• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 31-32

Chương 31 Vợ Chồng Thật Sự

Tần Thiên tập trung tinh thần, cẩn thận đem từng cây châm nhỏ đâm vào huyệt vị khác nhau trên người cô.

Trên mỗi một cây châm, đều ẩn chứa nội kình mạnh yếu khác nhau.

Nội kình này lặng lẽ thấm vào huyệt vị của Tô Tô, như gió xuân hóa mưa làm dịu mặt đất khô héo.

“A......" Tô Tô phát ra một tiếng than nhẹ.

Khẽ nhíu mày, nhìn qua có chút thống khổ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một giờ, hai giờ trôi qua.

Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.

Dưới tác dụng nội kình, thân thể trắng ngần của Tô Tô nổi lên hào quang mê người.

Tần Thiên cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, sau đó muốn dùng châm cho nữa người dưới của cô để kích hoạt hai chân đang bị bế tắc.

Không ngờ khi tay của hắn vừa mới chạm đến nửa người dưới của Tô Tô, Tô Tô giống như cảm nhận được mãnh liệt run lên một cái.

“Không được!”

“Anh làm cái gì vậy?! "Cô chợt ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên.

Tần Thiên kinh hãi, vội vàng nói: "Tô Tô em nghe anh nói...”

“Cút!”

“Mau cút, đừng đụng vào tôi!”

“Người đâu!”

“Lưu manh!”

“Sao lại như vậy?” Tần Thiên có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ, là quá trình điều trị trị xảy ra vấn đề?

Việc cấp bách, là để Tô Tô bình tĩnh lại.

Hắn bước đến trên giường, bắt lấy tay Tô Tô, tay kia ẩn chứa một cỗ ám kình, muốn vỗ vào huyệt ngủ trên người cô.

Lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị đụng mở.

Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Dương Ngọc Lan vừa sợ vừa giận.

“Tần Thiên, cậu làm gì vậy?”

“Tên súc sinh này, mau cút ra cho tôi!”

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con đang chữa bệnh cho TôTô..." Tần Thiên bị đánh ra ngoài.

Nhìn thân thân thể trần truồng của mình, cùng với động tác vừa rồi, hắn biết cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mấu chốt là Tô Tô cũng không mặc quần áo.

Dương Ngọc Lan nhất định hiểu lầm hắn tinh trùng lên não, muốn làm chuyện bại hoại với Tô Tô.

Một lát sau Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô đi ra, trên mặt hai mẹ con đều có nước mắt.

“Mẹ!”

Tần Thiên vội vàng đứng lên.

Dương Ngọc Lan lau khóe mắt một chút, lại cười nói: "Tần Thiên, cám ơn cậu.”

“Cậu điều trị rất thành công, hiện tại Tô Tô đã tỉnh táo lại.”

“Vừa rồi, là mẹ trách lầm con.”

“Thật không?" Tần Thiên vui mừng nhìn về phía Tô Tô.

Da mặt Tô Tô ửng đỏ, cô nghiêng đầu thần sắc có chút không tốt.

Người đàn ông trước mặt này, đối với cô mà nói là khắc cốt ghi tâm nhưng cũng vô cùng xa lạ.

Đây là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô, người chồng trên danh nghĩa, cũng là người làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.

Từ đêm tân hôn, Tần Thiên bị người ta bắt đi không biết tung tích.

Tô Tô luôn cho rằng, người đàn ông này sẽ không còn xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình nữa.

Cho nên, rất xa lạ.

Xa lạ đến nỗi cô gần như đã quên mất dáng vẻ của Tần Thiên.

Ai ngờ, sau một cơn ác mộng, người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô.

Nhất là khi cô biết được, người đàn ông này sau khi trở về, lấy danh nghĩa là một người chồng cẩn thận chăm sóc cho cô.

Thậm chí cả tắm rửa và giúp cô đi vệ sinh.

Cô xấu hổ có chút chán ghét chính mình.

Dương Ngọc Lan phát giác tình huống có chỗ không đúng, xấu hổ nói: "Tần Thiên, trước kia là mẹ xem thường con.”

“Kỹ thuật châm cứu của con, quả thật vô cùng thần kỳ.”

“Bây giờ hai chân Tô Tô vẫn không có cảm giác, con có cách không?”

Thần trí khôi phục, mới chỉ là chuyện vui nhỏ. Nếu như có thể đứng lên, đó mới là chuyện vui lớn.

Tần Thiên thành khẩn nói: "Vốn dĩ con muốn nhân cơ hội này chữa khỏi chân cho Tô Tô.”

“Chỉ có điều vừa rồi xảy ra chuyện, nếu đã ngưng hẳn vậy chỉ có thể chờ cơ hội tiếp theo mà thôi.”

“Tô Tô, chỉ cần em tin tưởng anh, anh cam đoan nhất định mau chóng làm cho em đứng lên.”

Dương Ngọc Lan kích động nói: "Tô Tô, con sẽ phối hợp Tần Thiên đúng không?"

“Nó là chồng con, hiện tại cũng coi như là đại ân nhân của mẹ con chúng ta.”

“Tô Tô, con nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Thiên? Hai người cứ từ từ trò chuyện, mẹ đi nấu cơm.”

Dương Ngọc Lan rất biết điều, muốn cho hai người trẻ tuổi này chút không gian riêng tư.

Ai ngờ....

Tô Tô mở miệng, lạnh lùng nói: "Mẹ, không cần.”

Cô nhìn Tần Thiên: "Nghe mẹ tôi nói, anh dùng thủ đoạn trừng trị Tô gia, còn để cho bà ấy lên làm ủy viên phân hội y học ở Long Giang."

“Tần Thiên, điều này nói rõ bản lĩnh mấy năm nay của anh.”

“Đã như vậy, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp cho anh chọn lựa, còn ở bên một người tàn phế như tôi làm gì!”

“Hôn nhân của chúng ta vốn là sai lầm, tôi sẽ không dùng một tờ giấy để ràng buộc anh.”

“Chỉ cần anh gật đầu, bây giờ tôi sẽ cùng anh đi đến cục dân chính ly hôn. Anh tự do rồi.”

Mùi thuốc súng, vô cùng nồng.

Dương Ngọc Lan và Tần Thiên đều ngây ngẩn cả người.

, Dương Ngọc Lan phản ứng lại vội vàng nói: "Tô Tô, sao con lại nói chuyện như thế với Tần Thiên?"

“Mẹ nhìn ra được, cậu ấy là thật tâm đối tốt với con!”

Tô Tô tức giận nói: "Con không cần!”

“Hơn nữa, con cũng sẽ không thừa nhận anh ta là chồng của con!”

Hai mắt cô nhìn thẳng Tần Thiên: "Nơi này không phải nhà của anh, anh có thể suy nghĩ

khi nào thì tới làm thủ tục ly hôn với tôi.”

Cảm xúc Tần Thiên lẫn lộn, cười khổ nói: "Được.”

“Nếu Tô tiểu thư đã nói như vậy, tôi đi là được.”

Hắn cất bước đi về phía cửa.

Dương Ngọc Lan luống cuống, vội vàng giữ chặt Tần Thiên, nói: "Tô Tô vừa mới khôi phục, tâm tình không ổn định, con đừng nghe nó nói bừa."

“Nhanh, giúp mẹ vào bếp nấu cơm.”

Trong phòng bếp, Dương Ngọc Lan lau nước mắt, xin lỗi nói: "Mẹ cũng không nghĩ tới Tô Tô sẽ biến thành như vậy.”

“Tần Thiên, hy vọng con có thể thông cảm cho nó.”

“Con bé vừa mới tỉnh lại biết được năm năm qua đã xảy ra chuyện, đổi lại là người khác đều khó có thể chấp nhận được.”

“Nhưng mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con.”

“Tần Thiên, bây giờ con nói thật với mẹ trong lòng con thật sự yêu Tô Tô sao?”

"Nếu đó chỉ là cảm giác tội lỗi, hoặc giúp đỡ nhân đạo, thì con đã làm đủ cho chúng ta rồi."

“Còn con muốn theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ tin con cũng có bản lĩnh đó.”

“Con đi đi, mẹ không ngăn cản con, cũng sẽ không trách con.”

Tần Thiên nhất thời trầm mặc.

“Mình thật sự yêu người phụ nữ này sao?”

Chuyện năm năm trước kia, lại hiện lên trong đầu.

Hắn thừa nhận, lúc ấy mình bị Tô Tô mê hoặc, nó giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời đen tối của hắn.

Năm năm qua, cho dù hắn đi qua trời nam biển bắc, nhất là mấy lần chấp hành nhiệm vụ, sống chết trước mắt, nhưng trong đáy lòng của hắn đều sẽ hiện lên hình bóng của cô.

Đây là tình yêu sao?

Hắn không chắc.

Nhưng mà có một điểm hắn có thể khẳng định, đó chính là ngoại trừ Tô Tô thì không có người phụ nữ nào khác có thể kích thích trái tim hắn.

“Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ, đời này kiếp này chỉ cần một mình Tô Tô.”

Dương Ngọc Lan cảm động rơi lệ: "Được được! Vậy là tốt rồi!”

“Tô Tô chúng ta mệnh khổ, hi vọng gặp được con là ông trời chiếu cố cho nó.”

“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con để hai đứa sớm ngày hòa thuận, trở thành vợ chồng chân chính.
Chương 32 Hắn là chó của tôi

Lúc ăn cơm, Dương Ngọc Lan múc một chén canh nấm cho Tô Tô, lấy lòng nói:

"Con nếm thử, có phải hương vị mà con thích uống nhất hay không?"

Tô Tô nếm thử một ngụm, tuy rằng không nói gì, nhưng thông qua biểu hiện trên khuôn mặt cô có thể nhìn ra, cô rất thích.

Dương Ngọc Lan vui vẻ nói: "Đây là Tần Thiên làm!”

Biết con thích uống cái này, nó liền nghiêm túc học tập nghiên cứu, bây giờ nấu còn ngon hơn mẹ.

Tô Tô lập tức đem chén đặt lên bàn, tức giận nói: "Khó uống muốn chết!”

"Họ Tần kia, đường đường là một thằng đàn ông, ngoại trừ cáo mượn oai hùm dùng danh tiếng người khác đi lừa gạt thì không có chút bản lĩnh nào khác sao?"

“Ngay cả một bữa cơm cũng làm không xong, cần anh làm gì!”

Dương Ngọc Lan xấu hổ một trận.

Tần Thiên cũng không nói gì.

Hai người đều thật không ngờ, một người tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành như Tô Tô, mất trí nhớ năm năm, sau khi tỉnh dậy lại trở nên điêu ngoa như vậy.

Nhưng mà hai người đều cảm thấy là do Tô Tô bị thương quá nặng, tạo thành phản ứng kích thích.

Họ cần phải thận trọng hơn.

Cơm nước xong, Tô Tô tức giận nói: "Buồn chết đi được!”

“Mẹ, mẹ đẩy con ra vườn hoa nhỏ bên ngoài đi dạo đi.”

“Được!" Dương Ngọc Lan vội vàng đứng lên, nhưng bà nghĩ đến cái gì đó nhíu mày nói: "Mẹ phải làm việc.”

Tần Thiên vội vàng nói: "Để con.”

Dương Ngọc Lan cười nói: "Tô Tô, mẹ phải làm việc để Tần Thiên đưa con đi được không?"

Mặt Tô Tô trầm xuống, nhưng mà lần này cô không có từ chối.

Mà lạnh lùng nói: "Họ Tần kia, tôi không biết anh trăm phương ngàn kế ở lại đây đến tột cùng có mục đích gì.”

“Nhưng mà tôi muốn anh đồng ý với tôi ba điều kiện.”

Tần Thiên cười nói: "Em nói đi.”

“Đừng cười nói với tôi!”

“Nói cho anh biết, anh chỉ là một thằng shipper quèn mà thôi. Bổn tiểu thư hiện tại tuy rằng tàn phế thì anh cũng không xứng với tôi!”

Sau khi quát mắng, Tô Tô mới nói: "Thứ nhất, không được chạm vào tôi!”

"Thứ hai, không được sự cho phép của tôi, không được nhắc lại chuyện chữa bệnh!"

Nghĩ đến lần trước, sau khi lâu tỉnh lại nhìn thấy mình trần truồng như nhộng, mặt cô đỏ ửng lên.

Tần Thiên gật đầu, nói: "Còn gì nữa?”

Tô Tô lạnh lùng nói: "Nghĩ không ra, bấy nhiêu trước đã!”

“Dù sao chỉ cần anh dám chọc tôi tức giận thì lập tức cút đi!”

Thật là một đại tiểu thư bốc đồng. Dương Ngọc Lan thật sự lo lắng Tần Thiên sẽ chịu không nổi mà bỏ đi.

Có câu là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Bất tri bất giác bà đã xem Tần Thiên trở thành chỗ dựa của mình.

Đàn ông tốt như vậy, khó tìm.

Bà phải giữ cho con gái mình.

Cũng may, thấy Tần Thiên không tức giận bà cuối cùng yên tâm đi làm việc.

Giờ phút này, trong một tòa thành ở bên kia đại dương.

Một ông già râu bạc nhìn cô gái mặt ủ mày chau ngồi trên xích đu trước mặt, vẻ mặt đau lòng.

Cô gái xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích.

Lạc Lạc, nếu không chúng ta đổi mục tiêu đi.

“Ngoại trừ Thần Vương kia, đàn ông trên toàn thế giới, tùy con chọn.”

“Con nhìn trúng ai gia gia lập tức đi bắt hắn về!”

“Không!”

“Con muốn hắn thôi!”

“Con có một loại cảm giác con đã từng cách hắn chỉ có một bước. Gia gia, con sẽ không từ bỏ!”

Lão Locker Schiller thở dài, lớn tiếng nói quản gia: "Truyền tin tức, chỉ cần Thần Vương nguyện ý cưới cháu gái tôi, tôi đem mỏ dầu Garval làm của hồi môn!"

Quản gia run một cái: "Lão gia, đây là mỏ dầu lớn nhất trên thế giới, cũng là trụ cột của gia tộc chúng ta!"

"Mỏ dầu trên toàn thế giới cộng lại, cũng không quan trọng bằng cháu gái bảo bối của tôi vui vẻ!"

“Vâng!" Quản gia cắn răng vâng lên đi sắp xếp.

.........

Tần Thiên chẳng những không tức giận, còn ân cần cầm một cái chăn, che hai chân Tô Tô che lại sau đó cẩn thận đẩy cô ra cửa.

Hoa viên nhỏ cùng với không khí trong lành, làm vẻ mặt Tô Tô hòa hoãn lại một chút.

Nhìn đám bướm tung tăng bay múa, cô có chút xuất thần.

Năm năm.

Đối với ký ức thế giới này, cô thiếu năm năm.

Bây giờ nhìn mọi thứ, đều có một loại cảm giác không chân thật.

“Tôi khát." Cô lạnh lùng nói.

Tần Thiên vội vàng chạy vào trong phòng, rót một ly nước ấm đi ra.

Không ngờ Tô Tô không cầm chén trà, mà nhìn ra bên ngoài hoa viên có một cô gái đang đứng, cô cười lạnh nói: "Cô ta là ai?"

“Từ khi chúng ta ra đây, cô ta liền đứng ở nơi đó, hơn nữa vẫn luôn nhìn anh.”

“Họ Tần, không ngờ anh còn có thể dụ dỗ được một cô gái xinh đẹp như vậy.”

“Có loại cực phẩm này, anh còn ở bên một người tàn phế như tôi làm gì.”

Tần Thiên lập tức nói với Thiết Ngưng Sương: "Mời cô vào.”

Thiết Ngưng Sương run một cái, có chút sợ hãi chậm rãi đi vào. Cô cúi đầu như một cô gái nhỏ đã làm sai chuyện.

Tần Thiên lạnh lùng nói: "Cô tới nơi này làm gì?”

Thiết Ngưng Sương kích động nói: "Tôi muốn cùng anh......”

Tần Thiên lạnh lùng nói: "Theo tôi làm gì?”

“Thiết tiểu thư, giữa chúng ta hình như cũng không có quan hệ gì?”

“Để tránh cho vợ tôi hiểu lầm, xin cô sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Thiết Ngưng Sương không ngờ Tần Thiên vì bảo vệ người phụ nữ trên xe lăn này mà đối xử lạnh lùng với mình như vậy.

Trong mắt cô liền ửng đỏ.

“Nghe thấy không?”

Tô Tô đắc ý nói: "Em gái à, cô vẫn còn non lắm.”

“Cô cho rằng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này là có thể câu dẫn chồng tôi?”

“Tôi nói cho cô biết, anh ta chơi đùa với cô mà thôi.”

“Đàn ông giống như chó, ở bên ngoài ăn thịt rừng, ăn xong rồi vẫn phải ngoan ngoãn đi về nhà.”

Thiết Ngưng Sương ngạc nhiên: "Cô biết anh ta là ai không? Cô dám nói là chó!”

Tô Tô cười lạnh nói: "Hắn, chính là chó của tôi.”

“Có bản lĩnh, cô dắt anh ta đi đi?”

Thiết Ngưng Sương lại há to miệng.

Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Thiên, nói: "Anh đối với tôi lạnh lùng như thế, lại cam chịu cho cô ta sỉ nhục?”

“Cô ta chỉ là một người tàn phế, có gì phải sợ?”

Tần Thiên Chân tức giận, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện nhà của tôi, không cần cô lắm miệng!"

“Thiết tiểu thư, vẫn là câu nói kia, không có chuyện gì cô có thể rời đi!”

“Anh....." nước mắt Thiết Ngưng Sương cuồn cuộn chảy ra, cô cố găng nhịn xuống không dám khóc thành tiếng.

Cô tức giận đến ngực phập phồng, lớn tiếng nói: "Ba tôi bảo tôi nói cho anh biết, có một tập đoàn tài chính lớn muốn tới Long Giang mở một hội nghị đầu tư, nhà chúng tôi là ban tổ chức.”

"Anh chữa khỏi bệnh của gia gia tôi, để báo đáp, nhà tôi cho anh một vé vào cổng!"

“Tần Thiên, anh thật sự là...... Làm cho tôi quá thất vọng rồi!”

Nói xong, cô ném xuống một cái thiếp mời, che miệng, tông cửa rời đi.

Khó khắn lắm hình tượng Tần Thiên trong lòng cô mới trở nên cao lớn, không ngờ nhanh như vậy đã sụp đổ.

Tô Tô cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Còn không đuổi theo?”

Tần Thiên không nói gì, đưa ly rượu trong tay tới trước mặt cô.

Tô Tô uống một ngụm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hứng thú nói: "Tập đoàn tài chính gì?"

Tần Thiên tức giận nói: "Quản nó là tập đoàn gì, dỗ Tô đại tiểu thư vui vẻ mới là quan trọng nhất!"

....
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom