• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1139-1145

Chương 1139

Lúc nãy Tô Minh Nguyệt nói rằng cô ta sẽ khiến bọn họ hối hận sao?

Ai đã cho cô ta sự tự tin để nói những điều như vậy? Chỉ dựa vào cô ta và nhà họ Tô, liệu có thể đối đầu với Lệ Đình Tuấn không?

Thật hiển nhiên là không có khả năng.

Cho nên ai mới là người đã cho cô ta sự tự tin này?

Vô Nhật Huy đứng im ở đó một hồi lâu, mưa to lộp bộp rơi xuống chiếc ô trên đầu, anh ta nhớ tới những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên phản ứng lại, phía sau Tô Minh Nguyệt chắc hẳn là có người đang giúp cô ta.

Lệ Đình Tuấn chắc hẳn là cũng đã nhận ra điều gì đó, nên anh mới yêu cầu anh ta cử người theo dõi cô ta suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn.

“Đuổi theo cô ta ngay lập tức, từ hôm nay trở đi nếu cô ta có liên lạc tiếp xúc với ai, ắt phải báo cáo đầy đủ chi tiết” Vô Nhật Huy lập tức trầm giọng ra lệnh cho vệ sĩ ở một bên.

“Vâng”

“Ăn thêm cái này đi” Phó Minh Tuyết vừa gắp thức ăn cho Kiều Phương Hạ vừa dịu dàng nói với cô.

Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn trong im lặng.

Ba người bọn họ lúc trước đều có lỗi về chuyện của Tô Minh Nguyệt, cho nên bọn họ cũng ngầm không nhắc tới ba chữ Tô Minh Nguyệt này.

Phó Minh Tuyết thấy Lê Đình Tuấn ăn không nhiều, liền cầm lấy chai rượu ở một bên tự tay rót thêm nửa ly rượu cho Lệ Đình Tuấn và chậm rãi nói: “Chai rượu Romanee Conti này là hôm trước có một người bạn tặng cho mẹ, không phải là con thích loại rượu này sao? Con uống thêm đi”.

Phó Minh Tuyết liên tục rót rượu cho Lê Đình Tuấn uống, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu rằng Phó Minh Tuyết đang cố tình muốn giữ Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người ở đây ngủ lại đêm nay.

Bà ấy chuốc say anh rồi, thì sẽ có lý do bắt bọn họ ở lại.

Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng ngoài miệng anh không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày mai con còn phải đi công tác”

“Đi công tác có gì quan trọng chứ, hơn nữa đó cũng là chuyện của ngày mai” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh một cái rồi nói.

Lê Đình Tuấn không tiếp tục nói nữa, Phó Minh Tuyết rót cho anh bao nhiêu thì anh cứ uống bấy nhiêu, ước chừng uống được hơn nửa chai rượu, Phó Minh Tuyết biết Lệ Đình Tuấn có thể uống thêm được bao nhiêu, nên không rót thêm cho anh nữa.

Đúng lúc có một cuộc gọi đến, Phó Minh Tuyết đặt đũa xuống, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, nói: “Ông ngoại gọi tới?

Dứt lời, bà ấy đứng dậy đi tới phòng khách ở một bên tránh mặt bọn họ và hàn huyên vài câu với Phó Viễn Hạo.

Trong nhà ăn chỉ còn lại Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người, Lê Đình Tuấn lại gắp thêm một món ăn khác vào bát của Kiều Phương Hạ, sau đó thuận thế lại nhìn về phía cô một cái, nhẹ giọng hỏi cô: “Em vẫn còn giận anh sao?”

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn anh một cái, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ trên người anh truyền đến và trả lời: “Không có

Tuy rằng Lê Đình Tuấn quả thật cũng có sai, nhưng chuyện này không phải là vấn đề của riêng anh, mà cũng vì bản thân cô quá xúc động.

Kiều Phương Hạ đã nhìn thấy rõ thái độ của Lệ Đình Tuấn, vào giờ phút này cô đã hiểu được, chút tình cảm của Lệ Đình Tuấn dành cho Tô Minh Nguyệt trước đây, quả thật anh cũng chỉ vì nể mặt Tống Thanh Hào.
Chương 1140

Trước kia cô không hiểu, cho nên Tô Minh Nguyệt mới chỉ tốn vài lời khiêu khích, cô liền tin là thật.

“Em có” Quả thật Lệ Đình Tuấn đã uống quá nhiều, anh ý vào ba phần mình đã say, nhẹ nhàng véo chiếc cằm của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh tiến lại gần cô một chút, khoảng cách giữa hai người gần như trong gang tấc.

“Nếu em không tức giận nữa, em sẽ không tỏ ra thái độ này với anh” Anh tiếp tục thì thầm nói với cô với vẻ say lờ đời hiện dưới đáy mắt.

Quả thật trong lòng Kiều Phương Hạ còn có một số cảm xúc khác, chỉ là Lê Đình Tuấn đã hành động đến mức độ này, thì cô đã không còn quá giận anh nữa.

Cô nhìn anh, sau một vài giây, cô thấp giọng trả lời: “Anh có chút say rồi”.

“Thật không?” Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại cô, khóe miệng anh hơi cong lên.

Hai người đối mắt nhìn nhau trong vài giây, Lê Đình Tuấn đưa mắt nhìn chằm chằm xuống môi cô và càng tiến lại gần cô hơn.

“Bệnh đau đầu của ông ngoại lại tái phát rồi” Đúng lúc này, Phó Minh Tuyết đột nhiên xoay người, vừa đi tới vừa nói chuyện quay trở lại nhà ăn.

Kiều Phương Hạ lập tức hốt hoảng quay mặt đi và đẩy Lệ Đình Tuấn ra.

Phó Minh Tuyết bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Kiều Phương Hạ thì hơi sững người, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì, bà ấy đi đến bàn ăn và cầm lấy áo khoác mặc lên người.

“Tình hình rất nghiêm trọng?” Lê Đình Tuấn nhìn về phía Phó Minh Tuyết, hỏi.

Phó Minh Tuyết nhìn hai đứa trẻ một cái, cân nhắc một lúc, rồi trả lời: “Cũng không nghiêm trọng lắm, bệnh tình phát tác vào buổi chiều, người đã được đưa đến bệnh viện trong đội rồi. Bây giờ ông đã khỏe hơn nên mới gọi điện đến báo cho mẹ”

“Vậy con đưa mẹ tới đó” Lê Đình Tuấn đứng dậy nói.

“Không cần đâu” Phó Minh Tuyết liền ngăn lại nói: “Bệnh của ông ngoại cũng không phải ngày một ngày hai rồi, thường chỉ phát tác được một tiếng đồng hồ thôi, cũng không cần phải nhập viện, hơn nữa dù con có đi cũng không có chỗ ngủ, cứ ở lại đây đi, một mình mẹ đi qua đó là được”

Dứt lời, bà ấy lại nói với Kiều Phương Hạ: “Hôm nay các con ở lại đây đi, đỡ không cần phải đi tới đi lui, mẹ đã bảo dì đi dọn dẹp phòng cho các con rồi”

Bà ấy nhận ra rằng cặp vợ chồng trẻ này chính là đang cần một khoảng không gian riêng tư.

Đúng lúc, Phó Viễn Hạo này gọi điện đến, lúc nãy bà ấy vẫn đang cố kiếm cớ rời đi đây.

Nói xong, bà ấy nháy mắt ra hiệu với dì ở bên cạnh, nói: “Hai đứa nhỏ ăn cơm gần xong rồi, dì mau dọn dẹp bàn ăn đi. Chúng ta cùng nhau đi thôi. Chỉ có gì mới biết nấu phương thuốc chữa đau đầu của ông cụ nhà”

“Được thôi” Dì hiểu ý gật gật đầu.

Kiều Phương Hạ có chút ngơ ngác đi theo vào dọn dẹp bát đũa, theo sau vào bếp, nói: “Con dọn dẹp là được rồi, mẹ, hai người mau chóng đến chỗ ông ngoại đi ạ, đừng để chậm trễ quá.”

“Không cần, Đình Tuấn uống nhiều rồi, con lên lầu xem. nó thế nào đi, vừa lúc ở đây có canh giải rượu của dì vừa nấu xong, tiện thể con đưa lên cho nó luôn nhé” Phó Minh Tuyết lập tức đưa một bát canh cho Kiều Phương Hạ, thúc giục nói.

Kiều Phương Hạ bưng lấy bát canh, kinh ngạc cúi đầu nhìn một cái.
Chương 1141

Lúc nãy Lê Đình Tuấn còn chưa uống say, canh giải rượu đã được nấu xong rồi sao?

Vở kịch của Phó Minh Tuyết đã hơi quá đà, Kiều Phương Hạ hoài nghi rằng lúc đó Phó Minh Tuyết chính là đang cố tình chuốc rượu cho Lê Đình Tuấn. Ngay cả cái cớ để cô bưng bát canh cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa từ trước.

Phó Minh Tuyết vừa nhẹ nhàng đẩy cô lên cầu thang vừa thấp giọng nói với cô: “Lúc chiều hôm trước khi Đình Tuấn gọi điện cho mẹ, nó đã đảm bảo với mẹ rằng lần sau nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện bao đồng của Tô Minh Nguyệt nữa. Sau này nó khẳng định sẽ không dám tái phạm nữa đâu, bây giờ con đi đưa canh cho nó, con cứ coi như đó là để lại cho nó một chút sĩ diện đi, mẹ đảm bảo nó sẽ thuận theo con thôi.”

Kiều Phương Hạ liếc nhìn Phó Minh Tuyết một cái.

“Đi đi, con lên lầu đến căn phòng bên phải” Phó Minh Tuyết lại cười với cô, nói: “Ông ngoại không sao đâu, con đừng lo lắng

Kiều Phương Hạ bưng lấy bát canh, do dự được một lúc, rồi chậm rãi đi đến cánh cửa phía bên tay phải của tầng hai.

Cửa phòng được khép hờ, bên trong truyền ra tiếng thấp giọng gọi điện thoại của Lê Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ lại chần chừ vài giây, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.

Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng gõ cửa, anh xoay người đi tới vừa tiếp tục nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện điện thoại vừa giúp Kiều Phương Hạ mở cửa phòng.

Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với anh một câu: “Mẹ bảo em mang canh giải rượu tới cho anh”

Trong khi nói chuyện, cô đi ngang qua Lê Đình Tuấn và đặt bát canh lên tủ đầu giường cạnh giường.

Ngay khi cô định xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn đột nhiên nắm lấy tay cô và đè người cô ngồi xuống giường.

Kiều Phương Hạ bị anh đè lại nửa thân dưới.

Anh vẫn đang nghe điện thoại bằng một tay, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một cách rực lửa.

Kiều Phương Hạ bị anh đè lên gối, cô lặng lẽ đối mắt nhìn anh một lúc.

“Đối với vấn đề số lượng định mức của thị trường, chờ đến khi chúng ta lấy được đầy đủ số liệu từ bọn họ trong cuộc họp ngày mai, sự đối chiếu mới có thể trực quan và rõ ràng hơn” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không phát giác được sự khác thường và tiếp tục báo cáo chi tiết cho Lệ Đình Tuấn.

“Ừ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Dứt lời, anh che ống nói và nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Đút anh uống đi”.

Khi nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ lập tức trở nên đỏ ửng, cô không nhịn được cau mày.

Cô muốn tránh từ phía bên kia xuống giường, vừa mới xoay người, Lê Đình Tuấn lại đè lấy eo cô, mở loa ngoài của điện thoại và ném sang một bên, bắt đầu tháo cà vạt của mình.

“Đút anh uống” Anh đặt một tay chống bên hông cô, tiến đến gần cô và nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi anh đang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của mình, mặt cô càng nóng hơn, liền lập tức xoay người rời đi, cầm lấy bát canh bên đầu giường lên, ngoan ngoãn xúc một thìa canh cho anh, rồi đưa đến bên môi của anh.
Chương 1142

Trực tiếp chiếu cảnh hôn ngay trước mặt cấp dưới của mình, Lê Đình Tuấn tuyệt đối dám làm chuyện này, nhưng cô vẫn còn biết xấu hổ.

Lệ Đình Tuấn hơi hơi cúi đầu, uống một ngụm canh giải rượu, rồi lại xoa nhẹ tóc trên đầu cô, lúc này anh mới chịu thả người cô ra, xoay người dựa vào đầu giường, cầm điện thoại

bên cạnh tắt tiếng loa ngoài đi và tiếp tục nghe báo cáo từ cấp dưới ở đầu dây điện thoại bên kia.

Dáng vẻ còn hơi men say của anh có chút biếng nhác, không có dáng vẻ nhếch nhác và nhởn nhuốc của những người đàn ông bình thường sau khi say rượu, nhưng dưới ánh đèn đầu giường mờ ảo, ngược lại anh có một sức hấp dẫn chết người không thể giải thích được.

Kiều Phương Hạ ngồi quỳ xuống bên cạnh anh, cụp mắt xuống để tránh ánh mắt của anh, rồi lại múc một thìa canh đưa đến bên môi anh.

“Còn có một vấn đề đã được đề cập trước đó, thái độ của một số đối tác vẫn không đủ rõ ràng” Cô ở gần đến mức có thể nghe rõ những lời báo cáo từ cấp dưới của Lê Đình Tuấn qua điện thoại.

“Con át chủ bài của chúng ta đều đã rõ ràng trao cho bên

kia và giá thầu cũng cao hơn nhiều so với giá của bọn họ đưa ra, nhưng bọn họ vẫn không chịu đồng ý. Chúng tôi nghi ngờ liệu có các công ty khác đang cạnh tranh ác ý với chúng ta và cố tình trì hoãn thời gian của chúng ta hay không?

Lệ Đình Tuấn nghe điện thoại, ánh mắt biếng nhác cúi đầu nhìn xuống Kiều Phương Hạ một cái.

Anh cúi đầu, uống cạn miếng canh trong thìa, Kiều Phương Hạ vừa định thu tay lại tiếp tục múc canh cho anh, hai hàng răng của Lê Đình Tuấn đột nhiên dùng sức cắn vào thìa.

Kiều Phương Hạ theo bản năng ngước mắt lên và liếc nhìn anh một cái, không hiểu sao trái tim cô lại nhảy lên một cách khó hiểu, khi bắt gặp phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Cô bắt đầu hoảng loạn.

Lệ Đình Tuấn am hiểu với những trò chơi tâm lý với người khác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Kiều Phương Hạ, anh có thể nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì và thấy được cô đang dao động.

Hai người lại đối mắt nhìn nhau, anh khẽ mở miệng, buông chiếc thìa ra, nhìn thấy Kiều Phương Hạ tiếp tục đút cho anh uống canh giải rượu.

Anh cũng không ngắt lời báo cáo của cấp dưới qua điện thoại.

Anh không quan tâm cấp dưới đang nói gì trên điện thoại,

mà là nóng lòng muốn kết thúc cuộc gọi này, mặc dù bây giờ chỉ mới hơn chín giờ mà thôi.

Anh nắm lấy tay của Kiều Phương Hạ, sau khi liên tiếp uống được vài ngụm, anh bất ngờ ngăn lấy tay cô và ra hiệu rằng anh không muốn uống nữa.

Phó Minh Tuyết rót rượu cho anh rất có chừng mực, vốn dĩ anh chỉ là hơi có chút men say, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo nên không cần uống thứ này.

Kiều Phương Hạ cũng không ép buộc, cô đặt bát sang một bên, ngay khi cô vừa thu tay lại, Lê Đình Tuấn đã vươn tay tới xoa nhẹ cằm cô vài cái.

Rượu từ từ ngấm dần vào người, anh có chút khô nóng, các đốt ngón tay cũng có chút đỏ lên.

“Em đi tắm rửa” Kiều Phương Hạ có chút không được tự nhiên, né tránh cánh tay của anh, dùng khẩu hình diễn tả với anh.

Chương 1143
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, mà hơi híp mắt lại, nhìn dáng vẻ trông như muốn chạy trốn của Kiều Phương Hạ, liền cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh đi vào trong phòng tắm.
“Cậu hai” Trong điện thoại, cấp dưới thấy Lê Đình Tuấn mãi không tỏ ra thái độ gì, có chút lo sợ bất an mà ngưng lời đang nói lại gọi anh một tiếng.
“Tiếp tục.” Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời, ném điện thoại sang một bên, tháo cái cà vạt trên cổ mình ra.
Phó Minh Tuyết cố tình bố trí một căn phòng bằng kính thuỷ tinh mờ trên tường phòng tắm cho hai người bọn họ, anh gần như có thể nhìn thấy rõ Kiều Phương Hạ đang làm gì trong đó.
Kiều Phương Hạ rửa mặt xong, cô bật mở vòi hoa sen trong phòng tắm, còn chưa kịp cởi bỏ chiếc khăn quấn quanh người, cô liền nhận thấy một bàn tay đang quấn lấy người mình từ phía sau.
Cả người Kiều Phương Hạ cứng đờ, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của Lệ Đình Tuấn tưởng chừng như sắp vượt quá nhiệt độ nóng của nước.
Kiều Phương Hạ mơ hồ có thể nghe thấy chiếc điện thoại mà Lê Đình Tuấn đang đặt bên ngoài phòng tắm, cấp dưới của anh ở đầu dây bên kia vẫn đang báo cáo điều gì đó.
Cô hơi quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Lê Đình Tuấn: “Bọn họ vẫn chưa kết thúc..”
Lệ Đình Tuấn không muốn quan tâm nữa.
Kiều Phương Hạ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, công việc so với cô thì có là gì?
Nụ hôn của anh từng chút từng chút rơi xuống trên vai cô, Kiều Phương Hạ bị hôn đến ngứa ngáy khắp cả người, cô không thể kiểm soát được mà run rẩy.
Lệ Đình Tuấn vươn tay ra ẩn nút tăng lưu lượng nước, sau đó lại cúi đầu chậm rãi hôn lên bên má của Kiều Phương Hạ, rồi lại hôn lên môi cô.
“Em có nhớ anh không?” Giọng nói của anh có chút khản đặc, nhẹ giọng hỏi cô.
Kể từ khi anh biết Kiều Phương Hạ mang thai và đứa con đã mất, tính đến nay đã gần ba tháng, hai người cũng chưa có cơ hội được ở bên nhau, anh nhớ Kiều Phương Hạ nhớ đến gần như muốn phát điên.
Lệ Đình Tuấn vừa cất lời đã bắt đầu nói những lời ngọt lịm như vậy, Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm nóng hơn.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì Lê Đình Tuấn đã xoay người cô đẩy vào góc tường, chiếc khăn tắm duy nhất được quấn quanh người Kiều Phương Hạ cũng theo hành động đó mà rơi xuống đất.
Lệ Đình Tuấn một tay vòng qua eo ôm lấy cô bế lên không trung, những nụ hôn dày đặc liên tục rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của Kiều Phương Hạ.
Hơi thở của cả hai người đều có chút hỗn loạn.
Lệ Đình Tuấn lại giữ chặt môi cô, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi cô, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân phải thật dịu dàng, thân thể của Kiều Phương Hạ vẫn không thể chịu quá nhiều lực mạnh, nhưng anh vẫn không tránh khỏi việc làm có đau.
Anh nghe giọng thở hổn hển của cô, mà đáy mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng không nhịn được anh bất chấp bế cô ra ngoài.
Trong điện thoại bên ngoài, cấp dưới vẫn không biết phía đầu dây bên kia đang xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn đang lần lượt báo cáo, Kiều Phương Hạ che lấy miệng, cố gắng không gây ra tiếng động.
Nụ hôn của Lê Đình Tuấn rơi xuống sau tai cô, rồi tiếp tục rơi xuống trên lưng cô một cách mãnh liệt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, âm thanh bên ngoài ngừng lại, trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Lệ Đình Tuấn ôm chặt lấy Kiều Phương Hạ, thở hổn hển, tần suất cũng được giảm chậm lại.
Chương 1144

“Cậu hai?” Kiều Phương Hạ nghe thấy người ở trong điện thoại bên ngoài kia nhịn không được lại gọi tên Lê Đình Tuấn thêm hai lần nữa.

Lệ Đình Tuấn buông lỏng cô ra, đứng dậy và đi tới.

Kiều Phương Hạ ở trong bồn tắm thở đều một lúc, khó khăn trở mình và nhìn người đàn ông trần trụi đang đứng bên ngoài quay lưng về phía cô. Những giọt nước trên người anh từ từ trượt theo tấm lưng thẳng và nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn trông rất gợi cảm.

“Ngày mai hẵng nói tiếp” Anh lại nghe vài câu ở trong điện thoại và thấp giọng trả lời.

Dứt lời, anh liền cúp máy điện thoại đi.

Khi anh quay trở lại, Kiều Phương Hạ đã tự mình đứng dậy, lấy khăn lau tóc của mình.

Lê Đình Tuấn đi đến phía sau cô, cầm lấy chiếc khăn trên tay cô và tiếp tục lau cho cô.

Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn trong gương và im lặng một lúc.

Cô vừa định nói gì đó, Lê Đình Tuấn đã nâng mắt lên, anh đối mắt nhìn cô trong gương, nhẹ giọng nói: “Không phải lúc trước em nói không thích anh nữa sao? Vừa rồi nằm trong vòng tay anh sao em lại run như vậy?”

Kiều Phương Hạ lại bị một câu nói của anh làm cho đỏ hết cả mặt.

Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, Lê Đình Tuấn thậm chí còn hiểu rõ cơ thể và cảm xúc rung động của cô.

“Sau này dù có tức giận với anh, em cũng không được phép nói ra những lời tổn thương như vậy nữa” Lê Đình Tuấn lại khẽ thở dài bên tai cô: “Anh chịu không nổi đâu.”

Ở trong lòng anh, Kiều Phương Hạ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Cô không biết rằng những lời nói cay độc mà khi cô tức giận nói ra sẽ khiến anh đau đớn dày vò biết chừng nào, khiến anh sẽ cho rằng điều đó là thật.

Điểm yếu duy nhất của anh chính là Kiều Phương Hạ, về phần mối quan hệ giữa hai người họ cũng không có gì là bí mật nữa.

Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn anh, cô vừa định nói gì đó, Lê Đình Tuấn lại liếc nhìn cô với ánh mắt tổn thương.

Những lời nói của Kiều Phương Hạ đến bên miệng lại nuốt trôi xuống, cô không đành lòng nói tiếp nữa.

“Hôm nay em nhất định phải cho anh một sự bảo đảm” Lê Đình Tuấn lau đuôi tóc cho cô và tiếp tục nói.

Giọng điệu có ý ra lệnh lại kèm theo một chút tủi thân, hàm ý làm nũng và cầu xin sự an ủi từ cô càng thêm rõ ràng hơn.

Kiều Phương Hạ không đành lòng phản bác anh nữa.

Tuy rằng cô cảm thấy trẻ con, nhưng một lúc sau cô vẫn là bất lực trả lời: “Em đảm bảo rằng sau này em sẽ không vì cãi nhau mà nói ra những lời tổn thương anh nữa”

Cô ngẫm nghĩ lại, ngày đó ở phòng bệnh của nước Thanh Sơn, hình như đó là lần đầu tiên trong đời cô khiến Lệ Đình Tuấn tức giận đến nỗi nói không nên lời, thậm chí cô còn khiến anh giận đến bỏ đi.

Cho nên cũng không phải do cái miệng ngốc nghếch của cô cãi không lại anh, chỉ là trước đó cô nhường nhịn Lệ Đình Tuấn nhiều hơn, cô luôn là người thỏa hiệp, vì vậy cô mới cãi không lại anh..

Lệ Đình Tuấn hòa hoãn lại sắc mặt, anh cầm lấy máy sấy tóc ở một bên giúp cô thổi tóc.

Thổi xong, anh ép cô đến trước bồn rửa mặt, ôm cô vào trong lòng, rồi lại cúi đầu hôn cô vài cái.

Nụ hôn khiến biểu cảm khuôn mặt của Kiều Phương Hạ trở nên dịu dàng trở lại, anh mới chịu buông môi cô ra.
Chương 1145

“Anh lại đau đầu à?” Kiều Phương Hạ hơi ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.

“Không có” Lê Đình Tuấn lập tức phủ nhận, nắm lấy một bàn tay của Kiều Phương Hạ đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái.

“Vừa rồi khi còn ở trong nhà bếp mẹ đã nói với em rằng hình như sau khi trở về nước, anh đã đi đến bệnh viện” Kiều Phương Hạ bị anh hôn đến ngứa cả tay, cô biết rằng anh đang cố tình đánh lạc hướng mình, liền rút tay trở về.

Lệ Đình Tuấn nhịn không được nhíu mày.

Trước khi đến, anh đã nói rõ ràng với Phó Minh Tuyết rằng căn dặn bà ấy không được nhắc đến chuyện đó, tránh việc khiến cho Kiều Phương Hạ cảm thấy đau lòng tự trách.

“Chờ đến khi sư thúc tổ về nước, em sẽ nhờ ông ấy giúp anh kiểm tra xem” Kiều Phương Hạ nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh lại đau lòng nói.

“Không cần” Lê Đình Tuấn lập tức nhàn nhạt từ chối.

Mặc Hàn Bảo và Cổ Dương Hàn là bạn thân, tương đương với việc bọn họ chính là kẻ thù của anh, người của nhà họ Mặc cũng đồng nghĩa tất cả bọn họ đều là kẻ thù của anh.

Cho dù Lệ Đình Tuấn anh có bị đau đến chết, anh cũng không cần đến sự giúp đỡ của bọn họ, cũng sẽ không cúi đầu trước Cổ Dương Hàn.

“Ồ” Kiều Phương Hạ dừng lại vài giây, rồi trầm ngâm gật đầu.

Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy Lê Đình Tuấn ra, xoay người đi về phía phòng ngủ, nói: “Vậy cũng tốt, em đoán rằng nếu như bệnh đau đầu của anh không thể chữa khỏi, ước tính là anh cũng không thể sống được thêm bao lâu nữa.”

“Em thử tính cho anh xem, chờ qua vài năm nữa, anh chết rồi, em chỉ mới ba mươi tuổi. Sau khi một góa phụ trẻ đẹp như em thừa hưởng được di sản của anh, khẳng phải có rất nhiều người đàn ông khác theo đuổi em”

“Anh nghĩ thử xem trên thế giới này có rất nhiều chàng trai vừa trẻ đẹp vừa có thân thể cường tráng, bọn họ khẳng định còn lợi hại hơn nhiều so với lúc anh lên cơn đau đầu. Đợi đến lúc đó, em sẽ dùng tiền của anh đi bao nuôi mười mấy người.”

Lời của cô còn chưa kịp nói xong, thì cô đã bị Lệ Đình Tuấn bể lên và ném mạnh xuống giường.

Kiều Phương Hạ, dã tâm của em thật không ít đấy” Lê Đình Tuấn tiến sát lại gần cô, đôi mắt híp lại nguy hiểm: “Hay là lúc nãy em vẫn còn chưa thấy đủ?”

Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm nhìn anh: “Chờ anh chết rồi, còn ai có thể khống chế được em?”

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn càng thêm khó coi: “Em dám hả?”.

Kiều Phương Hạ vươn tay khoác cổ anh nói: “Tuy nhiên, nếu anh bằng lòng trị bệnh, nể tình anh đẹp trai và giàu có, bây giờ lại còn có cơ thể khỏe mạnh, nên em cũng có thể miễn cưỡng đồng ý tiếp tục đi theo anh”

Ai bảo cô là một người mê trai đẹp chứ. Kể từ khi còn nhỏ, người đàn ông hung dữ này đã lọt vào mắt xanh của cô, chính là hình mẫu người đàn ông mà cô thích.

Nếu không phải là do anh đẹp trai, thì làm sao cô có thể thích anh nhiều năm như vậy?

Cô cũng không muốn người đàn ông mà mình khó khăn lắm mới giành lấy được, chưa chung sống được vài năm đã bắt cô phải đơn thân làm góa phụ.

“Anh sẽ coi đó là một lời khen” Lê Đình Tuấn đối mắt nhìn cô vài giây, ánh mắt anh dịu lại, thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu trả lời: “Cứ cho là vậy đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom