• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (45 Viewers)

  • Chương 965: Lão bất tử

Vân Lam điên cuồng kêu gào, ánh sáng vàng rực toàn thân, ý đồ định dùng cái này để đe dọa Diệp Thành nhưng người sau lại không mảy may động đậy chút nào.

“Vậy sao? Thế nhưng cảnh đó sẽ không bao giờ được nhìn thấy!”

Diệp Thành thản nhiên nói, lại giẫm chân xuống. Đây là tấm thần phù thế mạng cuối cùng của Vân Lam, sau khi hắn chết thì không còn cách nào sống lại được nữa.

Nhưng lúc này, trong không trung, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên: “Đạo hữu, xin dừng tay!”

m thanh đó giống như truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ, tràn đầy tang thương và khổ sở của năm tháng vô tận, giống như âm thanh của thần linh. Rất nhẹ, nhưng lại vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở Địa Cầu.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại, kể cả các vị Nguyên Anh ngoại vực cũng đều kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy, đại giáo ngoại vực còn phái người tới sao? Nhưng Thần Tử bọn họ đều chiến đấu chết cả rồi, còn có ai có thể đến được nữa chứ? Nói chung cũng không thể nào là đích thân Chân Tiên đến được!”

Chỉ có Trùng Lâu, đột nhiên con ngươi khẽ co lại.

Nam Tuyệt đã từng bay ra mặt trăng, ánh mắt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Bọn họ đến rồi!”

Bạch Tiểu Huyên quay đầu, nhìn ra xa Địa Cầu. Cô ta biết, từ khi chào đời đến giờ, đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy Diệp Thành và quê nhà. Nghĩ đến những lời mà Nam Tuyệt đã nói, trong lòng cô ta chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi.

Cái gọi là bảy đại Thần Tử đó chỉ là một số ít người dẫn đầu mà thôi, thực lực của chân tiên đạo thống chân chính lúc này mới xuất hiện. Trước mặt sức mạnh to lớn như vậy thì sức lực của một người thực sự quá nhỏ bé, quá thấp kém, thấp kém đến mức ngay cả tư cách chống đối cũng chẳng có…

Mà rất nhiều Tán Tu Tinh Hải đang chạy thoát khỏi Địa Cầu đều không khỏi lắc đầu thở dài: “Hà tất phải vậy, liều mạng tranh đấu, kết quả cũng chỉ là hoá thành đất vàng mà thôi”.

Bọn họ vừa than thở, sắc mặt lại càng chua xót.

Những tán tu này cũng phải tìm đường tồn tại dưới sự uy nghiêm của đại giáo trong biển sao. Mặc dù bọn họ không có quan hệ gì với Địa Cầu, cũng không xem trọng ngôi sao bị bỏ rơi này, nhưng lúc này lại không khỏi cảm thấy đau thương.



Trong khi Trùng Lâu kinh sợ, khi Ma La kinh ngạc, khi rất nhiều vị Nguyên Anh ngoại vực không hiểu gì, khi rất nhiều người Địa Cầu đều ngờ vực trong lòng, khi vẻ mặt Vân Lam vui mừng khôn xiết.

Thì Diệp Thành quay đầu lại thì thấy từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, một ông lão chầm chậm bước đến.

Ông lão từ trong bóng tối đi tới, mặc đồ vải trên người, quần áo trên người chắp vá từng mảng như kẻ ăn xin. Vẻ mặt ông lão cũng vô cùng tiều tuỵ, làn da trên người như lớp vỏ cây, còn thô ráp hơn cả chim cú, khí huyết thì đã suy sụp đến cực điểm, ngay cả một chút hơi thở cũng không cảm nhận được, giống như một người hấp hối gần đất xa trời.

Nhưng ông lão gầy còm này, mỗi một bước đi đều kéo dài hơn ngàn dặm, vũ trụ cô quạnh lạnh lẽo dưới chân ông ta lại giống như mặt đất bằng phẳng. Phía sau ông ta, ba vị Thần Tử đi theo tỏa ra hào quang vàng rực, mỗi một vị Thần Tử đều có tu vi không hề kém hơn Vân Lam, thậm chí còn vượt trội hơn, nhưng ba vị Thần Tử lúc này lại khom lưng khuỵu gối, vô cùng kính cẩn đi theo sau lưng ông lão.

“Khụ khụ, xin đạo hữu hãy dừng tay, nể mặt lão già này tha cho Lam Nhi đi, nó cũng chỉ là đứa trẻ, nhất thời bướng bỉnh tuỳ hứng, nếu như có gì mạo phạm thì lão già này đền tội với đạo hữu!”

Ông lão ho nhẹ, nói chậm rãi.

“Thái huyền tổ, xin cứu lấy Lam Nhi!”

Vân Lam điên cuồng kêu gọi.

“Tên nghiệp chướng này, mới tu luyện được ba nghìn năm mà đã tự cho mình vô địch, hôm nay gặp được người tài giỏi, đã biết lợi hại rồi chứ!”

Ông lão lớn tiếng quát mắng, giống như đang dạy dỗ con cháu.

Vân Lam cúi đầu khúm núm ngoan ngoãn, vị đại Thần Tử này của Kim Ô Môn kiêu ngạo ngông nghênh làm gì còn chút ngạo mạn nào, mà ngoan ngoãn nghe lời giống như một học sinh hay con cháu vậy.

Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều run sợ trong lòng.

Trên Địa Cầu thì thái tổ, viễn tổ, thuỷ tổ đều được xem là trưởng bối chín đời. Thái tổ đã là xa nhất, muốn đi ngược lại chín đời, thì là ông của ông của ông…

Mà thái huyền tổ là gì vậy?

Ông lão gầy còm đã mở lời giải thích:

“Để đạo hữu biết rõ, tên nghiệp chướng không nên hồn này là thái huyền tôn đời thứ bảy mươi ba của lão già này. Lão đây ngây dại biết bao nhiêu năm, trong đám hậu bối, tên nhóc này cũng miễn cưỡng xem như có chút triển vọng, nếu như nó mà chết thì huyết mạch của lão thật sự không có người kế tục nữa rồi. Vì vậy lão mặt dày cầu xin đạo hữu giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần. Nếu đạo hữu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, lão đều có thể đồng ý!”

Ông lão mặc quần áo vải bình dân, vẻ mặt thành khẩn, giọng điệu chân thành.

“Vù!”

Nhưng rất nhiều người lại cảm thấy lạnh người.

Vân Lam đã ba nghìn tuổi rồi nhưng ông lão này là thái huyền tôn bảy mươi ba đời, cho dù người trong vũ trụ có cưới muộn sinh muộn, cứ tính một đời tầm một trăm năm, vậy thì cũng là bảy vạn sáu ngàn năm rồi. Mà tuổi tác ông lão này là bao nhiêu được chứ?

Rất nhiều tu sĩ khi biết được đều sợ hãi lạnh cả da đầu.

Trước đây, U Mộc lão tổ của Dược Vương Tông sống hơn hai vạn năm đã được gọi là lão bất tử rồi, tôn giả Bằng dựa vào thiên phú của chủng tộc sống ba vạn năm lại đạt đến đỉnh cao Nguyên Anh.

Ông lão này không biết đã sống bao nhiêu năm, ít nhất cũng trên bảy tám vạn năm thì kinh khủng đến cỡ nào? Bán chân tiên, hay là, chân tiên chân chính?

Tất cả mọi người trong lòng đều nặng nề. Nhất thời cả Địa Cầu đều rơi vào khoảng trầm mặc vô tận.



Trong vũ trụ, khi ông lão vừa nói xong, cả đất trời đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Vân Lam bị giẫm dưới chân Diệp Thành và ông lão hơi khom người, giọng điệu lại chân thành.

Không ai dám nói lời nào, ông lão bình dân này nửa người gần như muốn ngã xuống đất, đi từng bước cả người đều run rẩy, nói một câu cũng gần như không thở nổi, nhưng quả thật sâu thâm khó lường, chỉ với tuổi tác đã khiến người ta vô cùng kinh sợ.

Ông lão thấy Diệp Thành không nói liền khẽ cười:

“Đạo hữu Diệp sức lực như vậy quả thật vượt ngoài tưởng tượng của lão. Nhớ năm đó khi tôi bằng tuổi Diệp đạo hữu đây lại không có ai mạnh tuyệt đối như đạo hữu đây, mà lại có khí lực sánh ngang với Chân Tiên cùng với pháp lực vô cùng mạnh mẽ. Trước đây khi nhìn đạo hữu cùng với mấy tên nhóc đánh nhau, mấy ông bạn già cùng đánh cược với tôi, nói đạo hữu sẽ thua. Nhưng không, bây giờ toàn bộ đều thua vào tay tôi, có người còn thua cả mạch khoáng một ngôi sao, vì vậy đạo hữu cứ việc mở lời!”

“Hừ!”

Từ sâu trong vũ trụ, dường như có một vài tiếng hừ nhẹ khe khẽ.

Ông lão giống như không phát hiện ra mà tiếp tục cười nói:

“Lão đã sống nhiều năm như vậy, có thể nói cũng chẳng làm được chuyện gì. Anh cả tôi có thiên chất vẫn luôn tung hoành thiên hạ, đi theo gót bố tôi chứng minh đại đạo; anh hai yêu thích kiếm thuật, được gọi là Kiếm Vũ Tinh Hà, cũng giành được danh xưng Kiếm Tiên. Ngay cả anh năm khôn khéo nhanh nhẹn cũng trở thành thiếu chủ của Kim Ô Môn, cũng chỉ có lão đây, miễn cưỡng sống được vài năm, tích góp được chút bảo vật, trong biển sao, cũng có chút danh tiếng thu thập bảo vật. Đạo hữu Diệp không cần phải khách sáo, muốn gì đều có thể nói với lão đây, đều có thể thương lượng”.

Ông ta nói xong, đưa tay bắt lấy trong không trung.

“Vù vù!”

Một thanh tiên kiếm sắc vàng sáng rực từ sâu trong vũ trụ xuất hiện, rơi vào tay ông ta, đó chính là bán tiên bảo, Long Diệu.

Bán tiên bảo này trong tay Vân Lam thì kiêu ngạo ngang bướng, với thực lực của Vân Lam chẳng qua cũng chỉ có thể chém ra hai ba lần. Nhưng ở trong tay ông lão bình dân lại tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, có vẻ rất phục tùng, giống như thanh kiếm này vốn dĩ là thuộc về ông ta vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1846-1850
Tiên Quốc Đại Đế
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom