• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 139 END Phần 6

Bình minh ló dạng, trong tòa lâu đài yên tĩnh tất cả rèm cửa đều đóng chặt. Ánh sáng cũng không thể lọt qua, ngọn đèn đang lặng lẽ cháy chiếu sáng một góc đầu giường. Một cô gái tóc đen mặc váy ngủ đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, khuôn mặt cô ấy xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền và làn da tái nhợt, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh tím.

Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh giường cô, mái tóc dài màu bạch kim của anh được phủ một lớp đỏ vàng tuyệt đẹp dưới ánh nến.

Anh vươn bàn tay mảnh khảnh vuốt ve gò má của người con gái, đôi đồng tử màu tím sẫm không thèm chớp chăm chú nhìn cô.

Đôi lông mi của cô gái khẽ rung, sau đó cô mở mắt ra.

Ánh mắt cô hơi mơ màng, sau khi nhìn quanh phòng, cuối cùng cô dừng lại ở khuôn mặt của người đàn ông đó, sau đó cô kinh ngạc thốt lên: “Lexus? Anh vẫn còn sống?”

“Đương nhiên rồi.” Nụ cười đẹp mắt và quyến rũ nở trên khóe môi, anh cúi người hôn lên trán cô một nụ hôn thật sâu, rồi thì thầm: “Cuối cùng em cũng tỉnh, quý cô xinh đẹp của anh.”

Đường Ngọc Phỉ không nhúc nhích, cô cảm thấy cả người mình có gì đó không ổn. Ngay cả khi ánh sáng trong phòng lờ mờ, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả các vật thể ẩn trong bóng tối, chi tiết đến mức cô có thể nhìn rõ cả những hoa văn nhỏ trên bề mặt. Thính giác cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, và mọi tế bào trong cơ thể cô dường như tràn đầy sức mạnh, cô cảm thấy mình có thể đi hàng chục mét chỉ bằng một cái nhấc chân.

Điều khó có thể bỏ qua là cổ họng cô khát khô, cô rất cần thứ gì đó để giải khát.

Lexus dường như hiểu được mong muốn của cô, anh đưa cổ tay đến bên môi cô, nhẹ nhàng nói: “Uống đi.”

Đường Ngọc Phỉ chớp chớp mắt, cô phát hiện mình có thể nghe rõ ràng tiếng máu chảy trong huyết quản, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của máu. Theo bản năng, cô không kiểm soát được đã cắn vào cổ tay của Lexus.

Không biết từ khi nào, những chiếc răng nanh đã vươn ra, dễ dàng đâm vào da anh, máu tươi chảy vào miệng cô.

Vị máu tanh mặn ban đầu trở nên ngọt ngào hơn, Đường Ngọc Phỉ nheo mắt, cô vô cùng hưởng thụ ôm lấy cánh tay của Lexus để hút máu. Mãi cho đến khi Lexus dùng tay kia chạm vào trán cô, cô mới kinh ngạc buông anh ra, vết thương trên cổ tay anh cũng lập tức khép lại.

“Em đã trở thành ma cà rồng sao?” Đường Ngọc Phỉ chống đỡ ngồi dậy, khàn giọng hỏi, cô cúi đầu nhìn thân thể của mình, làn da trắng nõn mịn màng hơn rất nhiều so với trước đây, cũng không có bất kì vết thương nào, tựa như việc bị Tòa Thánh bao vây tiêu diệt, chỉ là một giấc mộng của cô.

Cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như Lexus đã kịp thời biến đổi cô, nếu không người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy sẽ là cô thư ký nhỏ rồi.

“Anh đã chuyển hóa em.” Lexus nói, ánh mắt anh thấp thỏm nhìn Đường Ngọc Phỉ chăm chú: “Anh không muốn em rời xa anh, nên đã dùng biện pháp này, em có giận anh không?”

Đường Ngọc Phỉ lắc đầu: “Đương nhiên là không, em rất vui vì em còn sống, và anh cũng vậy.”

Cô dừng một chút, sau đó lại ngờ vực hỏi: “Người của Tòa Thánh đã rút đi rồi sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Bọn họ chết rồi.” Lexus bình thản đáp.

Chết rồi ư? Đường Ngọc Phỉ cực kỳ kinh ngạc, sau đó nhận ra rằng sau khi tự mình vượt qua được nguyệt thực, Lexus đã giết chết họ, vậy còn nam chính Eric thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng chết rồi sao?

Vì vậy Đường Ngọc Phỉ cẩn thận thăm dò: “Eric cũng chết rồi ư?”

Ánh mắt Lexus lóe lên tia lạnh lùng: “Anh ta đã trốn thoát, nhưng anh ta mãi mãi không thể sử dụng tay phải nữa.”

Khi đó, Eric từ trên núi rơi xuống và bị gãy tay phải, sau đó anh ta ẩn nấp trong những bụi cây rậm rạp. Lexus vì nóng lòng muốn quay lại bên cạnh Đường Ngọc Phỉ nên mới không tiếp tục truy đuổi, bởi vậy anh ta đã thoát chết.

“Anh ta đã giết em, nên anh sẽ báo thù cho em.”

Trả thù ư? Tuyệt đối không được! Đường Ngọc Phỉ vừa mới nghe tin nam chính chưa chết liền thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức lắc đầu, chân thành nói: “Chúng ta còn sống là tốt rồi, Lexus, đừng giết người nữa.”

“Được.” Lexus cúi người ôm cô vào lòng, chậm rãi nói: “Chỉ cần em còn ở bên anh, anh sẽ không đi đâu cả.”

Có lẽ là bởi vì hiện tại hai người đều lạnh như nhau, Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy cái ôm của anh rất dịu dàng, khiến cô yên tâm, cô ôm chặt lấy anh, hỏi: “Lexus, lúc em không ở cạnh anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại tấn công con người?”

“Mụ phù thủy có ý đồ muốn lấy đi sức mạnh trong cơ thể anh, nhưng bà ta đã thất bại, lại còn bị anh lấy đi toàn bộ sức mạnh.” Giọng nói trầm thấp và du dương như tiếng đàn cello của Lexus vang lên trên đỉnh đầu cô. Đường Ngọc Phỉ cảm nhận rõ ràng lồng ngực của anh hơi chấn động: “Với năng lực lớn mạnh của một phù thủy, anh có thể nhìn ra “em” có điều gì đó không đúng và anh có thể cảm giác được rằng đó không phải là em.”

“Em và Lillian hoán đổi linh hồn với nhau, trong khoảng thời gian này em là Lillian sống ở Tòa Thánh, người ở bên cạnh anh chính là Lillian, người đang chiếm dụng cơ thể của em.” Đường Ngọc Phỉ giải thích, rồi tò mò hỏi: “Trong khoảng thời gian đó anh không hút máu cô ta sao?”

Lexus buông cô ra, nhẹ lắc đầu, mí mắt anh rũ xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Mặc dù mùi vị máu giống nhau, nhưng anh bài xích cô ta đến gần. Anh hỏi cô ta em ở đâu, cô ta nói với anh rằng em đã chết rồi.”

“Anh cảm thấy vừa tức giận, vừa đau đớn.”

Đường Ngọc Phỉ hơi sửng sốt, nếu không phải Eric vô tình cứu cô thì cô đã chết rồi, có lẽ Lillian cũng nghĩ như vậy. Sau khi hoán đổi linh hồn, cô nhìn thấy Lexus hai lần, và câu đầu tiên anh nói với cô là hỏi cô là ai. Đến tận bây giờ cô vẫn có thể nhớ rõ nỗi buồn trong mắt Lexus khi anh nhìn thấy cô.

Thì ra anh đang đau buồn cho chính mình. truyện được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ <3

Hóa ra khi không có cô bên cạnh, anh luôn cho rằng cô đã chết thật rồi.

Chắc hẳn khi anh chỉ còn một mình sẽ rất đau buồn?

Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ chủ động nắm lấy cánh tay Lexus, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt đẹp trai phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô, cô cười với anh, giọng an ủi: “Em không chết, mọi chuyện đã qua, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Sau này anh sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, ngài Howard của em.”

“Cho dù anh đã cướp đi quyền theo đuổi ánh sáng của em, khiến em vĩnh viễn không thể đi dưới ánh mặt trời, em cũng sẽ không vì hận anh mà rời xa anh sao?” Lexus nhìn cô nhẹ giọng nói.

“Em đã chết một lần, là anh cho em một cuộc đời mới, và em sẽ sống với tư cách là hậu duệ của anh.”

Đường Ngọc Phỉ hôn lên má anh: “Em có thể không còn thuộc về ánh sáng, nhưng em sẽ mãi mãi thuộc về Lexus Howard.”

Lexus chăm chú nhìn cô thật sâu, trên mặt anh hiện lên một tia vui mừng, trong đôi mắt màu tím sâu thẳm sáng lên hình ảnh ngọn lửa đang cháy, sáng ngời mà mê người. Anh nắm lại tay cô, quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn trang nghiêm và thành kính, bày tỏ niềm vui mừng khi lấy lại được những gì đã mất.

Đường Ngọc Phỉ xuống giường, nắm chặt tay anh và đi chân trần đến bên cửa sổ, mở một góc của tấm rèm cửa dày nặng lên.

Mặt trời sắp mọc, bầu trời vàng rực, hiện giờ, đây là mức tối đa mà Đường Ngọc Phỉ có thể tiếp nhận, đồng thời cũng là lần mặt trời mọc đầu tiên kể từ khi cô trở thành ma cà rồng.

Cô hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: “Lexus, chúng ta rời khỏi đây đi.”

Tất thảy đều đã được định đoạt, ngàn năm cũng đủ để bọn họ nhìn rõ mọi thứ trên đời, chỉ cần ở bên nhau, cô đơn sẽ không bao giờ đến với họ.

Lexus mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được.” Diễn đàn Vietwriter.vn



Ban đêm, ánh đèn neon trên đường phố lập lòe, khắp nơi đều treo biển quảng cáo cực lớn. Cửa hàng bán sô-cô-la xếp hàng dài tới cửa, trên mặt mọi người đều tràn ngập hạnh phúc và những nụ cười ngọt ngào.

Hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, các cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt hẹn hò trên phố, trong không khí đầy bong bóng màu hồng. Vài cô gái bán hoa xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ, trong đó có những cành hoa hồng tươi được đóng gói đẹp mắt, cánh hoa còn đọng sương sớm. Tất cả nam giới sẽ sẵn sàng mua hoa cho người yêu của họ vào ngày này, buổi tối họ có thể kiếm được một số tiền đáng kể.

Cách đó không xa xuất hiện một cặp đôi đang nắm tay nhau, người đàn ông dáng người cao lớn, bước đi tao nhã, khuôn mặt góc cạnh mà sâu sắc. Đặc biệt là mái tóc ngắn màu bạch kim và đôi mắt tím sâu thẳm, ở trong đám người tóc đen mắt đen cực kỳ bắt mắt, mà cô gái bên cạnh cũng vô cùng xinh đẹp, đang nghiêm túc liếm cây kem ốc quế trên tay.

Cô gái bán hoa hai mắt sáng lên, lập tức cầm bó hoa tiến về phía nam nhân hỏi: “Xin chào, bạn gái của anh thật xinh đẹp, anh có muốn mua một bó hoa hồng tặng cô ấy không? Một bó hoa hồng chỉ có giá hai mươi lăm nhân dân tệ thôi ạ!”

Lexus gật đầu, nhưng anh không lấy hoa hồng trên tay cô ấy, anh cẩn thận chọn một bó khác từ trong giỏ tre đưa cho Đường Ngọc Phỉ, sau khi cô nhận xong thì trả cho cô gái năm mươi tệ.

Cô gái liền xua tay: “Nhiều quá rồi, anh lấy thêm một đóa nữa nhé?” Nói rồi cô ấy lại đưa tới bó hoa hồng trên tay.

“Đóa hoa đó tặng cho cô, coi như cảm ơn cô đã mang hoa hồng đến cho cô gái của tôi.”

Lexus câu môi, cười duyên dáng lịch sự: “Cũng chúc cô lễ tình nhân vui vẻ, quý cô.”

Nếu người khác gọi cô ấy là quý cô, có lẽ cô ấy sẽ không vui vẻ mà nhận, nhưng cô gái này lại hơi choáng váng vì bị người đàn ông đối diện mê hoặc, đôi mắt tím sẫm của người đàn ông rất đẹp, phong thái rất lịch thiệp, giống như một quý ông được giáo dục rất tốt, khi anh nói những từ xưng hô này rất tự nhiên.

“Cảm… cảm ơn.” Cô gái lập tức đỏ mặt, cô ấy cầm lấy tiền mà tay chân hơi luống cuống.

“Cái đó, làn da của anh trắng như vậy, có thể nói cho tôi biết anh chăm sóc da như thế nào không?” Cô ấy lấy hết can đảm hỏi.

Đường Ngọc Phỉ vừa mới ăn xong kem ốc quế và đang nghịch hoa hồng trong tay, nghe vậy cô rất thần bí chớp chớp mắt: “Đó là trời sinh.”

Mặt cô gái càng đỏ hơn, khẽ liếc Lexus một cái, nhỏ giọng nói: “Chị gái nhỏ, bạn trai của chị đẹp trai như vậy, anh ấy là người nước ngoài sao? Đương nhiên, chị cũng rất xinh đẹp.”

“Ừm, cũng coi như là người nước ngoài.”

Đường Ngọc Phỉ gật đầu.

“Hai người rất xứng đôi!”

“Cảm ơn.” Đường Ngọc Phỉ cười nhận lấy lời chúc phúc của cô ấy, nắm tay Lexus tiếp tục đi.

Cảm nhận được những ánh mắt sáng rực cả đường đi, Đường Ngọc Phỉ quay đầu trêu chọc Lexus: “Ngài Howard thật sự rất quyến rũ. Những cô gái nhỏ thích anh mấy năm nay nhiều đếm không xuể.”

“Anh cũng không phản đối các quý cô theo đuổi các quý ông, huống gì những quý cô ngày nay càng ngày càng ít dè dặt hơn.”

Lexus nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên môi không hề suy giảm: “Tuy nhiên, Lexus Howard sẽ mãi mãi thuộc về Đường Ngọc Phỉ.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Đương nhiên rồi, em sẽ không ghen, vì không ai phù hợp với ngài Howard hơn Đường Ngọc Phỉ cả.”

Đường Ngọc Phỉ nhướng mày, cô cũng cười đáp.

Pháo hoa bất ngờ nổ tung trên bầu trời, những tia lửa tuyệt đẹp nở rộ rực rỡ trên nền trời đêm. Vô số cặp đôi ngước mắt lên nhìn, họ nắm tay nhau, ở sát bên nhau, thậm chí còn có cặp hôn nhau say đắm trên đường phố.

Đường Ngọc Phỉ cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh của cô phản chiếu quá trình sáng rồi lại tắt của pháo hoa.

Lexus nhìn cô gái bên cạnh, cúi người hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt tím sâu thẳm đầy vẻ dịu dàng và ấm áp, nồng nàn đến mức không thể tan chảy.

Đây là người bạn đời của anh, cũng là hậu duệ của anh.

Họ là người yêu của nhau trong nghìn năm, họ sẽ mãi mãi có nhau và chỉ có nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom