• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1159-1162


Chương 1159
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cọ nhẹ vào phía eo anh ta.
Vô Nhật Huy chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy, cả người cứng ngắc như một tảng đá.
“Nếu tôi chết, liệu anh có cảm thấy đau lòng không?” Thẩm Minh Hân vừa có người vào cơ thể ấm nóng và cứng rắn của anh ta vừa khàn giọng rầu rĩ hỏi.
Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây, nói: “Đừng nói bậy, cô còn trẻ, đừng tùy tiện nói chuyện không có khả năng này”
Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng căng thẳng của anh ta mà chớp chớp mắt, nhịn
không được phụt cười một tiếng.
Đúng là vừa rồi cô ấy cảm thấy có chút đau ngực, nhưng đó chỉ là vì lạnh quá mà thôi, không phải vì bệnh tim tái phát, hơn nữa thái độ vừa rồi của Vô Nhật Huy quả thật đã khiến cô ấy đau lòng.
Nhưng chung quy thành phần diễn kịch chiếm nhiều hơn một chút.
“Tôi không còn nhỏ nữa” Cô ấy thoáng khựng lại nói với anh ta.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Minh Hân lại thấp giọng bổ sung một câu: “Chỗ nào của tôi cũng lớn cả đấy.”
Vô Nhật Huy sững người.
Anh ta biết Thẩm Minh Hân nói chuyện rất thẳng, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cô ấy lại nói những lời này trước mặt mình như vậy.
Anh ta chợt vô thức dời tầm mắt xuống phía dưới, sau đó mặt lại có chút nóng lên, còn bắt gặp phải ánh mắt của Thẩm Minh Hân.
“Anh đang nhìn đi đâu vậy?” Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi…không phải..” Vô Nhật Huy có chút ảo não, anh ta cũng chỉ là hành động một cách vô thức, thật sự không phải muốn nhìn vào chỗ nào đó của cô ấy.
“Anh nhìn kỹ chưa?” Thẩm Minh Hân nhẹ giọng hỏi anh ta, khóe miệng còn mang theo ý cười.
“Nếu anh vẫn chưa nhìn rõ.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Minh Hân đã nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của anh ta, trực tiếp dán vào ngực mình.
Đáy mắt Vô Nhật Huy càng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền lập tức thu tay về.
Thẩm Minh Hân lại dùng sức giữ lấy mu bàn tay của anh ta, đồng thời hai tay cô ấy ấn chặt lấy tay phải của anh ta, không cho anh ta có cơ hội rút lại.
Vô Nhật Huy chỉ cảm thấy cả người mình đã hồn bay phách lạc, tim đập nhanh, từng cử động nhẹ trong không gian nhỏ hẹp trong xe đều có thể nghe thấy rõ ràng, anh ta còn nghe thấy được tiếng tim mình đang đập mạnh.
Trong lòng bàn tay là nhịp tim của Thẩm Minh Hân.
Bề ngoài cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, đập liên hồi một cách mất kiểm soát trong lòng bàn tay anh ta.
Chương 1160

Vô Nhật Huy đờ đẫn một lúc lâu, lúc này tâm trí anh ta mới phản ứng lại nhận ra được mình đang làm gì.

Anh ta không thể đụng vào Thẩm Minh Hân, bọn họ cư xử như vậy là sai trái.

Anh ta khẽ vặn cổ tay, dùng sức thoát khỏi tay Thẩm Minh Hân, trầm giọng nói: “Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng”.

Thẩm Minh Hân cũng không biết anh ta thoát khỏi tay mình bằng cách nào, ngay khi cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã rút tay về, trong mắt cô ấy thoáng hiện lên một tia rầu rĩ.

Thế nhưng cô ấy lại càng thêm thích anh ta hơn.

Anh ta không chỉ lợi hại, mà còn dịu dàng thế này, ngay cả khi anh ta từ chối mình, anh ta cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy.

“Nếu Thẩm tiểu thư không có việc gì khác, tôi sẽ rời đi trước.” Vô Nhật Huy hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói với cô ấy.

Dứt lời, liền xoay người nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe thể thao, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng anh ta vẫn chưa kịp mở cửa xe, Thẩm Minh Hân lại ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Nhưng tim tôi đập quá nhanh, bây giờ tim lại đau nữa. Anh không thể chịu trách nhiệm với tôi sao? Nếu sau khi anh rời đi, bệnh đau tim của tôi lại tái phát thì tôi biết làm thế nào?”

Trong lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ kia lại chạm vào lòng ngực của Vô Nhật Huy.

“Sao tim anh lại đập nhanh quá vậy?”

Vô Nhật Huy theo bản năng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Đúng là một yêu tinh.

Vô Nhật Huy chưa bao giờ bắt gặp phải một người phụ nữ chủ động đến như vậy, những hồ ly tinh xung quanh Lê Đình Tuấn cũng chưa từng có người da mặt dày như Thẩm Minh Hân vậy.

Không chờ Thẩm Minh Hân cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình, Vô Nhật Huy đã một tay siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, khẽ cau mày quay lại nhìn người con gái này.

Anh ta còn chưa kịp nói gì, thì Thẩm Minh Hân đang ngồi quỳ trên ghế đã sáp tới trực tiếp hôn lên môi anh ta.

Kỹ thuật hôn của Thẩm Minh Hân rất non nớt, cô ấy chỉ chạm nhẹ vào môi anh ta được hai giây, liền buông môi mình ra.

Thế nhưng nụ hôn này ngay lập tức khiến đầu óc của Vô Nhật Huy “oanh” một cái nổ tung, tâm trí anh ta hoàn toàn trống rỗng.

Mùi hương trên cơ thể Vô Nhật Huy không hề khó chịu, ngược lại còn có một mùi thơm bạc hà thoang thoảng, đôi môi của anh ta cũng thơm như vậy. Thật khác với những gì Thẩm Minh Hân nghĩ, cô ấy cho rằng anh ta cả ngày đều bận rộn như vậy, chắc hẳn khắp người vướng đầy mồ hôi.

Thẩm Minh Hận rũ mắt nhìn chăm chú xuống hai cánh môi mỏng của anh ta, trầm ngâm một chút, ngay khi cô ấy đụng vào môi anh ta, hơi thở của Vô Nhật Huy dường như có chút thay đổi.

Chắc hẳn phản ứng này của anh ta chính là phản ứng về một người đàn ông rung động mà trong tiểu thuyết ngôn tình thường hay viết nhỉ, cái mùi hormone của đàn ông?
Chương 1161

Cô ấy chưa từng hôn một người đàn ông nào trước đây, ngay khi nhận ra rằng đó là biểu hiện anh ta đang động tình, khuôn mặt nhỏ của cô ấy bất giác có chút nóng lên.

Cô ấy lại ngước mắt lên, tình cờ rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Vô Nhật Huy.

“Đây là lần đầu tiên của anh?” Thẩm Minh Hân họ nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi Vô Nhật Huy trước để che đậy sự căng thẳng và thẹn thùng của mình.

Vô Nhật Huy không lên tiếng.

“Vậy có nghĩa là lần đầu tiên rồi” Thẩm Minh Hân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Vừa hay, cô cũng là lần đầu tiên.

Lúc nhận ra người đàn ông này còn trong trắng, Thẩm Minh Hân càng thêm hưng phấn, có một loại cảm giác như mình thật sự đã nhặt được một bảo bối vậy.

Cô ấy vươn tay ra lại chạm khẽ vào đôi môi của Vô Nhật Huy một lần nữa.

Vừa rồi hai đôi môi hôn dính vào nhau cảm giác cũng khá là thú vị, cô ấy không biết hôn là cảm giác như vậy, nó vừa mềm mại vừa ấm áp, khiến nhịp tim cô ấy không khỏi tăng nhanh.

Vô Nhật Huy lập tức đưa mặt tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Thẩm tiểu thư, cô đừng tiếp tục cư xử như vậy, tôi sẽ coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra”

“Vậy không thể được” Thẩm Minh Hân vội vàng trả lời.

Cô ấy gấp đến độ lắp bắp: “Tôi phải chịu trách nhiệm với anh, tôi không thể hôn anh rồi bỏ mặc như một tên hư hỏng được.”

“..” Vô Nhật Huy trầm mặc lẳng lặng nhìn Thẩm Minh Hân, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực.

Thẩm Minh Hân giống như bị trúng tà thuật vậy, một khi cô ấy đã chạm được người đàn ông này, trong lòng vẫn muốn chạm thêm lần thứ hai, mặc dù cô ấy không có nhiều kinh nghiệm nhưng cô ấy vẫn muốn hôn anh ta.

Cô ấy vươn tay kéo nhẹ vạt áo của anh ta, rồi tiến lại gần hơn nữa.

Vô Nhật Huy đưa tay ra chặn ngang giữa hai người, ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Thẩm Minh Hân cố gắng duỗi cao cổ cũng không thể hôn được anh ta, không khỏi nhíu mày nói: “Chỉ cần anh cho tôi hôn một cái, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm và bồi thường cho anh.”

“Thẩm tiểu thư không cần bồi thường cho tôi” Vô Nhật Huy thấp giọng trả lời.

Anh ta vừa nói vừa rút điện thoại di động từ trong túi quần áo đang khoác trên người Thẩm Minh Hân ra, dự định gọi điện thoại cho Lê Đình Tuấn để anh xuống đón Thẩm Minh Hân đi.

“Nếu anh dám gọi bảo bọn họ xuống đây, tôi sẽ xé rách quần áo của mình và nói rằng anh đã ức hiếp tôi” Thẩm Minh Hân thấy thái độ của anh ta lại kiên quyết như vậy, cô ấy cũng chỉ còn cách cố gắng trấn tĩnh lại, mặt dày nói lời uy hiếp anh ta.

Dừng lại một lúc, cô ấy lại ương ngạnh bổ sung thêm một câu: “Tôi nói được nhất định sẽ làm được”

Đến lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vô Nhật Huy càng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

Nhưng cô ấy không muốn anh ta chấp nhận mình một cách miễn cưỡng, cô ấy hy vọng rằng anh ta có thể cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm với mình.
Chương 1162

Dù sao họ cũng đã hôn nhau rồi, anh ta đã là người của cô ấy, mục đích ban đầu đã đạt được, anh ta cũng không thể chạy thoát được nữa.

Lần đầu tiên trong đời Vô Nhật Huy cảm thấy rằng hóa ra khi một người con gái giở trò lưu manh lại còn có thể lợi hại hơn đàn ông thế này.

Anh ta hơi có chút đau đầu, hỏi ngược lại: “Vậy thì Thẩm tiểu thư muốn như thế nào?”

“Tôi muốn cái gì, không phải vừa rồi tôi đã nói rõ rồi sao?” Thẩm Minh Hân cười tủm tỉm đáp: “Anh cho tôi hôn một cái”.

Vô Nhật Huy hoài nghi Thẩm Minh Hân có phải đã uống say rồi không, vì tửu lượng của cô ấy rất tốt, dù có uống nhiều thế nào cũng không thể nhận ra được.

Hai người giằng co một lúc lâu, Thẩm Minh Hân lại tiến sát về phía anh ta.

Vô Nhật Huy lập tức né tránh môi cô ấy, đôi môi mềm mại của Thẩm Minh Hân thoáng chạm vào khóe miệng của anh ta, không hôn trùng.

Cô ấy liền dứt khoát ngồi lên người Vô Nhật Huy, mắt đôi mắt nâng mặt nhìn chằm chằm vào anh ta, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh trốn không thoát đâu, ai bảo anh đến lo chuyện bao đồng của tôi, người có lòng tốt không nhận được báo đáp đầu nhé”

Vô Nhật Huy bị cô ấy đè lên dãy ghế sau, im lặng ngước mắt nhìn cô ấy.

Kỳ thật Thẩm Minh Hân đã có suy nghĩ xử lý anh ta ngay tại chiếc xe này rồi, nhưng khổ nỗi chiếc xe của cô ấy quá nhỏ, cô ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh ta, dù sao hành động trong không gian nhỏ hẹp này cũng khá là khó khăn.

Hơn nữa chủ yếu là cô ấy thực sự rất sợ đau.

Việc hôn anh ta đã phải lấy rất nhiều dũng khí bất chấp hết tất cả mới dám làm được.

“Còn nữa, lát nữa anh phải đưa tôi trở về” Cô ấy suy nghĩ một chút, rồi dịu giọng nói với anh ta: “Tôi không muốn Hoắc Thanh Phong đi theo, tôi không thích anh ta, tôi chỉ muốn anh đưa tôi về nhà”

Vô Nhật Huy nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt khẽ lay động.

Thẩm Minh Hân khẽ mím môi, rồi lại tiến đến gần chỗ Vô Nhật Huy, nhẹ nhàng cắn lấy môi anh ta.

Lần này Vô Nhật Huy không tránh đi.

Không khí theo sự quấn quýt của hai người dần dần nóng lên.

Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Hân mới buông lỏng đôi môi bị cô ấy cắn đến sưng đỏ của Vô Nhật Huy, khẽ thở hổn hển nhẹ giọng nói với anh ta: “Lần này chúng ta đã hôn thật rồi đấy, cho dù tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể sao?”

Hơi thở của Vô Nhật Huy cũng trở nên hỗn loạn, một lúc sau, anh ta mới thấp giọng nói: “Tôi có thể chơi đùa với Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư cảm thấy mới mẻ, tôi có thể lý giải, nhưng mà..”

“Ai nói tôi cảm thấy mới mẻ?” Thẩm Minh Hân nhịn không được nhíu mày.

“Hơn nữa anh đã hai mươi tám rồi phải không? Nếu tôi nhớ không lầm với cái tuổi tác này của anh có thể gọi là mới mẻ không?” Cô ấy bĩu môi có chút tức giận.

Tiểu thư nhà giàu không thể thật lòng yêu một ai đó sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom