• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (1 Viewer)

  • Chương 128

Cuối cùng, Lexus bế Đường Ngọc Phỉ, người có đôi chân yếu ớt xuống ngựa, sau đó ôm cô trở lại lâu đài cổ. Anh đi qua hành lang dài yên lặng, tiếng bước chân thong dong mà lại tao nhã vang lên rất có quy luật.

Sau khi Đường Ngọc Phỉ xuống ngựa, cảm giác khó chịu và tê dại ở đùi càng lúc càng nặng. Nhưng qua lớp váy dày như vậy cô cũng không biết rõ vết thương thế nào, vì vậy, cô vội vàng quay lại thay quần áo để kiểm tra vết thương.

“Lexus!” Bầu không khí yên tĩnh và hài hòa đột nhiên bị phá vỡ, giọng nói tức giận của Lillian vang lên từ phía sau họ.

Thật đúng là âm hồn bất tán, Đường Ngọc Phỉ không nói nên lời, xem ra ông trời không định buông tha cô như vậy rồi.

Lillian đang đứng ở đầu kia của hành lang, cô ta đang cau mày thật chặt. Khuôn mặt cô ta hiện lên những cảm xúc phức tạp như lo sợ, tức giận và không dám tin. Khi chúng hòa vào nhau lại có vẻ hơi buồn cười.

“Lexus, tại sao cô ta vẫn còn ở đây? Vừa rồi hai người đã làm gì?!” Lillian gấp không chờ được mà hỏi, giọng nói cô ta hơi sắc nhọn, nghe cực kỳ chói tai. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Lillian, chú ý đến phong thái và sự tu dưỡng của một quý cô.” Không có gì đáng ngạc nhiên, Lexus nói với giọng nhàn nhạt.

Đường Ngọc Phỉ nín cười, lợi ích lớn nhất khi Lillian quay lại là, cuối cùng thì giờ cô không cần phải bị anh dạy dỗ bởi những câu lải nhải này nữa rồi.

Nếu là bình thường, Lillian nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lần này cô ta đã tức giận đến mức gần như mất đi lý trí, cô ta chỉ biết nói năng một cách cuồng loạn: “Tôi thấy rồi, tôi nhìn thấy hết rồi, các người đi cưỡi ngựa có đúng không!”

Cô ta ở trong lâu đài đã thấy tất cả rồi. Cô ta nhìn thấy bọn họ cùng nhau cưỡi một con ngựa, cử chỉ thân mật. Lexus vốn luôn giữ phong thái lịch thiệp, anh cư xử với tất cả phụ nữ đều chỉ dừng lại ở mức lịch sự. Thế nhưng, anh ấy vậy mà lại… Khi cô ta nhìn thấy cảnh này, ngoài việc không dám tin, thì còn lại chỉ là sự ghen tị khiến cô ta sắp phát điên.

Vốn dĩ cô ta mới là người đặc biệt nhất của Lexus, anh ấy chỉ có cô ta, nhưng hôm nay lại có thêm một người phụ nữ khác chen chân vào. Điều khiến cô ta tức giận hơn chính là, người phụ nữ này lại có khuôn mặt giống hệt cô ta và còn sử dụng thân phận của cô ta để tiếp cận Lexus.

Có lẽ Lexus cũng sẽ yêu cô, chính người phụ nữ này đã lấy đi thứ đáng lẽ thuộc về cô!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lillian kích động nói tiếp: “Chính người phụ nữ này đã giam cầm tôi. Nếu không phải con sói kia tìm thấy tôi, nói không chừng tôi đã sớm bị cô ta tra tấn đến chết! Lexus, anh nên báo thù cho tôi và giết cô ta mới phải!”

Lexus khẽ cau mày, vẻ mặt không vui: “Đủ rồi, Lillian.”

Giọng điệu của anh hơi lạnh lùng, rõ ràng có ý bảo vệ Đường Ngọc Phỉ.

Mặt Lillian tái mét, cô ta giận dữ nói: “Anh đừng để mình bị khuôn mặt giống tôi lừa gạt! Người phụ nữ này đang có âm mưu xấu xa, cô ta tiếp cận anh là có mục đích khác…”

Tuy nhiên, cô ta còn chưa nói dứt lời đã bị tiếng cười châm chọc của Đường Ngọc Phỉ không chút thương tình cắt ngang. Cô ta cũng tự cao quá rồi, không phải cô ta cho rằng Lexus thích cô là vì khuôn mặt này đấy chứ.

“Cô cười cái gì!” Mặt Lillian lập tức biến thành màu gan heo, cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà hét lên.

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy so với người có vẻ ngoài tương tự cô là tôi, thì cô lại là một kẻ thất bại bất tài.” Đường Ngọc Phỉ lộ vẻ tươi cười, cô vươn tay choàng qua cổ Lexus để kéo anh ấy nghiêng người lại gần. Sau đó, cô cố ý ghé sát vào tai anh rồi nhìn Lillian đầy khiêu khích, cô nói: “Đương nhiên Lexus biết tôi đang âm mưu điều gì rồi. Tôi không bao giờ che giấu mục đích của tôi. Cái mà tôi muốn chính là anh ấy.”

“Đồ đê tiện! Nếu không phải cô dùng thân phận của tôi, thì sao Lexus có thể bằng lòng thân thiết với cô chứ!” Lillian bị cô chọc tức, cô ta buột miệng thốt ra câu chửi thề.

Đến khi cô ta nhận ra mình lỡ lời, khuôn mặt của Lexus đã lạnh đi, điều này làm cho nước da nhợt nhạt của anh trông đặc biệt lạnh lùng và vô nhân tính: “Lillian, đừng khiến tôi tức giận.”

Những lời Lillian còn chưa kịp nói bị nghẹn lại ở cổ họng, hai mắt cô ta đỏ hoe, cô ta tủi thân nói: “Lexus, trước đây anh đã hứa với em là sẽ cho em đi học cưỡi ngựa mà. Những con ngựa ngoài đó là mua cho em phải không? Em mới là người thân thiết nhất với anh đó.”

Nhưng rõ ràng Lexus không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện thiếu dinh dưỡng này nữa, anh phớt lờ tiếng la hét của Lillian và quay người rời đi.

Rõ là trình độ quý tộc trên giấy, Đường Ngọc Phỉ dựa vào trong ngực, giơ tay che tai để chặn tiếng hét chói tai của Lillian lại.

Quay lại phòng cô, Đường Ngọc Phỉ gấp gáp muốn nhảy khỏi lồng ngực anh. Nhưng chân vừa chạm đất cô mới phát hiện ra rằng chân cô đã tê rần, cô kêu lên một tiếng rồi ngã lại trong vòng tay Lexus.

Một bàn tay lạnh như băng ôm lấy eo Đường Ngọc Phỉ, giọng nói trầm thấp của Lexus vang lên trên đỉnh đầu cô: “Một quý ông nên đối xử thế nào với cô gái chủ động nhào vào lòng anh ấy đây?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Trong phòng còn chưa thắp đèn, ánh sáng lờ mờ, gần như toàn bộ gương mặt Lexus đều chìm trong bóng tối, thâm thúy rõ ràng.

Đường Ngọc Phỉ cũng dứt khoát ôm lấy eo anh rồi dựa vào người anh, nhướn mày nhìn anh, nói: “Dường như anh không hề bị ảnh hưởng xíu nào?”

“Anh không bao giờ nuông chiều một đứa trẻ hư.”

“Nhưng cô ta nói đúng, quả thực ngay từ đầu, em đã chiếm dụng thân phận của cô ta, hơn nữa còn làm hại cô ta. Anh không thay cô ta dạy cho em một bài học à?”

“Nếu là trước kia, anh sẽ làm như vậy.” Lexus bế Đường Ngọc Phỉ lên, tiến lên vài bước rồi đặt cô lên chiếc giường mềm mại, ngồi bên giường nhìn thẳng vào mắt cô, Đường Ngọc Phỉ thấy rõ đôi con ngươi màu tím sẫm đang dần chuyển thành màu đỏ như máu.

Lexus dùng những ngón tay thon dài vuốt lại mái tóc rối của cô, giọng anh trầm thấp gợi cảm: “Chỉ là, từ giây phút anh bày tỏ sự quan tâm đến em, anh đã ưu ái em vô điều kiện rồi, thưa quý cô.”

“Xem như là em đuối lý, nếu như em nhất định muốn cho anh cơ hội dạy em một bài học thì sao?” Khóe môi Đường Ngọc Phỉ nhếch lên, nụ cười có chút xấu xa.

Cô đưa tay lên vuốt ve đôi môi lạnh ngắt của Lexus, bắt đầu cố ý trêu chọc sự thèm khát của ma cà rồng.

Quả nhiên, đôi mắt Lexus càng đỏ thẫm hơn, răng nanh mọc dài ra khỏi môi. Anh chậm rãi cúi người về phía Đường Ngọc Phỉ, cánh tay vòng qua eo cô, như thể đang ôm lấy cô, vây cô trong hơi thở lành lạnh của anh.

Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt lại và chờ cơn đau nhói đến.

Nhưng cô chỉ cảm thấy hai bàn tay to lớn đó vòng qua lưng mình, tháo dây nơ ở eo váy.

Đường Ngọc Phỉ giật mình, lập tức mở mắt ra, giơ tay ngăn cản hành động của Lexus.

Trực tiếp nhảy đến bước này à, tiến triển cũng ‘con mẹ nó’ nhanh quá rồi đó!

“Lexus, phong thái quý ngài của anh đâu rồi?” Đường Ngọc Phỉ trừng mắt nhìn anh trong bóng tối.

“Thưa cô, cô nên giữ lời.” Lexus nhẹ giọng cười rồi nói, giọng điệu có chút vui vẻ, một tay dễ dàng khống chế hai tay Đường Ngọc Phỉ, chậm rãi cởi bỏ từng lớp váy trên người cô, tựa như đang mở một món quà được đóng gói đẹp mắt.

“Đợi đã, đợi đã!” Đường Ngọc Phỉ cố gắng ngăn cản, cô chưa từng nghĩ tới anh chàng ma cà rồng này sẽ có ý nghĩ như vậy. Cô gấp đến độ mồ hôi trên trán sắp chảy xuống, nhưng Lexus vẫn chưa dừng lại. Anh vô cùng bình tĩnh và uyển chuyển cởi bỏ lớp váy ngoài của Đường Ngọc Phỉ, chỉ để lại một chiếc váy lót.

Lexus cúi đầu hôn lên bờ vai cô, cử chỉ nhẹ nhàng mà từ tốn, rồi chậm rãi lướt về phía xương quai xanh của cô mà lưu luyến.

Sau đó Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh đẩy váy cô lên và dễ như trở bàn tay mà nắm lấy cẳng chân của cô.

Cô không khỏi run lên vì lạnh, cố gắng kiềm chế để hai hàm răng không đánh vào nhau, cô nói: “Lexus, trước đây anh vẫn luôn lấy lý do tuổi tác để từ chối sự theo đuổi của tôi, bây giờ anh không quan tâm đến sự chênh lệch trăm tuổi đó nữa sao?”

“Có lẽ cô nói đúng.”

Lexus dành chút thời gian ngước lên nhìn cô, trên môi mang theo nụ cười tao nhã.

“Tôi là đàn ông còn cô là phụ nữ, đây là sự thật không thể chối cãi.”

Tuy nhiên, Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Ngọc Phỉ anh từ từ cúi người xuống, sau đó gập một chân của cô lên, rồi cắn vào làn da mỏng manh trên đùi cô.

Cơn đau so với ở cổ còn rõ ràng hơn khiến Đường Ngọc Phỉ không nhịn được kêu thành tiếng, cau mày chịu đựng đau đớn.

Không biết cảm giác này kéo dài bao lâu, Lexus mới miễn cưỡng thu răng nanh lại.

Anh liếm vết máu nơi khóe môi, nâng đôi chân yếu ớt của Đường Ngọc Phỉ lên, rồi đặt lên mu bàn chân cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó anh mới cong khóe môi, ưu nhã mà dè dặt thấp giọng nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi, thưa quý cô.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Đầu Đường Ngọc Phỉ ong ong cả lên, máu dồn lên đỉnh đầu, không có mặt mũi mà đỏ mặt.

Mẹ nó, đây là… Quý ngài giả mạo là một tên lưu manh thực sự.

Cô điều chỉnh lại vẻ mặt, giữ lại Lexus đang muốn đứng dậy, hỏi: Sau này anh có thể đừng nhốt tôi nữa được không? Anh biết rõ Lillian không làm hại tôi được mà.”

Điệu bộ tủi thân và đáng thương như vậy, quả thực làm người khác không nỡ nhẫn tâm, Lexus nhìn cô: “Chỉ cần em hứa với anh, lúc anh không có ở đây, em sẽ không tự ý rời khỏi lâu đài này mà không được anh cho phép.”

“Đương nhiên em sẽ không.” Đường Ngọc Phỉ cau mày theo bản năng hỏi ngược lại: “Nhưng tại sao em lại không thể đi ra ngoài?”

Lexus chăm chú nhìn cô hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh sợ.”

“Sợ ư?” Đường Ngọc Phỉ khó hiểu.

“Anh sợ em bị ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ hấp dẫn, không chịu nổi bóng đêm vĩnh hằng mà rời xa anh.” Sự đồng hành và tình yêu ngọt ngào còn quyến rũ hơn cả trái cấm, nếm thử rồi thì nỗi cô đơn mà anh đã quen suốt hàng trăm năm nay lại dễ bị tổn thương.

Đường Ngọc Phỉ hơi sửng sốt.

Cô không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này màn đêm đã buông xuống và những ngôi sao đang sáng lấp lánh. Qua vài giờ nữa, mặt trời sẽ lại mọc lên và chiếu ánh sáng xuống trái đất, Lexus sẽ nằm lại trong chiếc quan tài bằng gỗ màu đen của mình, thế giới của anh vĩnh viễn là bóng tối.

Vì những lời anh nói, Đường Ngọc Phỉ mới nhận ra rằng nếu cô bị biến thành ma cà rồng, vậy thì những năm tháng dài rộng sau này cô sẽ phải sống trong bóng tối.

Có lẽ, khó khăn lớn nhất trong nhiệm vụ này là việc từ bỏ ánh sáng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cô hơi thất thần, cho đến khi giọng nói của Lexus lại vang lên bên tai, anh khẽ thở dài, con ngươi màu tím sẫm dường như hơi ảm đạm đi một chút: “Xin lỗi em, anh không nên giam cầm tự do của em, lại càng không nên tước đi quyền hướng về phía ánh sáng của em.”

“Không.”
Đường Ngọc Phỉ khẽ móc lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, lắc đầu với anh, nghiêm túc nói: “Chỉ cần em nghĩ đến điều đó, em sẽ luôn thuộc về tự do và ánh sáng. Anh cũng thế, Lexus.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom