• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1791-1795

Chương 1791: Nỗi lo lắng của Long Ngũ

Dựa vào điều này để phán đoán thì sức chiến đấu của hai người kia, mỗi người đều không yếu hơn Thánh thể, huống hồ là hai người hợp sức.

Long Ngũ ở trong đám người, sắc mặt cực kỳ nặng nề.

Là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hắn ta biết rõ Long Đế đáng sợ đến mức nào, lại thêm Đấu Chiến Thánh Hoàng với sức chiến đấu không thua kém gì Long Đế, hai Đại Đế dựa vào sức công phá mạnh nhất từ trước đến nay hợp lực, dù là Hoang Cổ Thánh Thể cũng vẫn bị đánh bại, trận chiến này ngay từ đầu đã cực kỳ không công bằng.

Phụt!

Khi Long Ngũ đang nghiêm nghị theo dõi thì Diệp Thành lại bị thương nặng lần nữa, hắn bị một kiếm của Thái Hư Long Đế chém trúng, lại suýt bị gậy của Đấu Chiến Thánh Hoàng đánh nát Thánh thể, suýt thì bỏ mạng tại chỗ.

Đến giờ phút này, ba người đã chiến đấu không dưới ba trăm hiệp, máu tươi nhuộm đỏ cả tinh không, đa phần đều là máu của Hoang Cổ Thánh Thể.

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, dù sức chiến đấu của hắn ngút trời nhưng đối mặt với hai thiếu niên Đại Đế thì vẫn bị áp chế, lần nào tấn công cũng đều phải trả giá đắt, dù sao cũng là một đấu hai.

Phía Đông, Thái Hư Long Đế cầm kiếm bước đến, chân đi trên Long Hải, sau lưng là Thái Hư Tiên Vực do Đế đạo pháp tắc đan xen tạo thành, đó là dị tượng đạo của hắn ta, nghiền ép khiến tinh không rung chuyển, nứt ra từng tấc.

Phía Tây, Đấu Chiến Thánh Hoàng cầm gậy sắt U Kim trong tay, quanh người là lửa cháy hừng hực, trong cặp hoả nhãn kim tinh còn có đạo thiên địa đang diễn hoá, đó là Đế đạo pháp tắc của hắn ta, cực kỳ vô song.

Diệp Thành cầm Lục Thiên Đại Kích, bị ép đến phát điên, với cách đánh này chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu hắn rung lên, dường như nghe thấy tiếng lòng Diệp Thành đang kêu gào, thức tỉnh linh trí trung thành bảo vệ chủ của nó, khiến nó bất chợt bay thẳng về phía Long Đế.

Mục đích của nó rất đơn giản, đó là giữ chân Long Đế để tranh thủ thời gian cho Diệp Thành chiến đấu với Đấu Chiến Thánh Hoàng.

“Chiến!”

Diệp Thành vung đại kích về phía Đấu Chiến Thánh Hoàng, đã biết kế hoạch của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian.

Luận về chiến đấu một mình, hắn không sợ bất kỳ tu sĩ cùng cấp nào, cho dù đối phương là thiếu niên Đại Đế hay Đế đạo pháp tắc, đây là niềm tin vào khả năng bất khả chiến bại của Thánh thể, hỗn độn đạo tắc, ý chí chiến đấu ngút trời.

Rầm! Bùm!

Chiến tranh lại bắt đầu, khung cảnh còn hào hùng hơn lúc trước.

Hỗn Độn Thần Đỉnh chiến dấu với Thái Hư Long Đế, ngăn chặn hắn ta, nó vừa to vừa nặng, mộc mạc lại tự nhiên, xung quanh có độn giáp thiên tự xếp hàng lượn vòng, có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, vô cùng phi thường.

Nó đã đồng hành cùng Diệp Thành trong suốt chặng đường độ thiên kiếp, không chỉ một lần lột xác niết bàn, lại thêm bản thân nó vốn là Đại La Thần Thiết, có tư cách cạnh tranh với Đế đạo pháp tắc, nhưng cũng chỉ là có tư cách.

Tuy nó phi thường nhưng đối phương là Đế đạo pháp tắc được thiếu niên Đại Đế huyễn hoá ra, thân đỉnh bị kiếm chém chi chít, tiên quang dần tối đi, rốt cuộc nó cũng chẳng thể địch lại được Long Đế.

Ở bên kia, Diệp Thành đang chiến đấu long trời lở đất với Đấu Chiến Thánh Hoàng, cả tinh không đều vì thế mà trở nên hỗn loạn.

Chỉ chiến đấu với một mình Đấu Chiến Thánh Hoàng, áp lực của hắn đã giảm đi đáng kể, đòn tấn công vô song, mỗi lần ra tay đều là đòn đỉnh phong.

Trận chiến giữa hai người có thể được miêu tả là nguyên thuỷ mà thô bạo, Đấu Chiến Thánh Hoàng đánh Diệp Thành một gậy sẽ phải nhận lại một kích của Diệp Thành, Thánh thể của hắn không chỉ bị Đấu Chiến Thánh Hoàng phá tan một lần, mà Thần thể của Thánh Hoàng cũng không chỉ một lần bị hắn đánh nổ, Thánh Hoàng tắm trong máu Thánh, hắn cũng tắm trong máu Đế.

Ngang tài ngang sức!

Long Ngũ cau mày nhìn Diệp Thành và Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Sức chiến đấu không phân cao thấp, có lẽ Diệp Thành thật sự có thể diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng, nhưng chưa chắc Hỗn Độn Thần Đỉnh đã gắng gượng được đến lúc đó.

Nỗi lo lắng của Long Ngũ không phải không có lý do, lúc này Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bị Thái Hư Long Đế tàn phá dữ dội, tiên quang quanh thân đỉnh đã gần như dập tắt, thời gian có thể tranh thủ được thực sự là có hạn.

Một khi Hỗn Độn Thần Đỉnh thất bại, Diệp Thành lại chưa diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng, vậy cục diện trận chiến sẽ trở lại như trước, Diệp Thành vẫn sẽ phải một mình chiến đấu với hai Đại Đế, sẽ lại phải đổ máu trên tinh không.

Liên tục có những tiếng hô bất ngờ vang lên từ mọi hướng, hầu hết ánh mắt mọi người đều dán chặt vào Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ sâu xa, ẩn ý.

Không ít lão bối tu sĩ đưa tay lên vuốt râu, dường như đã nhìn ra chất liệu đúc nên Hỗn Độn Thần Đỉnh, chỉ là một pháp khí nhưng lại ngăn được một cao thủ có thể sánh ngang với chủ nhân, thực sự khiến người người đều kinh ngạc.
Chương 1792: Kẻ điên điên cuồng

Bùm! Bùm!

Trận chiến giữa Diệp Thành và Đấu Chiến Thánh Hoàng cực kỳ khốc liệt, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi.

Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng không khá hơn là bao, thân thể cao ngất cũng bị Diệp Thành đánh cho máu xương tung toé.

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, khí huyết như lửa đốt, thiếu niên Đại Đế quá khó tiêu diệt, thực lực của hắn ta không yếu hơn Đông Hoa Nữ Đế, hắn có sức chiến đấu nghịch thiên như vậy mà cũng bị làm cho phát điên.

“Chiến!”

Một lần nữa, hắn vung đại kích lên, một kích chia đôi ngân hà, vút qua tinh không.

Hắn không có nhiều thời gian, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng không thể kéo dài được quá lâu, đối phương là Thái Hư Long Đế nên nó có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào, mà hắn cần phải tiêu diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Ù!

Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng vung gậy sắt U Kim lên quét ra một dải tinh hà, nghiền nát tinh không.

Chiến kích và gậy sắt va chạm phát ra âm thanh chói tai, lấy điểm chiến kích và gậy sắt va chạm làm trung tâm, một vầng sáng chói lọi lan ra, vút qua tinh không, nghiền ép khiến tinh không xao động.

Thấy vậy, tu sĩ bốn phương biến sắc, lập tức lui về phía sau.

Tuy nhiên tốc độ của vầng sáng đó quá nhanh, bất cứ nơi nào nó đi qua, tinh hà đều sụp đổ, ai tu vi yếu thì lập tức hoá thành tro bụi, còn chưa kịp kêu lên thì nguyên thần đã bị tiêu diệt.

Chỉ với một đòn, Thánh thể của Diệp Thành nứt ra, thân thể của Thánh Hoàng cũng đổ máu, Lục Thiên Đại Kích và gậy sắt U Kim đều bị chấn động bay ra ngoài, có lẽ chúng quá nặng nên một khoảng tinh không đã bị phá nát.

“Chiến!”

Diệp Thành hét lên tiếng nữa, tay không lao đến, kim quyền chói lọi mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại.

Đấu Chiến Thánh Hoàng mất đi gậy sắt U Kim cũng tay không xông đến, thi triển thần thông với sức công phá cực độ bá đạo.

Trận chiến lại bi thảm hơn nữa, một quyền của Diệp Thành đập nát thân thể Thánh Hoàng, một quyền của Thánh Vương đánh Diệp Thành nổ tung nửa người, khả năng hồi phục của hai người đều kinh khủng, cơ thể hồi phục, lại chiến đấu lần nữa.

Bùm! Rầm!

Tinh không lại rung lên, bốn phương kinh hãi, sóng âm của trận chiến này đã vượt qua cấp bậc Chuẩn Thánh.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm giòn giã vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị một kiếm của Thái Hư Long Đế chém văng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bị đánh bại, tuy chưa bị chém vỡ nhưng thân đỉnh đã đầy vết kiếm, bị tàn phá nghiêm trọng, tiên quang xung quanh đã tắt, nó trung thành bảo vệ chủ nhưng cuối cùng vẫn bị Đế đạo pháp tắc của Long Đế làm bị thương nặng.

Nhưng chiến tích của nó vẫn đáng tự hào, chiến đấu gần mười hiệp để ngăn cản thiếu niên Đại Đế.

Hỗn Độn Thần Đỉnh thất bại, Thái Hư Long Đế không còn ai ngăn cản, lại cầm Thái Hư Long Kiếm đi về phía Diệp Thành.

Thấy Long Đế cầm kiếm đi tới, Diệp Thành phát điên, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, sức mạnh tu vi bừng bừng rực lửa, đỡ lấy một đòn của Đấu Chiến Thánh Hoàng sau đó một quyền đấm nổ tung thân thể của Thánh Hoàng.

Khả năng hồi phục của Đấu Chiến Thánh Hoàng bá đạo tột đỉnh, máu thịt đều có ánh sáng vàng rực rỡ, thoáng chốc đã khôi phục lại.

“Chiến!”

Diệp Thành không có thời gian khôi phục Thánh thể bị tàn phá, một lần nữa vung nắm đấm, Long Đế đang đi về phía này rồi, hắn không có thời gian.

“Phụt!”

Đấu Chiến Thánh Hoàng vừa mới khôi phục thân thể đã lại bị một quyền của hắn đánh nát, tinh không nhuộm đỏ máu tươi.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thái Hư Long Đế đã tới, một kiếm chém thiên diệt địa, tinh không mất đi sắc màu.

Diệp Thành như phát điên, hắn mặc kệ Thái Hư Long Đế, Bát Hoang Quyền lại một lần nữa tấn công Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng hắn không có khả năng một mình đấu thắng hai thiếu niên Đại Đế, hắn chỉ có thể liều trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, thấy Thái Hư Long Đế chém mình nhưng hắn vẫn lựa chọn tiêu diệt Đấu Chiến Thánh Hoàng trước.

“Phá!”

Tiếng hét của Diệp Thành chấn động thương khung, từng lỗ chân lông của Hoang Cổ Thánh Thể đều đang thiêu đốt Thánh thể bản nguyên, một quyền Bát Hoang dung hợp trăm nghìn thần thông, hỗn độn đạo tắc, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh luân hồi và ý chí chiến đấu bất khả chiến bại, một quyền mạnh nhất từ khi hắn tu đạo đến nay đập tan bầu trời vĩnh hằng.

Lúc này, tâm cảnh của hắn đã thăng hoa.

Trong mắt hắn, dường như thời gian đang trôi chậm lại, đó là niết bàn của đạo.

“Phụt!”

Đấu Chiến Thánh Hoàng hoá thành huyết vụ, bị một quyền của Diệp Thành đánh tan, lại hoá thành đạo tắc, trở về tinh không.

Có thể thấy vào khoảnh khắc tiêu tán cuối cùng, Đấu Chiến Thánh Hoàng nở một nụ cười xa xăm, hoả nhãn kim tinh không còn vẻ cương liệt, thay vào đó là sự ôn hoà, đó là sự kinh ngạc cảm thán đối với hậu bối.

“Phụt!”

Đấu Chiến Thánh Hoàng bị tiêu diệt, cùng lúc đó, kiếm của Thái Hư Long Đế cũng đã tới, huỷ thiên diệt địa, một kiếm chém Diệp Thành bay xa hơn tám mươi nghìn trượng, suýt thì giết chết hắn ngay tại chỗ.

Diệp Thành đổ máu, vừa mới đứng vững thì kiếm của Thái Hư Long Đế đã lại tới.
Chương 1793: Trải qua tôi luyện

Bản năng sinh tồn thúc đẩy hắn đứng dậy, bay đi trốn chạy.

Thái Hư Long Đế như hình với bóng, một kiếm mang theo thần lực huỷ diệt vô tận, nhắm thẳng tới đầu mày của Diệp Thành.

Tốc độ của Long Đế quá nhanh, Thái Hư Long Kiếm run lên, tiếng rồng gầm vang vọng, Đế đạo pháp tắc bay lượn, mũi kiếm chỉ còn cách đầu mày của Diệp Thành một tấc, vượt qua một tấc đó là Diệp Thành rất có thể sẽ chết.

Diệp Thành lại thiêu đốt bản nguyên, tuy Thái Hư Long Kiếm còn cách đầu mày của hắn một tấc nhưng sức mạnh huỷ diệt quanh mũi kiếm đã khiến đầu mày của hắn rách ra, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống Cửu U.

Hắn không tránh, mà cũng không thể tránh được, một kiếm của Long Đế là kiếm tuyệt diệt, đã nhắm thẳng vào hắn, nếu hắn lơ là thì sẽ bị kiếm của Thái Hư Long Đế đâm xuyên ngay tức khắc.

Một tấc ngắn ngủi, nếu có một chút sai sót là sẽ tan thành mây khói ngay.

Cảnh tượng này khiến tim Long Ngũ vọt lên tận họng, với khả năng đoán định của hắn ta mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tim của tu sĩ bốn phương cũng vậy, Diệp Thành bay ngược, Thái Hư Long Đế bay tới, mũi kiếm chĩa thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, hai người giữ tư thế này, tốc độ ngang nhau, duy trì một sự cân bằng tương đối, chỉ liều một tấc đó, nếu sự cân bằng bị phá vỡ thì chắc chắn máu sẽ nhuộm khắp tinh không.

Cuối cùng máu vẫn bắn tung tóe khắp tinh không.

Sự cân bằng tương đối trong tốc độ cuối cùng cũng bị phá vỡ, kiếm của Thái Hư Long Đế tiến thêm một tấc nhưng không xuyên qua đầu mày của Diệp Thành mà bị hắn dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Thành có cơ hội thở dốc, nguyên thần lập tức xuất khiếu, một chưởng đẩy lui Long Đế.

“Quay lại!”

Lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khác, nguyên thần của Diệp Thành trở lại cơ thể nhưng hắn lại loạng choạng, miệng nôn ra máu.

Long Đế lại cầm kiếm xông tới, long khí tràn ngập, Đế đạo pháp tắc lượn quanh, thật sự giống như một vị Đại Đế hoàn mỹ.

Diệp Thành lau máu nơi khóe miệng, Tiên Luân Thiên Sinh điên cuồng hoạt động, cưỡng ép nối liền Thánh thể bị phá nát, sức chiến đấu yếu ớt đã lại lên đến đỉnh phong, chiến đấu một mình cùng cấp, hắn không sợ bất kỳ ai.

“Chiến!”

Diệp Thành hét lên một tiếng, một bước giẫm nát tinh không, bá đạo cường hãn xông thẳng về phía Long Đế.

Thái Hư Long Đế giơ kiếm lên, một kiếm chém vỡ tinh không.

Diệp Thành điên cuồng lại không né tránh, mặc cho kiếm của Long Đế đâm vào Thánh thể làm cho máu xương tung bay.

Mà một quyền ngưng tụ của hắn cũng đã đập vào Long Đế, một quyền phá nổ một nửa thân thể hắn ta.

Đây là cách đánh đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm, tuy điên cuồng nhưng trực tiếp, Thái Hư Long Đế lảo đảo lùi lại, còn Diệp Thành thì lại mang theo sát khí ngút ngàn lao đến như hồng hoàng dã thú.

Trận chiến tiếp theo cực kỳ hung hãn và đấm máu.

Diệp Thành như một kẻ điên, tắm mình trong máu Thánh và máu Đế, chỉ tấn công không phòng thủ, vung quyền không biết mệt, uy lực quyền sau mạnh hơn quyền trước, đã đỉnh phong lại còn đỉnh phong hơn, niết bàn của đạo đúng là quyền nào cũng thấy máu, hắn đánh Thái Hư Long Đế từ tinh không phía Đông tới tinh không phía Tây.

Lại là trạng thái thăng hoa, đạo đang niết bàn lột xác khiến sức chiến đấu của hắn có vài lần vượt qua Thái Hư Long Đế trong chốc lát, hắn đã tìm lại được cảm giác khi chiến đấu với Thiên Ma Đại Đế.

Rầm! Rầm!

Tinh không nứt lìa, Diệp Thành cứ xuất quyền là nó lại rung chuyển kịch liệt.

Tu sĩ tứ phương kinh hãi, đã thấy kẻ bá đạo nhưng chưa thấy kẻ nào bá đạo như Diệp Thành.

Long Ngũ thất thần, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Long Đế vô địch Chư Thiên bị áp chế thế này.

Nhìn một hồi, Long Ngũ nở nụ cười, là nụ cười sửng sốt, Diệp Thành có thể đánh bại Đấu Chiến Thánh Hoàng thì cũng có thể đánh bại được Thái Hư Long Đế, thiếu niên Thánh thể đấu với thiếu niên Đại Đế, người chiến thắng chắc chắn là Diệp Thành.

Không biết đến lúc nào tinh không mới ngừng rung chuyển.

Thái Hư Long Đế bị một quyền của Diệp Thành đánh tan, hoá thành đạo tắc, trở về với tinh không rộng lớn.

Giống như Đấu Chiến Thánh Hoàng, trước lúc tiêu tán, Thái Hư Long Đế cũng nở nụ cười an tâm với Diệp Thành, không ngờ đời sau còn có hậu bối đáng kinh ngạc như thế, khiến hắn ta phải cảm thấy xấu hổ.

Khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng, hắn chiến đấu với Đông Hoa Nữ Đế không phân cao thấp, không ai làm gì được ai.

Nhưng không có nghĩa là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng không bằng Đông Hoa Nữ Đế, vì đạo của Diệp Thành niết bàn lột xác trong trận chiến này, nếu không cũng khó sống sót dưới sự bao vây tấn công của hai Đế.

Thái Hư Long Đế tan biến, tinh không bị tàn phá rơi vào im lặng chết chóc.

Mọi người đều nhìn chằm chằm một hướng.

Ở đó có một bóng người đẫm máu rất chói mắt.

Đó là Diệp Thành, toàn thân đầm đìa máu tươi, loạng choạng lắc lư, có thể ngã khỏi tinh không bất cứ lúc nào.

Trong trận chiến này, hắn bị thương nặng và suýt chết mấy lần.

Nhưng chiến tích của hắn vẫn khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, một đấu hai, lại còn tiêu diệt được cả hai thiếu niên Đại Đế.

Đây là một trận thiên kiếp vô cùng hung hiểm, bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến hắn bỏ mạng.

Nhưng đây cũng là một cơ hội nghịch thiên.

Chiến đấu với Đại Đế, hắn đã chạm tới cảm ngộ đạo tắc mà người thường không ai có thể chạm tới, pháp tắc của Đại Đế tựa như hòn đá mài, biến sắt gỉ là hắn thành một thần kiếm vô song.
Chương 1794: Nhanh chân trốn kịp

Thiên kiếp qua đi, mọi thứ xung quanh đều im bặt, người đông như nêm mà không ai lên tiếng, tất cả chỉ im lặng nhìn hắn.

Mọi người vẫn đang nhớ lại khung cảnh khốc liệt lúc trước, đến giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

Diệp Thành đứng vững lại, nhưng trạng thái đã cực kỳ kém, Đế đạo pháp tắc của Long Đế và Thánh Hoàng còn sót lại trong cơ thể hắn vẫn đang hoành hành, ăn mòn tinh khí bản nguyên, huỷ diệt đạo căn của hắn.

Thấy vậy, Long Ngũ ở trong góc đám đông lập tức cất bước, định đưa Diệp Thành về gia tộc để trị thương.

Nhưng chân hắn ta còn chưa chạm đất đã thấy một mũi tên đen kịt bắn thẳng về phía Diệp Thành, không biết kẻ nào bắn nhưng uy lực của mũi tên này cực mạnh, có chứa thần lực huỷ diệt, muốn tiêu diệt Diệp Thành.

“Khốn kiếp!”

Long Ngũ giận tím mặt, muốn ra cứu nhưng không kịp, tốc độ của thần tiễn ấy quá nhanh.

Tu sĩ tứ phương cũng xôn xao, dù có lão bối tu sĩ luyến tiếc người tài muốn cứu Diệp Thành nhưng cũng không kịp.

Dưới sự chú ý của mọi người, thần tiễn đen kịt xuyên qua tinh không, nó quá lạnh lẽo, quá nặng nề, phá tan tinh không, người ra tay chắc chắn là một kẻ phi thường nên uy lực của tiễn mới có thể long trời lở đất như thế.

Đến khi mây khói tan đi, tinh không bị tàn phá lộ ra thì bóng dáng đẫm máu của Diệp Thành đã không còn thấy đâu nữa.

Nhìn thấy cảnh này, các tu sĩ đều tấm tắc cảm thán.

Chỉ vì Diệp Thành quá mạnh, quá xuất sắc, tiềm lực của hắn quá lớn, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn hắn sẽ là kẻ mạnh một phương, sự tồn tại của hắn khiến cho rất nhiều thế lực cảm thấy bị uy hiếp.

Vì thế mới có cảnh này, nhân lúc Diệp Thành bị thương nặng mà giết chết hắn.

“Haiz!”

Sau khi cảm thán, tinh không tứ phương lại vang lên tiếng thở dài, bọn họ đều theo bản năng cho rằng Diệp Thành đã bị bắn chết.

Trong lòng họ có tiếc nuối, Hoang Cổ Thánh Thể huyết mạch nghịch thiên trăm nghìn năm hiếm thấy, hậu bối xuất sắc như thế, vừa mới sống sót qua thiên kiếp đã bị kẻ mạnh bí ẩn tuyệt sát, sao có thể không khiến mọi người cảm khái cho được.

Chỉ là họ nào biết ngay trước khi thần tiễn ấy tới nơi, Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian, với trạng thái yếu ớt này, hắn không thể đỡ được mũi tên tuyệt sát đó.

Còn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn vì thiên kiếp nên cũng đã phá tự phong ấn, nhưng vẫn bị lời nguyền của Si Mị khống chế.

“Chờ đó cho ta!”

Diệp Thành lạnh lùng nói, khoanh chân ngồi xuống, hắn biết kẻ nào đánh lén mình, kẻ bí ẩn ấy nấp trong không gian hư vô, tưởng rằng mình làm mọi chuyện trót lọt hoàn hảo nhưng không thể qua được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn.

Đã biết là kẻ nào, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, đây là nợ máu, phải trả bằng máu.

Hắn khép hờ hai mắt, bản nguyên và đạo tắc cùng rung lên, như một bàn tay to vô hình lấy đi Đế đạo pháp tắc còn sót lại trong cơ thể hắn rồi tiêu diệt chúng, Tiên Luân Thiên Sinh và Man Hoang Luyện Thể hoạt động, khiến cho Thánh thể đang tàn tạ hồi phục trở lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau đó từng túi đựng đồ nổ tung, đan dược bay ra, hoá thành đan dược tinh nguyên trút vào cơ thể hắn, Thánh thể của hắn như cái động không đáy, liên tục hấp thụ, bổ sung những hao hụt sau thiên kiếp.

Mọi thứ đang diễn ra có trật tự, hố đen yên tĩnh tối tăm khiến hắn càng thêm nổi bật.

Ở thế giới bên ngoài, các tu sĩ từ bốn phương đã bắt đầu lui đi, vẻ mặt không giống nhau lắm, có thổn thức, có cảm khái, có cảm thán, có cười khẩy, vùng tinh không này không lâu sau đó đã vắng vẻ trở lại như ngày thường.

Mọi người tản đi hết, Long Ngũ vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn vùng tinh không nơi Diệp Thành biến mất.

Hắn ta hiểu rõ Diệp Thành hơn ai hết, hắn ta biết Diệp Thành vẫn còn sống, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian, kẻ có thể giết được Đại Đế hoàn hảo sao có thể dễ dàng bị giết như vậy được.

Rất lâu sau cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, Long Ngũ không khỏi nhíu mày, hắn ta biết Diệp Thành bị thương thế nào, trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra khỏi hố đen, hắn cần tĩnh tâm chữa trị.

Không biết đến lúc nào hắn ta mới hít một hơi thật sâu, nhìn vùng tinh không đó lần cuối rồi quay người rời đi.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành khoanh chân xếp bằng như vị tăng già ngồi thiền, Thánh thể đã khôi phục, sợi Đế đạo pháp tắc cuối cùng còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị tiêu diệt, khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ, khí huyết dồi dào như biển cả.

Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng bên cạnh rung lên ù ù, có khí hỗn độn tản ra, cũng có hỗn độn đạo đan xen.

Diệp Thành lột xác trong thiên kiếp, nó cũng đã niết bàn trở nên phi thường hơn, vết kiếm do Thái Hư Long Đế chém trên thân đỉnh đang từ từ liền lại, pháp khí có thể tự mình hồi phục thật sự là phi thường.

Thời gian chầm chậm trôi đi, chín canh giờ lặng lẽ trôi qua trong nháy mắt.

Mãi đến canh giờ thứ mười, Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục, từ từ mở mắt.

Ánh mắt của hắn càng thêm thâm thúy, tựa như giếng cổ không có sóng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy sâu trong đáy mắt có dị tượng đan xen, có đại đạo đang diễn hoá, đó là sự huyền diệu sau khi lột xác niết bàn.
Chương 1795: Sợ phát khóc

Diệp Thành khẽ mỉm cười, xoay người đứng dậy, vươn vai duỗi người thoải mái, sức mạnh dồi dào trong cơ thể cho hắn cảm giác tự tin, đó chính là ganh đua cao thấp với cấp bậc Thánh Vương.

Sau một hồi vươn vai, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh mà sửng sốt, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tiến cấp.

Một trăm năm, hấp thu không biết bao nhiêu pháp khí bất phàm, thần đỉnh bản mệnh của hắn cuối cùng cũng được xếp vào hàng ngũ Thánh binh, lại thêm sát khí sau khi chiến đấu với Đại Đế, uy lực của nó lại càng bá đạo phi thường.

“Tốt lắm!”

Diệp Thành lại mỉm cười, nhìn vào trong đỉnh, bên trong là một khoảng hỗn độn, trong hỗn độn tự hình thành một thế giới khác rất thần bí, nó có linh trí, cực kỳ phi thường, cũng đang tự diễn hoá đạo tắc.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn định thần lại nhưng không thấy cương thi cổ mộ bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc trước đâu.

Hắn cũng không ngạc nhiên vì điều này, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị thiệt hại nặng nề trong trận chiến với Thái Hư Long Đế, ảnh hưởng đến cương thi cổ mộ trong thần đỉnh, hẳn là đã biến thành tro bay trong trận chiến khốc liệt ấy rồi.

“Trở về với cát bụi!”

Diệp Thành thở dài một tiếng, phất tay rắc tro tàn của cương thi cổ mộ vào hố đen, đây cũng coi như là chốn trở về của ông ta.

Làm xong hết mọi chuyện hắn mới lấy một chiếc lư đồng ra, thả Thượng Quan Ngọc Nhi đang bị phong ấn bên trong ra.

Thượng Quan Ngọc Nhi ra khỏi lư đồng nhưng lại vô thức lùi về một bước, sợ hãi nhìn Diệp Thành.

Ở trong lư đồng, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thành liên tiếp giết hai Thánh Nhân, tận mắt nhìn thấy thanh niên trước mặt này độ thiên kiếp như thế nào, hơn nữa còn tận mắt trông thấy hắn tiêu diệt hai sự tồn tại đáng sợ.

Từ đầu đến cuối, cô là người duy nhất biết rõ mọi chuyện.

Cô chấn động, chấn động trước sự cường đại của Diệp Thành.

Cô khiếp sợ, khiếp sợ vì không ngờ trên đời này lại có người cường đại đến thế.

Có lẽ sự chấn động và khiếp sợ tràn ngập trong suy nghĩ khiến cô quên mất xung quanh mình bốn bề là bóng tối vô tận.

Phải mất hai ba giây cô mới có phản ứng, hai tay run rẩy cầm sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, nhìn hố đen xung quanh rồi lại nhìn hắn: “Đây… Đây là nơi nào?”

“Hố đen không gian”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, thản nhiên trả lời.

“Hố… Hố đen không gian”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lại càng thêm tái nhợt, cô đã từng nghe tới hung danh hố đen, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên như trong lời đồn, ở trong này đúng là rất âm u, đáng sợ.

“Đừng sợ, có ta đây rồi”, Diệp Thành cười toe toét, hai mắt lại bắt đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ trên xuống dưới.

“Ngươi… Ngươi làm gì đấy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vô thức lui về phía sau một bước, bàn tay cầm kiếm run lên một chút, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chủ yếu là vì nụ cười của Diệp Thành rất không bình thường.

“Ta không làm gì cả”, Diệp Thành lắc đầu, còn không quên vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai: “Hố đen là một nơi rất tuyệt, không có ai làm phiền, đại gia ta có thể chơi đùa thoả thích, muốn làm gì thì làm”.

“Ngươi…”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn lùi lại, những giọt nước mắt tủi nhục chảy dài trên gò má xinh đẹp của cô.

“Chơi lớn rồi”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi khóc, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, hắn vội vàng tiến lên, vốn chỉ định trêu cô thôi, ai ngờ cô đã tu đạo hai trăm năm rồi mà vẫn sợ phát khóc.

“Ngươi đừng lại đây”, Thượng Quan Ngọc Nhi hét lên, đứng lại, đặt kiếm lên cổ.

“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vẫn đi đến, thoáng chốc đã tới nơi, giơ tay lấy đi sát kiếm của Thượng Quan Ngọc Nhi, mãi mới tìm được, nếu cô tự sát trước mặt hắn thì đúng là nực cười.

Để ngăn Thượng Quan Ngọc Nhi lại làm chuyện ngốc nghếch, hắn rất tự giác thêm phong ấn trên người cô.

Lần này, trên má Thượng Quan Ngọc Nhi càng nhiều nước mắt hơn, cô thầm nói cuộc đời thật ngang trái, không bị luyện thành đan dược mà lại bị một tay ăn chơi cướp đi sự trong trắng, hơn nữa đến cơ hội tự nổ cô cũng chẳng có.

Diệp Thành cười khan, lau nước mắt cho cô, tế ra tiên quang đánh thức ký ức.

Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang tuyệt vọng chợt thấy tiên quang bay vào đầu mày, muốn lên tiếng nhưng thần hải đột nhiên rung lên, cơn đau dữ dội khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi ngay lập tức.

“Ưm!”

Tiếng kêu rên vang lên cực kỳ rõ ràng trong hố đen không gian tĩnh mịch, cô đau đớn mất đi ý thức.

Diệp Thành giải trừ phong cấm cho cô, tuy không đành lòng nhưng cũng không giúp, đây là giai đoạn người chuyển kiếp phải trải qua để mở ra ký ức, cũng may thời gian này không dài lắm, không phải chịu đau đớn quá lâu.

Cơ thể mỏng manh của Thượng Quan Ngọc Nhi run lên kịch liệt, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, đau đến đến mức ký ức cũng trở nên hỗn loạn.

Sau khi tiên quang không ngừng tiến vào, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần được mở ra: Năm đó cô và hắn gặp nhau trong lư luyện đan, bị nhìn thấy hết cơ thể; Năm đó hắn bị ghim chết trên Vọng Thiên Nhai, cô đau đớn thấu tận tim gan; Năm đó cô chết trong lòng hắn, đến chết vẫn gọi tên hắn…

Cô đã nhớ lại, nhớ lại quá khứ, nhớ mình tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, cũng nhớ người mình yêu tên là Diệp Thành.

Đột nhiên cô ngước mắt, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, hắn vẫn như trong trí nhớ của cô, cô đơn mà tang thương.

“Chào mừng trở lại!”

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.

“Diệp Thành!”

Cô khóc, nhào vào vòng tay của hắn, dùng hết sức mình ôm hắn thật chặt, gò má xinh đẹp áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.

Chỉ có như vậy cô mới có thể chắc chắn người trước mắt là Diệp Thành thật, không phải trong mộng hư ảo.

Nước mắt thấm ướt áo hắn, cũng thấm đẫm tình yêu của cô.

Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm uổng phí, thật sự giống như một giấc mơ.

Trước khi tỉnh lại, cô toàn thân đẫm máu ngã vào vòng tay của hắn dưới chân tường thành Nam Sở, mơ màng nhìn khuôn mặt ấy, nói lời yêu thương cuối cùng trên đời, kể câu chuyện cuối cùng trên cõi phàm trần.

Sau khi tỉnh mộng đã qua lục đạo luân hồi, cô vẫn nằm trong vòng tay hắn, ở trong hố đen không gian tĩnh mịch cô đơn, dùng nước mắt thê lương kể về chuyện quá khứ, khắc họa những thăng trầm tang thương.

Hố đen sâu thẳm tĩnh lặng, bóng tối vô biên khắc ghi bóng hình họ, khoảnh khắc này là vĩnh hằng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom