• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1155-1158

Chương 1155

Vô Nhật Huy nhìn thấy đáy mắt Thẩm Minh Hân hiện lên vài phần ủy khuất, cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nhịn không được âm thầm thở dài.

Nếu bây giờ anh ta nhận lấy tiền của Thẩm Minh Hân, chính là phương pháp trực tiếp nhất để rạch rõ ranh giới giữa hai người họ.

“Tôi không đưa” Thẩm Minh Hân trầm mặc một lúc, mày nhíu lại thành một vòng cung đẹp mắt: “Trừ khi anh tìm được hóa đơn, rồi đưa cho tôi xem”

Giọng điệu của cô ấy mang theo vài phần ngang ngược.

Đương nhiên là Vô Nhật Huy không có khả năng giữ lại tấm hóa đơn nhỏ của cửa hàng tiện lợi, huống chi chuyện đã qua một hai tháng nay rồi.

Anh ta cụp mắt nhìn Thẩm Minh Hân, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu, không tránh được dần dần trở nên có chút bất đắc dĩ.

Khoảng cách giữa Thẩm Minh Hân và anh ta vẫn không thể nào

vượt qua.

Một người là vầng trăng sáng trên bầu trời, người còn lại là bùn lầy ở dưới đất.

Ba của anh ta đã chết trận từ khi anh ta còn rất nhỏ, ông ta là một người anh hùng, mẹ là một nhân viên công chức nhỏ, gia đình anh ta

một thị trấn nhỏ sát bên thành phố Hạ Du.

Cách đây vài năm, mẹ anh ta đã lấy hàng chục tỷ đồng tiền lương hưu của nhà nước trợ cấp cho bọn họ để mua một căn nhà tầng rộng

thị trấn nhỏ đó, nói rằng mua nhà sớm để chuẩn bị cho anh ta cưới VỢ, vì giá cả của bất động sản thường hay lên xuống thất thường.

1638353804998.png


Nhưng dường như Vô Nhật Huy sinh ra đã được định sẵn rằng anh ta nhất định phải đi theo Lệ Đình Tuấn để bảo vệ anh, công việc đối với anh ta còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện nào khác.

Sự khác biệt giữa anh ta và Thẩm Minh Hân không chỉ là sự chênh lệch giai cấp, anh ta cũng không thể cứ mãi ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, đây mới là vấn đề lớn nhất.

Bên ngoài trời lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng, tháng Ba là một mùa xuân giá rét nhất.

Vô Nhật Huy nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Minh Hân đã tái nhợt vì lạnh, liền nhẹ giọng nói với cô ấy: “Cô trở về đi”

“Tôi không trở về” Thẩm Minh Hân đáp lại gần như không cần suy nghĩ.

“Bệnh tình của cô chịu không nổi đâu? Vô Nhật Huy nhẹ giọng nói.
Chương 1156

“Anh biết tôi có bệnh tim?” Thẩm Minh Hân thoáng sửng sốt, hỏi ngược lại anh ta.

Vô Nhật Huy hơi khựng lại, trả lời: “Lần trước cô bị ngất, bác sĩ nói.”

“Vậy à” Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Nhưng anh không hề vào bệnh viện, đó là y tá đẩy tôi vào cơ mà.”

Khi nói chuyện, cô ấy nhịn không được mím môi nở một nụ cười.

Khi Thẩm Minh Hân cười có một má lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu, trong đáy mắt cô ấy có chút gian xảo và thông suốt.

Vô Nhật Huy nhìn thấy cô ấy tủm tỉm mỉm cười, lúc này mới chợt phản ứng lại, một người nghiêm cẩn như mình, thế mà lại mắc bẫy của Thẩm Minh Hân.

“Anh không thích tôi, vậy thì tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy? Hình như chúng ta không quen thân đâu nhỉ? Chúng ta đã tìm hiểu được bao lâu rồi? Tại sao anh lại biết tôi bị bệnh?” Thẩm Minh Hân tiếp tục tra hỏi Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy bị cô ấy hỏi đến mức không biết nên giải thích như thế nào.

Một lúc lâu sau, anh ta thấp giọng trả lời: “Cậu hai nói”

“Nhưng hình như tôi cũng đâu có thân thiết với anh Đình Tuấn, chỉ là hai anh trai Thẩm Viên Quân của tôi và Trạm Khánh Minh mới thân với anh ấy. Anh ấy rất lạnh nhạt với phụ nữ, tại sao anh ấy lại nhắc đến tôi trước mặt anh một cách kỳ lạ đến như vậy?”

Thẩm Minh Hân suy nghĩ cẩn thận trong từng câu từng chữ, Vô Nhật Huy hoàn toàn lặng thinh.

“Anh thừa nhận đi, anh cũng thích tôi” Thẩm Minh Hân đợi anh ta phản ứng lại một hồi, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của anh ta, nhỏ giọng cười tủm tỉm nói.

Nụ cười của Thẩm Minh Hân càng ngọt ngào, càng khiến cho con tim Vô Nhật Huy loạn nhịp hơn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Hân đang ở trước mặt mình. Vào thời khắc này, khi đối mặt với cô ấy, sự bình tĩnh và khắc chế của anh ta lúc trước, dường như đã hoàn toàn biến mất.

Một lúc lâu sau, anh ta thu hồi ánh mắt, nhận lấy pin sạc dự phòng từ trong tay Thẩm Minh Hân.

Có người đi ngang qua, Vô Nhật Huy hơi lùi lại về sau một bước.

“Thẩm tiểu thư, dưới đất lạnh lắm, cô vào trong đi” Anh ta cầm lấy pin sạc dự phòng, nhẹ giọng nói với cô ấy.

Thẩm Minh Hân nhìn vào lòng bàn tay to lớn rộng rãi của Vô Nhật Huy đang cầm lấy pin sạc dự phòng nhỏ gọn kia, không hiểu sao lại có một cảm giác yên bình. Mỗi lần cô ấy nhìn thấy anh ta, cô ấy đều có một cảm giác yên bình và thân thuộc. Dường như chỉ cần có anh ta

đó, cô ấy sẽ không có bất kỳ sự nguy hiểm nào.

Cô ấy hy vọng rằng thứ Vô Nhật Huy đang cầm không phải là pin sạc dự phòng, mà là bàn tay cô ấy.

Suy nghĩ này đã có trong đầu cô ấy từ rất lâu rồi.

Lần trước ở Thịnh Lâu, cô ấy đã gọi điện cho Vô Nhật Huy và hỏi anh ta rằng có biết cô ấy là ai không, vào giây phút Vô Nhật Huy gọi đúng tên cô ấy, cô ấy thực sự rất vui mừng. Chợt có một cảm giác hưng phấn và sung sướng như anh ta phớt lờ hết tất cả mọi người

xung quanh mình, nhưng chỉ duy nhất lại không hề phớt lờ đi sự tồn tại của cô ấy.

Cô ấy còn không biết rằng mình lại thích anh ta nhiều đến mức này.

Thay vì nói là Vô Nhật Huy đang âm thầm chú ý đến cô ấy, không bằng nói là cô ấy đã yêu anh từ rất lâu rồi.

Cô ấy chống tay ra sau lưng, mím môi chờ người ở bên cạnh đi ra xa, mới nhỏ giọng nói với anh ta: “Tối nay anh đưa tôi về”
Chương 1157

Vô Nhật Huy sững người một lúc, ngước mắt lên nhìn cô ấy một lần nữa.

“Tài xế của tôi không có tới đây, tôi đã ngồi ké xe của anh Khánh Minh tới đấy.” Cô ấy bịa đại một cái cớ nói.

Trong lúc nói chuyện, cô ấy lại tiến đến gần Vô Nhật Huy một bước, nhỏ giọng thì thầm: “Hơn nữa có anh Đình Tuấn ở bên cạnh bảo vệ chị Phương Hạ, nên anh cũng không cần phải đi theo họ nữa, lát nữa tôi sẽ đến nói với anh Đình Tuấn, bảo anh ấy cho anh đưa tôi trở về.”

“Lần trước không phải anh đã từng nói con gái nửa đêm ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm sao? Vậy thì đúng rồi, anh hãy đưa tôi về nhà đi”

Cô ấy đối diện với Vô Nhật Huy cao gần hơn một mét chín lại trông rất nhỏ bé, chỉ đúng lúc tới được vai anh ta, nói chuyện vẫn cần phải ngẩng đầu lên.

“Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng. Nam nữ có sự khác biệt, tôi đưa cô về không thích hợp lắm” Vô Nhật Huy đưa mắt nhìn cô ấy vài lần, rồi thấp giọng trả lời.

Thẩm Minh Hân suy nghĩ một chút, lấy tay chỉ vào mình: “Nhìn tôi rất nguy hiểm sao?”

Vô Nhật Huy nhịn không được khẽ nhíu mày: “Không có

“Vậy thì tại sao anh lại sợ tôi như vậy? Chỉ là đưa tôi trở về mà thôi, tôi còn có thể ăn thịt anh sao?” Thẩm Minh Hân kéo dài âm điệu, nhẹ giọng nói với anh ta.

Giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ như chú mèo con đang nhẹ dàng cào bấu vào trong trái tim Vô Nhật Huy vậy.

Đôi môi mỏng của Vô Nhật Huy khẽ mím chặt thành một đường thẳng, không lên tiếng.

Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô ấy cũng không phải là nhất thời có hứng thú với Vô Nhật Huy, cô ấy đã mong nhớ anh ta rất lâu rồi, có lúc cô ấy còn cảm thấy ý nghĩ của mình có phải đã sai rồi không, tại sao khi cô ấy nhìn vào đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ nhưng có đầy vết chai đang nắm chặt lấy thứ gì kia lại nảy sinh ra suy nghĩ bậy bạ thế này.

Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao cô ấy chính là thích kiểu người như anh ta và cô ấy cũng nhận thấy rằng anh ta cũng có hứng thú đối với mình.

E thẹn đoan trang là cái gì chứ? Nó có thể kiếm cơm không?

Một người khác lại bước ngang qua họ, Vô Nhật Huy lập tức đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Trong lúc khóe mắt anh ta liếc nhìn vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy Hoắc Thanh Phong.

Cũng không biết Hoắc Thanh Phong đã đứng đó bao lâu, vẻ mặt vô cùng u ám.

Hai người đối mắt nhìn nhau trong hai giây, Vô Nhật Huy lập tức thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với Thẩm Minh Hân: “Thẩm tiểu thư đi lên trước đi.”

Thẩm Minh Hân muốn Vô Nhật Huy cho mình một câu trả lời, rốt cuộc là anh ta có chịu đưa cô ấy về tối nay hay không.

Mặc dù tình cảm cưỡng ép không có hạnh phúc, nhưng cô ấy vẫn muốn theo đuổi Vô Nhật Huy đến cùng, cũng chả màng tình cảm cưỡng ép có hạnh phúc hay không.

Vô Nhật Huy lại không nhìn cô ấy nữa, xoay người lui về phía sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Thẩm Minh Hân, nhìn sang một hướng khác.

Thẩm Minh Hân thấy anh ta lại khôi phục thái độ lạnh lùng kia, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Vô Nhật Huy vừa lùi ra sau, không còn sự che chở của anh ta, gió lạnh liền thổi mạnh đến bên người cô ấy.

Cô ấy lạnh đến mức gần như tê dại, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn cơn lạnh trên người.

Vành mắt cô ấy có chút đỏ lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Vô Nhật Huy một hồi lâu, rồi xoay người, cúi đầu đi vào bên trong.
Chương 1158

Hoắc Thanh Phong thấy cô ấy đã bước quay trở về, lạnh lùng nhìn Vô Nhật Huy một cái, rồi xoay người lẳng lặng đi lên lầu.

Thẩm Minh Hân cúi đầu, chậm rãi bước trở về, thế nhưng mới vừa đi được vài bước, bước chân cô ấy đột nhiên lảo đảo, bàn tay nhấc lên che lấy vị trí ngay ngực.

Vô Nhật Huy nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy dừng lại, lại quay đầu nhìn cô ấy thêm một lần nữa.

“Làm sao vậy?” Anh ta thoáng sững sờ, nhìn thấy Thẩm Minh Hân đang vịn lấy cây cột ở bên cạnh, dáng vẻ trông rất khó chịu, anh ta liền nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay cô ấy: “Đau tim sao?”

Thẩm Minh Hân nhíu chặt mày, dùng sức đẩy tay Vô Nhật Huy ra: “Không cần anh lo”

Vô Nhật Huy bị cô ấy đẩy ra thoáng có chút sững sờ, nhưng sau đó anh ta lại thấp giọng hỏi: “Cô có mang theo thuốc không? Tôi đi lấy thuốc cho cô.”

Thẩm Minh Hân hít thở sâu hai lần, đau đớn nắm chặt lấy vị trí ngay lòng ngực mình, toàn thân run rẩy không tự chủ được.

Vô Nhật Huy nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy, rồi trầm giọng nói: “Đừng đùa giỡn tính mạng mình như vậy, thuốc đâu? Nếu không mang theo, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.”

Hơi thở của Vô Nhật Huy bao vây lấy cô ấy, thân thể ấm áp được hơn chút, cô ấy hòa hoãn lại vài giây, liền nhìn về phía bãi đậu xe bên cạnh: “Thuốc ở trong xe..”

Vô Nhật Huy lại sửng sốt.

Không phải cô ấy vừa nói đã ngồi ké xe của Trạm Khánh Minh đến đây sao?

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này, anh ta trực tiếp bể lấy Thẩm Minh Hân, sải bước bước nhanh về phía bãi đầu xe.

Chỉ liếc mắt một cái, anh ta liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng bắt mắt của Thẩm Minh Hân, anh ta ôm cô ấy ngồi vào hàng ghế sau, rồi vội vàng hỏi: “Thuốc đâu?”

“Trong hộp chứa đồ..” Thẩm Minh Hân ôm lấy lòng ngực, nhỏ giọng đáp lại.

Vô Nhật Huy lập tức đi tới phía trước bật điều hòa, chỉnh đến nhiệt độ cao nhất, lục trong hộp chứa đồ mất vài giây, liền nhìn thấy một hộp thuốc nhỏ.

“Cái này?” Anh ta hỏi Thẩm Minh Hân ở bên kia chỗ ngồi.

Thẩm Minh Hân nằm trên hàng ghế sau, yếu ớt gật đầu.

Vô Nhật Huy thuận tay cầm lấy nửa chai nước vẫn còn dang dở của cô ấy, xoay người đi tới hàng ghế sau xe, đỡ lấy thân thể mềm mại lạnh buốt của Thẩm Minh Hân lên dựa vào người mình, đút cho cô ấy uống hai viên thuốc.

Thẩm Minh Hân vùi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng Vô Nhật Huy, một tay ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ánh đèn trong xe rất tối, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô ấy.

Sau một lúc lâu, thân thể run rẩy của cô ấy mới dần khôi phục lại bình tĩnh.

Vô Nhật Huy sờ thử nhiệt độ trên tay cô ấy, khi chắc chắn rằng cơ thể cô ấy đã trở lại nhiệt độ bình thường, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô đỡ hơn chưa?” Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô ấy.

Thẩm Minh Hân khẽ nhúc nhích và vùi cả khuôn mặt vào trong vòng tay anh ta.

Sống lưng Vô Nhật Huy bất chợt trở nên cứng đờ, anh ta vừa định đẩy cô ấy ra, nhưng lại nghe thấy tiếng cô ấy khẽ khịt mũi, dường như cô ấy đang khóc.

Động tác đẩy của Vô Nhật Huy bỗng nhiên sững lại trong không trung, một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta vẫn không đành lòng, chỉ buông thõng tay xuống bên hông.

Xuyên qua một lớp áo sơ mi mỏng, anh ta cảm nhận được một thứ ấm nóng chảy xuống ngay phần bụng mình, nước mắt của Thẩm Minh Hân đã thấm ướt quần áo anh ta.

“Về sau nhớ kỹ phải mang thuốc theo bên mình” Sau một lúc lâu, anh ta nhẹ giọng nói với cô ấy.

Thẩm Minh Hân không lên tiếng, chỉ là đổi động tác tay, duỗi thẳng ra ôm lấy eo của anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom