• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 134

Eric càng miêu tả, Đường Ngọc Phỉ lại càng sợ hãi và hoang mang. Cuối cùng, cô chỉ có thể tin rằng “Ma cà rồng của Đảng Quỷ” này chính là Lexus.

Cô nhíu chặt mày, cúi đầu suy nghĩ, sao Lexus có thể vô duyên vô cớ tấn công người bình thường được? Không cần phải nói, điều này chắc hẳn có liên quan đến Lillian và phù thủy Sera. Rốt cuộc là họ muốn làm gì?

Hàng loạt câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Đường Ngọc Phỉ, khiến cô càng thêm bồn chồn không yên, chỉ hận không thể bay về lâu đài để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Tối hôm qua có năm người bị thương, may mà không có ai mất mạng.” Giọng điệu của Eric vốn rất nghiêm trọng, nhưng khi thấy sắc mặt Đường Ngọc Phỉ hơi lạ, anh ta cho rằng cô đang sợ hãi, vì vậy anh ta quay sang an ủi: “Cô Lillian, cô đừng lo, tôi nhất định sẽ tự tay đuổi anh ta xuống địa ngục. Để đảm bảo an toàn, trong khoảng thời gian này cô cố gắng đừng ra ngoài.”

Đường Ngọc Phỉ lo lắng gật đầu.

Eric nhìn xuống, thấy sau khi tắm xong, chân của Đường Ngọc Phỉ còn chưa kịp quấn băng, anh ta nhíu mày, giọng nói có vẻ hơi cẩn thận và quan tâm: “Cô Lillian, có thể để tôi giúp cô băng chân lại không?” Anh ta chỉ vào chân Đường Ngọc Phỉ, nói.

Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại lắc đầu, cô viết lên giấy: Cảm ơn, không cần làm phiền ngài Eric đâu.

Eric bị cô từ chối, rõ ràng có hơi thất vọng, có điều anh ta không cam lòng nên lại hỏi cô: “Cô Lillian, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô không? Tại sao cô lại bị xem là ma cà rồng rồi bị nhốt trong quan tài vậy? Thêm nữa, có cần tôi đi báo tin cho gia đình của cô không?”

Đường Ngọc Phỉ lại viết: Tôi không có gia đình, ngày hôm đó… Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, có lẽ khi tìm ra phù thủy Sera mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.

“Cô không có gia đình sao?” Eric ngạc nhiên thốt lên, nhưng sau đó nhìn thấy vẻ mặt vừa mất mát vừa xấu hổ của đối phương nên lập tức im lặng.

Trời đã khuya, mà cứ ở trong phòng của phụ nữ mãi cũng không lịch sự, vì thế Eric không ở lại lâu nữa, anh ta chỉ nói thêm vài câu liền rời đi.

Đường Ngọc Phỉ lấy ra một cái băng gạc mới, cô quấn chân cẩn thận, sau đó ép mình nhắm mắt đi ngủ.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là chăm sóc cho mình thật tốt.

Ngày hôm sau, Đường Ngọc Phỉ nhờ Eric tìm một chiếc nạng cho cô, như vậy là cô đã có thể cố gắng chống nạng đi lại được rồi.

Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, nên Tòa Thánh càng tăng cường cảnh giác. Vẻ mặt ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng, bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Đến khi người giúp việc chăm sóc cô mang đồ ăn tới, Đường Ngọc Phỉ không kìm được mà níu cô ta lại rồi đưa cho cô ấy một tờ giấy ghi: Tôi nghe nói đêm qua có một gã ma cà rồng của Đảng Quỷ rất ghê gớm đã gây hại đến người dân ở Phố Đông. Ngài Eric vẫn chưa giết anh ta ư?

Cô hầu gái hạ giọng, giọng nói cô ta có phần kiêng dè: “Tôi nghe nói gã ma cà rồng đó rất mạnh. Anh ta đã làm bị thương vài người trong Tòa Thánh. Ngài Eric vẫn đang phải ra sức để đối phó với anh ta!”

“Đúng rồi, tôi nghe nói Abel cũng bị thương, nhưng hôm nay anh ta vẫn nhất quyết muốn đi tuần tra, Bella cũng đi với anh ta đấy.”

Abel là người đàn ông đã phải lòng Bella.

Đường Ngọc Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó cô đắn đo viết: “Ngài Eric giỏi như vậy, gã ma cà rồng đó hẳn là đã bị thương nặng đúng không?”

“Đương nhiên, cây roi của ngài Eric chính là thứ phù hợp để đối phó với ma cà rồng nhất đấy. Huống hồ, tối qua có nhiều người ở đó như vậy, có người nói ma cà rồng cũng bị thương không nhẹ!” Vẻ mặt của người hầu gái khá tự hào và ngưỡng mộ, cô ta không để ý tới Đường Ngọc Phỉ đang mím môi lo lắng.

Lexus, bị thương thật sao? Với sức mạnh của anh ấy, anh ấy vốn có thể đánh bại Eric mà.

“Dù sao đi nữa, ngài Eric có vẻ tự trách mình vì không thể giết được con ma cà rồng đáng ghét đêm qua. Tòa Thánh đã tăng cường tuần tra hàng đêm, nghe nói đêm nay anh ta sẽ còn quay lại, tôi hy vọng lần này sẽ không có ai bị thương nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Sau khi nữ giúp việc nói xong liền rời đi, Đường Ngọc Phỉ càng thêm lo lắng, cô không nhịn được mà nắm chặt nạng trong tay.

Đêm xuống, như để xác nhận những lời người giúp việc nói, Đường Ngọc Phỉ ở trong phòng lại nghe thấy tiếng ai đó vội vã: “Ma cà rồng đó quả nhiên lại xuất hiện! Lần này là ở Phố Bắc!”

“Đúng lúc ngài Eric có mặt ở Phố Bắc, đến thông báo người dân gần đó khóa kỹ cửa nẻo và không được ra ngoài!”

Tiếng bước chân vội vã chạy qua, Đường Ngọc Phỉ lo lắng đến mức không thể nằm xuống được nữa. Thừa dịp lúc không ai để ý, cô chịu đựng cơn đau ở lòng bàn chân, lặng lẽ trốn ra khỏi Tòa Thánh.

Gió đêm lạnh thấu xương, trên đường rất ít người đi bộ, mọi nhà đều đóng chặt cửa sổ. Đường Ngọc Phỉ quấn chặt bộ quần áo mỏng manh trên người, chống gậy cố gắng bước từng bước khó khăn. Phố Bắc dù cách đây không xa nhưng cô vẫn đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

May mắn là không lâu sau, cô đã nhìn thấy ngọn lửa ở cách đó không xa.

Người của Tòa Thánh giơ cao cây đuốc cầm trong tay, tay kia cầm một cây thánh giá màu bạc, họ đứng thành vòng tròn, giọng nói của Eric từ xa truyền tới: “Tên ma cà rồng độc ác kia, mi vậy mà lại dám gây hại đến người qua đường, hôm nay chính là ngày chết của mi!”

Tim Đường Ngọc Phỉ thắt lại, suýt chút nữa cô đã vứt nạng mà chạy lên.

Ma cà rồng sợ lửa, một người đàn ông cao lớn bị bao vây trong vòng tròn khổng lồ. Bộ quần áo xinh đẹp và sang trọng của anh đã rách, trên người anh có những vết máu do roi tạo thành, mái tóc vàng bạch kim hơi rối, và ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của anh. Nhìn bề ngoài, anh giống như một quý ông phong nhã, nhưng tròng mắt anh lại đỏ quạch như máu, răng nanh lộ ra khỏi môi.

Cách đó không xa là một người phụ nữ khuôn mặt đầy hoảng sợ, toàn thân cô ta đang không ngừng run rẩy.

Tay Eric cầm roi, anh ta nhíu chặt cặp mày nhìn về phía Lexus. Trông bộ dạng anh ta cũng không khá hơn là bao, không những cả người chật vật, mà trên má phải còn trầy một mảng lớn và đang chảy máu. Anh ta hung ác vung roi quất về phía Lexus, cơ thể Lexus vừa cử động, anh liền lao vào một người với tốc độ cực nhanh, người này chưa kịp phản kháng thì đã bị hất ra xa mấy mét, cơ thể anh ta đập vào tường vang lên một tiếng rất lớn.

“Abel!”

Đường Ngọc Phỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của Bella, cô ta vậy mà cũng đang ở đây.

Sau đó Bella lao ra khỏi đám đông và chạy về phía Abel. Hành động của cô ta khiến vòng vây xảy ra hỗn loạn, Lexus từ khe hở đó thoát ra khỏi vòng vây, nhưng anh lại vọt thẳng về phía Đường Ngọc Phỉ!

Trên con phố trống trải, cô là mục tiêu duy nhất.

Tốc độ của anh quá nhanh, Đường Ngọc Phỉ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, huống chi là tránh né. Cô chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt Lexus cách cô ngày càng gần, cuối cùng anh dừng trước mặt cô, rồi bóp chặt cổ cô. Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, hành động thô bạo và tàn nhẫn, hoàn toàn khác với quý ông lịch lãm, điềm đạm trước đây. Anh đã hoàn toàn trở thành một ma cà rồng đáng sợ.

Không ngờ tới lúc bọn họ gặp nhau lại là tình cảnh này, anh đang nghĩ mình là Lillian ư?

Sức Lexus quá lớn khiến chiếc nạng của Đường Ngọc Phỉ rơi xuống đất, cô bị bàn tay anh bóp cổ nhấc lên, cổ bị siết chặt nên khuôn mặt nhanh chóng đỏ au và không thể hít thở.

Đường Ngọc Phỉ đối diện với con ngươi đỏ lừ của anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc cực kỳ mãnh liệt đang trào dâng trong con ngươi đỏ như máu của anh, tức giận, oán hận, thương tiếc… Tựa như dã thú điên cuồng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tại sao anh ấy lại cảm thấy như vậy? Đường Ngọc Phỉ muốn gọi tên anh, nhưng cổ họng cô không cách nào phát ra được âm thanh. Cô khó khăn mở miệng, khẩu hình đang cố phát âm bốn chữ.

Cô ấy đang gọi tên anh: Lexus*.

*Lexus: phát âm trong tiếng Trung là 4 chữ 雷克萨斯


Anh có thể nhận ra em không?

Cho nên cuối cùng cô sẽ chết dưới tay anh sao?

Nhưng mà, ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy sức lực trên cổ đột nhiên thu lại. Lexus nhìn mặt cô, vẻ mặt anh có hơi buông lỏng, nhưng lại để lộ ra vẻ thất thần và đầy mong đợi, anh liền phát ra một câu: “Cô… Là ai?”

“Lillian!”

Giọng nói hoảng sợ của Eric vang lên, tiếp theo đó là tiếng roi đánh vào không khí, một roi đó quất thẳng lên lưng Lexus.

Lexus buông cô ra, Đường Ngọc Phỉ thoát khỏi tay anh, cô ngồi quỳ trên mặt đất, không ngừng ho khan và thở dốc, khi ngẩng đầu lên nhìn lại, thì Lexus đã xuất hiện ở một nơi rất xa. Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi quay đầu rời đi, như thể biểu cảm chợt lóe trên mặt anh lúc trước chỉ là ảo giác của cô.

Eric không đuổi theo Lexus nữa, mà là lo lắng nhìn Đường Ngọc Phỉ: “Cô không sao chứ?”

Đường Ngọc Phỉ xoa xoa cái cổ đau nhức, gật đầu.

“Ma cà rồng chết tiệt!” Eric đấm mạnh xuống đất, vẻ mặt anh ta đầy phẫn nộ, rõ ràng anh ta rất tức giận vì thất bại của hành động lần này.

Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Lexus đã có thể thuận lợi chạy thoát.

Cô ngẩng đầu nhìn nơi Lexus rời đi, không khỏi mím môi, nếu cô có thể nói chuyện thì tốt rồi, cô có thể nói cho Lexus biết cô là Đường Ngọc Phỉ, mặc kệ anh có tin hay không.

Nhưng có vẻ như để biết rõ những chuyện đã xảy ra, thì nhất định phải tìm được phù thủy Sera.

Lúc này, ánh mắt Đường Ngọc Phỉ quét tới một bóng người mặc áo choàng đứng ở con hẻm cách đó không xa. Nhìn dáng dấp giống một người phụ nữ, nửa khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất, dáng vẻ như ẩn như hiện.

Nhưng Đường Ngọc Phỉ vẫn biết rất rõ đó là ai – Lillian! Diễn đàn Vietwriter.vn

Cơ thể của mình sao cô có thể không nhận ra được chứ!

Đường Ngọc Phỉ lập tức chỉ về hướng Lillian ra hiệu cho Eric, ánh mắt cô vô cùng nóng nảy.

Nhưng cùng lúc đó, Lillian cũng đã nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ, cô ta lập tức xoay người biến mất trong ngõ. Cho nên khi Eric quay lại, anh ta chỉ nhìn thấy con đường vắng vẻ không một bóng người đầy vẻ nghi hoặc.

Mẹ nó! Đường Ngọc Phỉ tức giận nắm chặt tay.

“Sao cô lại tới đây? Cô có biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không?”

Eric nghĩ đến đây đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt trách móc nhìn Đường Ngọc Phỉ: “Vừa rồi, suýt nữa cô đã bị ma cà rồng giết chết!”

Anh ta quay lưng lại, rồi nói tiếp: “Lên đi, tôi cõng cô về.”

Lần này Đường Ngọc Phỉ ngoan ngoãn trèo lên lưng anh ta, còn Eric thì cầm gậy, cõng cô trên lưng.

Abel ở cách đó không xa có vẻ bị thương rất nặng, thậm chí Đường Ngọc Phỉ còn có thể nghe được tiếng khóc của Bella.

Do cô ta thực sự rất đau buồn, hơn nữa người bình thường ai lại không lo lắng cho bạn của mình chứ nên không ai trách Bella vì hành động gây cản trở lúc nãy, mà chỉ lo đi xem xét thương tích của Abel và an ủi cô ta. Diễn đàn Vietwriter.vn

Eric cõng Đường Ngọc Phỉ đi về phía trước, thấp giọng nói với cô: “Tôi biết cô rất nóng lòng muốn tìm được mụ phù thủy đã hại cô. Kỳ thật, hôm nay tôi đã nghe được tin tức rồi.”

Cánh tay đang ôm cổ Eric của Đường Ngọc Phỉ lập tức căng chặt, ý bảo anh ta nhanh chóng nói rõ cho cô biết tin này.
Eric hiểu ý cô, anh ta nói tiếp: “Người bạn canh giữ cửa thành đã phát hiện một người khả nghi, nhưng lại hơi khác với miêu tả của cô, nên tôi cũng không chắc chắn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom