• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 646-650

Chương 646: Có hơi bất thường

Tại trước cửa sơn trang Thúy Hồ.

"Trời, đâu ra nhiều xe Hummer vậy?"

"Người ngồi bên trong là ai?"

"Chưa nghe nói thành phố Đông Hải mình có một nhân vậy lớn như vậy luôn đó".

Vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ nhìn thấy đoàn xe Hummer hoành tráng kia thì đều kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng, những người có thể tới sơn trang Thúy Hồ đều không giàu cũng sang, đa số đều mua được xe Hummer. Nhưng mà nhiều xe như vậy thì hoàn toàn quá sức với họ.

Chưa nói tới cái khác, riêng tiền bảo dưỡng một đống xe Hummer đó thôi bọn họ đã không gánh nổi rồi.

Mà lúc này, những chiếc xe Hummer kia đồng loạt dừng lại, người trên xe bước xuống.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lạnh lùng.

Người đàn ông vừa xuống xe đã nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng trước cửa sơn trang Thúy Hồ, ông ta từng xem hình của Lâm Hàn nên nhận ra anh.

Tức thì, ông ta bèn vội đi đến trước mặt Lâm Hàn, hơi khom lưng, kính cẩn chào: "Xin chào cậu Lâm, tôi tên là Tạ Kiến Bình, là người phụ trách mà Đại bàng núi cử tới hợp tác với cậu".

"Chào ông", Lâm Hàn vươn tay, giới thiệu: "Người này là Tôn Minh, tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm. Lần hợp tác giữa Hoa Đông chúng tôi và Bắc Đông các ông chủ yếu sẽ do ông ấy bàn bạc với ông".

"Ồ, xin chào, xin chào", Tạ Kiến Bình vội vàng bắt tay với Tôn Minh, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.

Ông ta có nghe về quỹ đầu tư Nhân Phàm, trụ sở chính được đặt ở Hoa Đông, nhưng phạm vi lại bao phủ toàn cầu, nguồn vốn rất hùng mạnh, có sức ảnh hưởng cực kỳ rộng.

Theo sự hiểu biết của Tạ Kiến Bình thì Lâm Hàn rất có tiếng nói ở Hoa Đông, nhưng so với một nhân vật lớn là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm như Tôn Minh, cùng lắm cũng chỉ hơi quen biết hay có địa vị ngang hàng với Tôn Minh mà thôi.

Chỉ là ban nãy, Tạ Kiến Bình rõ ràng thấy trừ lúc Tôn Minh tiến lên bắt tay với mình ra thì ông ta vẫn đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.

Bình thường có lẽ sẽ không chú ý chi tiết nhỏ này, mà có chú ý thì cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng Tạ Kiến Bình làm giàu từ trong vùng xám, tiếp xúc với biết bao nhiêu người, nên đương nhiên hiểu rõ về hành động ấy. Tuy chỉ đứng sau nửa bước chân, nhưng cũng đã đại biểu quan hệ trên dưới, cho thấy Tôn Minh là cấp dưới của Lâm Hàn.

Mà Tôn Minh lại là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm, xã giao với biết bao nhiêu người. Tạ Kiến Bình tin rằng ông ta biết rõ chi tiết nhỏ đó và cũng hiểu được ý nghĩa của hành động đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.

Tạ Kiến Bình nghĩ vậy thì hết sức kinh ngạc, quỹ đầu tư Nhân Phàm này là công ty có quy mô toàn cầu, là ông vua trong giới quý tộc, có sức ảnh hưởng cực kỳ rộng. Một nhân vật như vậy lại là cấp dưới của Lâm Hàn? Vậy Lâm Hàn kia lại là ông lớn nào?

Sau đó, cuối cùng Tạ Kiến Bình cũng thông suốt, chẳng trách Đại bàng núi và Lâm Hàn chỉ vừa quen biết mấy ngày đã bằng lòng cử ra nhiều cao thủ như vậy không màng tổn thất, không sợ đắc tội với quý tộc ở thành phố Thiên Kinh đến giúp đỡ Lâm Hàn.

Rõ ràng là Lâm Hàn này hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài.

Cùng lúc đó, vài vị khách xung quanh sơn trang Thúy Hồ thấy cảnh ấy đều nháo nhào lên.

Người bước xuống từ trên những chiếc Hummer kia vậy mà lại cung kính với Lâm Hàn như thế?

Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hàn, tò mò chàng thanh niên trông có vẻ rất bình thường kia rốt cuộc là ông lớn nào.

Tiếp theo, Lâm Hàn, Tôn Minh và Tạ Kiến Bình lại trò chuyện mấy câu rồi cùng nhau đi vào sơn trang Thúy Hồ, hướng tới phòng ăn cao cấp nhất mà Lâm Hàn đã đặt trước.

Còn những người do Tạ Kiến Bình dẫn tới thì được một số cấp dưới của Tôn Minh sắp xếp đi vào gian phòng phổ thông đã đặt trước đó ăn cơm.

Cũng chẳng phải không nỡ đặt phòng tốt hơn cho họ, mà là bọn họ quá đông, hoàn toàn không có đủ phòng cao cấp để ngồi.

Lúc này, bên trong một căn phòng cực kỳ lịch sự và trang nhã, chỉ có Lâm Hàn, Tôn Minh, Tạ Kiến Bình và Ngô Xuyên vừa đến ngồi.

"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Ngô Xuyên, cấp dưới của tôi. Hiện nay đang quản lý thế lực vùng xám của Hoa Đông. Nếu các ông ở đây mà có xảy ra xung đột hay gặp chuyện rắc rối gì cần giải quyết thì cứ việc tìm anh ta. Anh ta cũng sẽ thông báo cho đám cấp dưới cố gắng không xung đột với bên ông, vì thế có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối", Lâm Hàn nói.

"Được, tôi có việc sẽ đi tìm cậu trai này, và sẽ không để cấp dưới của mình gây chuyện, chúng tôi tới đây là để kiếm tiền", Tạ Kiến Bình gật đầu, vội đồng ý.

Ông ta đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, dù sao cũng đang ở trên địa bàn người ta, tốt nhất vẫn là không nên gây chuyện.

Tuy thế lực của Lâm Hàn đứng đầu nơi này, nhưng cũng sẽ có những thể lực nhỏ khác. Nếu chọc phải họ, khó tránh khỏi sẽ khá rắc rối. Mà có nhân vật như Ngô Xuyên đứng ra thì những thế lực nhỏ kia sẽ né đi, không xung đột trực diện với đám Ngô Xuyên, dù sao cũng không đắc tội nổi.

Còn đối với mấy người Tạ Kiến Bình, những thế lực nhỏ kia lại không biết rõ về thực lực của họ, nên sẽ không né tránh, có khi còn làm khó rồi gây chuyện với đám Tạ Kiến Bình.

Tiếp theo, mấy người Lâm Hàn bèn vừa ăn vừa nói chuyện.

Từ trong cuộc trò chuyện, Tạ Kiến Bình cũng càng xác định hơn về suy đoán của mình. Tuy Tôn Minh kia không nói ra, nhưng đã tỏ rõ là cấp dưới của Lâm Hàn.

Tạ Kiến Bình lập tức cảm thấy hơi tò mò về Lâm Hàn, hiếu kỳ rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào mới có thể lôi kéo được người như Tôn Minh làm cấp dưới của mình.

Tuy ở Bắc Đông, bọn họ cũng có rất nhiều giám đốc công ty làm cấp dưới, mỗi năm đều nộp tiền cho họ. Nhưng đám đó chỉ là những công ty nhỏ mà thôi, hoàn toàn chẳng thể nào so sánh được với một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Ở trước mặt quỹ đầu tư Nhân Phàm, những công ty nhỏ kia chẳng là cái thá gì hết. Mà khi một công ty đã đủ lớn, có đủ tài nguyên thì cũng kéo theo cả sức ảnh hưởng, nên cũng chẳng sợ gì mấy thế lực ở vùng xám.

Không như những công ty nhỏ kia, bọn họ cực kỳ sợ hãi thế lực ở vùng xám. Dù sao, nếu thế lực ở đó nhằm vào họ, nếu hên họ chỉ tốn tiền, xui thì phá sản đóng cửa thôi.

Bữa tiệc cũng dần kết thúc, bấy giờ, Lâm Hàn chợt nói: "Tạm thời cứ thế đi, tôi đi trước đây. Về chuyện hợp tác kế tiếp, ông bàn bạc với Tôn Minh và Ngô Xuyên là được. Nếu có gì cần thì có thể liên lạc với tôi".

"Được, cậu Lâm đi thong thả", Tạ Kiến Bình vội vã đứng dậy kính cẩn nói.

Lâm Hàn đang chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì, nói: "À đúng rồi, có một việc tôi cần cảnh cáo trước, muốn hợp tác gì thì mấy ông tự xem mà làm, nhưng phải hợp pháp, không được kinh doanh ba cái lĩnh vực trong vùng xám, tranh giành thế lực với nhau. Trước đó, tôi cũng đã nói rõ với Trương Thiên Sơn rồi. Nếu mấy ông không làm theo, thì đừng trách tôi hủy bỏ hợp tác".

Tạ Kiến Bình nghe vậy sửng sốt, sắc mặt có hơi xấu hổ, ngây ra mất mấy giây, không biết đang nghĩ gì, mới vội vã hoàn hồn nói với Lâm Hàn: "Đương nhiên, đương nhiên! Đại bàng núi đã dặn chúng tôi rồi, tôi chắc chắn sẽ làm theo".

Lâm Hàn liếc nhìn Tạ Kiến Bình với vẻ kỳ lạ, rồi gật đầu, không nói thêm gì nữa, rời đi.
Chương 647: Thủ đoạn của Hạ Sương

Sau khi Lâm Hàn rời khỏi sơn trang Thúy Hồ bèn lái xe về nhà nghỉ ngơi.

Trong lúc lái xe, Lâm Hàn cảm thấy Tạ Kiến Bình kia có gì đó là lạ.

Đầu tiên, lúc cuối cùng Lâm Hàn nói trong khi hợp tác không thể làm ăn những lĩnh vực trong vùng xám, Tạ Kiến Bình có vẻ hơi không vui.

Chuyện này, trước kia ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã nói rõ với Trương Thiên Sơn rồi.

Kinh doanh lĩnh vực vùng xám quả thật kiếm lời hơn hẳn những mối làm ăn bình thường, có câu, cách kiếm tiền nhanh nhất chính là buôn bán lách luật.

Nhưng đó là hồi trước, lúc đấy không có quản lý nghiêm như giờ, đương nhiên có thể kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám để kiếm những món lời khủng.

Nhưng thời bây giờ lại khác, pháp luật ngày càng nghiêm ngặt, kinh doanh mấy mảng trong vùng xám sớm muộn gì cũng bị gông cổ.

Giống như lần trước, lúc Lâm Hàn chiếm được thế lực vùng xám ở Hoa Đông, anh cũng bảo Ngô Xuyên tẩy trắng toàn bộ, chậm rãi làm ăn bình thường, không đụng tới bất cứ sản nghiệp vùng xám nào.

Ban đầu, làm ăn bình thường sẽ kiếm được ít, thậm chí là thua xa khi kinh doanh những mảng trong vùng xám, nhưng lại ổn định và không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần kinh doanh hợp lý sẽ có thể làm ăn lâu dài, thu được lợi nhuận đều đều.

Mà khi quy mô kinh doanh đã đủ lớn, đương nhiên cũng có thể kiếm được một món lời khủng cực kỳ khả quan.

Như quỹ đầu tư Nhân Phàm, có kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám sao? Hoàn toàn không, nhưng lợi nhuận vẫn hết sức khổng lồ. Chính là vì quy mô đã đủ lớn, lớn đến mức ảnh hưởng được tới kinh tế, song lợi ích thu được cũng cực kỳ nhiều.

Về chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được Tạ Kiến Bình có suy nghĩ xấu, dù sao ông ta vốn là đi ra từ trong vùng xám.

Có điều, Lâm Hàn tin rằng Trương Thiên Sơn đã nói với ông ta rồi. Còn nếu Tạ Kiến Bình vẫn dám kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám thì đã có người của Tôn Minh giám sát rồi báo cho Lâm Hàn biết. Khi đó, anh chắc chắn sẽ ngăn cản.

Mặt khác, Tạ Kiến Bình kia lại khiến anh cảm thấy là lạ.

Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì Lâm Hàn lại không nói ra được.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, có lẽ là mình nghĩ nhiều, nên không thèm nghĩ về chuyện của ông ta nữa.

Sau đó, Lâm Hàn bèn trở về biệt thự núi Vân Mộng nghỉ ngơi, hưởng thụ số "Ngày nghỉ" hiếm có của mình.

Sáng sớm hôm sau, tại thành phố Thiên Kinh.

Sau khi Hạ Sương, Dương Khiết cùng những nhân viên phòng tài vụ tăng ca làm việc suốt đêm sắp xếp lại mớ giấy tờ kia, thì cuối cùng cũng chuẩn bị xong hết chứng cứ.

Lúc này, Dương Khiết đang tính toán số liệu, vừa tính xong, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Sương nói: "Chị Hạ, con số này hơi bị khủng đó, chỉ mình Ôn Xuân Vũ đã nuốt hơn 3 tỷ của công ty, hơn nữa, cộng cả đám ban điều hành còn lại cũng gần 10 tỷ".

Số tiền tham nhũng lên đến gần 10 tỷ, con số ấy khiến Dương Khiết có chút bất ngờ.

Vốn dĩ, ban đầu thống kê ra Ôn Xuân Vũ tham nhũng 1 tỷ đã khiến cô ấy kinh ngạc rồi, cũng biết đây chỉ mới là bước đầu thống kê thôi, tất cả cộng lại chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Dương Khiết cho rằng nhiều lắm chỉ 3 4 tỷ thôi, nhưng cô ấy có mơ cũng không nghĩ tới cộng lại thế mà gần 10 tỷ.

Gần 10 tỷ là bao nhiêu tiền? Nó đã đủ mua lại hai cái công ty giải trí Tinh Quang, và là con số mà phần lớn người trên thế giới này có cố gắng cả đời cũng không thể kiếm được.

10 tỷ cũng đủ để quyết định sự sống còn của một công ty tầm trung.

Mà giờ, Ôn Xuân Vũ và những người kia lại nuốt gần 10 tỷ công quỹ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh?

So với Dương Khiết đang kinh ngạc không thôi, thì Hạ Sương đã dự đoán được trước. Dù gì hồi đó cô ta cũng điều hành một công ty giải trí, nên cũng nắm rõ về mặt này.

Vốn, công ty giải trí đã kiếm được rất nhiều, vả lại chủ yếu còn dựa vào các mối quan hệ, nên đương nhiên đám ban điều hành kia chỉ cần lắt léo nhờ vả đôi chút là có thể tham ô được một số tiền khổng lồ rồi.

Ví dụ như ký kết hợp đồng với một nghệ sĩ thường là mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu, chỉ cần ăn bớt ăn xén một chút thôi đã kiếm được không ít.

Mà đa số ban điều hành đều là bô lão kỳ cựu của công ty, nên chẳng cần phải liên tục bòn rút nguồn quỹ, mấy tháng nuốt một lần đã đủ để bọn họ sống sung sướng cả đời.

Đây lại là chuyện cực kỳ dễ dàng với họ. Dễ dàng ngon ơ đã có số tiền dùng cả đời cũng không hết thì đa số đều không chống cự lại được sự cám dỗ ấy.

Dù có số ít chống cự lại được, nhưng một khi anh không hợp bầy, sẽ bị những người trong ban điều hành còn lại xa lánh và muốn kéo anh lên chung thuyền cho bằng được.

Ban đầu, phần lớn ý chí vẫn rất kiên định, nhưng càng về sau lại không kháng cự lại được sự cám dỗ ấy.

Mà nếu có thể giữ vững tinh thần không bị cám dỗ, vậy anh ta sẽ không thể lăn lộn trong công ty, hay thậm chí là cả cái giới giải trí này nữa. Dù sao, anh ta cũng đã đắc tội với những đồng nghiệp khác, đắc tội công ty, hơn thế nữa là đắc tội với phần lớn người trong ngành.

"Cũng không nhiều, con số ấy rất bình thường, mau soạn hồ sơ khởi kiện đi, mời hết bọn họ ra hầu tòa", Hạ Sương nói.

Dương Khiết gật đầu, rồi đi tìm người bên phòng pháp lý. Ngày hôm qua, Dương Khiết đã bảo họ chuẩn bị trước đôi chút, nên giờ rất nhẹ nhàng, chưa tới 2 tiếng đã kiện hết đám ban điều hành cũ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lên tòa.

"Xong, em đã kiện hết đám bọn họ rồi. Con số lớn như vậy, bọn họ cũng không đơn giản chỉ cần bồi thường thôi đâu, có lẽ phải vô tù ngồi một thời gian ngắn đấy", Dương Khiết cười nói.

Hạ Sương gật đầu, cũng cảm thấy vui vẻ, bọn họ nuốt toàn là tiền công quỹ, là những con sâu mọt đục khoét công ty.

"Cả đêm không ngủ chắc là mệt rồi nhỉ? Cùng nhau đi ăn chút gì đi, tôi bao. Sau đó, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi đã", Hạ Sương nói với những nhân viên phòng tài vụ.

Những nhân viên kia nghe vậy, đều rối rít cảm ơn Hạ Sương, ánh mắt của cả đám nhìn về phía cô ta cũng thay đổi hẳn.

Lúc Hạ Sương vừa đến đã thẳng tay đuổi hết đám ban điều hành, quả thật khiến đám nhân viên cấp dưới khiếp vía. Một mặt, bọn họ sợ mình cũng sẽ bị Hạ Sương đuổi. Mặt khác, bọn họ cũng vô thức mà sợ Hạ Sương luôn.

Giống như tối qua khi tăng ca sắp xếp lại giấy tờ, gần như chẳng ai dám lười biếng, rất sợ bị Hạ Sương để mắt đến.

Nhưng giờ, sau khi tăng ca xong, Hạ Sương lại quan tâm, lo lắng cho họ. Điều này khiến những nhân viên phòng tài kia vụ không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Tuy thực ra cũng không có gì, chỉ là một bữa ăn, một ngày nghỉ, một câu quan tâm, nhưng lại có thể làm người ta ấm lòng.

Tức thì, những nhân viên kia đều dần dần thay đổi suy nghĩ của mình về Hạ Sương.

Hồi xưa, bọn họ có làm công việc gì nặng thì tổng giám đốc Thạch Phi hay phó tổng Ôn Xuân Vũ cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của họ. Dường như bảo họ tăng ca là điều rất bình thường, còn tiền tăng ca là tiền bố thí, chứ nào giống Hạ Sương, đồng ý nhân đôi tiền tăng ca, rồi mở miệng quan tâm đến bọn họ?

Thoáng chốc, những nhân viên phòng tài vụ kia đều tràn ngập lòng tin vào tương lai, và cũng trung thành hơn với công ty.
Chương 648: Tiền lương của hai người

Dương Khiết thấy những nhân viên tài chính đều nhìn Hạ Sương bằng ánh mắt khác, trong lòng có hơi ngạc nhiên.

Dương Khiết không ngốc, trái lại còn rất thông minh, trình độ học vấn cũng khá cao, chỉ có điều kinh nghiệm vẫn còn non kém.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của mấy người nhân viên này nhìn Hạ Sương, Dương Khiết liền hiểu ra, bắt đầu từ giây phút này, những nhân viên ở phòng tài chính kia đều đã thật lòng công nhận và hoàn toàn tin phục người sếp mới Hạ Sương của họ.

Mà Hạ Sương chỉ mất vài ngày, cho thêm ít lương tăng ca và tốn tiền cho một bữa cơm mà thôi...

Nói một cách công bằng, Dương Khiết cảm thấy cách làm này cũng không có gì quá cao siêu, nhưng cũng không hẳn là kém, mà trong nhất thời, Dương Khiết cũng không nghĩ đến nó. Điều này chứng tỏ kinh nghiệm của Hạ Sương rất già dặn.

Tiếp đó, cả đoàn người liền ăn chút đồ rồi cho những nhân viên tài chính kia tan ca.

Đợi những nhân viên tài chính kia về hết, Dương Khiết quay sang bật ngón tay cái với Hạ Sương, tận đáy lòng cảm thấy cực nể cô ta: "Chị Hạ, chị vẫn là giỏi nhất, em còn chưa hề nghĩ đến cách này nữa".

Hạ Sương bật cười rồi nói: "Vẫn nên quan tâm nhân viên cấp dưới nhiều một chút, như vậy mới làm bọn họ có cảm giác thân thuộc với công ty, dù sau này có người ra mức lương cao hoặc đãi ngộ tốt hơn lôi kéo bọn họ, thì khả năng sẽ rời đi không cao. Điều quan trọng là phải nuôi dưỡng cảm giác thân thuộc với các nhân viên".

"Có lý lắm, em sẽ học hỏi", Dương Khiết khẽ gật đầu nói.

Lúc này, Hạ Sương lại nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng không cần phải khách sáo với một số người, mà còn càng phải nghiêm khắc và quyết liệt hơn. Mấy nhân viên tài chính tăng ca cũng đã nghỉ ngơi rồi, chúng ta thì không thể, kế tiếp còn cần em đến bộ phận pháp lý chuẩn bị hoàn tất thủ tục khởi kiện, chị sẽ đi chuẩn bị tiếp đón nhân viên điều hành mới sắp đến".

"Vâng, không sao ạ, đây là việc em phải làm, vậy em cũng đi đây", Dương Khiết gật đầu, sau đó liền đến bộ phận pháp lý làm việc.

Dương Khiết khá rành về công việc chuẩn bị hồ sơ để khởi kiện, chỉ có điều vì số lượng ban điều hành phải kiện hơi đông, thế nên sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng cũng không quá khó khăn với Dương Khiết.

Mà cùng lúc đó, bên Hạ Sương cũng đã tiếp đón những nhân viên ban điều hành mới, trong đó bao gồm 7-8 người mà Tiêu Nhã đã giới thiệu, còn có một số người quen cũ mà Hạ Sương lối kéo được từ những công ty khác.

Những người mà Tiêu Nhã giới thiệu vậy mà lại khá dễ nói chuyện, bởi vì bọn họ vốn đã nể mặt Tiêu Nhã mới đến đây, chỉ cần đưa ra yêu cầu đãi ngộ phù hợp với năng lực của bọn họ thì không cần lo đến giá cả thị trường thế nào cả.

Sau khi Hạ Sương liệt kê ra một số đãi ngộ thì họ đã lập tức gật đầu đồng ý ký hợp đồng ngay, kế đó để cho 7-8 người này đi làm quen với môi trường công ty rồi thì đã có thể bắt đầu đi làm chính thức luôn.

Với những người ban điều hành mà Hạ Sương lôi kéo về, một phần là vì danh tiếng có sẵn của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, phần còn lại là vì có quan hệ khá tốt với Hạ Sương, nên khá tin tưởng vào cô ta, họ cho rằng cứ đi theo Hạ Sương thì sau này ắt hẳn sẽ không bị bạc đãi.

Vì vậy, Hạ Sương đã nắm được tình huống của mỗi một người trong ban điều hành một cách nhanh chóng, cô ta bèn nói ra hết những đãi ngộ bất đồng, nhưng hầu hết chúng đều cao hơn nhiều so với giá thị trường rồi sau đó chúng sẽ được xác định cho từng người một.

Những nhân viên điều hành mới này liền lập tức đồng ý ký hợp đồng, họ cũng đi làm quen với công ty và chính thức nhậm chức.

Nếu như là ngày thường, Hạ Sương có thể sẽ không để bọn họ vào làm nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã bị Hạ Sương tống đi hết toàn bộ, nên trống hết các vị trí.

Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không thể vận hành như bình thường nếu thiếu ban điều hành mà chỉ có nhân viên cấp dưới.

Làm xong tất cả mọi chuyện thì trời cũng đã giữa trưa.

Hạ Sương xác nhận mọi thứ vẫn đang suôn sẻ, ban điều hành mới đã nắm bắt được công việc, công ty bắt đầu vận hành như bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta đi đến bộ phận pháp lý tìm Dương Khiết.

Hiện tại, Dương Khiết cũng đã chuẩn bị xong xuôi hồ sơ khởi kiện.

"Công việc sao rồi?", Hạ Sương hỏi.

"Xong hết rồi ạ, chỉ cần gửi lên tòa án là được, mất vài phút thôi", Dương Khiết cúi đầu cặm cụi nói.

Hạ Sương nghe vậy liền gật đầu, đứng một bên đợi Dương Khiết bận rộn làm việc.

Đến lúc này, hai cô gái rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, bước đầu của công việc đã ổn, hai người họ có thể nghỉ ngơi chút rồi.

Kế đó hai người Hạ Sương và Dương Khiết đi ăn chút gì đó rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Đám người Nhan Thành thì ở phòng kế bên, nhằm tránh những tình huống ngoài ý muốn và bảo vệ hai người họ.

Hạ Sương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại vẫn nên gọi điện báo cáo cho Lâm Hàn tình hình bên đây thế nào đã.

Khi Lâm Hàn nhận được điện thoại của Hạ Sương thì đã nắm bắt được tình hình bên này, anh cũng xem như khá hài lòng, xem ra, lúc đầu anh dùng Hạ Sương là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Nếu không cử Hạ Sương đi mà là một ai đó, Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thể nào xử lý tình hình phức tạp bên công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh suôn sẻ thế này được.

"Vất vả rồi, à, bây giờ hai người đang ở khách sạn sao?", Lâm Hàn nghĩ tới bèn hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi đã đặt phòng ở 7 ngày rồi, phòng khách sạn ở đây dù hơi đắt nhưng dịch vụ khá tốt, cũng gần công ty nên rất tiện, đợi công ty ổn định thì tôi và Dương Khiết sẽ dọn ra một cái khách sạn xa hơn chút, dịch vụ cũng không tệ lắm", Hạ Sương nói.

Lúc này, Lâm Hàn chợt nhớ ra hình như mình quên chưa bàn với hai người Hạ Sương và Dương Khiết chuyện lương bổng.

Bởi vì những người dưới trướng Lâm Hàn trước giờ đa số hoặc là người của nhà họ Lâm nên đã có nhà họ Lâm thanh toán lương, hoặc là bọn họ đã có sản nghiệp riêng nên không hề thiếu tiền bạc.

Đám còn lại chính là Ngô Xuyên và những người trong Tôn Hàn Các, bọn họ đều là người làm việc trực tiếp dưới trướng Lâm Hàn, vì anh cực kỳ tin tưởng bọn họ nên cũng không có trả lương mà là quăng luôn cho bọn họ thẻ ngân hàng, để cho bọn họ tùy ý tiêu xài.

Còn về sau, Ngô Xuyên đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của vùng xám Hoa Đông, mà chúng đều dần được tẩy trắng thành sản nghiệp chính quy, dù lợi ích có giảm đi nhưng vì quy mô cũng khá lớn nên đương nhiên sẽ vẫn sinh ra không ít lợi nhuận, mà Lâm Hàn thì không cần đụng đến khoản tiền ấy.

Hiện tại anh chỉ vừa dùng đến Hạ Sương và Dương Khiết, đương nhiên vẫn cần phải đưa ra một khoản lương cho bọn họ.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, chỗ của Dương Khiết còn giữ 2,5 tỷ tệ đã rút vốn từ nhà họ Hạ của cô, tôi cũng lười phát lương cho hai người, phiền phức lắm, nên hai người lấy 2,5 tỷ kia mà tiêu đi nhé, còn nếu cần dùng tiền để vận hành công ty thì bảo với tôi là được".

Hạ Sương nghe vậy kinh ngạc không thôi, 2,5 tỷ kia cho hai người bọn họ tiêu xài cá nhân ư? Lâm Hàn không nói rõ thời gian nhưng số tiền đó đủ cho hai người tiêu tới lúc nghỉ hưu luôn ấy chứ, tính ra tiền lương mỗi năm của hai người họ sẽ là 50 triệu tệ, còn cao hơn gấp 10 lần đám ban điều hành trẻ mà Hạ Sương vừa lôi kéo đến hôm nay...

"Cậu Lâm, chuyện này không hay lắm đâu? 2,5 tỷ tệ nhiều quá rồi", Hạ Sương liên tục từ chối, cho dù Hạ Sương xuất thân từ thế gia, cũng từng đụng vào con số 2,5 tỷ, thế nhưng đó là tiền quỹ của công ty, còn bản thân cô ta vẫn chưa sở hữu số tiền cá nhân nhiều đến vậy bao giờ.
Chương 649: Dương Khiết kích động

"2,4 tỷ cũng không nhiều đâu, miễn hai người làm việc cho tốt là được, đúng rồi, tôi đề nghị hai người mua hai căn hộ ở kế công ty đi, ở nhà của mình thì mới thoái mái được, mà cũng an toàn hơn, nếu không còn gì tôi cúp máy trước đây".

Dứt lời, Lâm Hàn cũng kết thúc cuộc gọi với Hạ Sương luôn.

Dùng 2,4 tỷ trả lương có hai người đúng thật có hơi nhiều, nhưng nếu cho Hạ Sương và Dương Khiết thì anh vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Dẫu sao, Hạ Sương và Dương Khiết chỉ cần làm việc thật tốt là được, nếu công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh vẫn vận hành tốt, những lợi nhuận mang về được không chỉ ở con số 2,4 tỷ kia.

Vả lại, Lâm Hàn đang muốn đào tạo Hạ Sương và Dương Khiết trở thành thân tín của anh, thế nên càng sẵn lòng tặng bọn họ 2,4 tỷ kia.

Lúc này, Hạ Sương đã cúp máy nhưng trong lòng vẫn hơi rối rắm.

Ban đầu, Hạ Sương đã muốn rời khỏi nhà họ Hạ, nhưng bởi vì chưa có vốn và các mối quan hệ nên cứ lưỡng lự mãi chưa đi, cô ta đã cố nhẫn nhịn và chịu khó để gầy dựng cơ nghiệp cho nhà họ Hạ.

Nhưng tất cả những gì cô ta nhận về đều là con số 0 tròn trĩnh, Hạ Đạt và Hạ Minh chỉ biết nghĩ cách để cướp số cổ phần kia mà chẳng bận tâm đến Hạ Sương, mặc dù Hạ Sương càng ngày càng thất vọng nhưng lại không tiện bỏ đi, không dám một thân một mình ra đời khởi nghiệp với hai bàn tay trắng.

Sau này lại xảy ra không ít sự kiện khiến Hạ Sương càng nguội lạnh hơn, cô ta rốt cuộc mới quyết tâm rời khỏi nhà họ Hạ mà chẳng mang theo bất cứ thứ gì. May mắn thay, Lâm Hàn đã bỏ qua hiềm khích lúc trước mà thu nhận cô ta.

Hạ Sương đã cực kỳ tin tưởng vào Lâm Hàn, bất kể là nguồn vốn dồi dào hay là mạng lưới giao thiệp, và cả phẩm chất con người, hết thảy đều xứng đáng để Hạ Sương dựa dẫm.

Hạ Sương cũng tin rằng chỉ cần đi theo Lâm Hàn làm việc chăm chỉ thì con đường tương lai ắt hẳn sẽ rộng mở, có thể gầy dựng cơ ngơi của riêng mình.

Nhưng, điều khiến Hạ Sương không ngờ tới, chỉ mới được vài ngày thôi mà đã nhận được số tiền lương khổng lồ từ Lâm Hàn.

Chia 2,4 tỷ cho hai người, vậy mỗi người sẽ được 1,2 tỷ, nó đã hơn một nửa giá trị cổ phần của Hạ Sương trong nhà họ Hạ trước đây rồi.

Nói cách khác, Hạ Sương chỉ vừa làm việc cho Lâm Hàn vài ngày thôi thì đã nhận được con số hơn mấy năm cô ta phấn đấu ở nhà họ Hạ.

Lúc này, trong lòng Hạ Sương nhất thời có hơi thổn thức, cũng nhận ra trước đây bản thân cứ cố chấp ở nhà họ Hạ là ngu xuẩn biết bao nhiêu.

Bây giờ, Hạ Sương càng thêm kiên định hơn, Lâm Hàn mới thật sự là người xứng đáng để cô ta làm việc dưới trướng.

Dương Khiết vừa tắm xong đi ra đến cạnh giường, thấy Hạ Sương ngồi ngây ngẩn ở đấy thì khó hiểu hỏi: "Chị Hạ, chị sao thế? Chị đang nghĩ gì thế, sao không nằm nghỉ chút đi?"

Hạ Sương bất chợt hoàn hồn, nhìn Dương Khiết với vẻ kích động: "Dương Khiết, chị vừa gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Lâm Hàn, sau đó anh ấy nói muốn trả lương cho hai chúng ta, em đoán xem là bao nhiêu?"

"Trả lương á?", Dương Khiết liếc nhìn dáng vẻ kích động của Hạ Sương liền thử đoán.

Dựa vào khoản chi để lôi kéo ban điều hành hôm nay, mỗi một người đều được trả khoảng 1 triệu tệ cho 1 năm, mà năng lực của Hạ Sương thì khỏi phải bàn cãi, nhất định là còn phải nhiều hơn mấy người ban điều hành kia, cộng thêm Lâm Hàn cũng khá sộp nên chắc hẳn sẽ cho tương đối nhiều.

"Mỗi năm 2 triệu tệ à?", Dương Khiết đoán thử.

Hạ Sương lắc đầu, nói: "Còn ít lắm, em đoán lại đi".

Dương Khiết nhất thời nghi hoặc, 2 triệu mà còn ít á? Nên biết một điều, tiền lương hàng năm của mấy công ty lớn trong nước cũng chỉ có vài trăm ngàn tệ, cao cấp nhất cũng mới đạt được cả triệu tệ thôi, mức lương 2 triệu của Lâm Hàn đưa ra đã tính là dân chịu chi rồi, Dương Khiết cũng theo đó mà nâng giá lên rất nhiều, vậy mà còn bảo ít á? Mà còn lại quá ít nữa chứ?

"Chẳng lẽ 5 triệu sao? Lâm Hàn cũng hào phóng quá rồi?", Dương Khiết lại đoán tiếp.

Hạ Sương nghe xong thì bất lực lắc đầu, nói: "Dương Khiết, xem ra sức tưởng tượng của em còn chưa đủ đâu, trước đó không phải Lâm Hàn đã để em giữ 2,4 tỷ sao?"

"Đúng vậy? Mà có liên quan gì ạ?", Dương Khiết khó hiểu hỏi, cô ấy luôn cực kỳ cẩn thận cất giữa số tiền này, cứ lo sợ sẽ xảy ra sơ suất gì, đến lúc đó cô ấy có mang mạng ra cũng không đền nổi.

Lúc này, Hạ Sương lại nói: "Lâm Hàn cũng không đưa ra mức lương cụ thể mỗi năm cho chúng ta mà cho hai chúng ta 2,4 tỷ kia luôn, bảo chúng ta cứ lấy mà tiêu xài. Còn chi phí bên công ty nếu cần thì cứ bảo Lâm Hàn, chị vừa tính sơ, nếu khoản tiền đó trả lương cho đến khi chúng ta về hưu thì mỗi người sẽ được nhận 50 triệu cho mỗi năm! Ngoài ra, khoản tiền này chỉ dành riêng cho hai chúng ta, cũng có nghĩa là chúng ta đã trở thành triệu phú rồi đấy, mỗi người chúng ta đã sở hữu khối tài sản trị giá 1,2 tỷ nhân dân tệ!"

Dương Khiết nghe xong liền ngây ngẩn tại chỗ, cái miệng nhỏ hơi há ra, vẻ mặt không tài nào tin nổi.

Lương mỗi năm 50 triệu á? Chỉ trong chớp mắt đã có được khối tài sản 1,2 tỷ tệ sao? Dương Khiết đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

"Chị, chị Hạ, thật hả chị? Là 2,4 tỷ tệ đấy!", Dương Khiết ngây ngẩn lắp bắp.

Dáng vẻ Dương Khiết bây giờ cũng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Sương, cô ta cười nói: "Chị biết em rất bất ngờ, vừa rồi chị cũng như em đó, không tin thì em gọi điện hỏi Lâm Hàn là biết ngay".

Lúc này, Dương Khiết há hốc miệng không biết nói gì, loại chuyện này chắc chắn Hạ Sương không cần phải gạt cô ấy làm gì, nói cách khác thì là sự thật 100%, cô ấy thật sự đã có 1,2 tỷ tiền lương kia rồi.

Hạ Sương lại nói tiếp: "Chị cũng không ngờ Lâm Hàn lại hào sảng đến thế, thẳng tay quăng cho hai chúng ta 2,4 tỷ kia luôn, lúc ấy chị cũng bị dọa khiếp vía, còn định từ chối nữa, nhưng sau Lâm Hàn lại nói đó là con số nhỏ thôi, chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm việc thật tốt, lèo lái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh vận hành ổn định là được".

"Dạ, em nhất định sẽ thật chăm chỉ, nhất định sẽ làm cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh kinh doanh thật tốt!", Dương Khiết bày ra bộ dáng thề thốt quyết tâm.

Trước kia, Dương Khiết cũng chưa bao giờ ngờ đến Lâm Hàn vậy mà sẽ lấy 2,4 tỷ kia trả lương cho hai người bọn họ.

Nghĩ tới nghĩ lui, mới mấy ngày trước mình còn đang thất nghiệp đây, còn đang khao khát con xe Hummer của Lâm Hàn nữa là, bây giờ đột nhiên lại có trong tay 1,2 tỷ tệ rồi.

Lúc này, Dương Khiết lại một lần nữa ý thức được, hình như mình vẫn còn xem nhẹ Lâm Hàn quá, anh có thể tùy ý lấy 2,4 tỷ kia ra trả lương cho hai người bọn họ, vậy có nghĩa là nguồn tài chính của anh còn dồi dào cỡ nào cơ chứ?

Rốt cuộc, Dương Khiết cũng đã sáng tỏ lý do tại vì sao cách đây không lâu Lâm Hàn lại tặng luôn xe Hummer cho cô, mà còn theo kiểu chẳng thèm bận tâm nhiều.

Còn chuyện khi đến thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn kiếm được 400 tỷ tệ mà vẫn có thể bình tĩnh như không, có lẽ số tiền này thật sự đối với anh cũng chẳng đáng là bao nhỉ?

Trong nhất thời, Dương Khiết tràn đầy cảm kích với Lâm Hàn, cô ấy cũng đã quyết tâm, nhất định phải phối hợp với Hạ Sương, phát triển công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thật tốt để không làm Lâm Hàn phải thất vọng.

Sau khi kiếm được một số tiền khổng lồ, mặc dù hai cô gái đã thức khuya và làm việc chăm chỉ suốt hai đêm liền, nhưng lúc này họ vẫn không thể chợp mắt được. Họ đang xoắn suýt tìm hiểu các căn hộ ở gần công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Cho đến tận buổi chiều, cuối cùng hai người mới cảm thấy mệt rồi chìm vào giấc ngủ.
Chương 650: Xem như thế lực hàng đầu thành phố Thiên Kinh

Sáng hôm sau.

Hạ Sương và Dương Khiết vừa thức dậy liền nhận được điện thoại bên công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh báo cáo, các đối tác của Quang Ảnh bất ngờ đòi thu hồi vốn và muốn hủy bỏ hợp tác cùng Quang Ảnh.

Ngoài ra, cơ quan giám sát ở thành phố Thiên Kinh lấy lý do hoạt động của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh có vấn đề, đang trên đường đến buộc tạm ngừng kinh doanh để điều tra triệt để.

Mọi mặt đều nảy sinh vấn đề, trông có vẻ truyền thông điện ảnh Quang Ảnh sắp gặp tai bay vạ gió đến nơi rồi, tuy không đến mức phá sản nhưng có thể phải thua lỗ vì ngừng kinh doanh một thời gian khá dài.

Cho dù chỉ tạm dừng kinh doanh một thời gian, nhưng với một công ty quy mô lớn như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, bấy nhiêu thôi cũng đã thiệt hại một con số khổng lồ rồi.

Lúc này, Dương Khiết cũng vừa thức, nghe trong điện thoại báo cáo như thế sắc mặt liền tái đi.

Chỉ vừa mới giải quyết xong chuyện của ban điều hành, hết thảy vừa tiếp tục hoạt động lại mà đã xảy ra những vấn đề khác nữa rồi.

Dương Khiết cũng biết rất rõ, đây chắc hẳn do các mối quan hệ rộng rãi của đám giám đốc điều hành cũ muốn nhắm vào truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Mặc dù, truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ và cũng là một ổ bánh thơm ngon. Bình thường thì họ không dám động đến Quang Ảnh, nhưng vào thời điểm này thì quả thật là một cơ hội tốt, hơn nữa cộng thêm các mối quan hệ kia xúc tiến bọn họ, thế nên mới xảy ra chuyện chĩa mùi dùi như thế này.

Nếu chỉ là một công ty nhỏ bình thường, Dương Khiết vẫn có đủ kinh nghiệm để nghĩ ra hàng ngàn cách đối phó, nhưng trường hợp này không phải vậy. Quy mô của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh quá khổng lồ, khiến Dương Khiết có chút hạn chế và cũng ngại điều hành, vì nếu xảy ra bất cứ sai sót nào cũng sẽ dẫn đến tổn thất khó có thể tưởng tượng nổi.

Cũng giống như việc Lâm Hàn trả lương cho hai người bọn họ, quăng hẳn ra 2,4 tỷ khiến hai người thao thức cả đêm, chính vì 2,4 tỷ kia quá lớn đối với bọn họ, nó đủ khổng lồ để thỏa mãn mọi tiêu dùng cá nhân, thậm chí có khi tiêu cả đời cũng vẫn chưa hết.

Mà ngay lúc này, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đang đối mặt với mối nguy cơ rất lớn, nếu giải quyết không ổn thỏa, thiệt hại sẽ lên đến hàng chục tỷ tệ, mà mang 2,4 tỷ tiền lương mà họ vừa nhận được ra so sánh thì nó chẳng đáng là bao!

Lúc này, Dương Khiết chỉ đành trông chờ Hạ Sương sẽ nghĩ ra cách gì để ứng phó, cô ấy sẽ cố gắng hỗ trợ Hạ Sương để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh vượt qua nguy cơ này.

Bấy giờ, Hạ Sương vừa kết thúc một cuộc nói chuyện điện thoại.

"Sao rồi? Chị Hạ, chị có cách gì chưa?", Dương Khiết liền vội vàng hỏi.

"Yên tâm đi", Hạ Sương bày ra vẻ mặt bình tĩnh với Dương Khiết, nói: "Chuyện này chị đã đoán được từ trước, nên đương nhiên có cách giải quyết rồi".

Dương Khiết nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù chỉ vừa ở chung với Hạ Sương vài ngày, nhưng Dương Khiết biết rõ năng lực lãnh đạo của Hạ Sương là cực giỏi, nhất là những mặt liên quan đến giới giải trí.

Như việc tuyển dụng lại ban điều hành, Hạ Sương chỉ bằng vào vài cuộc điện thoại đã có thể gọi đến nhiều nhân viên điều hành có chuyên môn trong ngành giải trí như vậy, mạng giao thiệp và cả năng lực của cô ta đều đã rành rành ra đó rồi.

Dẫu sao, chỉ tính về việc quen biết những nhân vật tầm cỡ thôi, bản thân anh không có tài cán gì thì làm sao thu hút những người có năng lực tới được. Rõ ràng, đó là năng lực của chính Hạ Sương, cô ta đã được sự công nhận của những người điều hành trong ngành giải trí này và cũng vì thế họ đã bằng lòng trở thành cộng sự của Hạ Sương, mới tìm đến công ty này.

Lúc này, Hạ Sương lại nói: "Trước kia, cậu Lâm đã để lại cho chúng ta cách thức liên lạc với Tiêu Nhã, bảo rằng nếu chúng ta gặp rắc rối ở Thiên Kinh thì có thể tìm cô ấy, người này có vẻ là bạn của cậu Lâm, thân phận và thế lực đương nhiên khỏi phải bàn, hơn nửa số người mới trong ban điều hành là do cô Tiêu Nhã điều đến".

Dương Khiết nghe vậy mới hiểu ra, khó tránh vì sao Hạ Sương có thể một lần gọi đến nhiều người như vậy, hóa ra một nửa trong số kia là người bên Tiêu Nhã đưa qua.

Dương Khiết thì không biết Tiêu Nhã là ai, nhưng khi nghe được là bạn của Lâm Hàn thì trong lòng Dương Khiết lại trỗi dậy sự tò mò cực lớn về thân phận của Tiêu Nhã.

Nhất là Dương Khiết chợt nhớ ra chuyến đi hai tuần kia của Lâm Hàn, anh đã thu về 400 tỷ tệ, hình như cũng là đến thành phố Thiên Kinh, chắc hẳn là có liên quan đến người tên Tiêu Nhã này.

Đến tận bây giờ, Dương Khiết vẫn thấy khó tin khi nghe anh thu về được 400 tỷ, nếu không quá rõ con người của Lâm Hàn, Dương Khiết có khi sẽ nghi ngờ Lâm Hàn đang làm ăn phi pháp vì chỉ có thế mới kiếm được nhiều như vậy.

"Vậy nhanh chóng liên lạc với cô Tiêu Nhã đi chị? Chắc rằng cô ấy sẽ có thể giúp chúng ta rất nhiều", Dương Khiết nói.

Hạ Sương khẽ gật đầu, nói: "Cô Tiêu Nhã nhất định có thể giúp rất nhiều, nhưng vì để cho chắc, chúng ta vẫn nên có vài cách dự phòng, bây giờ chúng ta phải lập tức đến công ty, vừa đi vừa gọi điện cho cô ấy, em lái xe nhé!"

Dương Khiết khẽ gật đầu, lập tức tán thành ý kiến của Hạ Sương.

Ngay sau đó, hai cô gái vội rời giường, chẳng kịp trang điểm mà chạy thẳng ra cửa.

Lên xe, Dương Khiết cầm lái chạy một mạch đến trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn Hạ Sương thì ngồi cạnh gọi điện thoại cho Tiêu Nhã.

Không bao lâu, Tiêu Nhã liền bắt máy

"Cô Tiêu Nhã, hôm nay đột nhiên có rất nhiều đối tác đồng loạt muốn ngừng hợp tác với công ty của chúng tôi, ngoài ra còn có cục quản lý đang tìm đủ lý do muốn tạm niêm phong công ty chúng tôi để điều tra, tất cả đều do mấy người trong ban điều hành cũ trả thù. Trước đó, cô đã nói với tôi có bất kỳ rắc rối nào cũng có thể nhờ cô giúp một tay, thế nên tôi gọi đến muốn hỏi ý của cô", Hạ Sương lễ phép nói.

Mặc dù đã từng là người của thế gia nhà họ Hạ, địa vị cũng không hề thấp, vả lại còn quản lý cả một công ty giải trí Tinh Quang, hiện nay còn đang là đầu não của một công ty giải trí hàng đầu Hoa Hạ. Nhưng tuyệt nhiên Hạ Sương không dám có chút sơ suất nào khi giao tiếp với Tiêu Nhã.

Dẫu sao, người có thể ngồi ngang hàng với Lâm Hàn, thân phận chắc chắn sẽ không kém hơn Lâm Hàn bao nhiêu.

Hạ Sương không biết nhiều về thực lực của Lâm Hàn, nhưng phần nổi của tảng băng thôi cũng đủ khiến Hạ Sương phải ngước nhìn và không dám xúc phạm đến anh.

Cũng vì thế, Hạ Sương một mực bày tỏ sự tôn kính với Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã ở đầu dây bên kia nghe vậy cũng không quá bất ngờ, thế lực ở Thiên Kinh đúng là dây mơ rễ má thế đấy, nếu như không đủ thực lực, sẽ gặp rất nhiều rắc rối, vì lẽ đó cũng khó mà đứng vững trên mảnh đất Thiên Kinh này.

Trước kia, mặc dù nhà họ Tiêu là quý tộc cao sang, nhưng vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối khi giải quyết một số việc.

Dù sao thì Tiêu Nhã vẫn có một kẻ địch với thế lực ngang cơ đó là nhà họ Khương, và cả không ít thế gia lớn nhỏ luôn chực chờ gây sự với Tiêu Nhã. Mặc dù bọn họ không dám xung đột trực tiếp với nhà họ Tiêu, nhưng vẫn thường xuyên làm mấy trò vặt vãnh sau lưng và không ít lần khiến Tiêu Nhã phải đau đầu.

Mà hiện tại thì không còn thế nữa, dưới sự giúp đỡ của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu không chỉ thành công vượt qua trận khủng hoảng lần trước, hơn nữa còn gây ra thiệt hại nặng nề cho nhà họ Khương và nhà họ Chu. Giờ đây, một mình Tiêu Nhã đã có thể ngang nhiên đi lại ở thành phố Thiên Kinh mà chỉ e ngại nhà họ Khổng.

Hơn nữa, bởi vì nhờ có sự hỗ trợ từ thế lực bí ẩn của Lâm Hàn, nhà họ Khổng kia tạm thời vẫn chưa nắm chắc thực lực của Tiêu Nhã, thế nên bọn họ vẫn chưa dám thẳng thắn trở mặt với nhà họ Tiêu, thậm chí còn né tránh rất nhiều chuyện.

Lúc này, tất cả đều thể hiện rằng, nhà họ Tiêu và nhà họ Khổng xem như là thế lực hàng đầu thành phố Thiên Kinh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom