ Kiều liên tục hỏi Kiều Phương Hạ.

103-tinh-yeu.jpg

Chương 104: Phụ Huynh Nhất Định Phải Đến!

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ông cụ im lặng, qua hồi lâu liền tiếp tục tìm đề tài.

“Trong lòng cháu có người mình thích rồi, đúng chứ? Lần trước nghe cháu nói, dường như vô cùng hợp tính?”

Kiều Phương Hạ quyết định nhờ King hoặc Đường Minh Ký giá làm người yêu, ít nhất thì khi ông mất cũng sẽ chẳng còn gì phải tiếc nuối. Cô mím môi, khẽ gật đầu.

“Cũng có thể xem là vậy ạ”

“Vậy thì tốt. Thật ra ông đã lập di chúc, mấy ngày trước vừa thêm vào điều khoản cuối cùng, nếu bọn họ ép cháu lấy người mà cháu không muốn thì một cắc đám người đó cũng đừng hòng đụng đến! Cho dù thế nào đi nữa, ông cũng hi vọng nửa đời sau của cháu có thể vui vẻ, vô lo vô nghĩ…”

Ông cụ thở phào nhẹ nhõm mà cô sau khi nghe ông nói vậy liền sửng sốt. Ông cụ sau khi nói xong, dáng vẻ thoáng mệt mỏi, ngả người ngủ sau. Kiều Phương Hạ nhìn ông, tính tình ông quá mức quyết liệt, luôn cố gảng ôm đồm hết mọi thứ, đôi khi không thể chú ý đến những việc đang xảy ra xung quanh Mà thời gian Kiều Phương Hạ xuất ngoại trùng hợp lại là lúc ông bận rộn nhất. Cô biết, ông vì những năm tháng vô tình bỏ bê cô mà trong lòng không ngừng tự trách. Hơn nữa sau khi cô điều tra món nợ nhà họ Kiều, phát hiện ông vẫn luôn chu cấp tiền cho cô, đáng tiếc tiền lại chẳng thể nào tới tay người cần Sau khi trị liệu xong, Kiều Phương Hạ đưa ông cụ quay về nhà họ Kiều. Chưa kịp nghỉ ngơi, cô liền nhận được cuộc hội thoại video đến từ Vô Nhật Huy. Đối phương rất ít khi chủ động liên lạc với cô, Kiều Phương Hạ thoáng nghĩ, hẳn là Lệ Đình Trung “Có chuyện gì vậy?”

Cô nhấn nút chấp nhận, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu kia. Đứa nhỏ bĩu môi, thanh âm rầu rĩ không vui.

“Chị ơi..”

“Thế nào? Nói chị nghe?”

“Ba đi công tác rồi”

Kiều Phương Hạ nhìn Lệ Đình Trung lộ vẻ giận dõi liền bật cười. Đối phương đi càng xa càng tốt, cô không cần phải lo lắng anh sẽ không mời mà tới vào mỗi buổi tối “Ngày mai là đại hội thể thao, thầy nói phụ huynh nhất định phải đến! Để cùng Đình Trung tham gia!”

Đứa nhỏ thấy Kiều Phương Hạ không trả lời liền vội vàng huơ tay múa chân giải thích. Lệ Đình Tuấn không có ở đây nên Đình Trung mới tìm đến cô. Nhưng mà không phải Tô Minh Nguyệt ở cùng bọn họ hay sao?

“Đình Trung ngoan, hai ngày nay chị cảm thấy không được khỏe cho lắm. Hay là em tìm người khác nhé, được chứ?”

Kiều Phương Hạ cúi đầu suy nghĩ, dịu dàng từ chổi. Lệ Đình Trung nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được! Không có phụ huynh, Đình Trung sẽ không được tham giai”

“Dì Tô không đi sao?”

“Dì Tô không đi”

104-tinh-yeu.jpg


khiến người khác cảm thấy chán ghét.

“Được rồi. Cho chị thời gian và địa điểm nào”

Cô không nhịn được thở dài, bất đắc dĩ đồng ý.
Chương 105: Vết Thương Nhỏ Thôi, Không Quan Trọng.

Hôm sau, Kiều Phương Hạ tranh thủ đến số một Hoàng Gia để chờ Lệ Đình Trung. Cô không nhìn thấy đứa nhỏ nhưng lại trông thấy Tô Minh Nguyệt kéo va li đẩy cửa bước ra. Vệ sĩ giúp đối phương để va li vào cốp sau, Tô Minh Nguyệt chuẩn bị vào xe, quay sang liền trông thấy Kiều Phương Hạ Hai người bị chắn bởi lớp kính xe, Tô Minh Nguyệt xoay người, lập tức đi về phía Kiều Phương Hạ, gõ vào cửa xe, lạnh giọng hỏi “Hôm nay cô tham gia đại hội thể thao với Đình Trung?”

“Đúng vậy”

“Không phải đồ vật thuộc về mình, cho dù hao tổn tâm tư cướp đoạt thì cuối cùng vẫn trắng tay mà thôi.”

Tô Minh Nguyệt nhướn mày, đáy mắt lộ ra vẻ xem thường. Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với đối phương, hơn nữa con của Tô Minh Nguyệt, cô giành giật làm gì cơ chứ. Hôm nay cô thay hai người bọn họ hoàn thành trách nhiệm mà bậc ba mẹ nên làm, nếu không phải lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương kia, cô cũng chẳng rảnh làm việc bao đồng.

“Cô làm mẹ, có từng nghĩ đến chuyện nếu hôm nay cô không đi với Đình Trung thì thăng bé chỉ có thể ngồi một góc, giương mắt nhìn gia đình người khác vui vẻ tham gia, chơi trò chơi cùng nhau chưa?”

“Loại hèn hạ, lén lút tham dự vào cuộc sống sinh hoạt của người khác luôn tìm ra lí do chính đáng để giải vây cho bản thân nhỉ?”

Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền căn môi, xắng giọng trả l Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chăm đối phương.

“Nếu không thì cô tham gia đi?”

Phía dưới cô từng mất máu khá nhiều, vậy cho nên bác sĩ dặn ít nhất không được hoạt động với cường độ mạnh trong vòng mười ngày. Tô Minh Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ bảo mình đi cùng Đình Trung liền khựng lại, thấp giọng trả lời “Thật ngại quá, tôi còn phải dành thời gian cho Lệ Đình Tuấn trước khi anh ấy đi công tác, không rảnh ở đây nói chuyện với cô: Dứt lời, Tô Minh Nguyệt vội vàng rời đi. Kiều Phương Hạ không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã gây họa gì, đến đây đón một đứa trẻ xa lạ còn ba mẹ ruột thì mặc kệ thắng bé. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Minh Nguyệt, thoáng chau mày, “Đình Trung, dì đi nhé?”

Đúng lúc này, Lệ Đình Trung từ trong nhà bước ra. Tô Minh Nguyệt trông thấy liền hô hoán nhưng đứa nhỏ không hề liếc mắt nhìn cô, chỉ băng băng chạy về phía Kiều Phương Hạ, gương mặt đầy rạng rỡ.

Bởi vì hôm nay là đại hội thể thao nên Lệ Đình Trung mặc áo tay ngắn cùng quần đùi, mang giày chuyên dụng. Cô nhìn đứa nhỏ, ánh mắt thoáng ngừng lại trên phần băng gạc được quấn quanh bắp đùi “Đưa chân cho chị xem”

Lệ Đình Trung lè lưỡi, ngoan ngoãn giơ chân phải ra trước mặt cô. Kiều Phương Hạ kéo vớ xuống thấp một chút, nhìn thấy băng gạc thấm màu vàng nhạt, hiển nhiên vết thương bên trong chưa hề khép miệng. Cô nhíu mày, nghiêm giọng.

“Chân bị thương như thế này sao có thể tham gia đại hội thể thao?”

“Chị đừng lo! Ba nói, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng!”

105-tinh-yeu.jpg

Chương 106: Cô Nhường.

“Mẹ bạn học Lệ Đình Trung à, tôi miễn cho đứa nhỏ tham gia rồi mà? Chân bị thương như vậy, không thể chạy lung tung”

Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn Lệ Đình Trung. Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngô nở nụ cười. Cô cảm thấy vấn đề hiện tại khá nghiêm trọng, còn nhỏ như vậy mà đã biết nói dối rồi.

Tuy nhiên đứa nhỏ dù sao mới chỉ ba tuổi, nếu như đứng trước mặt mọi người quở mảng rất có thể sẽ khiến Lệ Đình Trung xấu hổ. Cô khẽ mỉm cười, dịu dàng trả lời “Ừm, Đình Trung nói cảm thấy ở nhà buồn chán, cho nên muốn đến trường để nhìn những bạn học khác tham gia.”

“Cho dù không tham gia bất kì hạng mục nào thì vẫn có thể ngồi bên ngoài xem giống như khán giả”

Thầy giáo bật cười, gật đầu đồng ý. Kiều Phương Hạ m Lệ Đình Trung đến băng ghế nhỏ, đảo mắt nhìn bổn phía.

Thấy xung quanh không còn ai nữa, bấy giờ cô mới nhìn đứa nhỏ, bắt đầu dạy dỗ.

“Đình Trung, con nít thì không được nói dối. Ba có dạy em không?”

“Dạ có”

“Hôm qua em tự ý lấy điện thoại của cậu Nhật Huy gọi điện cho chị, đúng chứ?”

Lệ Đình Trung liếc mắt, trộm nhìn Kiều Phương Hạ. Thấy dáng vẻ cô nghiêm túc lại đáng sợ như vậy, đứa nhỏ hoàn toàn không dám mở lời. Cô tiếp tục hỏi đồn.

“Em không hề nói cho mọi người biết chuyện rằng em có ‘thể miễn tham gia đại hội thể thao, chuyện này là thật?”

Lệ Đình Trung vẫn cắn chặt môi không lên tiếng. Kiều Phương Hạ nhanh chóng hiếu ra, đứa nhỏ này muốn lừa cô cùng tham gia. Cô thoáng bối rối, chẳng biết có nên gọi cho Vô Nhật Huy đến đón Đình Trung về hay không. Nhưng nết như Kiều Phương Hạ lựa chọn im lặng thì đồng nghĩa v cô tiếp tay cho Đình Trung nói dối, sẽ khiến đứa nhỏ này trong vô thức tạo thành thói quen sai lệch “Bởi vì em rất nhớ chị”

Đúng lúc cô còn đang đản đó, Lệ Đình Trung đã năm lấy ngón út của cô, xấu hổ lên tiếng. Kiều Phương Hạ cảm thấy lòng thoáng chốc mềm mại như bông gòn. Cô thở dài, ôm Lệ Đình Trung vào lòng, vươn tay véo gò má phúng phính kia.

“Vậy em có biết nói dối là sai hay không hả?”

“Dạ biết”

Cô đột nhiên cảm thấy không đành lòng răn dạy nghiêm khắc với đứa nhỏ này. Qua hồi lâu, Kiều Phương Hạ mới dịu giọng nói chuyện.

“Sau này muốn gì thì cứ trực tiếp nói với chị, không cần phải bịa chuyện. Khi nào đại hội thể thao bắt đầu thì chúng ta sẽ về, đây là hình phạt dành cho em. Bởi vì em đã biết sai mà còn làm”

“Chị ơi, đã biết sai mà còn làm là sao?”

106-tinh-yeu.jpg


“Nếu nó đã muốn tham gia đại hội thể thao, vậy thì cô cứ ở bên cạnh nó”

Lệ Đình Tuấn chậm rãi đi đến trước mặt cô, thấp giọng trả lời. Kiều Phương Hạ giống như không nhìn thấy đối phương, qua loa nói chuyện.

“Tôi còn có việc”

Đứng trước mặt trẻ con, không cãi nhau với Lệ Đình Tuấn, đây chính là giới hạn nhượng bộ cuối cùng của cô.
Chương 107: Cô Không Thích Ăn Đường

“Đoàn kịch bên kia, gấp gáp đến vậy?”

Lệ Đình Tuấn hỏi vặn, Kiều Phương Hạ không nhịn được chau mày. Anh biết tường tận như vậy, còn muốn ép tôi làm gì. Cô hít sâu một hơi, nhàn nhạt trả lời.

“Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có, tương lai tôi còn phải lấy chồng nữa. Ở nơi này, trăm nghìn ánh mắt người ngoài nhìn vào. Lệ Đình Tuấn anh thân phận cao quý đến mức nào, thân phận tôi ra sao? Đừng liên lụy đứa nhỏ cũng bị đám người ngoài đấy chỉ trỏ vào mũi mắng nhiếc.”

“Cô cảm thấy bọn họ dám sao?”

“Anh có biết trong lớp mấy đứa nhỏ kia bắt nạt Đình Trung, nói ra những lời khó nghe đến mức nào không? Đám người đó, có gì mà không dám?”

Kiều Phương Hạ chán ghét nhếch môi. Vừa mới dứt lời, Lệ Đình Tuấn đã cúi người cầm lấy cái ghế nhỏ, không nói không rằng túm lấy tay cô đi thẳng đến một góc. Kiều Phương Hạ vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng chẳng có ích gì.

Lệ Đình Tuấn mang ghế xuống chỗ ngồi cuối cùng khuất trong góc, sau đó liếc mắt nhìn cô. Mọi người đều ngẩn ra nhìn bọn họ, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kiều Phương Hạ cảm thấy quá mức xấu hổ, chỉ đành ngồi xuống.

Anh thấy cô chịu ngồi, bấy giờ mới ẫm Lệ Đình Trung ngồi xuống bên cạnh cô. Khoảng cách giữa hai người sát đến mức Kiều Phương Hạ có thể cảm ngửi thấy hương vị quen thuộc: trên người Lệ Đình Tuấn, cô buồn bực nhấc ghế, tính toán ngồi cách xa một chút. Tuy nhiên, chưa kịp rời đi thì anh đã đè chặt ghế, không cho phép cô di chuyển, khiến khoảng cách cả hai càng thêm gần gũi thân mật.

kiều Phương Hạ cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi chân ngắn ngủn của Lệ Đình Trung, dứt khoát muốn cách xa ra. Lệ Đình Tuấn không nói lời dư thừa, trực tiếp nửa kéo nửa ép cô ngồi lên đùi mình. Lệ Đình Trung thấy thế vô cùng vui vẻ, toe toét cười, không ngừng đung đưa chân. Mà Kiều Phương Hạ bấy giờ cảm nhận được thân nhiệt đối phương qua lớp vải mỏng manh, cô thoáng nhớ đến đêm hôm ấy, Lệ Đình Tuấn không ngừng ghìm chặt chân cùng eo mình. Cô mím môi, quyết đình dời mắt sang nơi khác.

“Chị ơi, ăn kẹo nè”

“Chị không thích ăn cái này, Đình Trung ăn đi.”

Đứa nhỏ bất chợt lấy từ trong cặp ra kẹo vị sữa, đưa đến trước mặt cô. Kiều Phương Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ lắc đầu.

“Chị thích uống sữa dâu tây.”

Lệ Đình Trung vẫn không bỏ cuộc, lời đứa nhỏ nói ra khiến Kiều Phương Hạ sửng sốt, sao thằng bé lại biết cô thích uống sữa dâu tây?

“Ăn ngon lắm đó”

Lệ Đình Trung đem kẹo đẩy vào miệng Kiều Phương Hạ.

107-tinh-yeu.jpg


gì. Đối phương mắc chứng sạch sẽ dạng nhẹ, vậy mà thứ cô ăn qua, anh lại thản nhiên bỏ vào miệng.
Chương 108: Mẹ Thích Ba
Đại hội thể thao chính thức bắt đầu, hạng mục chạy tiếp sức, hai người ba chân đồng loạt diễn ra, ai đến trước sẽ là người chiến thắng. Đây là thử thách độ ăn ý giữa con cái cùng phụ huynh.
“Lệ Đình Trung, em muốn tham gia chứ?”
“Muốn ạI”
“Thằng bé chân cảng như thế, làm sao mà chạy?”
“Hai người chúng ta cùng hỗ trợ.”
Lệ Đình Tuấn chậm rãi giải thích, trong lòng không ngừng khen ngợi Lệ Đình Trung, thăng bé đúng là thần may mắn mà. Kiều Phương Hạ nhìn bao quát sân chạy, đa phần đều là một phụ huynh cùng một học sinh.
“Ba người chẳng phải càng khó chạy hay sao?”
Anh không lên tiếng, khoát eo Kiều Phương Hạ đi đến chỗ mà thầy giáo chỉ định. Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nói với đối phương.
“Xin phép thêm một phần băng quấn.”
Kiều Phương Hạ ngồi xổm xuống, rốt cuộc hiểu ra điều mà Lệ Đình Tuấn muốn làm. Anh đặt chân Lệ Đình Trung lên chân mình và chân cô, vậy thì chạy chân đứa nhỏ không cần phải di chuyển, chỉ cần bọn họ di chuyển là được, sẽ không chạm vào vết thương.
Sau khi hiểu rõ, Kiều Phương Hạ liền cột dây giày của mình và Đình Trung lại với nhau. Nhưng tay chân cô vụng về, làm thế nào cũng không được. Đúng lúc muốn gọi thầy giáo đến giúp đỡ thì Lệ Đình Tuấn đã làm xong phần mình, trực tiếp vươn tay giúp Kiều Phương Hạ.
Bàn tay hai người vừa chạm nhau, trong nháy mắt nhiệt độ truyền từ người anh khiến cô có cảm giác như bị bỏng, theo bản năng muốn hất ra. Nhưng Lệ Đình Tuấn đã nhanh chóng đè chặt tay cô, trầm giọng.
“Nhìn.”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm bàn tay Lệ Đình Tuấn khống chế tay cô, từng bước buộc chặt dây giày, cô tuy rằng vẫn theo dõi nhưng hoàn toàn chẳng rõ vì sao bọn chúng lại có thể quấn vào nhau được. Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng lúc càng nóng, khiến lòng cô bồn chồn.
Lệ Đình Trung bị kẹp ở giữa, toàn bộ hành động đều bị hạn chế, chỉ có thể nhìn hai người trước mặt. Mẹ thật đẹp, chỉ cần tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa như vậy thôi cũng đã đẹp hơn mẹ người khác biết bao nhiêu rồi. Mà mỗi lần ba nhìn mẹ, đôi mắt lại càng thêm lấp lánh.
Đình Trung không biết tại sao ba lại không cho cậu gọi mẹ, mà phải gọi chị. Nhưng mẹ cậu quả thật trông rất trẻ, tự hào quá đi mất. Đứa nhỏ thoáng nghĩ, nếu như cậu trông giống mẹ một chút thì quá tốt rồi, Bởi vì ba nói, cậu không giống mẹ, nên mẹ mới rời cậu lâu đến như vậy.
108-tinh-yeu.jpg

Chương 109: Cùng Chị Về Nhà

Ba nói cậu càng ngoan thì Kiều Phương Hạ sẽ càng yêu thương cậu. Vậy cho nên ngày hôm nay, Đình Trung kiên trì ăn hết toàn bộ cơm canh. Cô bật cười, cúi đầu hôn trán đứa nhỏ, sau đó giúp Đình Trung lau vết bẩn lấm lem trên mặt.

“Giỏi quá!”

Kiều Phương Hạ chẳng hiểu tại sao Lệ Đình Trung đáng yêu đến nhường này nhưng Tô Minh Nguyệt lại lạnh nhạt, không hề yêu thương. Lệ Đình Trung được đà lấn tới, lập tức đưa ra yêu cầu.

“Hôm nay em có thể cùng chị về nhà không?”

“Không được, Đình Trung có nhà của riêng mình mà”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ hồi lâu liền từ chối. Đứa nhỏ sốt ruột, giơ tay nài nỉ.

“Chỉ một buổi tối thôi! Em muốn ăn tàu hủ!”

Cô không trả lời, ãm đứa nhỏ đi đến phòng rửa tay. Mà bấy giờ, Vô Nhật Huy đang báo cáo tin tức cho Lệ Đình Tuấn.

“..Hacker sáng hôm nay xuất hiện trước cửa nhà cô ấy, sau khi đợi thì mới biết cô ấy đến Hoàng Gia, không ở nhà.

Bọn họ có khả năng quen biết nhau. Không loại trừ trường hợp, còn nguyên nhân khác.”

Lệ Đình Tuấn từng thâm nhập máy tính của Kiều Phương Hạ, tuy nhiên không hề phát hiện bất kì thứ gì. Trừ khi cô cài đặt tập tin dưới dạng ẩn. Anh im lặng vài giây mới chậm rãi lên tiếng.

“Thuốc mà Cố Dương Hàn dùng, làm sao lấy được? Đã có tin tức chưa?”

“Hình như dựa vào mối quan hệ. Đối phương gọi là chú Đại Hùng, khá có tiền. Cố Dương Hàn lúc trước cũng vì người chú ở nước Hình Giang. Sau khi ba mẹ hắn xảy ra chuyện, hắn liền bán toàn bộ tài sản có giá trị, trở lại Hình Giang, làm việc cho người tên Đại Hùng kia.”

“Ông ta làm cái gì?”

Hầm về rượu, có cả vườn trái cây. Ở Hình Giang xem như là người có tiếng nói: Cố Dương Hàn đầu quân cho chú mình nhưng cả hai lại không cùng kinh doanh, chuyện này nghe qua vô cùng đáng nghi. Lệ Đình Tuấn nhíu mày, thấp giọng dặn dò.

“Theo dõi cho đến khi đối phương xuất viện: Thời điểm Kiều Phương Hạ dẫn Lệ Đình Trung đi đến cũng là lúc anh vừa cúp điện thoại. Cô cho rằng Lệ Đình Tuấn vừa mới nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, khéo léo lên tiếng.

“Nếu như anh bận, tôi đưa Đình Trung về trước cũng được.”

“Hôm nay mọi người đều mệt cả rồi. Hoàng Gia cách nơi này quá xa, sợ thằng bé không chịu nổi. Trước tiên cứ đến nhà cô vậy.”

Kiều Phương Hàng cho rằng đối phương sẽ lập tức rời đi, không ngờ người đàn ông này lại đề xuất đến chỗ cô. Chưa kịp tìm lí do từ chối, Lệ Đình Tuấn đã ẫm đứa nhỏ ra ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, chỉ đành ảo não đi theo.

“Hoạt động hôm nay, hai phụ huynh có cảm thấy hài lòng không ạ?”

“Tôi không phải..”

109-tinh-yeu.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom