• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1666-1670

Chương 1666: Đi chuộc người

Tiên quang bay vào, cơ thể Lạc Hi run lên.

Giây phút sau đó, cô liền ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ, hắn vô thức ôm ngực, mỗi một lần tim đập, hắn đều cảm thấy đau nhói.

Trăm năm trước hắn đã nuốt Thiên Tịch Đan, cũng nuốt theo linh hồn của Lạc Hi, chính bởi cô gái ấy và Huyền Nữ đã giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, cũng nhờ có họ mà thánh thể của hắn mới đại thành, nếu không thì hắn cũng không thể đánh lùi Thiên Ma.

Trong không gian như có một luồng tiên quang bay ra khỏi cơ thể Diệp Thành, dung hoà vào trong cơ thể Lạc Hi.

Đó là linh hồn của Lạc Hi trong kiếp trước, hiện giờ Lạc Hi sắp quy vị, nó cũng quay trở về, đi theo Diệp Thành cả trăm năm cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân thực thụ của mình.

Hự!

Kí ức kiếp trước và kiếp này dần quay về khiến Lạc Hi đau đớn rên lên.

Mặc dù không nỡ nhưng Diệp Thành vẫn đứng im bất động, lúc này hắn không thể giúp gì hơn, người chuyển kiếp mở ra kí ức kiếp trước nên đau đớn là đương nhiên, đây chính là kiếp nhân quả của mỗi người, hắn không thể nhúng tay vào.

Không biết mất bao lâu cơ thể Lạc Hi mới thôi run rẩy.

Huynh...!

Nhìn Diệp Thành dưới ánh sao, Lạc Hi thẫn thờ, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.

Chào mừng muội quay trở lại!

Diệp Thành mỉm cười mang theo bao nỗi niềm chôn dấu.

Diệp Thành!

Lạc Hi cuối cùng cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cô chạy đến lao vào lòng Diệp Thành như năm xưa, nước mắt dàn dụa chảy dài trên khuôn mặt, thấm đẫm áo Diệp Thành, cô nấc nghẹn, nói không thành lời.

Trời đã vè khuya.

Hai người ngồi trên đỉnh núi, Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành, cô lặng lẽ nhìn tinh không rộng lớn.

Trải qua cả trăm năm dài đằng đẵng cô không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành.

Đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, mọi nuối tiếc của kiếp trước được kéo dài tới kiếp này, ban tặng hi vọng mà người ta hằng mong ước cho mối tình duyên đầy đau khổ, mặc dù mang theo bao thăng trầm của thời gian nhưng lại rất hoàn hảo.

Dưới ánh trăng, Lạc Hi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.

Diệp Thành lại lần nữa thi pháp tôi luyện huyết mạch cho cô, và từ đây cô bắt đầu bước đi trên hành trình mới của mình.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Lạc Hi tỉnh dậy, cô gặp mặt những người chuyển kiếp, lại là một cảnh tượng khiến người ta cảm khái

Sắc mặt cả ba người tối sầm, thậm chí là khó coi.

Tần Vũ đứng dậy cau mày nhìn ba người: “Ba vị trưởng lão, không phải có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Vừa rồi gia tộc báo tin tới Tâm Nhi bị bắt đi rồi”.

“Có biết hung thủ là ai không?”, trong đôi mắt Tần Vũ loé lên hàn mang lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

“Không rõ”, ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở vội đáp lời: “Có thể bắt cóc Tâm Nhi ngay trước sự trấn thủ của lão tổ thì chắc chắn là Thánh Nhân, vả lại không phải là Thánh Nhân tầm thường, ắt hẳn thâm sâu khó dò”.

“Không phải là Thị Huyết Lão Ma chứ?”, Diệp Thành thầm nhủ, Thị Huyết Tinh cách Võ Huyền Tinh chỉ năm trăm dặm, quả thực có khả năng này, nếu đúng là ông ta thì thật đau đầu.

“Không thể chậm trễ, ta phải nhanh chóng quay về”, Tần Vũ nói rồi bay vào hư thiên.

“Năm trăm nghìn dặm, phi hành như vậy thì bao giờ mới quay về được?”, giọng nói thâm trầm vang lên, lão tổ nhà họ Cơ hiện thân lôi Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đang bay vào hư thiên quay lại.

“Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây chờ đợi mãi được”, Chuẩn Thánh nhà họ Sở vội đáp lời.

“Dùng tinh không vực đài”, lão tổ nhà họ Cơ điềm tĩnh đáp.

“Nhà họ Cơ có tinh không vực đài sao?”, không chỉ Tần Vũ mà cả ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở và cả Diệp Thành đều tỏ ra kinh ngạc, tinh không vực đài chính là vực đài truyền tống giữa các cổ tinh với nhau, bớt được thêm vài trăm nghìn dặm di chuyển, đó chính là bảo vật vô giá.

“Đi theo ta”, lão tổ nhà họ Cơ không giải thích nhiều, bay về phía sâu trong tiên sơn nhà họ Cơ, vốn dĩ ông ta không muốn nói chuyện bí mật này ra nhưng hiện giờ gia tộc gặp nạn, ông ta sao có thể không giúp.

“Mau, mau”, ba Chuẩn Thánh lần lượt đi theo, Tần Vũ cũng vậy.

“Mấy ngày gần đây mọi người đừng đi lung tung”, trước khi đi Diệp Thành còn căn dặn với người chuyển kiếp sau đó không quên để lại rất nhiều túi đựng đồ, đó là nhưng bí pháp tu luyện.

“Chúng ta hiểu rồi”, mọi người lần lượt gật đầu, bọn họ biết Diệp Thành để lại bí thuật tu luyện nên chắc chắc sẽ lâu mới quay lại.

“Lên đường bình an”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Lạc Hi khẽ giọng lên tiếng, rất nhiều người chuyển kiếp khác cũng vậy, bọn họ nhìn về phía Diệp Thành rời đi mà nghẹn ngào, không biết sau ngày chia xa hôm nay bao giờ bọn họ mới được gặp mặt, đó có lẽ là những năm tháng rất dài.
Chương 1667: Thần nữ nhà họ Sở

Phía này, Diệp Thành, Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh đã lần lượt cùng lão tổ nhà họ Cơ hiện thân bên trong địa cung.

Địa cung rộng lớn, bên trong địa cung chính là tế đàn khổng lồ rộng cả hàng vạn trượng, trụ đá tiên quang sừng sững khắc đầy phù văn, đó là một tinh không truyền tống vực đài.

Phía Diệp Thành tặc lưỡi, bọn họ không biết nhà họ Cơ còn có tinh không vực đài quý giá thế này.

Đứng vào trong đó đi!

Lão tổ nhà họ Cơ vừa khắc hoạ không gian vừa lên tiếng nói.

Tất cả mọi người không ai dám chậm trễ, bọn họ lần lượt bước vào tinh không vực đài, cảm nhận được sức mạnh bên trong này, đó là luồng sức mạnh thần bí huyền diệu mà dồi dào, đứng bên trên đó như đứng trên tinh không vời vợi.

Mở!

Lão tổ nhà họ Cơ dùng một tay kết ấn đẩy tinh nguyên vào và cũng bước vào trong tinh không vực đài.

Tinh không vực đài rung lên, tiếp đó là nhanh chóng vận chuyển, tất cả mọi người thoáng chốc biến mất.

Sau một khắc, bọn họ hiện thân ở tinh không.

Không ai ngờ rằng chỉ trong một khắc mà bọn họ đã di chuyển được hơn bốn triệu dặm.

Đi!

Lão tổ nhà họ Cơ là người đầu tiên bước đi, phía Diệp Thành đi theo, tất cả đều như những đạo tiên quang vẽ ra từng màu sắc tuyệt đẹp trong tinh không vời vợi, tốc độ nhanh vô cùng.

Nơi này cách Võ Huyền Tinh ít nhất cũng phải năm trăm nghìn dặm.

Có điều, tốc độ của tất cả mọi người quá nhanh, thời gian di chuyển không mất một khắc.

Ở phía xa, một vì sao khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt, kích thước cũng gần như Huyên Tinh Nguyệt lấp lánh thần huy, trông vô cùng choán mắt giữa tinh không.

Mọi người không nghĩ gì nhiều, lần lượt khoác lên tấm áo bào màu đen, ẩn đi khí tức và lặng lẽ bay vào Võ Huyền Tinh.

Có người chuyển kiếp!

Vừa vào Võ Huyền Tinh Diệp Thành liền lẩm bẩm.

Có điều lúc này không phải thời cơ, hắn đương nhiên sẽ không đi tìm người chuyển kiếp vì việc bắt người này không thể thiếu hắn.

Khi mọi người tới thì lão tổ nhà họ Sở đã ở đó chờ đợi, vả lại vẻ mặt còn vô cùng lạnh lùng, đó là cháu gái của ông ta, hiện giờ cô bị bắt đi, ông ta sao có thể không phẫn nộ được, đây là nhà hành động chèn ép nhà họ Sở.

Thấy Tần Vũ tới, lão tổ nhà họ Sở giật mình: “Nửa canh giờ trước còn đang ở Huyên Nguyệt Tinh, sao lại nhanh đến vậy?”

“Việc này để sau hãy nói”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười: “Kẻ đó từng báo tin cần tiền chuộc”.

“Còn chưa truyền tới”.

“Nếu tên đó đến, hai vị tiền bối đừng ra hỏi Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành nhìn sang lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.

“Tiểu hữu nghi ngờ tên đó giương đông kích tây để đánh vào Võ Huyền Tinh sao?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành thăm dò.

“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành trầm giọng: “Việc này tên kia nắm quyền chủ động tuyệt đối, hai vị tiền bối đi bắt cướp còn tên cướp đó lại đánh vào Võ Huyền Tinh, hai vị không đi bắt cướp thì hắn đi bắt tiền bối của nhà họ Sở đòi tiền chuộc, trong vụ này thì người nhà họ Sở rơi vào thế bị động”.

“Vậy thì một mình ta đi bắt cướp, một người trấn thủ Võ Huyền Tinh”.

“Cho dù thế nào thì chúng ta đều đang ở thế yếu, tên kia sẽ kéo dài thời gian, chúng ta không còn cách nào khác”, Diệp Thành mỉm cười: “Nguyên nhân căn bản nhất vẫn nằm ở sự an toàn của thần nữ nhà họ Sở”.

“Đây...”

“Ta đi chuộc người”, Diệp Thành cười nói.

“Ngươi đi chuộc người?”, lão tổ nhà họ Sở điềm tĩnh nhìn sang Diệp Thành.

“Tin vãn bối”.

“Tin hắn?”, lão tổ nhà họ Cơ truyền âm cho lão tổ nhà họ Sở, “khả năng chiến đấu của tiểu hữu này không hề kém ta, thần thông của hắn không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, hắn có thể hoàn thành được việc này”.

“Một cảnh giới Hoàng mà không kém cạnh ông?”, lão tổ nhà họ Sở tỏ ra khó tin, bất giác nhìn sang Diệp Thành, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt ông ta chợt nheo lại như cảm nhận được sự bá đạo trong huyết mạch của Diệp Thành, huyết mạch đó còn bá đạo hơn tất cả mọi người có mặt ở đây, thậm chí là cả nhà họ Sở”.

“Nhà họ Sở đem chín mươi triệu nguyên thạch đến Tử Tịch Tinh cách đây ba trăm nghìn dặm đi chuộc thần nữ của các người”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói vang vọng khắp hư thiên, đó là thuật truyền âm bách lí, mặc dù là hai Thánh Nhân nhưng bọn họ cũng không nắm bắt được nơi nào phát ra âm thanh.

“Chín mươi triệu nguyên thạch, quá thời hạn không đợi”, bên ngoài hư thiên vang lên tiếng cười u ám: “Đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, nếu dám dở trò thì hậu quả các người tự biết”.

“Đợi đấy”, lão tổ nhà họ Sở hắng giọng lạnh lùng, nói rồi ông ta phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành, Diệp Thành đã muốn đi chuộc người thì không thể để hắn bỏ tiền riêng.

“Sau khi vãn bối đi, hai vị tiền bối âm thầm đi theo”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, “đợi vãn bối cứu được thần nữ rồi thì sẽ hợp sức với hai vị tiêu diệt tên kia ở tử Tịch Tinh”.

“Được”.

“Cứ vậy đi”, Diệp Thành mỉm cười, quay người bay vào hư thiên giống như một đạo tiên quang bay về phía Võ Huyền Tinh, bước vào tinh không, cứ thế bay về phía Tử Tịch Tinh cách đó ba trăm nghìn dặm.

“Phái một cảnh giới Hoàng đi chuộc người, muốn chết”, bên trong một cổ thành của Võ Huyền Tinh, một người mặc áo bào đen bật cười lạnh lùng, sau đó bay ra như một đạo thần mang.

Cảm thấy đằng sau có người đi theo, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên mỉm cười.

Ngay sau đó, tốc độ của hắn tăng nhanh bỏ xa tên kia, sứ mệnh của hắn chính là đi chuộc người, không thể chậm trễ, chỉ có thần nữ nhà họ Sở được an toàn thì mọi việc tiếp theo mới suôn sẻ.
Chương 1668: Kết cục thảm hại

Roẹt!

Trên tinh không vời vợi, Diệp Thành như một đạo thần mang rẽ qua bầu trời.

Ngươi không trốn được đâu!

Phía sau, kẻ mặc áo bào đen cười u ám, toàn thân loé lên tiên quang, việc mà người này muốn làm chính là tiêu diệt Diệp Thành, đoạt lấy chín mươi triệu nguyên thạch sau đó tới Võ Huyền Tinh đòi tiền chuộc cho tới khi ép được lão tổ nhà họ Sở đích thân đi chuộc người, còn hắn sẽ dùng kế dương đông kích tây tới Võ Huyền Tinh để cướp bóc.

Đúng như Diệp Thành nói, việc này tên này nắm quyền chủ động tuyệt đối.

Có thần nữ nhà họ Sở trong tay, nhà họ Sở sẽ phải chịu sự kiểm soát của hắn.

Rõ ràng cách đánh mặt dày này rất giống với kiểu Diệp Thành khi đại náo Thị Huyết Tông.

Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!

Diệp Thành liếc nhìn vè phía sau, khoé miệng nhếch lên tôi độc.

Nói rồi hắn lại lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Không quá nửa canh giờ Diệp Thành đã bay vào trong một cổ tinh tử tịch, cổ tinh này chính là nơi hẹn chuộc người.

Từ xa hắn đã nhìn thấy một đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một người mặc áo bào đen đang ngồi, bên cạnh còn có thần nữ nhà họ Sở đang bị phong ấn vẫn đang trong trạng thái ngủ say.

Người chuyển kiếp!

Diệp Thành nheo mắt, không cần tính toán nhiều, chỉ cần nhìn hình thái của thần nữ nhà họ Sở là hắn đã biết là ai chuyển kiếp, muội muội Sở Tâm của Tần Vũ lại là người chuyển kiếp, thật là bất ngờ.

Diệp Thành đảo mắt nhìn thần nữ nhà họ Sở sau đó nhìn người mặc hắc bào kia.

Đúng như hắn nghĩ, người mặc áo bào đen trên đỉnh núi kia chính là một phần phân thân.

Quả nhiên là ông!

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhận ra người mặc áo bào đen này chính là Thị Huyết Lão Ma – lão tổ của Thị Huyết Tông, mặc dù ông ta giả trang che đậy rất kín kẽ nhưng dưới tiên nhãn thì chẳng gì có thể che đậy được, Diệp Thành chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra.

Cứu người trước đã!

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn sử udngj thiên đạo nhanh chóng bay vào hố đen không gian.

Hắn đi chưa được bao lâu thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã đến nhưng lại cau mày, đuổi tới đây nhưng không thấy Diệp Thành đâu, với tu vi Thánh Nhân như ông ta mà cũng không tìm được chút khí tức nào.

Đi đâu!

Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, thần thức tản ra bao trùm khắp cổ tinh.

Khi Thị Huyết Lão Ma tìm kiếm thì Diệp Thành đã di chuyển bên trong hố đen không gian và tính chuẩn phương hướng cũng như vị trí.

Chính là nơi này!

Không lâu sau đó, Diệp Thành dừng chân hít vào một hơi thật sâu, hắn thi triển thiên đạo.

Ngươi...!

Đột nhiên có người xuất hiện khiến phân thân của Thị Huyết Lão Ma đột nhiên giật mình.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đã nắm lấy tay thần nữ nhà họ Sở rồi quay người bay vào hố đen không gian.

Hắn vừa đi thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã bay lên đỉnh núi nhưng lại không thấy thần nữ của nhà họ Sở đâu, ông ta tối sầm mặt nhìn phân thân của mình, rít lên: “Người đâu?”

“Không...không biết”, phân thân của lão Ma kinh hãi: “Vừa rồi có một người đột nhiên xuất hiện đưa cô ta đi rồi”.

“Khốn kiếp”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ tung một chưởng đánh tan phân thân của mình.

“Sao có thể?”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thần thức lại lần nữa bao trùm khắp cổ tinh này, không bỏ sót một tấc đất hay phần hư không nào, mọi thứ đều đến quá dị thường.

“Tiền bối đang tìm ta sao?”, trên đỉnh núi cao tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành hiện thân.

“Là ngươi?”, Thị Huyết Lão Ma nhận ra Diệp Thành chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng mà nhà họ Sở phái đi chuộc người nhưng lại không nhận ra Diệp Thành chính là người đã đại náo cả Thị Huyết Tông.

“Ta cho rằng chỉ có kiểu người tam giáo cửu lưu như ta mới đi bắt trói người, không ngờ lão tổ của Thị Huyết Tông, một Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại lại làm ra trò này, thật khiến ta được mở mang tầm mắt”.

“Ngươi rốt cục là ai?”, Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nhìn thấu thân phận của mình.

“Không phải tiền bối đang đại náo Thị Huyết Tông sao?”, Diệp Thành nhe răng cười.

“Không thể nào, ngươi rõ ràng đã chết rồi”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó tin, hung thủ đại náo Thị Huyết Tông hôm đó rõ ràng đã bị ông ta giết rồi kia mà.

“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Thành cười ý tứ: “Phải nói là tiền bối học cũng nhanh đấy, có điều đáng tiếc là việc trói người thế này người lại không tinh thông bằng vãn bối”.

“Được, được lắm”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ đến mức bật cười, ông ta ra tay, một chưởng đánh vào hư thiên.

Thế nhưng mặc dù chưởng đánh này của ông ta huỷ thiên diệt địa nhưng lại bị hai đạo kiếm mang kinh thế trảm lìa.

Trên hư thiên có thêm hai bóng hình nữa xuất hiện, đó đều là lão tu sĩ, chính là lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.

Thấy người tới, sắc mặt của Thị Huyết Lão Ma thay đổi rõ rệt.
Chương 1669: Gạch tên

Lão tổ nhà họ Sở tiến lên trước nhìn Thị Huyết Lão Ma với ánh mắt lạnh băng: “Ông làm vậy không sợ hậu thế cười nhạo sao?”

“Vậy thì đã sao?”, Thị Huyết Lão Ma cười dữ tợn, tới nước này rồi thì ông ta cũng đã hiểu ra kết cục này chính là nhằm vào mình, có điều đến giờ ông ta mới biết.

“Vậy thì phải trả giá”, lão tổ nhà họ Sở bay lên trời trảm ra một kiếm tạo ra cả dòng ngân hà.

Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, vung tay thật mạnh, diễn hoá bí thuật, đó chính là một chưởng ấn vừa to lại vừa đen, một chưởng quét bằng cả dòng ngân hà mà lão tổ nhà họ Sở trảm ra, cho dù là lão tổ nhà họ Sở cũng bị đánh lùi.

Lão tổ nhà họ Cơ cũng ra tay tung ra một chưởng, đó chính là cửu cung bát quái ấn.

Thị Huyết Lão Ma dùng một tay đỡ lại cửu cung bát quái.

Phong thần quyết!

Diệp Thành lập tức sát phạt đến, một kiếm bá đạo đâm xuyên phần ngực Thị Huyết Lão Ma.

A...!

Thị Huyết Lão Ma rít lên, đạo tắc và huyết mạch mạnh mẽ bộc phát đẩy lùi Diệp Thành về sau.

Diệp Thành nghiến răng rít lên, cánh tay tê dại, sức mạnh của Thị Huyết Lão Ma vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ông ta quả nhiên không phải là một Thánh Nhân tầm thường, chắc chắn đã gần đạt tới ngưỡng Thánh Vương.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến nổ ra, lão tổ nhà họ Sở và lão tổ nhà họ Cơ ở hai bên trái, phải chặn Thị Huyết Lão Ma ở giữa.

Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, tay cầm kiếm tham gia vào vòng chiến đấu.

Cả hai Thánh Nhân, thêm một người là Hoang Cổ Thánh Thể có thể sánh ngang với Thánh Nhân, trận dung thế này khiến cho Thị Huyết Lão Ma rơi vào thế yếu, mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta hơn người nhưng cũng bị đánh thảm hại.

Định không chết không nghỉ sao?

Thị Huyết Lão Ma rít lên chấn động thiên địa, ông ta như ác ma tôi độc.

Không chết không nghỉ!

Lão tổ nhà họ Sở, lão tổ nhà họ Cơ hắng giọng lạnh lùng, ở tinh vực này Thị Huyết Tông có thể coi là tiếng xấu đồn xa, Thị Huyết Lão Ma không phải là Thánh Nhân tầm thường, ông ta kẻ cay nghiệt, một người như vậy rõ ràng là đáng sợ nhất.

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở hiểu rõ nếu để ông ta đi thì nhà họ Sở và nhà họ Cơ sẽ không có ngày yên bình.

Diệp Thành cũng nghĩ vậy, vì đảm bảo an toàn cho người chuyển kiếp nên buộc phải giết Thị Huyết Lão Ma.

A....!

Thị Huyết Lão Ma điên cuồng mở cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở ở bên cũng không phải hạng vừa, bọn họ đều có cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.

Ma đạo, mở!

Diệp Thành hắng giọng, hắn mở ra ma đạo, khả năng chiến đấu mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Diệp Thành hung hãn như chiến thần cái thế, tay cầm đại kích xuyên trời, một kích đâm ra khiến lão ma kia máu me be bét.

Lão tổ nhà họ Cơ sát phạt đến, thần kiếm cái thế, một kiếm chém lìa thân thể của Thị Huyết Lão Ma.

Thị Huyết Lão Ma gào thét, ông ta lảo đảo lùi về sau nhưng lại lùi trúng nhát kiếm chờ sẵn của lão tổ nhà họ Sở, phần đầu bị đâm xuyên.

Cơ thể bị huỷ hoại, nguyên thần của Thị Huyết Lão Ma bay ra, sắc mặt ông ta hoang mang sợ hãi, ông ta chỉ muốn bỏ trốn khỏi nơi này.

Đứng lại!

Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Sở bay từ ba hướng tới, ra tay với những đòn thần thông cái thế, không hề để cho ông ta cơ hội phản kháng và Thị Huyết Lão Ma ở trạng thái nguyên thần đã bị tiêu diệt.

Trận đại chiến kết thúc!

Một Thánh Nhân mạnh mẽ cứ vậy mà mất mạng.

Thị Huyết Lão Ma có lẽ rất ấm ức, cho tới chết ông ta cũng không biết mình sai ở đâu, cho tới chết ông ta cũng không dám tin kết cục này xảy ra với mình.

Vù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hút trọn thánh binh của Thị Huyết Lão Ma.

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thấy vậy thì vẻ mặt có phần khác thường, đại đỉnh này thật thú vị, chúng ta dốc sức trảm diệt Thánh Nhân còn ngươi thì hay rồi, chẳng mất chút sức nào nhưng lại không hề tỏ ra khách khí.

Đúng là bất phàm!

Hai Thánh Nhân vuốt râu kinh ngạc nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh như nhìn thấy lai lịch của nó.

Diệp Thành có phần ái ngại, pháp khí bản mệnh của hắn càng lúc càng tự giác hơn.

Tiểu hữu về Võ Huyền Tinh trước đi!

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thu lại ánh mắt nhìn sang Diệp Thành.

Diệp Thành gật đầu mỉm cười, hắn biết hai Đại Thánh này định làm gì.

Hiện giờ Thị Huyết Lão Ma đã chết, Thị Huyết Tông vẫn còn đó, vì sự an toàn của cả gia tộc, hai vị lão tổ này phải tỏ ra máu lạnh tới giây phút cuối cùng.

Cả hai người bay vào tinh không như hai đạo tiên quang, Thị Huyết Tông không có Thánh Nhân trấn thủ chắc chắn phải gạch tên khỏi tinh vực này, từ hôm nay trở đi tông môn làm loạn tinh không này sẽ không còn tồn tại nữa.
Chương 1670: Xem thêm đi

Sau khi lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Lão Ma, Diệp Thành cũng bay ra khỏi cổ tinh.

Bộ sưu tập của Thị Huyết Lão Ma quả nhiên phong phú, có không ít Chuẩn Thánh binh, tất cả đều bị Diệp Thành ném vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Hỗn Độn Thần Đỉnh đương nhiên không khách sáo, không từ chối bất cứ món nào, hơn nữa còn rất tham lam, vừa mới hấp thu một Thánh binh, bây giờ lại hấp thu bao nhiêu Chuẩn Thánh binh như thế mà vẫn chưa thấy có ý định tiến giới.

Diệp Thành thở dài, đến người làm chủ nhân như hắn cũng phải tặc lưỡi.

Trong đại đỉnh, thần nữ nhà họ Sở đã được giải trừ phong ấn, cô xoa đầu, ngạc nhiên ngơ ngác nhìn bốn phía.

Huyết mạch của cô nương này cũng kỳ lạ, còn thuần khiết hơn cả Tần Vũ, dị tượng huyền bí đan xen quanh người, cảnh tượng diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt kia luôn lấp lánh đạo uẩn khó có thể nói bằng lời.

Thần nữ nhà họ Sở ngẩng đầu, nhìn Diệp Thành qua miệng đại đỉnh: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”

Diệp Thành mỉm cười, búng tiên quang ra cho nó nhập vào đầu mày của cô ấy.

Ưm!

Tiếng kêu đau đớn khe khẽ của thần nữ nhà họ Sở lập tức vang lên từ trong đại đỉnh.

“Lại một người nữa!”

Diệp Thành khẽ cười, mỗi khi tìm được người chuyển kiếp là tâm trạng hắn lại vui vẻ, hơn nữa không chỉ thần nữ nhà họ Sở mà Võ Huyền Tinh còn những người chuyển kiếp khác nữa, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là một bất ngờ vui vẻ với hắn.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi tăng nhanh tốc độ.

Không biết đến lúc nào thần nữ nhà họ Sở đã khôi phục ký ức kiếp trước mới nằm bò bên miệng đại đỉnh, ló đầu ra ngoài ngơ ngác nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Không phải ta đang mơ chứ?”

“Đông Phương Ngọc Yên, chào mừng quay lại”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay đưa thần nữ nhà họ Sở ra khỏi đại đỉnh.

“Không ngờ thế gian này còn có luân hồi”, Đông Phương Ngọc Yên bật khóc.

“Rất huyền diệu phải không?”

“Những người khác của Đại Sở đâu ạ?”

“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành nói xong thì truyền thần thức cho Đông Phương Ngọc Yên, trong thần thức có rất nhiều chuyện của Đại Sở, cô ấy chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa biết.

“Thánh chủ đã tìm được chàng chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên mong ngóng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẫm lệ làm mờ đi tầm nhìn của cô.

“Vi Văn Trác?”

“Chúng ta đã hẹn kiếp này gặp lại”, Đông Phương Ngọc Yên cười dịu dàng như nhớ lại Bắc Chấn Thương Nguyên một trăm năm trước, cô chết trên lưng Vi Văn Trác, để lại lời hẹn kiếp sau.

“Nếu hắn nghe thấy chắc sẽ rất cảm động”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.

“Vậy Thánh chủ đã tìm được chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.

“Hai người rất may mắn”, Diệp Thành mỉm cười.

“Nói như vậy là người đã tìm được chàng?”

“Hắn đang ở nhà họ Sở của Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành lại nở nụ cười, tốc độ lại tăng lên, bay đi như thần mang khoáng thế. Một câu nói của hắn khiến cho Đông Phương Ngọc Yên ngẩn người rất lâu, đến khi phản ứng lại thì kích động hai mắt đẫm lệ, không ngờ kiếp này cả hai đều đầu thai tới Võ Huyền Tinh.

Không nói thêm gì nữa, Diệp Thành lấy tốc độ nhanh nhất quay về Võ Huyền Tinh.

Hắn không về tiên sơn nhà họ Sở ngay mà tới một cổ thành nhỏ hẻo lánh ở Huyền Võ Tinh.

Cổ thành khá náo nhiệt, dòng người tấp nập trên phố.

Diệp Thành nhắm về một hướng rồi đáp xuống quầy hàng bên đường.

Quầy hàng đó không bán đồ mà để xem bói, cạnh bàn có một cây sào, trên sào treo một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng có ba chữ lớn: Từ Bán Tiên.

Lại nhìn đến người xem bói, đó là một thanh niên cà lơ phất phơ, quanh mép có gắn hai cọng ria.

Đó là Vi Văn Trác chuyển kiếp, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia của Bắc Sở kiếp trước.

Đông Phương Ngọc Yên gạt đám đông sang một bên, nhìn thanh niên đó với đôi mắt ngấn lệ.

Vi Văn Trác chuyển kiếp nhìn Đông Phương Ngọc Yên với vẻ mặt kỳ lạ, không biết sao cô nương xinh xắn này lại vừa khóc vừa nhìn mình, nhưng nhìn một lúc hắn ta vuốt bộ ria mép, cô nương trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy rất quen, như thể đã gặp ở đâu đó.

Diệp Thành cũng tới đi, thản nhiên ngồi trước bàn, hứng thú nhìn Vi Văn Trác: “Nghe nói đạo hữu xem rất chính xác”.

“Chỉ xem cho người có duyên, không đúng không lấy tiền”, Vi Văn Trác ngồi ngay ngắn, vuốt râu trầm tư, ai không biết sẽ thật sự cho hắn ta là bậc cao nhân tiền bối đấy!

“Vậy ngươi tính thử xem khi nào hai chúng ta thành thân?”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn Vi Văn Trác.

“Chuyện này à!”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Đông Phương Ngọc Yên bên cạnh hắn, lúc này hắn ta lại nhìn về Diệp Thành: “Nói thật thì hai người không có tướng phu thê”.

“Ngươi chắc chứ?”, Diệp Thành đặt một nghìn nguyên thạch lên bàn.

“Đạo hữu, đây không phải vấn đề tiền bạc”.

“Ngươi có được không đấy?”, Diệp Thành lại đặt thêm một nghìn nguyên thạch.

“Ta không phải người coi trọng đồng tiền”.

“Thêm một nghìn nữa”.

“Nhìn qua thì cũng có một chút đấy”, Vi Văn Trác vuốt ria mép đầy ẩn ý.

“Thế này mới đúng chứ!”

“Thánh chủ đừng trêu chàng nữa”, Đông Phương Ngọc Yên dở khóc dở cười nhìn Diệp Thành.

“Có người đau lòng rồi”, Diệp Thành cười tươi rồi đưa tay ra, Vi Văn Trác còn đang đếm tiền lập tức bị Diệp Thành xách lên.

“Này! Ngươi làm gì thế hả?”, Vi Văn Trác hét to.

“Đưa ngươi vào động phòng”, Diệp Thành nói rồi bay lên trời, đi thẳng về một hướng.

“Nói chúng ta có tướng phu thê, xem ta xử lý chàng thế nào”, Đông Phương Ngọc Yên cười giận hờn rồi cũng đi theo.

Không lâu sau Diệp Thành đáp xuống tiên sơn nhà họ Sở.

Thấy Diệp Thành quay về, thần nữ nhà họ Sở cũng bình an vô sự, phía Tần Vũ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi Tần Vũ nhìn thấy Vi Văn Trác được Diệp Thành xách về thì sững người, dường như đã nhìn ra là ai chuyển kiếp, Vi Văn Trác cũng là nhân vật có tiếng ở Đại Sở, sao hắn ta lại không nhận ra?!

Diệp Thành đáp xuống, cho tiên quang nhập vào đầu mày của Vi Văn Trác sau đó đẩy hắn ta cho Đông Phương Ngọc Yên: “Giao cho cô đó, ra tay nhẹ một chút”.

“Ta sẽ rất nhẹ nhàng”, Đông Phương Ngọc Yên vén tóc sau đó xắn tay áo rồi siết bàn tay lại, Vi Văn Trác vẻ mặt đau đớn đang không biết đây là nơi nào thì đã bị cô kéo đi, bay vào nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Sở như một tia tiên quang.

A…!

Không lâu sau mọi người nghe thấy tiếng hét như ma khóc sói hú: “Diệp Thành, ngươi là đồ khốn kiếp”.

“Không nghe thấy”, Diệp Thành lắc đầu, ngoáy lỗ tai.

“Có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt trưởng lão nhà họ Sở đều quái lạ, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, mọi người đều nhìn nhau, trong trí nhớ của họ thần nữ là một cô nương rất dịu dàng, không ngờ hôm nay lại hung hãn như vậy.

“Đó là Vi Văn Trác à?”, Tần Vũ chọc chọc Diệp Thành.

“Ngoài hắn còn có thể là ai?”

“Muội muội Sở Tâm của ta cũng là người chuyển kiếp?”, Tần Vũ hỏi thử.

“Đúng ra thì hẳn là ngươi đã từng gặp Đông Phương Ngọc Yên”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn Tần Vũ với vẻ mặt khác lạ: “Cuộc thi tam tông thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình Đại Sở sôi nổi như thế, ngươi không tới à?”

“Ta không tới kịp” Tần Vũ cười khan: “Nhưng Vi Văn Trác của thế hệ Thanh Tự lấy Đông Phương Ngọc Yên của thế hệ Huyền Tự, chuyện này khá mới mẻ, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi là lạ”.

“Điều khiến ta rối rắm là nên gọi Đông Phương Ngọc Yên là đại tẩu hay gọi là sư điệt”.

“Vai vế ở Đại Sở hơi loạn rồi đây”.

“Tiểu hữu, lão tổ nhà ngươi đâu?”, khi hai người đang nói chuyện thì các trưởng lão của nhà họ Sở chạy tới.

“Đến Thị Huyết Tông cùng lão tổ nhà họ Cơ rồi ạ”, Diệp Thành không giấu giếm: “Thị Huyết Lão Ma đã bị chúng ta tiêu diệt, vì sự ổn định của hậu bối hai nhà và vùng tinh vực này, khả năng cao Thị Huyết Tông sẽ bị xoá sổ”.

“Thị Huyết Tông? Thị Huyết Lão Ma?”, các trưởng lão của nhà họ Sở không biết chuyện đều sững sờ, ngỡ ngàng.

“Người bắt cóc thần nữ nhà tiền bối chính là Thị Huyết Lão Ma”, Diệp Thành nói ra nguyên nhân.

“Không ngờ lại là ông ta”.

“Đường đường là một Thánh Nhân, đúng là không biết xấu hổ”.

“Chắc là bị người bí ẩn gây rối làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước kích thích đấy”.

“Người làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước chính là ta”, Diệp Thành không khỏi ho khan.

“Ngươi… Ngươi?”, ánh mắt trưởng lão nhà họ Sở đều đổ dồn vào Diệp Thành, vẻ mặt họ rất phức tạp, có ngạc nhiên, có cảm thán, có thảng thốt.

Chuyện về Thị Huyết Tông mấy ngày trước đã gây náo động khắp nơi, gây ra chấn động không nhỏ trong tinh vực này, mọi người đều đang suy đoán thân phận của người bí ẩn đó, không ngờ lại là kiệt tác của Diệp Thành.

Diệp Thành cười khan rồi biến mất không thấy bóng dáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom