• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (2 Viewers)

  • Chương 1001: Thần Sáng Thế!

Dưới sự thảng thốt của các Chân Tiên tại các thiên hà xa xôi, trận chiến với quân đội của Lăng Tiêu Chân Tiên đã kết thúc. Diệp Thành bị thương nặng nên phải quay về phái Sương Diệp tĩnh dưỡng và khôi phục. Quãng thời gian này là năm mươi năm, trong thời gian đó, dân chúng Địa Cầu đã phải chống chọi với không biết bao nhiêu những cuộc xâm lược mà chẳng ai biết lý do vì sao, họ chỉ biết qua mỗi trận chiến, sự đoàn kết của họ càng thêm củng cố.

Loài người chưa bao giờ đoàn kết giống như bây giờ. Hàng nghìn hàng vạn môn phái tu luyện trong vũ trụ đều hợp tác với nhau, chuẩn bị kết thúc hết thảy phân tranh, chung tay cùng chống lại Dị tộc. Mà điểm tựa chèo chống tất cả những thứ này chính là phái Sương Diệp có địa vị đứng đầu, và người sau lưng phái Sương Diệp – vị lâu chủ chưa bao giờ xuất hiện kia.

Khoảng thời gian năm mươi năm cũng chỉ thoáng qua như một cái búng tay của Diệp Thành, nhưng đối với Nhân tộc, thì đó chính là sự xuất hiện của cả một thời đại mới.

Còn Diệp Thành thì khác, trong lòng anh luôn ôm nỗi trăn trở, tại sao Địa Cầu luôn bị các thế lực khác xâm lăng, ai là kẻ gây ra tình trạng này? Anh muốn tìm được sự thật đó, dù thực lực đã tăng lên nhưng nếu không tìm được lời giải thì nó sẽ mãi mãi thành tâm ma, thành nguy cơ đe dọa người thân của anh.

Có người từng cảm thán:

“Cho dù người ấy mất tăm tích suốt bao năm nay, nhưng lần này, toàn bộ vũ trụ vẫn luôn cúi đầu trước con người hàng ngàn hàng vạn năm không xuất hiện ấy. Bất kể là đối thủ hay kẻ địch cũng không dám manh động chút nào”.

Hải tộc trốn xa, hung thú câm lặng, thiên hà Overlord bị tiêu diệt…

Diệp Thành xưng tôn khắp Tinh Hà. Ở trước mặt anh, ngay cả các thánh địa, tiên tông trước kia cũng cam nguyện cúi đầu nghe lệnh.

Trên mạng xã hội có rất nhiều người tôn xưng anh là Diệp tinh chủ, cái tên này mang ý nghĩa: Diệp Thành chính là chủ nhân của cả Tinh Hà. Nhưng lại càng nhiều người bằng lòng gọi anh là Tiên đế Sương Diệp hơn.

Song không một ai biết, niềm hi vọng của toàn thể nhân loại lúc này đang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn…

Đứng trước mặt Diệp Thành hiện giờ là bốn cường giả, thế nhưng ánh mắt của ba người Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương đã trở nên đờ đẫn, tuy uy áp toàn thân vẫn còn đó, nhưng suy cho cùng lại thiếu mất mấy phần linh tính.

Còn Tiêu Nghĩa Tuyệt – một kẻ đã biến mất nhiều năm, khi ấy mới chỉ là Chân Tiên lại vẫn giữ vững được nét mặt uy nghiêm bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Thành, hiện giờ trông lão chẳng khác nào vị thần cao quý chân chính, trên người lão vẫn là bộ y phục trắng tinh giống năm nào.

Qua năm mươi năm, khi Diệp Thành quyết định ra đi tìm câu trả lời, anh chưa bao giờ ngờ được mình sẽ gặp lại người quen kiếp trước và kiếp này trong tình hình thế này.

Diệp Thành nhìn bốn kẻ trước mặt, nhưng anh vẫn chỉ tỏ ra hờ hững, dường như đã đoán được trước chuyện này, khẽ cười hỏi: “Đến rồi à?”

“Hừ, nếu ta tới đây rồi thì tất nhiên đã nắm chắc phần thắng!”, Tiêu Nghĩa Tuyệt hừ lạnh, song vẻ mặt lão lại không được tốt lắm: “Ngược lại, kẻ tự cho là biết được hết thảy chân tướng như ngươi, có thật sự biết ta là ai không?”

“Thần Sáng Thế. Vị thần cuối cùng trong cuộc chiến của thần Thượng Cổ, người sáng lập toàn bộ vũ trụ này, ý thức của ông đang hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng để tái tạo lại thân thể của Thần”.

Vẻ mặt Diệp Thành vẫn hờ hững là thế, anh chậm rãi kể về những điều cổ xưa nhất:

“Cuộc chiến của thần Thượng Cổ mới chính là cuộc chiến giữa các vị thần thực thụ, chứ không phải mấy tên ‘giả thần thánh’ của Dị tộc kia, thậm chí Chân Thần cảnh giới Độ Kiếp cũng chỉ là đám lâu la sai vặt mà thôi”.

“Chí ít thì trên chiến trường năm đó, lực lượng chiến đấu chủ chốt đều sở hữu cảnh giới Đại Thừa thực thụ, những người ấy đã không thể được hình dung bằng cái từ Chân Thần quá đỗi bình thường kia được nữa, mà phải được tôn xưng bằng danh tự Thần Minh, ví dụ như Chiến Thần, Hỏa Thần, Thần Quang Minh…”

“Ông là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa cuối cùng còn sống trong trận chiến của thần Thượng Cổ năm xưa, khai mở ra vũ trụ này, sáng lập ra trăm ngàn loại sinh linh, song thực tế lại là vì hấp thụ đủ sức mạnh tín ngưỡng để khôi phục sức mạnh của chính mình”.

Thấy Diệp Thành chỉ tóm gọn bằng vài ba câu đơn giản đã kể lại hết thảy căn nguyên sáng lập vũ trụ, vẻ mặt của thần Sáng Thế càng trở nên lạnh băng, lão lạnh nhạt cất tiếng: “Nói tiếp đi, để ta xem ngươi còn biết được điều gì!”

Diệp Thành vẫn chỉ nhún vai rồi nói: “Nếu ông đã thích nghe như thế thì tôi cũng chẳng ngại nói thêm đôi câu. Dù sao tôi cũng là tu sĩ gần bước tới cảnh giới Đại Thừa, tôi biết rõ những kẻ bị thương nặng giống như ông muốn khôi phục thương tích mà chỉ cậy nhờ mỗi sức mạnh tín ngưỡng, cũng chẳng khác nào một cái động không đáy. Nếu chỉ dựa vào thứ gọi là sức mạnh tín ngưỡng ấy thôi, chỉ e ông còn chưa kịp chữa lành vết thương thì đã phải bỏ mạng trước rồi”.

“Bởi vậy ông đã nghĩ ra được một phương pháp còn trực tiếp hơn, đó chính là cắn nuốt sức mạnh của những tu sĩ khác để chữa lành vết thương, thế nhưng muốn cách này có tác dụng, thì những tu sĩ được lựa chọn ít nhất cũng phải ở cảnh giới Phi Thăng đỉnh cao trở lên, sở hữu sức mạnh của tiểu Tiên Đế”.

Nghe xong những lời này, sắc mặt thần Sáng Thế rốt cuộc cũng khẽ dao động, lão trầm giọng nói: “Sao ngươi lại biết được điều này?”

Diệp Thành phất tay áo, bộc lộ phong thái như đang chỉ dạy học trò: “Bởi vì Tinh tộc. Trong vũ trụ này chỉ có Tinh tộc không phải chủng tộc được sáng tạo nên, bọn chúng chính là hậu duệ của ngôi sao thượng cổ, bản thân chúng sở hữu một loại năng lực kỳ lạ mang tên ‘giáng lâm’, chỉ cần là sinh vật sở hữu huyết thống Tinh tộc, cho dù không phải Tinh tộc thuần chủng, nhưng cũng sẽ có tỷ lệ cực nhỏ có thể đột nhiên giác tỉnh một phần năng lực và trí nhớ của tiên linh thượng cổ”.

“Tu Di tiên tôn chính là một tu sĩ giáng lâm như thế. Chu Đạo Huyền coi trọng hắn, có lẽ không chỉ bởi vì tình cha con, mà hơn hết, ông ta đang muốn bảo vệ Tu Di tiên tôn, để hắn giác tỉnh thành công thần thuật và trí nhớ của Tinh tộc thượng cổ!”

Nói tới đây, Diệp Thành lại khẽ nhún vai cái nữa: “Rất không may, Tu Di tiên tôn kia đã bị tôi giết chết, tất nhiên tôi cũng đã biết được tất thảy những trí nhớ mà hắn ta giác tỉnh, thế nên trước trận quyết đấu với Thần Kiếm tiên tôn, tôi đã biết được ai chính là kẻ đứng sau cùng mà bản thân sẽ phải đối mặt”.

“Nếu đã biết người mà ngươi sẽ phải đối mặt là thần Sáng Thế, vì sao ngươi lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào?”

Thần Sáng Thế trầm giọng hỏi.

“Việc gì tôi phải sợ chứ?”

Vẻ mặt Diệp Thành lúc này chẳng khác nào như đang nghe được câu chuyện nực cười nhất trong thiên hạ, anh bỗng cười ha hả: “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa bị thương nặng sắp sửa hấp hối mà thôi, mặc dù đã từng trải qua trận đại chiến của trăm tộc, mượn cơ hội cắn nuốt khá nhiều thần hồn của cường giả, song giỏi lắm ông cũng chỉ khôi phục được một phần trăm”.

“Còn tôi, cho dù chỉ đang sở hữu tu vi của cảnh giới Độ Kiếp, nhưng lại chính là cường giả đứng đầu và mạnh mẽ nhất, ông vốn dĩ không thể làm gì được tôi, bằng không thì kiếp trước tôi đã sớm bị người khác ‘ăn’ sạch chẳng còn mảnh xương nào rồi”.

Vẻ mặt thần Sáng Thế trầm xuống, lão ta lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi, để ta xem ngươi còn biết được gì nữa?”Chương 1001: Thần Sáng Thế!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1841-1845
Tiên Quốc Đại Đế
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom