• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 123-124

Chương 123 Anh em và người nhà

Đột nhiên thấy người sống đi vào, hơn nữa còn là người cao ráo xinh xắn như Thiết Ngưng Sương, tất cả phạm nhân đều ngây ra một lúc, sau đó lập tức ồn ào.

Bao gồm cả đám người mặt sẹo đang chuẩn bị đi vào cửa nhỏ cũng dừng bước.

Bọn họ nhìn chằm chằm Thiết Ngưng Sương mà nuốt nước bọt, trong mắt là khát vọng không chút che dấu.

Khuôn mặt Thiết Ngưng Sương lạnh như băng, cô ta nhìn A Tân tức giận nói: ''Cậu là người chết sao?''

''Vì sao bị người khác đánh mà không đánh trả?''

Vẻ mặt A Tân kinh ngạc. Cậu ấy không hiểu sao lại có một cô gái mạnh mẽ như thế này xuất hiện. Cậu ấy đần người ra không biết nên nói gì.

''Mỹ nữ, em là ai vậy?''

''Thằng nhãi đó không dám đánh lại, chẳng lẽ em dám đánh lại sao?''

''Hay là anh trai luyện với em một chút?''

Một người đen gầy giống khỉ đứng bên cạnh mặt sẹo bị ham muốn đánh gục, hai mắt như có lửa. Gã ta không nhịn được mà đứng ra đùa giỡn.

Nghe gã nói vậy, đám người đứng xung quanh đều bật cười.

Thiết Ngưng Sương nhìn con khỉ con đen gầy kia, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp nói: ''Nếu như anh có gan thì cũng được nha.''

Ánh mắt con khỉ đen gầy kia lập tức sáng lên.

Những người bị giam giữ dài hạn không biết khi nào mới được thả ra như bọn họ thấy con gái như Thiết Ngưng Sương là đầu óc đã không suy nghĩ được như bình thường.

''Em gái ngoan, vậy anh trai đến luyện tập với em một chút.''

''Đại mỹ nhân, anh trai đến rồi đây!''

Khỉ gầy toét miệng cười, giang hai tay ra lao về phía Thiết Ngưng Sương.

''Cẩn thận.'' A Thân nhỏ giọng hô một tiếng, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.

Đôi mắt Thiết Ngưng Sương lạnh đi, cô ta quát lên một tiếng, xoay người đá chân, bịch một tiếng trúng ngực khỉ gầy.

Đừng nhìn cô ta mềm mại đáng yêu, sức cô ta không nhỏ chút nào.

Khỉ gầy kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bị đạp bay ra. Gã đập vào song sắt phía xa rồi ngã ầm xuống mặt đất.

Gã ta há mồm định mắng thì phun ra một ngụm máu tươi.

Gã sợ mất hồn mất vía, liều mạng hét lớn: ''Giám ngục, bác sĩ, đến đây mau!''

''Đánh chết người rồi!''

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Cô gái xinh đẹp đáng yêu mềm mại như vậy lại là một đóa hoa hồng ra tay ác độc. Sự ngả ngớn trong mắt bọn họ lập tức biến thành sợ hãi.

Khỉ gầy kêu khàn cả giọng nhưng kì lạ là giám ngục bình thường không rời nửa bước nay lại không hề xuất hiện.

Thiết Ngưng Sương lần nữa nhìn về phía A Tân, cố ý khinh thường nói: ''Ngay cả tôi cũng dám ra tay. Không phải cậu còn nhát hơn cả một người phụ nữ đấy chứ?''

''Mau đứng lên đi!''

''Lúc nãy bọn họ đánh cậu như thế nào, bây giờ cậu trả lại gấp bội!''

Ánh mắt A Tân thay đổi, cậu ấy nhìn Thiết Ngưng Sương rồi chăm chú nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói: ''Các người là ai?''

Ai cũng có thể thấy được Thiết Ngưng Sương là người đi theo Tần Thiên.

Nghe câu hỏi của A Tân, ánh mắt tất cả phạm nhân đều nhìn về phía Tần Thiên. Bọn họ đều muốn biết người đàn ông thần bí này rốt cuộc là ai.

Tần Thiên cười nói: ''A Tân, cậu muốn rời khỏi đây không?''

''Bây giờ cậu đánh gục tất cả bọn họ, tôi sẽ mang cậu ra khỏi đây.''

''Cho cậu một thế giới hoàn toàn mới.''

''Anh nói gì?'' Ánh mắt A Tân hơi sáng lên, bên trong là sự sợ hãi pha lẫn vui mừng. Nhưng cậu ấy nhanh chóng không tin lắc đầu.

''Tôi nghiệp chướng nặng nề, sẽ không rời khỏi nơi này.''

''Anh đi đi.''

''Thật sao?'' Tần Thiên cười lạnh nói: ''Cậu không muốn gặp mẹ mình sao?''

''Cùng tôi rời đi, cậu có thể gặp mẹ của mình.''

Người A Tân run lẩy bẩy. Cậu ấy cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế bản thân.

Tần Thiên quay người nhìn đám người mặt sẹo nói: ''Mấy người đều lên hết. Ai có thể đánh bại A Tân tôi sẽ để người đó rời đi.''

''Thời hạn thi hành án của người đó sẽ dừng ở đây.''

''Tôi đảm bảo, chỉ cần sau khi ra ngoài không tái phạm thì đời này sẽ không có người nào truy cứu trách nhiệm của người đó.''

Đám người mặt sẹo trở nên điên cuồng.

Bọn họ gầm thét lao về phía A Tân.

''A Tân, cậu còn chờ gì nữa?''

''Mau đánh đi!''

''Đánh bại họ, cậu sẽ tự do!'' Thiết Ngưng Sương kích động nói.

''A...A!'' A Tân đột nhiên ngẩng đầu kêu to rồi xông về phía mấy người mặt sẹo.

Một trận hỗn chiến xảy ra.

A Tân một địch mười.

Cậu ấy như một con sói con lao về giữa đàn cừu.

Cục diện dần nghiêng về một phía.

Tần Thiên nhìn đồng hồ. Chỉ gần ba phút, đám người mặt sẹo không còn ai có thể đứng lên. Bản thân gã đã bị A Tân đấm vào mắt, tròng mắt thiếu chút nữa cũng rơi ra.

''Rất tốt.''

''Bây giờ cậu có thể đi theo tôi.''

Tần Thiên hài lòng cười, trực tiếp quay người đi ra ngoài.

''Tiên sinh!''

Mấy giám ngục ở nơi xa lao đến, tức giận nói: ''Cậu ta là tội phạm phạm tội nặng, anh không thể dẫn cậu ta đi!''

''Xin anh biết điều.'' Bọn họ lấy vũ khí bên hông ra.

Thiết Ngưng Sương vội vàng nói: ''Anh Thiên, theo tôi thấy thì chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn.''

Nói đùa gì vậy, cô ta có thể thông qua quan hệ mang Tần Thiên đến xem tội phạm trọng tội như A Tân đã là phá lệ rồi.

Sao có thể nói mang đi là mang đi được.

Lúc cô ta nói với A Tân có thể mang cậu ấy đi chỉ vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của A Tân mà thôi.

Cho dù muốn dẫn A Tân đi thật, Thiết Ngưng Sương đoán nhất định sẽ gặp rất nhiều trắc trở. Nói không chừng ông nội còn phải ra mặt nữa.

Ngay cả vậy thì vẫn còn rất nhiều thủ tục, nhất định tốn rất nhiều thời gian.

Tần Thiên trực tiếp muốn mang người đi, khác nào đang vượt ngục chứ.

Đối mặt với sự đề phòng của giám ngục, Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, cười nói: ''Sẽ có người hoàn thành thủ tục cho các anh.''

Mọi người đều không hiểu.

Chưa đến nửa phút sau, người phụ trách đứng đầu ngục giam, vẻ mặt nghiêm túc chạy vào.

''Tần tiên sinh, chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh.''

''Bây giờ ngài có thể mang bất kì ai đi trong ngục giam này.''

"Hồ sơ của người đấy ở chỗ này cũng sẽ biến mất.''

Cái gì?

Giám ngục và phạm nhân đều sợ ngây người.

Thiết Ngưng Sương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô ta kinh ngạc nói: ''Nói cách khác bây giờ chúng tôi có thể mang A Tân đi?''

Trưởng ngục giam gật đầu, nhắc lại lần nữa: ''Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, Tần tiên sinh có thể mang bất kể người nào đi cùng.''

Tần Thiên cười nói: ''Một người là đủ rồi.''

''Đi thôi.''

Mãi cho đến khi rời khỏi ngục giam, Thiết Ngưng Sương vẫn cảm thấy vô cùng khó tin khi nhìn Tần Thiên bình thản bên cạnh.

Cô ta rất muốn biết người đàn ông này mạnh đến mức nào.

Ngoài thành phố, dốc núi trong rừng tùng.

Nhìn ngôi mộ và bia mộ trước mặt, A Tân vẫn luôn im lặng không nói lời nào cuối cùng cũng không nhịn được.

Cậu ấy ngã xuống đất, nghẹn ngào khóc lớn.

Mãi cho đến khi mặt trời ngã về phía tây.

Tần Thiên nhìn trời rồi nói: ''Thời gian không còn nhiều nữa, đi thôi.''

''Mặc dù cậu đã mất mẹ, nhưng tôi đảm bảo với cậu, từ nay về sau, trên thế giới này, cậu không còn là một người cô đơn nữa.''

''Cậu sẽ có rất nhiều anh em nhiệt huyết như cậu.''

''Bọn họ đều sẽ thành người nhà của cậu.''

Tại Thiên Phạt, không có người nào là cô đơn. Bọn họ không chỉ là anh em của nhau, mà còn là người nhà!

Nghe câu này, Thiên Ngưng Sương có chút muốn khóc. Mặc dù thời gian tham gia chưa lâu nhưng trong máu cô ta đã hòa vào với Thiên Phạt.

Nói cho cùng, bọn họ là cùng một loại người.

Chỉ có người giống nhau ở một chỗ mới có thể đồng cảm với nhau, cho nhau sự ấm áp.

Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Đồng Xuyên, Thiết Tí, bao gồm cả Thiết Ngưng Sương và A Tân, bọn họ đều là dị biệt trong mắt người khác.

Nhưng trong mắt nhau, họ lại là người đáng yêu nhất.

Đây chính là tình nghĩa chân thật nhất giữa anh em trong Thiên Phạt.

Họ quay về Long Giang trong đêm.

Vừa ra đến sân bay, Tần Thiên đã nhận được điện thoại của Lôi Báo: ''Tiên sinh, thành phố bên kia đã có tin tức.''

''Tôi muốn gặp mặt ngài để báo cáo.''

Ánh mắt Tần Thiên thay đổi, hắn nói với Thiết Ngưng Sương: ''Đưa A Tân về sơn trang. Nói Tàn Kiếm chăm sóc cậu ấy nhiều chút.''

''Những chuyện khác nghe theo lệnh của tôi.''

''Rõ!'' Thiết Ngưng Sương mang theo A Tân lên xe rời đi.

Một mình Tần Thiên đến địa điểm Lôi Báo nói để gặp mặt.
Chương 124 Tự đập đá vào chân mình

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lôi Báo, Tần Thiên còn tưởng rằng bên phía nhà họ Phan có kế hoạch lớn gì động trời lắm.

Nghe xong báo cáo, hắn nhịn không được mà bật cười.

Theo tin tức bên kia truyền về, sau khi Phan Mỹ Nhi trở về, không biết vì sao lại chỉ nói chuyện này với Phan Hổ.

Phan Hổ bình thường tính cách nóng nảy, làm việc mạnh mẽ, đồng thời đối với Phan Mỹ Nhi vô cùng kính trọng lại có thể kiên nhẫn chờ đợi, mấy ngày liên tục không có hành động gì.

Dường như muốn nhịn cho qua chuyện này.

Mãi đến hôm qua, thành viên của đội Rồng nhận được tin tức mới nhất, Phan Hổ quyết định mượn dao giết người.

Anh ta phái người liên hệ với Đao Ba Lang ở thành phố bên cạnh Long Giang, hứa hẹn một số điều kiện hấp dẫn, lệnh cho Đao Ba Lam thâu tóm lại Long Giang.

Đao Ba Lang vốn đã có thù với Cường Long, sau khi Kiều Lục chết, bọn họ đã cựa quậy muốn hành động. Nghe lời Phan Hổ nói thì lập tức đồng ý.

Bọn họ trực tiếp đưa ra thư khiêu chiến với Cường Long, muốn hẹn nhau ở ''thung lũng Hổ'' giữa hai thành phố liều mạng một trận.

Phe thua sẽ nhường lại địa bàn của mình.

Lôi Báo nói: ''Theo tôi dự đoán, ý của Phan Hổ là muốn thông qua Đao Ba Lang để chiếm lấy địa bàn Long Giang.''

''Sau đó sẽ từ từ phái cao thủ thâm nhập, tìm cơ hội rồi phát động một đòn trí mạng với tiên sinh.''

Tần Thiên cười nói: ''Rồi sao?''

''Cường Long đồng ý?''

Lôi Báo gật đầu: ''Dựa vào tính cách nóng nảy của Cường Long, đó là chuyện đương nhiên.''

''Lúc này anh ta đã đồng ý, bây giờ Cường Long đã điều toàn bộ người đợi đến ban đêm bắt đầu chiến đấu.''

Tần Thiên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lôi Báo thì nói: ''Có phải anh cũng không đồng ý với cách làm của Cường Long không?''

''Anh hẹn gặp mặt tôi nói chuyện là vì có kế hoạch khác?''

Lôi Báo gật đầu, oán giận nói: ''Đao Ba Lang này có rất nhiều vết nhơ. Cảnh sát bên đó cũng nhận rất nhiều báo án nhưng cuối cùng đều không có chứng cứ để bắt giữ.''

''Hơn nữa Đao Ba Lang gần đây cũng nghe được phong phanh, dạo này luôn ở yên một chỗ không ra ngoài, vô cùng khiêm tốn.''

''Muốn bắt hắn ta là chuyện rất khó.''

''Cảnh sát ở thành phố bên cạnh đã rơi vào đường cùng nên đã xin thành viên đội Rồng giúp đỡ. Anh em phụ trách bên đó tên là Hoàng Diệp.''

''Hoàng Diệp cũng biết lần này Đao Ba Lang cần dốc hết toàn bộ lực lượng và tin tức quyết chiến với Cường Long.''

''Đây là một cơ hội vô cùng hiếm có.''

''Hoàng Diệp bàn bạc với tôi bày bố ở thung lũng Hổ, đến lúc đó hốt gọn một mẻ đám Đao Ba Lang.''

Tần Thiên gật đầu nói: ''Vì dân trừ hại, kế hoạch này có thể thực hiện.''

''Có chuyện gì khó khăn sao?''

''Khó khăn chính là...'' Lôi Báo cười khổ nói: ''Cường Long không muốn phối hợp. Anh ta nói chuyện này phải dựa theo quy định giang hồ để giải quyết.''

''Nếu như đồng ý phối hợp với tôi thì chẳng phải đã phá hỏng quy định rồi sao, người trong giang hồ nhất định sẽ khinh bỉ chê cười.''

''Anh ta quyết định tự tay đánh bại Đao Ba Lang.''

''Hết cách nên tôi mới phải báo cáo với tiên sinh. Hi vọng tiên sinh có thể hiểu cho việc anh em đội Rồng làm việc theo luật pháp.''

Tần Thiên tức giận nói: ''Cái tên khốn Cường Long này!''

''Nói cho anh ta biết, tôi nói để anh ta nhớ kĩ cho ông đây: Quy định trên giang hồ đương nhiên quan trọng, nhưng tất cả đều phải xếp sau luật pháp.''

''Trước pháp luật, quy định gì đó đều không thể dùng.''

''Anh ta cho rằng mình rất trong sạch sao? Ông đây bây giờ không truy cứu trách nhiệm của anh ta là vì đang cho anh ta một cơ hội lập công chuộc tội mà thôi.''

''Nếu như vẫn u mê không tỉnh ngộ thì anh ta cũng đánh cho ông!''

Lôi Báo không ngờ Tần Thiên lại theo chính nghĩa và ủng hộ công việc của họ như vậy. Anh ta kích động nói: ''Có câu nói này của tiên sinh, Cường Long nhất định sẽ phối hợp!''

''Tiên sinh, tôi đi tìm Cường Long để bàn kĩ lại kế hoạch!''

''Buổi tối hôm nay ngài chỉ cần xem thôi là được.''

Tần Thiên cười nói: ''Đao Ba Lang đã chuẩn bị rồi mới đến, các anh đủ người sao?''

''Có cần tôi phái mấy người hỗ trợ không?''

Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để ''Thiên Phạt'' rèn luyện.

Lôi Báo tức giận nói: ''Tiên sinh, ngài cũng quá coi thường năng lực của đội Rồng chúng tôi rồi!''

''Chỉ là mấy tên lưu manh, chuyện này dễ như trở bàn tay thôi!''

Tần Thiên cười nói: ''Được rồi. Đi đi.''

''Chúc các anh đạt được thành công lớn.''

Nếu đã không cần hỗ trợ thì hắn càng vui vẻ nhàn hạ hơn. Nghĩ lại cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như Đao Ba Lang không xứng để Thiên Phạt ra tay.

Nói không chừng đánh mấy kẻ yếu ớt này sẽ khiến ''Thiên Phạt'' cảm thấy mình vô địch thiên hạ mà trở nên yếu ớt.

Khối thép này vẫn nên sử dụng trên lưỡi dao thì hơn.

Về đến nhà, Dương Ngọc Lan và Tô Tô ngồi ở phòng khách nhíu mày.

Tần Thiên vội vàng nói: ''Mẹ, sao vậy?''

''Xảy ra chuyện gì sao?''

Tô Tô thở dài nói: ''Vốn dĩ tưởng không cần vội vàng dọn nhà đi. Ai ngờ hổ vừa đi sói đã đến.''

''Tập đoàn Kiến Nhân bán mảnh đất này cho tập đoàn Cẩm Tú. Tập đoàn Cẩm Tú giục trong ba ngày nhất định phải chuyển ra ngoài.''

''Đúng rồi Tần Thiên, không phải anh quen Ngô Thiên Hùng sao? Anh có thể nói với ông ta cho chúng ta chậm mấy ngày được không?''

''Như thế này cũng quá gấp rồi!''

Tần Thiên cười nói: ''Nhận được tiền bồi thường rồi sao?''

Dương Ngọc Lan nói: ''Chuyện này tập đoàn Cẩm Tú ngược lại lại không phản đối. Tất cả đều được chuyển vào tài khoản, hơn nữa còn bồi thường không ít. Đủ để chúng ta mua một căn nhà không tệ ở.''

''Chỉ là thời gian quá vội vàng, tìm nhà nào phù hợp để ở chứ.''

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Mẹ, người ta đã đưa tiền cho mình thì cũng coi như giữ chữ tín rồi. Chúng ta vẫn nên phối hợp với họ chút thì hơn.''

''Không phải lúc trước còn một căn nhà cũ sao? Chính là lúc con vừa về, căn nhà mẹ và Tô Tô ở lúc trước đấy.''

''Hay là chúng ta chịu đựng một chút, ở tạm bên đó, con cảm thấy sẽ không lâu đâu, chúng ta nhất định có thể tìm được một căn nhà thích hợp hơn.''

Dương Ngọc Lan cười nói: ''Đúng rồi, sao lại quên mất căn nhà kia chứ.''

''Tô Tô, chúng ta qua kia ở trước một thời gian được không?''

''Mặc dù nhà bên kia nhỏ nhưng chúng ta cũng chỉ có ba người. Hai phòng là đủ rồi.''

Đây cũng là điều mà Tần Thiên suy nghĩ. Bên kia chỉ có hai phòng, đến lúc đó tối hôm nào hắn cũng có thể ngủ cùng với bà xã sao?

Mặc dù cái gì cũng không được làm...

Ai ngờ Tô Tô lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói: ''Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.''

''Chuyển về cũng được. Mẹ một phòng, con một phòng. Anh... ngủ ghế sopha ngoài phòng khách đi.''

Chuyện này...

Tần Thiên cảm thấy như mình vừa tự bê đá đập vào chân mình, việc đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể hết cách cười khổ.

''Nói linh tinh cái gì vậy!''

''Hai đứa là vợ chồng, chắc chắn phải ở một phòng rồi.''

''Tô Tô, mẹ nói cho con biết. Hai đứa đều lớn cả rồi, không còn nhỏ nữa, đừng chỉ bận rộn sự nghiệp. Sớm sinh con mới là chuyện quan trọng.''

Tô Tô đỏ mặt, tức giận nói: ''Mẹ, mẹ nói lung tung cái gì vậy!''

''Ai muốn sinh con cho anh ấy chứ!''

Nói rồi cô tức giận quay về phòng mình.

Dương Ngọc Lan nhìn dáng người Tô Tô, nghiêm túc nói với Tần Thiên: ''Con thấy chưa, vợ con eo nhỏ mông lớn, chắc chắn có thể sinh con trai.''

Tần Thiên cảm thấy như mình vừa được ăn mật vậy.

Nhưng hắn chỉ cười nói: ''Mẹ, con lại muốn có con gái hơn. Đúng rồi, một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô vậy.''

Dương Ngọc Lan cười nói: ''Vậy con càng phải cố gắng hơn rồi. Nam nữ song toàn càng tốt hơn.''

...

Đêm khuya, mấy chiếc xe Jinbei chở hàng chở một trăm anh em giúp đỡ Cường Long rời khỏi thành phố Long Giang.

Chạy về phía thành phố bên cạnh.

Xe đi được nửa đường bỗng nhiên chuyển hướng, rời khỏi đường lớn, đi vào một con đường nhỏ đầy cỏ hoang rồi phóng về phía dốc núi phía xa.

Lúc này trên sườn núi có rất nhiều xe việt dã đang dừng lại.

Người đứng đen nghịt không biết bao nhiêu, ai nấy đều cầm dao gậy trong tay mà la hét.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom