• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (2 Viewers)

  • Chương 179-187

Chương 179: Cô ta không còn cơ hội nữa ‘

Vết thương trên cổ tay của Kiều Diệp Ngọc đã được xử lý xong rồi, đang nằm trên giường truyền máu, sắc mặt trảng bệch như tờ giấy vậy.

Kiều Đông Phương bảo cô y tá trong phòng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

“Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ Kiều Đông Phương đi đến bên giường, nhìn Kiều Diệp Ngọc bằng ánh mắt phức tạp.

Đột nhiên, ông ta giơ tay lên giáng cho Kiều Diệp Ngọc một cái bạt tai: “Mất mặt với cả người nước ngoài rồi, nhà họ Kiều chúng ta sau này còn làm người kiểu gì nữa?”

Kiều Diệp Ngọc bị ông ta đánh, thiếu chút nữa ngã xuống giường, đầu ong ong cả lên.

“Anh bị điên à! Diệp Ngọc đã thế này rồi mà anh còn đánh nó!”

Tống Vân Lan kéo Kiều Đông Phương, xót con không biết làm thế nào mới được.

“Hai tháng nay nó toàn làm mấy chuyện gì cần tôi nói rõ ra à?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi ngược lại Tống Vân Lan.

Mấy chuyện đó càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng làm người ta mất thể diện.

Khi Kiều Phương Hạ chưa về, Kiều Đông Phương không biết Kiều Diệp Ngọc lại là người như vậy. Ông ta cứ tưởng con gái nhỏ của mình hiểu chuyện, biết điều hơn, làm việc có phong độ hơn, vậy mà chẳng ngờ thủ đoạn của cô ta lại âm hiểm như vậy.

Bây giờ rước họa vào thân là do tự cô ta chuốc lấy.

“Con bé chỉ muốn tốt cho nhà họ Kiều thôi mà. Nếu không nhờ con gái của chúng ta thì nhà họ Lệ đối xử với nhà chúng ta được thế à?” Tống Vân Lan hạ giọng hỏi ngược lại.

“Do em chiều nó quá đấy! Lúc em dạy nó làm mấy chuyện đấy có nghĩ đến hậu quả không?” Kiều Đông Phương bực tức nói.

Không chỉ thế, hai bộ phim của Kiều Diệp Ngọc đều bị trả về.

Hai ngày trước ông cụ nhà họ Kiều lết cái thân bệnh tật đích thân đi nói chuyện với bên sản xuất phim, câu trả lời của bọn họ là hoặc xóa gần hết cảnh của Kiều Diệp Ngọc đi, hoặc là hủy hợp đồng, thay diễn viên chính khác quay lại từ đầu Ông ta vẫn ngồi ở nhà sốt ruột chờ tin, không ngờ thứ đến tai lại là scandal cực lớn của Kiều Diệp Ngọc ở nước ngoài.

Tống Vân Lan ngập ngừng một chút, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Kiều Đông Phương đã reo lên.

Ông ta lôi ra xem, thì ra là bên nhà sản xuất phim gọi đến.

Ông ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, xoay người đi đến bên cửa sổ, nghe điện thoại.

Vừa liên hệ được, chưa nói câu nào thì đối phương đã nói thẳng: “Xin lỗi ông Kiều, chúng tôi chỉ có thể hủy hợp đồng được thôi. Nể tình ông và ông cụ Kiều đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, tiền cát – xê Kiều Diệp Ngọc được trả lúc trước chúng tôi không đòi lại nữa, coi như chúng tôi xui”

Kiều Đông Phương tự chỉnh lại nhịp thở, xin lỗi với người ta: “Không còn cách nào thật sao?”

“Ông hỏi chúng tôi còn không bằng tự hỏi chính ông. Suy nghĩ thật kĩ xem nếu nghệ sĩ công ty ông có tin đồn xấu lớn thế này thì ông còn dùng người ta không?” Bên sản xuất phim không hề khách sáo, hỏi ngược lại.

“Hơn nữa chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vốn cho bộ phim này, chắc chắn không thể hi sinh vì một nữ nghệ sĩ vừa trốn thuế vừa dùng quy tắc ngầm để giành giải được. Điều quan trọng nhất là không qua kiếm duyệt của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình quốc gia được.

179-tinh-yeu.jpg


chống lưng, không phải lõi của cô ta, cô ta không làm gì sai.

“Nghĩ đến chuyện sau này của công ty trước đi, anh đừng mắng Diệp Ngọc nữa. Bây giờ nói gì cũng chẳng có ích đâu” Tống Vân Lan ôm Kiều Diệp Ngọc khóc, bảo.

Bà ta chỉ sợ Kiều Đông Phương tức lên đánh chết Kiều Diệp Ngọc.

Bà ta theo Kiều Đông Phương nhiều năm vậy rồi, Kiều Đông.

Phương chưa bao giờ tức giận như vậy cả, chưa bao giờ ra tay đánh Kiều Diệp Ngọc.
Chương 180: Bài học chưa đủ à

Thế nhưng con gái bảo bối của bà ta còn có nhà họ Lệ chống lưng, nói không chừng vẫn còn cứu được.

“Không dạy dỗ nó một chút thì sau này nó sẽ tái phạm đấy” Kiều Đông Phương chỉ vào Kiều Diệp Ngọc, mắng mỏ.

“Bài học lần này vẫn chưa đủ à?” Tống Vân Lan khóc hỏi lại.

“Đừng có ầm ï lên nữa” Đúng lúc này, Kiều Diệp Ngọc nằm trong lòng Tống Vân Lan tự nhiên mở miệng.

Cô ta nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt mình, tiếp tục nói: “Bên ngoài có vệ sĩ nhà họ Lệ, Đình Tuấn có thể quay lại bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ nghe thấy đấy”

Cô ta chỉ có một đường lui duy nhất là nhà họ Lệ thôi, cô ta không thể để Kiều Đông Phương và Tống Vân Lan hủy mất nó được.

Kiều Đông Phương thấy Kiều Diệp Ngọc đã bình tĩnh lại rồi, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong ông.

Kiều Diệp Ngọc thế này, ông ta chưa gặp bao giờ, như là nhân cách thứ hai vậy.

Kiều Diệp Ngọc lau nước mắt trên mặt mình đi, khóe mắt đỏ ửng, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đông Phương: “Hơn nữa con là người thế nào cũng là ba mẹ dạy ra hết, hai người trách được ai?”

Mẹ của cô ta người thứ ba giành được chức vợ cả, ba cô ta bỏ rơi vợ con, không chịu đưa An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ một đồng nào phí nuôi dưỡng cả. Những điều này cô ta nghe từ nhỏ, quen rồi, tâm lý của cô ta vốn đã méo mó rồi.

Thế nhưng làm thế nào được đây? Kiều Diệp Ngọc cô ta là loại người như vậy đấy, bọn họ đã dạy hư cô ta.

“Mẹ con nói không sai, nếu không phải là con thì nhà chúng ta sao mà nhận được nhiều lợi ích từ nhà họ Lệ thế được?” Cô ta nhỏ giọng hỏi lại.

“Con..” Kiều Đông Phương ngơ ra.

Kiều Diệp Ngọc không đợi ông nói xong thì đã tiếp tục: “Khi nhà họ Lệ còn chút cảm kích với chúng ta, tốt nhất là hai người khách sáo với con một chút, nhà họ Kiều có ngày trở lại hay không chỉ có thể trông chờ vào con thôi”

“Hay là ba còn nghĩ ba có thể làm Kiều Phương Hạ đổi ý được, nuôi ba khi về già? Để con nói cho ba nghe nhé, kể từ khi cô ta mất đi đứa bé thì cô ta hận ba đến thấu xương rồi, chỉ hận ba không chết đi ngay thôi”

“Kiều Đông Phương, ba chỉ có con thì Kiều Đông Phương không hề biết Kiều Diệp Ngọc nghĩ như vậy.

Ông ta kinh ngạc nhìn Kiều Diệp Ngọc, không nói được một câu gì cả.

Kiều Diệp Ngọc nói xong được mấy giây thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân.

Sau đó, có người đẩy cửa phòng bệnh ra. Ông cụ nhà họ Lệ nghe nói Kiều Diệp Ngọc bị phóng viên ép đến mức tự sát ngay tại chỗ nên lập tức đến xem tình hình của Kiều Diệp Ngọc thế nào. Đẩy cửa đi vào, ông ấy nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc mấy ngày trước còn khỏe mạnh, lúc này đã thành thế này, ông ấy thấy rất xót.

“Diệp Ngọc”

“Ông, con xin lỗi..” Kiều Diệp Ngọc mỉm cười rồi lập tức khóc òa lên.

Tống Vân Lan im lặng nhường chỗ cho ông cụ, quay qua nhìn Kiều Đông Phương. Bà ta cũng không biết con gái mình lại mưu mô như vậy, biểu cảm thay đổi được ngay thế.

180-tinh-yeu.jpg


“Bây giờ con bé về chắc chắn sẽ có một số phóng viên bất lương chặn ở cửa công ty và chỗ gần nhà, ở nhà họ Lệ an toàn hơn”

Tống Vân Lan và Kiều Đông Phương nhìn nhau rồi gật đầu: “Ông nói đúng, chúng tôi ban nãy cũng đang nghĩ nên xử lý thế nào”

“Vậy Diệp Ngọc đành làm phiền ông một thời gian vậy”
Chương 181: Không muốn ép buộc

Khi Lệ Đình Tuấn bước tới cửa, anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông cụ và người nhà họ Kiều ở bên trong.

Lúc ông cụ nhà họ Lệ trông thấy Lệ Đình Tuấn đi đến, ông cụ lập tức nói với Kiều Đông Phương và Tống Vân Lan: “Đình Tuấn tới đây rồi, thẳng bé nhất định sẽ chăm sóc Diệp Ngọc thật tốt, vì vậy hai người cũng không cần phải lo lắng về điều đó”

Kiều Đông Phương nghe được, hiểu rõ ý tứ của ông cụ, mang sắc mặt phức tạp dẫn Tống Vân Lan rời đi trước.

Lệ Đình Tuấn lắng nghe ông cụ dặn dò đôi câu, bảo rằng phải chú ý đến cảm xúc của Kiều Diệp Ngọc, nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn một đám người bước ra ngoài.

“Đình Tuấn…” Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn, đôi mắt của Kiều Diệp Ngọc lại lập tức giàn dụa nước mắt.

“Bác sĩ nói không sao cả, chỉ cần nằm viện mấy ngày là được” Lệ Đình Tuấn đặt cuốn sổ khám bệnh lên đầu giường, trên khuôn mặt không mang chút cảm xúc mà đáp lời.

Cho dù Lệ Đình Tuấn có là kẻ ngốc thì cũng biết rằng việc đạo diễn kia có thể tiến vào phòng ở của Kiều Phương Hạ chắc chắn là có vấn đề.

Mà chuyện Kiều Diệp Ngọc mới là người nằm trên chiếc giường của Kiều Phương Hạ lại càng thú vị hơn.

Bề ngoài trông Kiều Diệp Ngọc là người đơn thuần và vô hại, nhưng mà từ trước tới nay cô ta luôn luôn biết cách nắm bắt cuộc sống riêng tư của anh một cách đúng mực. Cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện về Tô Minh Nguyệt trước mặt anh, điều đó chứng tỏ tâm tư của cô ta không đơn giản mà hơn xa so với bề ngoài.

Anh cũng chẳng bưồn vạch trần, chỉ là bởi vì trước đây cô ta không mang đến bất kỳ sự trở ngại nào cho anh.

E rắng việc tối hôm qua là do Kiều Diệp Ngọc muốn hãm hại Kiều Phương Hạ, không ngờ được rẵng đã chẳng trộm được gà rồi mà lại còn mất đi nắm gạo.

Anh xoay người, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt đối diện giường bệnh, lặng lẽ nhìn Kiều Diệp Ngọc chăm chú.

“Đình Tuấn, sao anh lại nhìn em như thế?” Kiều Diệp Ngọc bị anh quan sát một lúc như vậy, trong lòng hoảng sợ, từ từ ngừng khóc lóc, thận trọng cất tiếng hỏi anh.

“Tối hôm qua cô đi đến tìm Kiều Phương Hạ, rốt cuộc là vì lý do gì?” Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, khẽ nói tiếp: “Đừng nói với tôi, đó là tình cảm sâu nặng giữa hai chị em”

“Đình Tuấn…” Kiều Diệp Ngọc ấp a ấp úng: “Không phải em đã nói cả rồi sao? Là do em có hơi tò mò, tại sao chị gái em lại nhận được giải thưởng? Em chỉ muốn hỏi xem trong vòng mấy năm qua ở nước ngoài, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy, chứ em đâu có biết được là chị ấy có hẹn với gã đạo diễn đó, em..”

“Có thật không?” Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong câu, đè thấp âm lượng hỏi ngược lại.

“Vậy thì cô hỏi những gì? Thực ra tôi cũng rất tò mò, tại sao Kiều Phương Hạ lại xuất hiện ở trên sân khấu, lại còn nhận được giải thưởng nữa”

“Em chỉ mới nói chuyện được đôi câu, cũng chưa hỏi ra được điều Kiều Diệp Ngọc nói xong, khóe miệng trễ xuống mang theo mấy phần ấm ức: “Chị ấy đột nhiên đánh em ngất xỉu, đợi tới lúc em tỉnh lại thì tên đạo diễn đó đã bắt đầu kéo quần áo của em ral”

Kiều Diệp Ngọc nói dối mà không hề đỏ mặt Lệ Đình Tuấn nhìn thấy gói bột thuốc kia của cô ta vẫn chưa được sử dụng hết, có lẽ cô ta muốn Kiều Phương Hạ uống nó.

Hoặc cũng có thể gói thuốc đó là do ông cụ bảo Kiều Diệp Ngọc bỏ thuốc anh.

Lệ Đình Tuấn cũng không muốn tiếp tục găng hỏi nữa, cô ta sẽ không nói ra sự thật. Cô ta chỉ biết dựa vào sự yêu chuộng của ông cụ dành cho mình mà làm xắng làm bậy.

“Cô nghỉ ngơi đi, cô đã không ngủ cả đêm qua rồi” Anh khẽ đáp lại.

“Anh không tin em sao?” Kiều Diệp Ngọc căng thẳng nhìn chăm chắm vào Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn khựng lại vài giây, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Tôi tin”

Dù sao thì đến sau cùng, trong vụ việc này vẫn là Kiều Diệp Ngọc thất bại. Hiện giờ, cô ta mang thân phận là người bị hại, dưới cái nhìn của anh thì thật tội nghiệp và đáng thương.

181-tinh-yeu.jpg


cho anh một câu trả lời thành thật.

Anh muốn cô cam tâm tình nguyện nói thật với bản thân, chứ không muốn ép buộc.
Chương 182: Đừng đi!

Kiều Phương Hạ kéo vali hành lý xuống taxi, mới vừa bước đến cánh cổng số một Hoàng Gia thì đã trông thấy một chiếc xe ô tô quen thuộc đậu ở bên ngoài.

Cô nhìn chấm chằm vào chiếc xe mấy lần, chậm rãi dừng lại.

Đúng lúc bà Trần vừa đi mua đồ ăn về, thấy Kiều Phương Hạ trở về, bà ấy cố gắng hết sức vội vàng chạy tới bên cạnh cô, thốt lên: “Cô chủ cô đã về nhà rồi!”

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía bà Trần.

Trên gương mặt của bà Trần hơi hiện lên vẻ khó xử, nhìn Kiều Phương Hạ, mang dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Ngay khi bà ấy đang định kéo Kiều Phương Hạ sang một bên để nói chuyện, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ cửa lớn: “Bà Trần, bà đã về rồi thì còn đứng ở trước cửa làm cái gì vậy? Đình Trung tỉnh dậy rồi, vào mặc quần áo cho thằng bé đi”

Kiều Phương Hạ quay đầu lại, còn Tô Minh Nguyệt thì từ trên cao nhìn xuống, đầy khiêu khích nhìn chằm chằm vào cô, hai người cứ đưa mắt nhìn nhau.

Tô Minh Nguyệt đã quay lại.

Nếu như Tô Minh Nguyệt đã quay lại thì việc cô ở lại đây cũng không được thích hợp cho lắm.

Kiều Phương Hạ mỉm cười với bà Trần và nói: “Bà đi vào mặc quần áo cho Đình Trung đi”

Dĩ nhiên là Tô Minh Nguyệt không thể nào mặc quần áo cho cậu bé được, không thể để cho Đình Trung bị lạnh.

Cô cũng chẳng muốn truy đến cùng để tìm hiểu nguyên nhân vì sao Tô Minh Nguyệt lại đột ngột trở lại. Nếu cô ta dám quay về đây thì chắc chẩn là đã có người đồng ý.

Đình Trung đang ở trên lầu, nghe thấy tiếng động có người quay về thì dù vẫn đang mặc đồ ngủ và đi dép lê, cậu bé lập tức chạy ra cổng.

Trông thấy Kiều Phương Hạ kéo vali rời đi, cậu bé bất ngờ và vui mừng kêu lên: “Chị!”

Kiều Phương Hạ dừng lại, quay đầu nhìn Đình Trung, mỉm cười rồi : “Đình Trung ngoan, về nhà mặc quần áo vào đi đã rồi hằng ra cấ đây: Đình Trung có thể nhìn ra được rằng Kiều Phương Hạ đang chuẩn bị rời đi, cậu bé đứng ở trước cửa, nhưng Kiều Phương Hạ cũng không đi tới, nhất định là cô muốn rời đi.

Cả hai giãng co một lúc lâu, hàng lông mày nhỏ nhắn của Đình Trung nhăn nhó, nói với Kiều Phương Hạ: “Chị ơi, chị về nhà đi!”

Nơi này là ngôi nhà của gia đình ba người Tô Minh Nguyệt, Lệ Đình Tuấn và Đình Trung, chứ không phải là nhà của Kiều Phương Hạ.

Hơn nữa Tô Minh Nguyệt – mẹ ruột của Đình Trung, cũng đang đứng ngay bên cạnh cậu bé. Giữa cô và Đình Trung không thân không thích, cô không có tư cách được dỗ dành cậu bé.

“Em về nhà, ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi rồi chị sẽ về” Kiều Phương Hạ mỉm cười với cậu bé, khe khẽ đáp lại: “Chị thích những đứa trẻ ngoan ngoãn”

“Vậy thì…” Đình Trung nghiêng cái đầu nhỏ của mình, đắn đo cân nhắc: “Vâng ạ”

Đình Trung miễn cưỡng xoay người bước vào nhà, lúc đi ngang qua Tô Minh Nguyệt đứng bên cạnh mình thì thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tô Minh Nguyệt lấy một lần, tựa như đang coi cô ta là không khí vậy.

Tô Minh Nguyệt không nhịn được nhíu mày, tính tình của hai mẹ con giống nhau như đúc, nhìn thôi cũng khiến người khác phiền chán.

Đình Trung đi vào được vài bước, bỗng chốc suy nghĩ lại, hình như có phần không đúng lắm. Cậu bé bèn quay đầu lại, ngó ra ngoài cửa.

Thoáng nhìn một cái, cậu bé đã trông thấy Kiều Phương Hạ kéo theo chiếc vali đi về phía xa kia.

Cậu bé hơi sững sờ, cất tiếng gọi: “Chị ơi, chị đừng đi!”

Kiều Phương Hạ đã đi khỏi được một đoạn, quyết tâm không quay đầu lại.

“Chị!” Đình Trung hét lớn lên.

Nghe thấy tiếng kêu này, trái tim của Kiều Phương Hạ đột nhiên dao động, dùng hết sức nắm chặt lấy vali, bước đi dưới chân càng lúc càng nhanh “Chị ơi, chị đừng đi mà!” Đình Trung lập tức bật khóc đến xé nát tâm can, hình như đang chạy xuống cầu thang đuổi theo cô.

Kiều Phương Hạ không kìm lại được, quay đầu liếc nhìn, vừa khéo trông thấy Đình Trung trật chân bước phải không trung rồi trực tiếp lăn xuống nửa đoạn cầu thang.

182-tinh-yeu.jpg

Chương 183: Cô là người phụ nữ xấu xa!

Thấy trên người Đình Trung chỉ dính chút bụi, trên trán không có vết thương, cô ôm chặt cậu bé vào lòng và khẽ nói: ‘Không sao đâu!

Không có chuyện gì phải khóc cả! Đình Trung là con trai, không việc gì phải khóc! “

Lúc đầu, Tô Minh Nguyệt có hơi sợ. Vừa chạy tới được mấy bước, cô ta đã thấy bà Trần ở phía xa đang kiểm tra qua lại cho Đình Trung, trông có vẻ không sao, cô ta lại dừng bước.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm sau đó lạnh lùng nói với bà Trần: “Bà Trần, nếu không sao thì bế thằng bé vào đi”

Cô ta không thích trẻ con, nhất là con của Kiều Phương Hạ.

Nếu không phải vì sợ Lệ Đình Tuấn hỏi tới, rồi lại trách móc lên đầu cô ta, thì thậm chí cô ta còn không muốn nhìn thấy đứa trẻ này.

Kiều Phương Hạ lạnh lùng đưa mắt nhìn Tô Minh Nguyệt quay lại. Tay đang bế đứa trẻ không khỏi siết chặt.

Cô ta cứ như vậy mà bỏ mặc Đình Trung. Cho dù không thích, nhưng suy cho cùng đó cũng là con ruột của cô.

Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc sau đó bế Đình Trung đứng dậy. Khi bước đến cửa, cô nhẹ nhàng đặt Đình Trung xuống đất và lau nước mắt cho cậu bé, sau đó nói khẽ: “Đừng khóc, khi nào rảnh chị ngưi nhất định sẽ tới thăm em, có được không? “

Đình Trung nghe Kiều Phương Hạ nói phải rời đi thì nhìn chăm chẳm vào cô, khóc thút thít không thành tiếng.

Phía sau, Tô Minh Nguyệt đang lườm mắt nhìn bọn họ, cau mày nói: “Chỉ biết khóc, phiền chết đi được!”

“Dì là người phụ nữ xấu xa!” Đột nhiên Đình Trung quay đầu lại, hét về phía Tô Minh Nguyệt.

Bà Trần chưa bao giờ thấy cậu chủ nhỏ của mình như vậy. Bình thường, Đình Trung vẫn luôn rất lễ phép. Cậu bé là một người có chỉ số EQ cao và rất biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, không giống như.

những đứa trẻ ba bốn tuổi luôn mất bình tĩnh khác.

“Nhóc nói nhảm cái gì đó?” Tô Minh Nguyệt sửng sốt, không khỏi nhíu mày.

“Dì kêu người ta đánh chị gái!” Đình Trung tiếp tục lớn tiếng nói.

“Sao nhóc con cứ nói bậy thế hả?” Tô Minh Nguyệt chợt nhớ ra.

Lần trước khi liên lạc với Chu Tố My, cô ta đã yêu cầu Chu Tố My ở đoàn phim thưởng cho Kiều Phương Hạ mấy bạt tai, khiến Kiều Phương Hạ nếm nhiều đau khổ. Có thể đúng lúc đó đã bị Đình Trung nghe thấy.

Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, nhìn chăm chắm vào cô ta.

Có lẽ Đình Trung không nói dối. Hôm đó lúc ở đoàn phim, đúng thực là Chu Tố My đã thưởng cho cô một bạt tai, nếu không phải chỉ diễn một lần đã thông qua thì e rằng Chu Tố My còn muốn tát cô thêm vài cái nữa.

Chẳng trách, sau khi quay về đạo diễn lại xếp cho cô nhiều cảnh quay như vậy.

Cũng chẳng trách, hôm đó lúc cô và Tân Lục Dương đang diễn cảnh hôn thì Lệ Đình Tuấn đúng lúc đến và bắt gặp.

Tất cả đều là do Tô Minh Nguyệt sắp đặt.

‘Vốn dĩ Kiều Phương Hạ đã nghỉ ngờ Tô Minh Nguyệt, bây giờ đứa bé lại đưa ra bằng chứng trước mặt, vậy thì cô cũng không cần giả ngốc nữa.

Kiều Phương Hạ buông Đình Trung ra, sau đó nói nhỏ với Tô Minh Nguyệt: “Vốn dĩ cãi nhau trước mặt trẻ con là không tốt, nhưng nếu bây giờ đứa bé cũng biết chuyện rồi thì cũng không cần phải giấu nữa.”

“Tôi không có” Tô Minh Nguyệt lạnh lùng đáp lại: “Nó nói bậy”

“Thật không?” Kiều Phương Hạ cười, hỏi ngược lại.

183-tinh-yeu.jpg


Trước khi cô ta kịp dứt lời, đôi mắt lạnh lùng của Kiều Phương Hạ đã nhìn chăm chằm vào cô ta.

“Không được gì cơ?” Kiều Phương Hạ thốt lên một câu chế nhạo.

Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì cảm thấy hai trước tối sâm lại, cô ta bị Kiều Phương Hạ đánh cho ngã sấp mặt xuống đất…
Chương 184: Đánh vậy là còn nhẹ

Đầu óc cô ta choáng váng mất vài giây, cô ta cảm thấy có một luồng hơi nóng trào ra từ mũi.

Cô ta lấy ngón tay nhẹ nhàng lau, đầu ngón tay dính đầy máu.

“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Đuổi cô ta đi!” Tô Minh Nguyệt thấy Kiều Phương Hạ trước mặt có vẻ như muốn đánh tiếp thì hoảng sợ hét với bà Trần và người giúp việc.

Cô ta nghe nói lần trước Kiều Phương Hạ đã đánh Kiều Diệp Ngọc đến mức nhập viện, hơn nữa Kiều Phương Hạ đã học thuật phòng thân từ nhỏ do chính tay Lệ Đình Tuấn dạy!

Không một ai di chuyển, không ai bước tới để ngăn Kiều Phương Hạ.

Xưa nay, bà Trần và những người giúp việc cũng không ưa gì cái cách sống cao cao tại thượng của Tô Minh Nguyệt, cô ta luôn tỏ ra kiêu ngạo với họ và Đình Trung như thể cô ta là bà chủ của ngôi nhà này.

Tuy nhiên, trong thâm tâm mọi người đều biết rằng Kiều Phương Hạ mới là người đó.

Tô Minh Nguyệt sợ hãi và muốn đứng dậy khỏi mặt đất.

Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ chỉ im lặng ngồi xổm xuống trước mặt và nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo cô ta.

Bà Trần liếc nhìn, sau đó lắng lặng che mắt Đình Trung và bế cậu bé đến phòng làm việc bên cạnh đóng cửa lại.

“Cái tát thứ nhất là tôi trả lại cho cô” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng nói với cô ta.

“Cái tát thứ hai là đánh thay cho Đình Trung. Cô không xứng làm một người mẹ.”

Kiều Phương Hạ nằm chặt lấy tóc của Tô Minh Nguyệt rồi lại hung hăng tát cho cô ta thêm một cái.

Khi Vô Nhật Huy quay lại thu dọn đồ đạc thì thấy cửa mở mà không có ai.

Lúc lặng lẽ bước vào cửa, anh ta đã sững sờ mất vài giây khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang cưỡi trên người Tô Minh Nguyệt.

Kiều Phương Hạ cũng hướng mắt nhìn anh ta sau đó thả tay rồi đứng dậy.

Hai người đều không lên tiếng, Kiều Phương Hạ xoay người đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận rửa sạch vết máu của Tô Minh Nguyệt trên tay sau đó lau tay rồi bước ra ngoài, lòng bàn tay cô đỏ bừng.

Vô Nhật Huy liếc nhìn lòng bàn tay của cô, rồi lại nhìn Tô Minh Nguyệt bên cạnh bị đánh đến không dậy nổi.

Đáng lẽ, Kiều Phương Hạ đã nên đánh Tô Minh Nguyệt từ lâu, đánh vậy là còn nhẹ. Vô Nhật Huy chỉ coi như không thấy, anh ta tiếp tục vào phòng thu dọn đồ đạc của mình.

Kiều Phương Hạ mang hành lý ra nhưng vẫn chưa rời đi mà đứng ở cửa, dường như cô đang đợi anh ta.

“Có chuyện gì vậy?” Vô Nhật Huy đưa tay đóng lại, sau đó hỏi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể làm phiền anh một chuyện không?”

“Cô cứ nói” Vô Nhật Huy lập tức gật đầu.

Ánh mắt của Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, vài giây sau cô mới tiếp tục nhẹ giọng nói: “Khi trở về quân khu, anh hãy nói với ông cụ Phó rắng Lệ Đình Tuấn có ý định đưa Đình Trung đi”

Mấy ngày trước, khi ở Hoàng Gia, Đình Trung đã đột nhiên nói với cô những điều này vào bưổi tối lúc cô dỗ cậu bé ngủ. Mặc dù nói không mấy rõ ràng nhưng Kiều Phương Hạ vẫn hiếu.

“Hay là, anh đưa Đình Trung đến nhà họ Phó đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ đố hết mọi chuyện lên đầu tôi là được.

184-tinh-yeu.jpg


Đây không phải chuyện nhỏ, nếu làm không tốt, rất có thể Vô Nhật Huy sẽ bị trách phạt.

‘Vô Nhật Huy im lặng nhìn Kiều Phương Hạ một lúc, sau đó gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa thẳng bé đi.”

Đêm khuya, chiếc Maybach lao nhanh trên đường.

Lý Đình Tuấn đang nghe video hội nghị quốc tế, kế hoạch sửa đổi của công ty hợp tác, đột nhiên điện thoại di động của anh rung lên.

Anh nhìn lướt qua, là cuộc gọi của Tô Minh Nguyệt.

Anh trực tiếp nhấn phím im lặng sau đó ném điện thoại sang một bên..
Chương 185: Giống như biến mất khỏi thế giới

Rất nhanh sau đó thì điện thoại của vệ sĩ đã theo Lệ Đình Tuấn rất nhiều năm là Lam Minh Hạc cũng reo lên, Lam Minh Hạc lấy ra nhìn thì thấy là Tô Minh Nguyệt gọi đến, anh ta hơi bất ngờ, rồi nhỏ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Cậu hai, là cô Tô gọi đến.. “

Lệ Đình Tuấn lập tức cau mày: “Cúp đi”

Tô Minh Nguyệt luôn rất biết điều, nếu anh không nhận cuộc gọi thì hẳn cô ta sẽ biết là anh đang có việc bận.

“Vâng”

Nhưng Lam Minh Hạc vừa ngắt cuộc gọi đến của Tô Minh Nguyệt, thì Tô Minh Nguyệt lập tức nhắn tin cho anh ta.

Lam Minh Hạc vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cực kỳ hoảng p tức thắng gấp xe lại, tùy tiện dừng ở ven đường.

Lệ Đình Tuấn lập tức cảm thấy vô cùng bực bội, ngước mắt nhìn thẳng Lam Minh Hạc.

“Cậu hail Cậu xem này!” Lam Minh Hạc lập tức đưa điện thoại của mình cho Lệ Đình Tuấn xem tin nhắn vừa nhận được.

Nội dung tin nhắn của Tô Minh Nguyệt chính là: “Hôm nay Kiều.

Phương Hạ và Vô Nhật Huy trở về đánh em hôn mê! Đợi đến lúc em tỉnh lại thì đã không thấy Đình Trung nữa! Tìm khắp nơi cũng không tìm ra Đình Trung nữa! Hai người bọn họ hai nhất định đã hợp tác bắt cóc Đình Trung rồi!”

Lệ Đình Tuấn ngay khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì lập tức ngây ngẩn cả người, nói với những người đang dự họp trực tuyến: “Cuộc họp hôm nay bị huỷ bỏ!”

Anh nói xong thì nhìn về phía Lam Minh Hạc nói: “Gọi điện cho Vô Nhật Huy ngay lập tức!”

Lam Minh Hạc đã gọi cho Vô Nhật Huy trước cả lúc Lệ Đình Tuấn ra lệnh cho anh ta, nhưng mà máy của anh ta đang ở trong tình trạng khóa máy.

“Vô Nhật Huy chắc sẽ không..” Sắc mặt của Lam Minh Hạc trắng bệch, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, lúng ta lúng túng nói.

Lệ Đình Tuấn cầm lấy di động để bên cạnh, lập tức gọi cho Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ sau khi rời khỏi công ty, thì cùng Đường Nguyên Khiết Đan ăn cơm chiều xong xuôi rồi, đang trên đường quay về Đông Thanh, bây giờ đang ngồi trên xe tán gãu với Đường Nguyên Khiết Đan.

“Di động của chị reo kìa” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn màn hình điện thoại của Kiều Phương Hạ đang sáng lên bèn nhắc nhở nói.

Kiều Phương Hạ khi nhìn thấy tên người gọi là Lệ Đình Tuấn, thì tiện tay ngắt cuộc gọi.

Bây giờ cô không muốn nghe điện thoại của Lệ Đình Tuấn.

Dù sao nếu Lệ Đình Tuấn có chuyện cần tìm cô, thì cũng không nhất thiết phải gọi điện cho cô, anh sẽ biết cô chắc chắn quay về Đông Thanh thôi.

hối “Lệ Đình Tuấn?” Đường Nguyên Khiết Đan thấy biểu cảm trên gương mặt của Kiều Phương Hạ hơi bất thường, thì đã đoán được là ai.

Kiều Phương Hạ cười cười, không nói thêm gì.

Không khí trong xe vốn đang vô cùng hoà thuận, nhưng chỉ bởi vì cuộc gọi đến từ Lệ Đình Tuấn mà hai người chẳng nói thêm lời nào nữa.

Đường Nguyên Khiết Đan im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn nối sự tò mò trong lòng, rất cẩn thận hỏi: “Chị và Lệ Đình Tuấn.

“Không có quan hệ gì cả, chị chỉ đang nợ tiền anh ta mà thôi” Kiều Phương Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời bằng giọng lạnh nhạt.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn vào mắt cô nói: “Thật ra em cũng có nghe chuyện của mấy năm trước rồi, hơn nữa chị và Kiều Diệp Ngọc lại cùng họ nữa, chị…”

“Đúng vậy, chị là chị ruột của Kiều Diệp Ngọc. Năm đó là mẹ chị đã cuỗm mất của nhà họ Lệ hơn ba trăm tỷ, thiếu chút đã khiến nhà họ Lệ phải phá sản rồi” Kiều Phương Hạ không chờ cô ấy nói xong, đã nhỏ giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ cảm thấy nếu Đường Nguyên Khiết Đan đã chính mắt chứng kiến chuyện giữa cô và Lệ Đình Tuấn thì cho dù muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.

Đường Nguyên Khiết Đan lập tức xin lỗi cô: “Em xin lỗi chị Phương Hạ, em thật sự không có ý đó!”

185-tinh-yeu.jpg


chứng thực, xem thử An Phương Diệp có ở đó hay không.

Nhưng mỗi một lần kết quả đều là thất vọng, An Phương Diệp giống như là bốc hơi khỏi thế gian.
Chương 186: Không để tâm?

Đừng nói người khác tò mò, bản thân Kiều Phương Hạ cũng vô cùng tò mò.

“Phương Hạ” Đường Nguyên Khiết Đan thở dài.

Cô ấy còn đang định nói gì đó thì đột nhiên có một chiếc xe lao nhanh về phía xe của hai người, rồi đậu ngang trước mũi xe của hai người cản đường lại Đường Nguyên Khiết Đan đến khi kịp nhận ra thì đã không kịp phanh xe lại nữa, vô cùng kinh hoàng, hét to.

“Phanh xe!” Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Phương Hạ đang ngồi bên ghế lái phụ lập tức vươn tay đẩy tay lái, chuyển hướng chiếc xe chạy về phía lan can đường bộ, đến lúc gần tông vào thì xe mới ngừng lại.

Khói bốc ra mù mịt trong khoang xe, túi khí của xe cũng đã bung hết ra rồi “Chiếc xe này điên rồi chắc?!” Đường Nguyên Khiết Đan thở dt dập một lát mới hồi phục lại được tinh thần lại, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy vẫn không ngăn được bản thân run rẩy.

May là Kiều Phương Hạ có bảo thắt đai an toàn, nếu không thì chắc là hai người đã bị thương nặng rồi!

Kiều Phương Hạ xoa xoa trán, cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô lập tức cau mày.

Còn chưa kịp xem Đường Nguyên Khiết Đan có bị thương hay không, thì bên ngoài cửa kính đã vang lên tiếng gõ nhẹ.

Lam Minh Hạc đứng ở bên ngoài cửa sổ xe, nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Cô chủ, cậu hai mời cô xuống xe”

Kiều Phương Hạ thở mạnh bực tức, nhìn về chiếc xe Maybach đang đậu đẳng kia.

Lệ Đình Tuấn đúng là điên rồi €ô ngồi bên cạnh nhìn vào mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, cô ấy cũng nhìn lại cô, Lam Minh Hạc tiếp tục nói: “Yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện của cô Đường thật tốt”

Cô vừa mới mở cửa xe của Lệ Đình Tuấn, còn chưa kịp ngồ thì Lệ Đình Tuấn đã vươn tay kéo mạnh cô vào, trầm giọng hỏi Trung đang ở đâu?”

Kiều Phương Hạ sửng sốt, lập tức cau mày, anh ta không biết Đình Trung đến nhà họ Phó sao?

“Kiều Phương Hạ, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì thì cô định bồi thường thế nào đây? Cô không quan tâm thẳng bé nhưng tôi thì có!” Lệ Đình Tuấn thấy Kiều Phương Hạ không hé răng, thì tiếp tục phẫn nộ quát nạt cô.

Kiều Phương Hạ cảm thấy từ lần đầu tiên Đình Trung tìm gặp cô cho đến tận hôm nay, cô chưa từng đối xử tệ với Đình Trung dù chỉ một lần, thậm chí còn đối xử với thằng bé như con ruột của mình!

Lệ Đình Tuấn nói những lời này như là cô vẫn luôn ngược đãi Đình Trung vậ “Tôi không quan tâm đến thẳng bé lúc nào?” Cô nhìn Lệ Đình Tuấn một hồi, chỉ cảm thấy thật nực cười, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Tô Minh Nguyệt đang chăm sóc Đình Trung, anh không đi chất vấn Tô Minh Nguyệt mà lại đến đây gây phiền phức cho cô?

Đúng lúc này, di động của Lệ Đình Tuấn lại vang lên, Kiều Phương Hạ liếc mắt, thấy màn hình hiển thị tên người gọi là “Ông ngoại”.

Là Phó Viễn Hạo gọi cho Lệ Đình Tuấn.

“Nhận điện thoại đi” Cô chỉ vào di động của Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: “Anh nghe xem rốt cuộc con trai anh đang ở đâu”

Nhà họ Phó.

Kiều Phương Hạ ngồi trên băng ghế dài ngoài sân, nhìn khoảng sân nhỏ trước mặt.

Nhiều năm không tới đây, nơi này vẫn giống như trong ký ức, cứ đến mùa thu thì lá cây ngô đồng sẽ rụng đầy sân, phía sau vườn có một cây bạch quả lâu năm, tán lá lớn đến mức cho thể che được cả trời.

Những ngôi nhà dọc trên đường nên đều có những khoảng sân giống hệt nhau, chỉ có kiểu nhà là khác nhau thôi.

Căn nhà sát bên là của nhà họ Phó Từ, cách đây không xa là nhà họ Phó Lễ.

Căn nhà của nhà họ Phó Từ tối đen, rèm cửa thì kéo kín, giống như không hề có ai ở trong đó vậy.

Một chiếc xe jeep từ từ tiến lại gần, đến chỗ cách cô một khoảng thì dừng lại, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mở cửa xe bước xuống.

Kiều Phương Hạ thấy bà ấy nhìn mình thì đứng dậy từ băng ghế dài, im lặng một lát nhưng vẫn không đủ dũng khí để chào hỏi bà ta. Cho dù gọi thế nào cũng không đúng, bởi vì bà ta là mẹ của Lệ Đình Tuấn.

186-tinh-yeu.jpg


khác, sau khi đóng cửa xe thì đi thẳng về phía cửa nhà.
Chương 187: Ông ta không muốn, ông muốn!

Ở trong thư phòng Lệ Đình Tuấn đang nói chuyện với Phó Viễn Hạo, nghe thấy tiếng Phó Minh Tuyết đi vào, quay đầu lại nhìn.

“Mẹ” Anh nhỏ giọng gọi bà ấy.

“Đình Trung ngủ rồi à?” Phó Minh Tuyết hỏi ngược lại.

“Vâng” Lệ Đình Tuấn gật đầu.

“Mẹ lên nhìn một chút” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh, đáp lại.

Đang định quay người đi lên lầu, nghĩ tới cái gì lại dừng lại, nhỏ giọng nói vớ Lệ Đình Tuấn: “Để cho con bé vào đi, bên ngoài rất lạnh đấy”

Phó Viễn Hạo đang viết bút lông, nghe thấy Phó Minh Tuyết để cho.

Kiều Phương Hạ đi vào, ngòi bút hơi dừng lại, mực nhỏ giọt trên giấy tuyên thành tốt nhất, tạo thành một chấm tròn.

Ông ấy lập tức lắc đầu cười: “Lớn tuổi rồi, viết bảng chữ mẫu cũng viết không được, người già rồi không dùng được nữa…”

‘Vẻ mặt Phó Minh Tuyết có vài phần xấu hổ, không nói gì mà đi lên lầu.

An Phương Diệp phá nát cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết, tính tình Phó Minh Tuyết năm đó dữ dội đến mức thà rằng lựa chọn giết chết đứa nhỏ mình mang thai sáu tháng cũng không muốn tha thứ, đương nhiên càng không thế cho con gái của An Phương Diệp sắc mặt tốt.

Ngược lại hôm nay lại kỳ lạ, vậy mà lại để Kiều Phương Hạ vào cửa.

Lệ Đình Tuấn nói với Vô Nhật Huy đứng ở ngoài cửu: “Đưa cô ấy vào phòng khách”

Phó Viễn Hạo ném bảng chữ mẫu viết hỏng sang một bên, thản nhiên nói: “Trong nhà cũng không có mấy gian phòng, chính mình nghĩ kỹ xem đêm nay ngủ gian nào.”

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.

Những lời Phó Viễn Hạo nói cũng đúng, năm đó bộ đội thống nhất phân chia sân nhỏ, tất cả đều giống nhau, chỉ có bốn gian phòng, Phó Viễn Hạo một gian, Đình Trung một gian, người hầu một gian.

Kiều Phương Hạ lại chiếm một gian thì anh lại không có chỗ ngủ.

“Trước khi ngủ Đình Trung còn nhớ đến con bé, nhất định đêm nay không được để cho con bé đi” Phó Viễn Hạo ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn và nói.

“Vâng” Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng trả lời.

“Cái ông già Lệ Kiến Đình này, không có sự đồng ý của ông, lại muốn tặng cháu ngoại của ông đi ra ngoài, thật là nực cười!” Phó Viễn Hạo viết được hai chữ, nhưng lại bị sai, nên dứt khoát ném bút lông đi, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, thì để Đình Trung chuyển đến nơi này đi, tránh cho thăng bé ở nhà họ Lệ thấy ấm ức”

“Ông ta không cần, nhưng ông cần!”

Khi về già, Phó Viễn Hạo bắt đầu viết viết vẽ vẽ, tu thân dưỡng tính, từ nhỏ ông ấy đã không thích những thứ này, bao nhiêu năm dùng cán bút lông vẫn không trơn tru băng khi ông ấy đeo khẩu súng ở trên thắt lưng.

“Con không biết ông ấy có ý nghĩ này” Lệ Đình Tuấn hơi dừng lại rồi nói.

Anh biết rõ ông cụ nhà họ Lệ không thích Đình Trung, nhưng lại không biết, ông ấy lại có tính toán như vậy. Nếu như biết rõ, chắc chắn anh sẽ không thể Đình Trung ở lại nhà họ Lệ.

“Cho nên, căn bản ông già kia không muốn bàn bạc với chúng ta, nếu không phải Kiều Phương Hạ tự ý mang Đình Trung đến..” Phó Viễn Hạo nói được một nửa thì dừng lại, thở dài.

“Đời này ông đã gặp qua vô số người, ít nhiều gì cũng hiểu biết hơn các con, nếu không phải con bé quan tâm đến Đình Trung thì sẽ không mạo hiểm chọc tức ông mà đưa người tới đây”

Kiều Phương Hạ làm như vậy, chứng minh cô cũng thương yêu Đình Trung.

Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ độc ác, thực ra Phó Viễn Hạo cũng không cho cảm thấy như vậy.

187-tinh-yeu.jpg


Ngoài ra, lúc chiều ông ấy có nghe Vô Nhật Huy nói vài câu, sau khi Kiều Phương Hạ trở về đúng là không làm gì không tốt với Đình Trung, còn quan tâm nhiều hơn cả người phụ nữ kia.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom