• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 37-40

Lúc này Tô gia đang vô cùng vui mừng.

“Em trai, em đã lập công lớn cho gia tộc chúng ta rồi!”

"Chỉ một chút cung ứng dược liệu Đông y tính là cái gì, bắt được thóp Dương Ngọc Lan buộc chặt lợi ích với bà ta, phải đem toàn bộ thị trường cung ứng ở Long Giang làm lũng đoạn!"

“Chị đã nói với anh rể em rồi, bọn họ khống chế công ty y dược, còn lại tất cả do em định đoạt.

“Em trai không chỉ giúp Tô gia, mà còn giúp cho chị một việc rất lớn.”

“Như vậy địa vị của chị ở Ngô gia cũng càng vững chắc!" Tô Nam vẻ mặt kích động.

Người của gia tộc Tô gia đều nịnh bợ Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn.

Một chiêu trói gà này, thật sự là diệu!

Tô Bắc Sơn cao giọng nói: "Hiện tại tôi tuyên bố, cuối năm nay chia hoa hồng, mỗi một người trong gia tộc được chia thêm mười vạn!”

“Được!”

“Đa tạ gia chủ!”

“Đa tạ Tô gia gia!”

Đột nhiên, quản gia vội vã chạy đến.

Lão gia là điện thoại của ủy ban y học.

Tô Bắc Sơn đắc ý nói: "Xem ra Dương Ngọc Lan vẫn rất thức thời, nhanh như vậy đã giải quyết xong hết rồi.”

“Đây nhất định là thông báo cho chúng ta đi ký kết hiệp nghị hợp tác toàn diện!”

Ông ta vui mừng nhận điện thoại.

Đối phương chỉ nói một câu: Xét thấy Tô gia ở phương diện cung ứng dược liệu tồn tại vấn đề nghiêm trọng, ủy ban y học hủy bỏ hợp tác toàn diện với Tô gia.

Điều này không thể nào!

Sao có thể như vậy?

Dương Ngọc Lan điên rồi sao?

Đi, chúng ta đi tìm bà ta!

Muốn chết mọi người cùng chết!

Tô Bắc Sơn giận không kềm được, tự mình mang theo người của gia tộc giống như một đám chó điên vọt vào biệt thự ven hồ.

“Các người không phải muốn cùng tôi đồng quy vu tận sao? Được, tôi từ chức rồi.”

"Sao nào, các ngươi không xem tin tức sao?" Dương Ngọc Lan đưa điện thoại di động ra, khiến người Tô gia nhất thời á khẩu không trả lời được.

Sắc mặt Tô Bắc Sơn khó coi đến cực điểm.

Ông ta trăm triệu lần không thể tưởng được, Dương Ngọc Lan lại quyết tuyệt như vậy. Vì phản kháng bọn họ, thậm chí ngay cả vị trí ủy viên cũng không cần.

Người Tô gia vừa rồi còn đắm chìm trong ước mơ tốt đẹp, khó có thể tiếp nhận tai nạn từ trên trời rơi xuống này.

Mấy phụ nhân lôi kéo Dương Ngọc Lan, muốn liều mạng với bà.

“Các người làm gì vậy? Mau buông mẹ tôi ra!" Tô Tô hai tay đẩy bánh xe lăn đi tới.

“Tên tàn phế này!”

“Cút ngay!”

Tô Văn Thành đẩy Tô Tô ra.

Tô Tô thấy mẹ bị vây quanh, mà cô lại bất lực không thể giúp được gì nên gấp đến nước mắt đều rơi ra.

Giờ khắc này, cô thật sự hận những người này.

“Các người gây sự ở chỗ này, là muốn chết sao?" Ngoài cửa, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Tần Thiên mua thức ăn về.

“Gia sự của Tô gia chúng tôi, còn chưa tới phiên tên phế vật nhà mày nhiều miệng!" Tô Văn Thành quát.

Căn bản không để Tần Thiên vào mắt.

Tần Thiên cười lạnh, một cước đá nát một tảng đá nói: "Miệng của mày rất cứng, nhưng cứng hơn tảng đá này sao?"

Lần này, người Tô gia đều tỉnh táo lại. Lúc này bọn họ mới nhớ tới Tần Thiên là một võ phu vô cùng cuồng bạo.

Mười mấy vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đều không phải đối thủ của hắn.

Ta phi!

Một tên võ phu thối mà thôi, đắc ý cái gì?

Tô Văn Thành kéo cổ, kêu gào: "Họ Tần kia, có bản lĩnh thì giết chết tao đi?”

"Nói cho mày biết, hiện tại chính là pháp trị xã hội!"

Đôi mắt Tần Thiên phát lạnh muốn ra tay giết quách cái lũ khốn này, hắn cũng không phải là người tốt lành gì.

“Tần Thiên, không nên xúc động!" Dương Ngọc Lan vội vàng ngăn cản. Bà sợ Tần Thiên gặp rắc rối, bị cảnh sát bắt đi là xong.

Tần Thiên đành phải nhịn xuống.

“Không dám động vào tao đúng không? Vậy mày mở to hai mắt nhìn cho kỹ, xem lão tử chơi chết mày như thế nào!”

“Họ Tần kia, sớm muộn gì cũng có một ngày, mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao!”

“Còn có Dương Ngọc Lan, tại sao phải từ chức? Thật sự cho rằng bà rất trinh liệt sao?”

“Là bị người phía trên chơi chán rồi, một cước đá văng đi!”

Dương Ngọc Lan tức giận nói không ra lời.

“Còn có tên tàn phế như cô, thật sự coi mình là đệ nhất mỹ nữ Long Giang sao?”

“Một người tàn phế, cũng có mặt mũi nhận thân thích với Tô gia.”

“Các người đều chờ đó đi!”

Tô Văn Thành phát tiết một trận, mang theo mọi người rời đi.

Dương Ngọc Lan và Tô Tô đều rơi nước mắt lả chả. Dương Ngọc Lan không có việc làm, sẽ không có thu nhập.

Gia đình nhỏ vừa mới có khởi sắc, lại lâm vào khốn cảnh.

“Không sao, mẹ có thể đến chợ bán thức ăn, cũng có thể nuôi sống gia đình này." Bà rưng rưng nói.

Tô Tô trầm mặc một chút, nhìn Tần Thiên, nói: "Anh đi theo tôi!" nói xong, cô đẩy bánh xe vào thư phòng.

Tần Thiên có chút kỳ quái khó hiểu.

Hắn vốn cho rằng Tô Tô nhất định sẽ phát điên, không nghĩ tới cô chỉ lau nước mắt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

“Tôi thừa nhận, là tôi ngây thơ.”

“Chuyện này, để cho tôi thấy rõ lòng dạ của người Tô gia.”

Tần Thiên vội vàng nói: "Cũng không trách em, em bệnh nặng mới khỏi, cần tình thân ấm áp, điều này có thể lý giải.”

Tô Tô nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nói: "Anh thật sự yêu tôi, muốn có được tôi sao?"

Sao lại đột nhiên lại thay đổi thế này, Tần Thiên há miệng nói không ra lời.

“Cho anh một cơ hội.”

Tô Tô cắn răng, nói: "Giúp tôi lấy được vé vào cửa hội đầu tư kia.”

“Làm được rồi tôi có thể suy nghĩ trong vòng một năm không đề cập tới chuyện ly hôn.”

Tần Thiên trong lòng khẽ động: "Em muốn lôi kéo đầu tư?”

Tô Tô quyết tuyệt nói: "Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy Tô Tô tôi không phải phế vật!"

"Mẹ tôi mất việc ở ủy ban, tôi muốn kéo một khoản đầu tư cho bà mở một công ty!"

“Đến lúc đó, tôi xem Tô gia còn dám bắt nạt chúng tôi nữa không?”

“Nhưng mà lần trước Thiết Ngưng Sương tới đưa thiệp mời cho anh, bị tôi chọc giận, thiếp mời cũng bị Tô Văn Thành cầm đi.”

“Bây giờ cô ấy còn có thể cho anh thiệp mời không?”

Tần Thiên vui mừng nở nụ cười. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Tô tiểu thư không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh.

“Chỉ là một hội đầu tư, nếu anh muốn đi, lúc nào cũng có thể đi.”

“Báo tên Tần Thiên ra, khắp thiên hạ này còn không có nơi nào không đi được.”

Tô Tô gắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét: "Tần Thiên, tôi cảnh cáo anh. Tôi bình sinh ghét nhất hai loại người, một loại là động một chút là đánh nhau.”

“Loại thứ hai chính là miệng lưỡi trơn tru, đầu cơ trục lợi!”

"Anh muốn ở lại cái nhà này, thì phải biết giữ mồm giữ miệng!"

Tần Thiên cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Đánh nhau là võ phu, đầu cơ trục lợi là tên khốn, ở trong cảm nhận của Tô Tô hai thứ này hắn đều có, trách không được cô lại hận hắn như vậy.

"Anh cũng không phải không biết gì, ít nhất anh biết châm cứu chữa bệnh a..." Hắn không cam lòng nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía hai chân Tô Tô.

Đôi chân này, khi nào mới có thể cho phép mình chạm vào đây?

Hắn cam đoan, chỉ là muốn chữa bệnh.

Thấy Tô Tô sắc mặt trầm xuống, Tần Thiên vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.

Trước Tô Tô bắt buộc phải nhớ ba điều kiện, chú trọng lời nói, không có sự cho phép của cô không được tự ý chửa bệnh.”

Tần Thiên biết, Tô Tô kiêng kị nhất vẫn là chuyện hắn tự ý đụng chạm thân thể của cô.

“Cái gì châm cứu chữa bệnh, giang hồ lừa đảo mà thôi!”

“Tôi cũng học y, họ Tần, anh đừng hòng gạt tôi!”

Tần Thiên chỉ có thể cười cười không nói lời nào.

Tô Tô tuy rằng thái độ ngang ngược như cũ, nhưng Tần Thiên có thể cảm nhận được, cô ít nhất là đang bắt đầu đối mặt với chính mình, tiếp xúc với chính mình.

Đây chính là một bước khởi đầu rất tốt.

Sau khi Tô Tô rời đi, hắn bấm một cú điện thoại.

“Lão Trư, cho cậu một cơ hội, chuyện hội đầu tư Long Giang...... "
Chương 38 Yên tâm, có anh đây

Sau khi nói xong, Tần Thiên đi ra.

Nhìn thấy trong phòng khách, vẻ mặt Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều thất thần, tựa hồ đang suy nghĩ đại sự gì đó.

Tần Thiên vội vàng nói: "Tô Tô, mẹ, mọi người yên tâm.”

“Con vừa mới gọi điện thoại cho bạn, cậu ấy đồng ý ở hội nghị đầu tư, giúp chúng ta lôi kéo đến một khoản đầu tư.”

“Cái khác không nói, mở một công ty mới, vẫn là dư dả.”

Tô Tô liếc Tần Thiên một cái, tức giận nói: "Anh nói mình không phải lừa gạt là thứ gì, anh biết điều kiện tiên quyết để lôi kéo đầu tư là gì không?"

“Ít nhất chúng ta phải có công ty, có dự án mới có cơ hội để người ta đầu tư.”

“Nếu không dựa vào cái gì lấy được lòng tin của người khác.”

Tần Thiên nói: "Vậy chúng ta thành lập một công ty trước đi.”

"Thật không giấu diếm, những năm du tẩu giang hồ, anh cũng tiết kiệm một ít tiền --"

Lời còn chưa dứt, Tô Tô quát lớn: "Anh câm miệng lại cho tôi đi!”

“Anh có biết mở công ty cần bao nhiêu tiền không? Chỉ bằng anh, hừ, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa.” (Như con khùng ấy, bực hết cả người)

Cô thở dài, nói: "Mẹ, mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa? Đồng ý để con lấy biệt thự ra thế chấp?”

Dương Ngọc Lan gật gật đầu, kiên định nói: "Tô Tô, mẹ tin tưởng con!"

“Được!”

“Họ Tần kia, lấy sổ đỏ, bây giờ chúng ta đi ngân hàng!”

Tô Tô tuy rằng ngồi ở trên xe lăn, nhưng từ lúc đoạn tuyệt với người Tô gia, cô càng thêm mạnh mẽ tự tin.

Cô nhất định phải dùng năng lực của mình để chứng minh cho người Tô gia xem. Cô không phải phế vật!

"Vợ à, anh tin tưởng em nhất định sẽ thành công!" Tần Thiên nhịn không được nói.

“Ai là vợ anh?”

“Đừng làm quen lung tung!”

Tần Thiên cười cười, tiếp nhận tài liệu từ tay Dương Ngọc Lan đưa tới, đẩy Tô Tô ra cửa.

Cùng lúc đó ở Tô gia.

Sau khi bị Dương Ngọc Lan cho đồng quy vu tận, đám người Tô Văn Thành, Tô Bắc Sơn, tức giận vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lúc này, lại nhận được điện thoại của các công xưởng yêu cầu bọn họ thanh toán tiền hàng.

Tô Bắc Sơn không chịu nổi phiền phức, tùy tiện nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

Giờ khắc này, ông ta nhìn qua đã già đi rất nhiều.

Tô Ngọc Khôn lo lắng nói: "Cha, cha mau nghĩ cách đi!”

“Lúc trước bị bộ phận giám sát phạt nhiều tiền như vậy, vốn trông cậy vào Dương Ngọc Lan, chúng ta có thể đánh một trận trở mình thật đẹp.”

“Vì chuyện này, chúng ta đưa tất cả tiền cho dược nông, đặt một lượng lớn dược liệu Đông y.

“Ai biết Dương Ngọc Lan con đàn bà thối này lại tuyệt tình như vậy!”

“Thà rằng từ chức không làm, cũng muốn lôi kéo chúng ta chết chung!”

“Làm sao bây giờ?”

“Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự sẽ phá sản!”

Tô Bắc Sơn không chịu nổi phiền phức, hắn hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai bất tài này, nói: "Muốn vượt qua cửa ải khó khăn này, cần bao nhiêu tiền?"

Tô Ngọc Khôn tính toán một chút, nói: "Ít nhất phải hai mươi triệu!”

Hai mươi triệu, đối với Tô gia thời kỳ toàn thịnh mà nói, không tính là gì. Nhưng hiện tại, bốn bề Tô gia đều là địch, Tô gia đang lâm vào vũng bùn.

Đây là một khoản tiền lớn không thể lấy ra.

“Văn Thành, cháu có cách gì không?" Tô Bắc Sơn nhìn về phía đứa cháu này.

Tô Văn Thành suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có một con đường có thể đi đó chính là đi vay.”

“Cháu biết với tình hình hiện tại, muốn vay một khoản tiền lớn như vậy không dễ dàng. Nhưng chúng ta có thể tìm Ngô gia bảo lãnh.”

“Chỉ cần Ngô gia chịu ra mặt, đừng nói là hai mươi triệu, cháu cảm thấy hai trăm triệu cũng không thành vấn đề.”

Tô Bắc Sơn mắt sáng lên: "Mau, gọi điện thoại cho chị cháu đi!"

“Bây giờ nó là thiếu phu nhân của Ngô gia, bảo nó thuyết phục Ngô gia đảm bảo cho chúng ta.”

Tô Văn Thành gật đầu, bấm số điện thoại của Tô Nam.

Tô Nam vừa trở lại Ngô gia, nhận được điện thoại của em trai, cô do dự một chút, nói: "Em trai, em chờ một chút, chị hỏi anh rể em đã.”

Cúp điện thoại, cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ.

Từ sau khi bị đánh gãy chân, cả ngày Ngô Phi đều say rượu. Đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi rượu đã xông vào mũi.

Càng làm Tô Nam cảm thấy phẫn nộ chính là, trong phòng lại còn có một cô gái xinh đẹp.

“Cô ta là ai?”

“Ngô Phi, tại sao anh lại đưa ả ta đến phòng chúng ta? anh mau bảo cô ta cút đi!”

Ngô Phi nhe răng cười nói: "Nơi này là nhà của lão tử, cô có thể tới, tại sao cổ lại không thể tới?"

“Tô Nam, cô cho rằng cô là ai? Ở trong mắt lão tử, cô chỉ là là một vật thay thế mà thôi!”

“Anh.....”

“Đủ rồi!" Tô Nam cơ hồ tức đến nổ tung.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô không thể tưởng tượng được, năm đó dùng kế hãm hại Tô Tô, tuy rằng chiếm được Ngô Phi, nhưng trong trái tim anh ta chưa từng quên Tô Tô.

Thấy hai người cãi nhau, cô gái xinh đẹp đẩy Ngô Phi ra, chạy ra ngoài.

“Ngô Phi, anh nói xem, anh không làm em thất vọng sao?" Tô Nam đau lòng muốn chết.

“Đừng mẹ nó giả bộ đáng thương với lão tử!”

"Cô cho rằng tôi không biết cô làm gì sau lưng tôi?"

“Còn nữa, cái chân này của lão tử, chính là bị em trai cô tự tay đánh gãy!" Ngô Phi lớn tiếng kêu gào.

“Con tiện nhân này, tôi muốn bỏ cô!”

“Tôi muốn đuổi cô ra khỏi Ngô gia!”

Tô Nam lập tức mềm nhũn, cô quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn nói: "Ngô Phi, đừng đuổi em đi!"

“Em yêu anh.”

“Em sai rồi!”

“Em trai em đánh gãy chân anh đều là Tần Thiên giở trò quỷ.”

“Em nhất định giết Tần Thiên, báo thù cho anh!”

Ngô Phi nhìn Tô Nam khóc lóc cầu xin, phảng phất thấy được hình bóng Tô Tô, hắn nhe răng cười nói: "Hiện tại, tôi muốn cô hầu hạ tôi!"

“Trèo qua đây, cởi vớ tôi ra giặt sạch sẽ!”

Tô Nam đành phải bò qua......

Cô chịu đựng khuất nhục làm xong chuyện, lúc này mới nói ra yêu cầu.

Hơn nữa chỉ có trợ giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn, bọn họ mới có thể đối phó Tần Thiên.

“Muốn cho vay cũng không phải là không thể." Ngô Phi cười lạnh nói: "Tô gia các người, hiện giờ thứ duy nhất còn đáng giá chút tiền, chính là xưởng tinh luyện thuốc Đông y Nam Sơn.”

Lấy nhà máy làm thế chấp, đi ngân hàng Kiến Long tìm Tiền Thịnh.

Nhìn Tô Nam gọi điện thoại cho Tô Văn Thành, trong mắt Ngô Phi lóe lên một nụ cười âm hiểm.

Lúc trước anh ta chịu cưới Tô Nam, nói trắng ra là coi trọng xưởng tinh luyện thuốc Đông y của Tô gia mà thôi.

Nếu như có thể có được nhà máy này, như vậy việc kinh doanh y dược của Ngô gia, sẽ như hổ thêm cánh.

Hiện tại xem ra, rốt cục có thể thực hiện được.

Anh ta lặng lẽ gửi một tin nhắn ra ngoài.

Ngân hàng Kiến Long, nhìn người đi tới đi lui, trong mắt Tần Thiên hiện lên một tia khác thường.

Cách đây không lâu trong lúc nói chuyện với lão Trư, lão Trư đề cập tới cái tên này.

Lão Trư ở trong Thần Vương điện là Trư Thiên Vương, quản lý mọi tài sản của Thần Vương điện, người ta gọi cậu ta là thần tài.

Vốn Thiên Phú lần này tới Long Giang tổ chức đại hội đầu tư, là một trong những công ty lão Trư thành lập ra cho Tần Thiên.

Cách đây không lâu trong một lần trò chuyện, Tần Thiên mới biết, lão Trư đã sớm đặt bố cục ở Long Giang.

Tác phẩm tiêu biểu, chính là ngân hàng Kiến Long này.

Hiện tại xem ra, việc làm ăn của ngân hàng này quả thật không tệ.

“Mẹ tôi nói, đây là một ngân hàng thương mại, cho vay tương đối linh hoạt.”

“Chúng ta phải thành lập công ty trước khi hội nghị đầu tư bắt đầu.”

“Tần Thiên, anh nói xem, khế ước này của chúng ta có thể vay được bao nhiêu tiền? Thành lập công ty y dược tiền ít chỉ sợ không được.”

Tô Tô lo lắng trùng trùng.

Tần Thiên cười nói: "Yên tâm, có anh đây.”

Hắn đẩy Tô Tô đi vào bên trong.
Chương 39 Trùng hợp

Tô Văn Thành mang theo giấy chứng nhận cùng Tô Nam đi vào văn phòng cho vay ở trên lầu hai của ngân hàng Kiến Long.

“Dượng, đây là lễ vật con và A Phi hiếu kính người.”

“A Phi nói lần này xin ngài hỗ trợ, sau khi chuyện thành công còn có trọng tạ." Tô Nam vẻ mặt ý cười, dâng lên một hộp sâm Tây Dương.

Phía sau bàn làm việc, có một người đàn ông đầu trọc hơn bốn mươi tuổi đang ngồi chính là chủ nhiệm cho vay của ngân hàng Kiến Long, Tiền Thịnh.

Ông ta là một người dượng xa của Ngô Phi. Có thể ngồi lên vị trí này, cũng nhờ Ngô gia trợ giúp.

“Tô tiểu thư, cô quá khách khí rồi.”

“Chuyện của Tô tiểu thư và A Phi, chính là chuyện của tôi mà. Người một nhà chúng ta, không nói hai lời.”

"Đã mang tài liệu đến chưa?"

Tô Nam vội vàng nói: "Em trai, mau đưa tư liệu nhà máy cho chủ nhiệm Tiền.”

Tô Văn Thành còn có chút luyến tiếc, lấy túi văn kiện trong tay ra, nói: "Đây chính là gốc gác của Tô gia chúng ta.”

Thiết bị của nhà máy vừa mới được thay thế cách đây không lâu. Quan trọng nhất là mảnh đất này.

Trước kia giá rẻ, ông nội tôi trực tiếp mua, bây giờ rất đắt.

Lần này không phải vội dùng tiền, cũng sẽ không lấy cái này ra thế chấp.

Tiền Thịnh cẩn thận kiểm tra văn kiện, đáy mắt lộ ra một nụ cười. Căn cứ vào chỉ thị của Ngô Phi, điều Ngô gia muốn nhất, kỳ thật không phải là xưởng luyện dược này.

Mà là mảnh đất này.

Nếu như có thể dùng giá hai mươi triệu lấy được, chính là nhặt được một cục vàng lớn.

Hiện tại, Tô gia dùng cái này đến thế chấp, tương đương với chủ động đưa vàng tới cửa. Bởi vì, hợp đồng cho vay ông ta thêm vài con sâu vào rồi.

“Gần đây Tô gia các người gặp phải chuyện, các loại lời đồn đãi nhảm nhí lan truyền khắp nơi, nói thật cho các người vay, chúng tôi cũng gánh không ít nguy hiểm.”

“Tô công tử, cậu nhìn đi. Nếu không thành vấn đề thì ký tên vào hợp đồng này.”

“Hai mươi triệu cho vay, hôm nay có thể lấy được tiền.”

“Tôi tin tưởng có số tiền này, mọi người nhất định có thể đông sơn tái khởi.”

Tô Nam vội vàng khuyên nhủ: "Đại trượng phu co được dãn được. Em trai, em chính là tương lai của Tô gia chúng ta.”

“Số tiền này, cũng là vốn liếng để em đông sơn tái khởi.”

“Mau ký đi!”

"Đến lúc đó, đem đôi mẹ con Dương Ngọc Lan còn cótên côn đồ họ Tần, hung hăng giẫm ở dưới chân!"

Tô Văn Thành vốn còn muốn xem kỹ hợp đồng một chút, nghe xong lời này, nhiệt huyết dâng trào.

Hơn nữa có quá nhiều hợp đồng, các loại điều khoản, Tô Văn Thành không có kiên nhẫn nhìn hết.

Tô Văn Thành cảm thấy, chị gái và anh rể sẽ sẽ không hại mình

Vì thế, Tô Văn Thành đại biểu Tô gia, trịnh trọng ký tên.

Cùng lúc đó, lầu ba, văn phòng thống đốc.

"Tần Thiên, anh cảm thấy, cái sổ đỏ này có thể vay được bao nhiêu tiền?"

Công ty y dược, cần thủ tục tương đối phiền phức. Nhà xưởng, kho hàng, hậu cần gì đó, yêu cầu tương đối cao, nhưng cần một số tiền lớn.

Tần Thiên hỏi: "Ước tính một chút em nói xem cần bao nhiêu?"

Tô Tô suy nghĩ một chút, rối rắm nói: “Ước tính cũng phải hai ngàn vạn, nếu muốn có vốn lưu động, thì càng khó nói.”

“Hy vọng có thể vay được hai ngàn năm trăm vạn.”

Tần Thiên cười nói: "Hai ngàn năm trăm vạn làm sao đủ.”

“Sẽ cho vay năm mươi vạn.”

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, tức giận nói: "Anh điên rồi sao? Căn biệt thự này hiện tại giá trị thị trường cũng chỉ hơn hai ngàn vạn.”

"Lấy ra thế chấp, ngân hàng không cần hạ giá trị sao?"

“Xem ra anh thật sự không biết tính toán!"

Ở trong cảm nhận Tô Tô, Tần Thiên chính là một người lúc nào cũng đùa giỡn không nghiêm túc. Căn bản không làm được đại sự đứng đắn gì.

Nói thật, đây cũng là nguyên nhân cô chướng mắt Tần Thiên.

Lúc này, cửa phòng đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục thư ký đi vào.

Cô khinh thường liếc Tần Thiên cùng Tô Tô một cái, nói: "Là hai người nhất định phải tìm giám đốc ngân hàng sao?"

“Giám đốc ngân hàng của chúng tôi đến rồi, nhưng mà kế tiếp giám đốc còn có một cuộc họp, có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

Xong còn lầm bầm nói: "Sao người thân thích đều coi mình là quý nhân ý nhợ.”

Tô Tô và Tần Thiên, nhìn qua đều tương đối bình thường. Làm sao có tư cách được gặp giám đốc? Cô ta cảm thấy, nhất định là họ hàng nghèo từ nông thôn tới.

Nghe xong lời của cô ta Tô Tô đỏ, mặt trở nên càng thêm khẩn trương.

Lúc này cô thậm chí có chút trách cứ Tần Thiên, tại sao phải đến văn phòng giám đốc?

Theo lý thuyết, với thể lượng cho vay này của bọn họ, căn bản là không có tư cách kinh động đến giám đốc ngân hàng.

“Tần tiên sinh ở đâu?" Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm kích động.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, vọt vào.

Giám đốc Vương, chính là bọn họ.

“Nếu không ngài đi làm việc đi, tôi thay ngài tiếp đãi." Nữ thư ký lập tức nịnh nọt cười nói.

Cô cảm thấy, thay lãnh đạo ngăn trở thân thích nghèo cầu tới cửa, cũng là vì lãnh đạo giải ưu.

Ai biết, giám đốc Vương lau lau mồ hôi trán, nghiêm mặt nói: "Cô có tư cách gì tiếp đãi bọn họ?”

“Cái này......”

Nữ thư ký vẻ mặt mơ hồ rời đi. Trước khi đi còn liếc nhìn Tô Tô và Tần Thiên một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ giám đốc là coi trọng người phụ nữ này?

Bộ dạng không tệ, đáng tiếc là một người tàn tật. Chẳng lẽ giám đốc ngân hàng thích khẩu vị này?

Trong phòng, Vương Bân thở dài đi về phía Tần Thiên, nhưng lại bị một ánh mắt của Tần Thiên ngăn lại.

“Giám đốc Vương đúng không? Tôi tới giúp vợ vay một khoản tiền.”

“Đây là sổ đỏ của biệt thự, căn biệt thự này vị trí ưu Việt Nam, hiện tại có tiền cũng không mua được.”

“Ông xem, có thể cho vay bao nhiêu?”

Vương Bân lau mồ hôi, làm bộ nghiêm túc xem giấy chứng nhận.

Tô Tô khẩn trương nói: "Ngài xem, có thể vay năm ngàn vạn không?"

Con số này đã vượt quá mong đợi của cô. Cô dùng rất nhiều dũng khí mới nói ra.

“Cô muốn vay hai lăm ngàn vạn?" Vương Bân nhíu mày.

“Tôi cũng biết chuyện này có chút khó, nếu không thì cho vay hai ngàn vạn được không?” Tô Tô vội vàng nói.

Vương Bân vỗ bàn: "Một khu vực tốt như vậy, một phòng ở tốt như vậy hơn nữa Tần tiên sinh cũng nói, có tiền cũng không mua được làm sao có thể chỉ cho vay hai lăm ngàn vạn?"

“Tô tiểu thư, nếu cô không có ý kiến, cứ tính vay năm mươi nghìn vạn đi. Cô cảm thấy thế nào?”

Tô Tô kinh ngạc há to miệng. Cô nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Sao lại đúng như lời người đàn này đoán vậy?

Mãi cho đến khi làm xong thủ tục, đi ra khỏi cửa phòng làm việc của giám đốc ngân hàng, cô vẫn còn có chút khó tin.

Quả thực giống như nằm mơ.

..................

Được, hợp đồng có hiệu lực.

“Tô công tử trở về chờ đi, tôi đi xin phép đặc biệt nhanh nhất là hôm nay có thể phát tiền.”

Nhìn Tô Nam và Tô Văn Thành rời đi, Tiền Thịnh lập tức gửi tin nhắn báo cáo cho Ngô Phi.

Ngô Phi trên mặt lộ ra âm hiểm cười, anh ta bấm một cái điện thoại, nói: "Vương xã trưởng, hiện tại có thể liên hợp các nông hộ, tìm Tô gia đòi tiền."

“Nhớ kỹ, nhất định là toàn bộ tiền nợ. Nếu không sẽ ngừng hợp tác vĩnh viễn với Ngô gia.”

Chủ tịch Vương, chính là lãnh đạo một hợp tác xã trồng thuốc Đông y. Tất cả dược liệu của Tô gia đều lệ thuộc vào bọn họ.

Nhận được chỉ thị của Ngô Phi, Vương xã trưởng lập tức tụ tập một nhóm hộ trồng trọt, khí thế hung hăng chạy tới xưởng luyện dược của Tô gia.

"Họ Tần, mày tới nơi này làm gì?" trong đại sảnh, nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô, Tô Văn Thành vẻ mặt tức giận.

Tần Thiên nhìn thấy trong tay Tô Văn Thành cầm hợp đồng cho vay cười lạnh nói: "Trùng hợp, Tôi và Tô Tô cũng tới vay tiền."
Chương 40 Ai dám động Tần tiên sinh

“Các người tới vay tiền?”

Nghe Tần Thiên nói xong, Tô Văn Thành cười ha ha.

Tô Nam cũng bị chọc cười, cô khinh bỉ nói: "Họ Tần kia, mày chỉ là một tên lưu manh mà thôi.”

"Một tên lưu manh đẩy một tên tàn phế, cũng dám đến ngân hàng Kiến Long vay tiền?"

“Tôi thấy là hai người tới xin ăn thì đúng hơn!”

Cô nói với Tiền Thịnh: "Chủ nhiệm Tiền, tên này là kẻ lừa đảo. Trên người không có xu dính túi, ngài ngàn vạn lần không nên mắc mưu.”

“Cho họ vay tiền, chính là tổn thất đối với ngân hàng.”

Tiền Thịnh lạnh lùng nói: "Ngân hàng Kiến Long chúng tôi không phải ai cũng có thể tới.”

“Đi mau, đừng ảnh hưởng đến mặt tiền của chúng tôi.”

Tô Văn Thành vô cùng đắc ý, anh ta lắc lắc hợp đồng trong tay, nói: "Họ Tần, mày thấy không?”

“Loại người như tôi, mới là khách hàng cao cấp của ngân hàng Kiến Long.”

“Mày đẩy một tên tàn phế, đi nhầm chỗ rồi!”

“Mày......”

Tô Văn Thành còn muốn nói cái gì, lúc này Tần Thiên không nhịn được nữa, đôi mắt nổi lên một tia phẫn nộ.

Sỉ nhục hắn còn có thể chịu đựng, nhưng Tô Văn Thành luôn miệng nói Tô Tô là tàn phế nên đã chạm đến nghịch lân của hắn.

Dưới chân hắn khẽ động, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bốp một tiếng, cho Tô Văn Thành một bạt tai.

“Mày còn dám nói nhảm, có tin tao cho mày vĩnh viễn câm miệng hay không!”

Tần Thiên ngữ khí nghiêm nghị, ánh mắt cao ngạo.

Tô Văn Thành che mặt, sợ đến choáng váng. Anh ta không nghĩ tới ở nơi này Tần Thiên cũng dám công khai động thủ đối với mình.

Tô Văn Thành muốn phản kháng, lại ý thức được mình căn bản không phải là đối thủ.

Anh ta cắn răng, trong mắt phun ra ngọn lửa thù hận.

“Đánh người rồi!”

“Người đâu tới đây!”

Tô Nam giống như một người đàn bà chanh chua kêu lên.

“Chủ nhiệm Tiền, anh không thể mặc kệ được!”

"Nhanh, bảo bảo vệ bắt hắn lại!"

Tiền Thịnh cũng chấn kinh, ông ta cũng không nghĩ tới Tần Thiên nói động thủ liền động thủ.

Thật sự là, quá ngông cuồng.

“Bảo vệ!" Ông ta tức giận quát.

Lập tức, hai tên bảo an cường tráng từ ngoài cửa vọt vào.

Bọn họ cũng không phải là ngân hàng bình thường, hai tên bảo an này đưa tay mạnh mẽ, dứt khoát ánh mắt sáng ngời, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ chân chính.

Hai người tạo thành hình kẹp sừng, nhìn chằm chằm Tần Thiên. Tay cầm gậy điện, lạnh lùng nói: "Tiên sinh, mời ngài theo chúng tôi đến phòng an ninh một chuyến.”

“Đủ rồi!”

Tô Tô lạnh lùng nói: "Chúng tôi tới vay tiền.”

“Các người không nên khinh người quá đáng!”

Lúc trước, cô rất phản cảm Tần Thiên động một chút là đánh người, nhưng lúc này cô cảm thấy rất hả giận.

Hơn nữa trong lòng cô có chút ấm áp, bởi vì cô biết Tần Thiên là bởi vì bảo vệ mình mới ra tay đánh người.

“Vay tiền.” Tiền Thịnh long trọng nói: "Trước khi đến đây các người cũng không hỏi thăm một chút, tôi là ai?"

“Tiền Thịnh tôi chính là chủ nhiệm bộ phận cho vay của ngân hàng Kiến Long, tôi không lên tiếng ai dám cho các người vay tiền?”

Vì thể hiện ra uy nghiêm của mình, Tiền Thịnh quát hai bảo an: "Đừng nói nhảm với bọn họ, mang tới phòng bảo an thẩm vấn đi!"

Hai bảo vệ đang muốn động thủ, chợt nghe trên lầu truyền đến một giọng nói: "Ai dám động đến Tần tiên sinh!"

Nghe được thanh âm này, bọn họ vội vàng lui về phía sau, cung kính nói với người từ trên lầu đi xuống: "Giám đốc Vương.”

“Giám đốc Vương!”

Tiền Thịnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng cúi đầu khom lưng, vẻ mặt là cười nói: "Một chút việc nhỏ, vậy mà kinh động đến ngài.”

“Giám đốc Vương ngài cứ bận việc, hai người ăn xin thối tha này tôi xử lý là được.”

Vương Bân sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhìn Tiền Thịnh mắng to.

“Họ Tiền kia, não anh bị úng nước à? Tôi thấy anh mới là đồ ăn xin thối tha đấy!”

“Còn không mau bồi tội với Tần tiên sinh và Tô tiểu thư!”

"Bọn họ là khách quý của gân hàng chúng ta, anh mạo phạm bọn họ, có phải không muốn làm ở đây nữa!"

Tiền Thịnh trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc tại chỗ.

Ông ta không nghe lầm chứ? Đường đường là giám đốc lại nói Tần Thiên và Tô Tô là khách quý?

Đúng rồi, giám đốc Vương nhất định là vì biểu thị thái độ lễ hiền hạ sĩ cho nên cố ý nói như vậy.

Dù sao ngân hàng cũng cần làm ăn, cần khách tới cửa.

Tiền Thịnh có chút không tình nguyện nói với Tần Thiên: "Tần tiên sinh, vừa rồi là tôi mạo muội.”

“Không nghĩ tới hai người thật sự đến vay tiền.”

“Muốn vay bao nhiêu, dùng cái gì thế chấp, tôi sắp xếp một nhân viên tiếp hai người.”

Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông còn không xứng tiếp tôi.”

“Giám đốc Vương, nghe nói ngân hàng Kiến Long là ngân hàng thương mại tốt nhất Long Giang, bây giờ xem ra hữu danh vô thực.”

“Loại sâu mọt này làm sao làm được vị trí chủ nhiệm? Trong này có mờ ám gì không, tôi đề nghị điều tra một chút.”

“Vâng!" Mồ hôi lạnh trên trán Vương Bân đều chảy xuống.

Tần Thiên ngữ khí tuy rằng không nặng, nhưng bên trong có ý trách móc vẫn rất rõ ràng.

Dùng người không rõ, Vương Bân không thoát khỏi tội danh thất trách.

Đừng nhìn ông ta đường đường là giám đốc ngân hàng, nhưng ở trước mặt Tần Thiên, ông ta tính là cái gì?

Cả cái ngân hàng này có phải của ông ta đâu!

Ông ta vì tự bảo vệ mình, vội vàng nói: "Tiền Thịnh, từ giờ trở đi anh đã bị khai trừ!"

“Lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!”

Lúc này Tiền Thịnh mới thật sự luống cuống, vừa rồi ông ta còn tưởng rằng Vương Bân ra vẻ cho người khác xem không ngờ là thật.

Ông ta đau khổ cầu xin, hơn nữa còn lấy Tô Văn Thành ra làm ví dụ: "Giám đốc Vương, thành tích của tôi rõ như ban ngày. Ngài xem tôi vừa mới thành công cho vay hai mươi triệu. Tôi cam đoan, sẽ cho ngân hàng chúng ta kiếm một khoản lớn!”

Tô Văn Thành vội vàng nói: "Đúng vậy, giám đốc Vương. Tôi vừa mới vay 20 triệu, tôi mới là khách hàng lớn của các anh!”

Tô Nam không phục nói: "Giám đốc Vương tôi muốn hỏi một chút, Tần Thiên bọn họ vay bao nhiêu tiền?"

“Khách hàng cũng có phân chia ba bảy loại, tôi muốn biết bọn họ có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân?”

Tiền Thịnh cũng nói: "Chỉ cần vay vượt qua mười vạn đều cần tôi phê duyệt nhưng tôi không nhận được báo cáo nào, tôi nghĩ sẽ không vượt qua mười vạn đâu."

Vương Bân cười lạnh nói: "Nếu như là tôi cho hai người họ vay, cũng cần anh phê duyệt sao?”

Tiền Thịnh sửng sốt, theo bản năng nói: "Để giám đốc ngân hàng ngài tự mình tiếp đãi, bọn họ đến tột cùng vay bao nhiêu?"

Vương Bân nói: "Không nhiều lắm, cũng chỉ năm ngàn vạn mà thôi.”

“Năm ngàn...... Vạn!" Tô Nam thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: "Không thể nào!”

"Tần Thiên là một tên lừa gạt, Tô Tô là một tên tàn phế, bọn họ có vốn liếng gì có thể vay năm ngàn vạn?"

“Tôi không tin!”

Vương Bân nhìn thấy trên mặt Tần Thiên không còn kiên nhẫn nữa, ông ta vội vàng nói: "Đây là cơ mật thương nghiệp ngân hàng chúng tôi, người ngoài không có tư cách biết."

“Bây giờ tôi tuyên bố Tiền Thịnh bị đuổi. Khoản vay hai mươi triệu anh ta cho vay cũng bị hủy bỏ.”

“Mời các người rời đi!”

Lúc này đây, không chỉ là Tiền Thịnh, mà ngay cả Tô Văn Thành và Tô Nam đều choáng váng.

Bọn họ vừa mới làm xong, tiền hai mươi triệu dùng để cứu mạng, nói không có là không có?

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Tô Văn Thành luống cuống, vội vàng cầu xin Vương Bân.

Vương Bân rơi vào đường cùng, trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên.

Cho vay năm ngàn vạn, Tần Thiên Thành trở thành khách hàng lớn của ngân hàng Kiến Long, cho nên hắn liền có quyền lên tiếng.

Sau khi hiểu được đạo lý này, Tiền Thịnh liền quỳ gối trước mặt Tần Thiên.

Ông ta tự bạt tai, một phen nước mũi một phen nước mắt thỉnh cầu Tần Thiên tha thứ. Đừng để Vương Bân đuổi việc ông ta.

Mà Tô Văn Thành và Tô Nam, tuy rằng không tình nguyện cũng không thể không cười theo, thỉnh Tần Thiên giơ cao đánh khẽ.

Thấy Tần Thiên không nói lời nào, Tô Nam đem mục tiêu chuyển hướng đến Tô Tô:

"Chị, chúng ta đều chảy dòng máu của Tô gia, chị nhẫn tâm đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt sao?"

“Nói thật, không có số tiền này, Tô gia thật sự sẽ phá sản.”

"Tuy rằng hai chúng ta đều là khuê nữ đã xuất giá, nhưng uống nước nhớ nguồn, chúng ta vĩnh viễn không thể quên gốc, chị nói đúng không?"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom