• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (3 Viewers)

  • Chương 7: Đêm động phòng 1 (caoh)

Ngày mùng sáu tháng sáu, nên cưới gả.

Tiệc cưới của Lăng nhị công tử không phô trương bằng Đại công tử cưới nữ nhi Lâm gia. Tiệc cưới đó ước chừng mở tiệc chiêu đãi trăm bàn khách, yến tiệc kéo dài ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, ngân lượng hao phí nghe nói bằng nửa thu nhập của cả Lăng Thành. Thật sự mở mang tầm mắt. Nhưng nghĩ lại, Lăng gia là một gia tộc giàu có, Lâm gia cũng có địa vị, Lâm gia kinh doanh gỗ, gia tộc toàn là ruộng đồi, không thể khinh thường.

Ngược lại, hôn sự của Lăng nhị công tử lại rất keo kiệt. Tất cả theo đúng tục lệ, đón dâu, bái đường, Lăng phủ bày mấy chục bàn rượu ở hậu viện, mở tiệc chiêu đãi bằng hữu hay qua lại, cũng coi như náo nhiệt. Tất nhiên, để thể hiện sự hào phóng của Lăng Phủ, ngày hôm đó bất kỳ ai đi qua đều có thể được nhận một bao lì xì để gửi gắm niềm vui. Người Lăng Thành cũng hiểu, dù sao đại công tử là trưởng tử, nhị công tử là con thiếp thất sinh, có thể có đãi ngộ như vậy đã là không dễ. Hơn nữa, bá tánh bình thường vẫn không so được.



Sau khi từ giờ lành bái đường xong, Thi Mặc Nhi được đưa vào phòng tân hôn. Ban đầu nàng cũng ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhưng thật sự nàng rất đói, đợi một lúc lâu cũng không có người tới chăm sóc nàng, nàng đứng dậy, khăn trùm đỏ không thể bỏ xuống, nàng đành phải cúi đầu nhìn lén điểm tâm và bình rượu trên bàn, lại đợi một lúc lâu vẫn không có ai.

Nàng lén nếm thử, quá đói rồi, nàng không còn cách nào.

Đây là cảnh tượng Lăng Hoàng nhìn thấy khi bước vào cửa, tiểu nương tử đầu đội khăn đỏ, tay nhỏ trộm lấy điểm tâm trên bàn, rồi lại từng bước đưa vào khăn đỏ.

“Nương tử, nàng đang làm gì vậy?” Giọng điệu của hắn mang ý cười.

Có lẽ Thi Mặc Nhi thật sự rất đói, ngay cả tiếng bước chân nàng cũng không nghe thấy, trên đầu đội mũ phượng, khi nàng lắc đầu, vàng bạc trang sức lắc lư, mới vừa nghe thấy giọng nói của hắn, động tác ăn vụng đồ ăn trên tay nàng đông cứng.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc khăn đỏ rơi xuống, lúc này nàng đang cầm điểm tâm trên tay, điểm tâm dán lên môi, nàng sững người, nhìn phu quân xốc khăn đỏ lên, mở to mắt giống nai con, vô cùng đáng yêu.

Lăng Hoàng cười khẽ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Giai nhân hôm nay xinh đẹp như một tiên nữ, khuôn mặt xinh xắn được tô son phấn trông càng giống một cô nương bước ra từ trong tranh, váy cưới màu đỏ làm làn da trắng nõn của nàng càng tươi tắn, đôi mắt nâu đung đưa dưới mũ phượng, lấp lánh chiếu xuống mặt đất.

“Phu quân… Thiếp quá đói…” Nàng nhu nhược đáng thương nói, mắt đẹp chợt lóe.

Tao, một tiếng phu quân, gọi mà khiến hắn run lên, bụng dưới càng căng thẳng, còn có đôi mắt đẹp hồn nhiên như tờ giấy trắng kia, chỉ cần nghĩ đến tiểu gia hỏa sắp bị mình chiếm hữu, hắn liền thở gấp.

Hắn duỗi tay vuốt ve mặt nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vụn bánh ngọt dính trên môi nàng, cảm xúc mềm mại lại gợi lên khát vọng của hắn. Trời mới biết, kể từ ngày hôm đó hôn nàng, lúc nào hắn cũng nhớ mùi vị đó, thậm chí có hôm, hắn còn tìm nàng hoan ái trong mộng.

Hắn chưa bao giờ biết một tháng lại dài như vậy.

Hắn cười cưng chiều, cúi người nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, hôn lên đôi môi hồng hắn ngày đêm mong nhớ, hắn hôn nàng nồng nhiệt, đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng, tiến vào trong khoang miệng, không ngừng mút lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng, liếm láp vị ngọt của nàng, cũng nếm được hương rượu trong đó.

“Ha… nương tử, nàng còn lén uống rượu.” Hắn cắn môi nàng, hắn nói từng chữ giữa lúc môi hai người dán vào nhau, môi tê dại, khiến hai người thở gấp.

Khuôn mặt bị hôn của Thi Mặc Nhi đỏ bừng, tim đập như sấm, lồng ngực phập phồng, chiếc bánh trong tay đã rơi xuống đất.

Lăng Hoàng dùng lực nhẹ kéo nàng dậy, lưỡi hắn vẫn đang triền miên với nàng, lưu luyến không rời, tựa như hắn muốn nếm hết mọi hương vị nàng sở hữu. Một tay hắn ôm eo nàng eo, tay kia nhẹ nhàng tháo mũ phượng của nàng ra, chiếc mũ phượng bị hắn tùy tiện vứt trên mặt đất, mái tóc đen nhánh của nàng lập tức xõa xuống, phác họa ra khuôn mặt mê ly trong dục vọng. Hắn cảm thấy lòng ngứa, khó chịu, ngực rắn chắc cũng phập phồng theo, trong lúc vô tình không ngừng cọ vào nơi mềm mại của nàng.

Hắn dẫn nàng đến giường, tay không hề rảnh rỗi, rút đai lưng của mình rồi lại cởi y phục của nàng.

Hắn không ngừng hôn nàng, quấn lấy nàng, Thi Mặc Nhi nuốt nước bọt, nói: “A… Phu quân… Ưm… Rượu giao bôi… Chúng ta chưa uống… Ưm…” Giờ phút này người nam nhân cởi bỏ áo cưới của nàng, nàng tỉnh táo mới phát hiện mình đã ngồi trên giường, đầu đập thình thịch.

Lăng Hoàng dùng đầu lưỡi liếm môi nàng, khàn khàn cười đáp: “Uống rượu, không phải nương tử muốn đút ta uống sao?” Dứt lời, hắn lại nghiêng người hút lấy mùi rượu trong miệng nàng: “Bây giờ là đêm xuân của chúng ta.”

Áo cưới đã cởi đến bên hông, đai lưng cũng bị nới lỏng, cần cổ tinh tế, lõa lồ còn đang run rẩy, hắn mới cởi trường bào của mình thì thấy nước mắt to như hạt đậu của tiểu gia hỏa từ hốc mắt lăn xuống mà không hề báo trước. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hắn cả kinh: “Sao lại khóc?” Bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Sợ?”

Giọng nói dịu dàng của hắn khiến nàng nức nở, ngực chua xót: “Phu quân… Ta muốn… Gả cho… người một lòng…”

Đói bụng cả ngày lại uống rượu, hiện giờ, men say phản tác dụng. Thi Mặc Nhi tủi thân mà khóc, dù dũng cảm bước đến bước này nhưng nàng vẫn là thiếu nữ, niềm khát vọng trong lòng lên men, nghĩ đến người một lòng, muốn ở bên nhau đến đầu bạc răng long, muốn giả cho người định mệnh, nàng cũng biết công tử cưới nàng không phải vì yêu.

Lăng Hoàng nhìn nàng khóc như lê hoa đái vũ⁽¹⁾, vốn tưởng nàng hối hận thì hắn lại nghe nàng nói: “Cho nên, chàng gạt ta, có thể gạt ta cả đời không…” Nàng nói xong tiếp đó là một trận khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tạo ra hai hàng nước mắt khiến người ta đau lòng.

⁽¹⁾ Lê hoa đái vũ – 梨花带雨 – lí huā dài yǔ = Lê hoa đái lộ – 梨花带露 (như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị –> theo baidu, nguyên hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc).

Hắn sững sờ, không ngờ nàng lại nói như vậy. Hắn tiến lên liếm nước mắt chảy từ khóe mắt dọc xuống cằm nàng, vị mặn, lại hôn lên vành tai nàng, mê hoặc cô: “Được, ta hứa, cả đời.”

Dải lụa bên hông bị rút ra, rơi xuống dưới giường, hắn cởi hỉ phục của nàng. Lăng Hoàng bế Thi Mặc Nhi lên giường, hai tay vòng qua lưng nàng, lặng lẽ kéo dây của chiếc yếm, tiểu gia hỏa căng thẳng không dám nhúc nhích. Hắn hôn lên vai nhỏ của nàng, cười xấu xa cắn một cái, quả nhiên, tiểu gia hỏa giật mình, cơ thể run lên, hắn nhân cơ hội rút yếm nàng ra: “Nương tử, không cần che… Ta muốn nhìn…” Giọng nói gợi tình của hắn mê hoặc nàng.

“A… Phu quân!” Nàng gấp gáp gọi hắn. Một tay Lăng Hoàng che chở gáy nàng, để Thi Mặc Nhi nằm trên giường, cơ thể hơi nóng lên, làn da trắng như tuyết dần trở nên phấn hồng, vật nhỏ thẹn thùng lấy hai tay che mặt, khuỷu tay che đi bộ ngực sữa mềm mại của mình. Chiếc eo thon nhỏ chỉ cần một cánh tay là có thể ôm hết và đường cong mê người khiến máu huyết trào dâng. Chiếc khố ở vùng tam giác bị cởi ra một nửa chỗ che chỗ không. Lăng Hoàng không tự chủ nuốt vào, nương tử hắn, cởi y phục ra lại là dáng vẻ khiến người ta điên cuồng sôi sục. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Nương tử, thật đẹp!” Lăng Hoàng nằm lên người nàng, tách hai tay nàng ra đặt ở hai bên người nàng, hôn môi nàng, sau đó hắn lại hôn cổ, liếm xuống dưới, đầu lưỡi dạo một vòng trên ngực nàng, ngay sau đó hắn liếm nhũ hoa nhỏ, tiểu gia hỏa run lên, một luồng nhiệt nóng chảy khắp người, nàng khẽ kêu lên: “A!” Cơ thể vặn vẹo, đầu gối chạm nhẹ vào hạ thân căng phồng của hắn, lại thở hổn hển.

Nhũ hoa hồng nhạt đã cương cứng, Lăng Hoàng há miệng ngậm lấy, bên tai là tiếng ê ê a a của nàng càng làm hắn khó nhịn. Một tay hắn nhào nặn nhũ thịt, ngón cái trêu chọc nhũ hoa, giữa môi răng là bộ ngực sữa của nàng và vị của hạt đậu đỏ. Giờ phút này tiểu gia hỏa vặn vẹo càng lợi hại, đầu hắn di chuyển, phun ra nuốt vào nhũ hoa tròn trịa, một tay khác đi xuống thăm dò vào tiết khố của nàng.

Thi Mặc Nhi cảm thấy vô lực, hai mắt mê ly, cảm giác được lòng bàn tay to lớn của hắn đang mò vào giữa hai chân nàng, theo bản năng nàng siết chặt hai chân.

“Nương tử… Thả lỏng… Ta sợ ta sắp không nhịn được…” Hắn ngước mắt rồi lại hôn lên môi nàng, ý đồ dỗ dành nàng. Hắn cong một chân mở rộng hai chân tiểu gia hỏa, ngón tay chạm nhẹ vào nơi riêng tư của nàng, cảm nhận được tiểu huyệt đã ướt át, chảy ra chút dâm thủy, hai ngón tay kẹp huyệt thịt, không ngừng vân vê.

“Ha… ha…” Thi Mặc Nhi nhắm mắt theo bản năng, cảm nhận được khoái cảm dần dần tích tụ trong cơ thể, nàng cảm giác được nhiệt khí từ nơi riêng tư chảy ra, cắn chặt môi dưới, không ngừng thở ra.

“Bảo bối, nàng cho ta vào… Được không…” Nói xong Lăng Hoàng dùng ngón tay dính mật dịch nhẹ véo hạt đậu hoa huyệt, theo nó đi dọc xuống miệng huyệt, chậm rãi cắm vào.

“… A…” Dưới thân đột nhiên bị xâm nhập khiến Thi Mặc Nhi mở to miệng thở dốc, cả người nóng bỏng, theo bản năng co chặt cơ thể.

“Hừ…” Ngón tay bị thịt non trong hoa huyệt quấn chặt, ngón tay Lăng Hoàng thử thọc vào rút ra trong nhục huyệt, cảm giác ở ngón tay truyền đến đáy lòng, khiến hắn nặng nề thở hổn hển.

Tiểu huyệt của tiểu gia hỏa chặt đến mức mới chỉ dùng một ngón tay đã khó nhúc nhích, trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng hạ thể của mình rong ruổi trong hoa huyệt, nghĩ vậy, côn thịt dưới thân lại cương cứng hơn, thậm chí còn chảy ra chút chất lỏng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hắn cảm thấy bản thân sắp nhịn đến cực hạn, ngay sau đó động tác đâm thọc của hắn nhanh hơn, lại đút thêm một ngón tay khác để Thi Mặc Nhi có thể thích ứng nhanh hơn, nghênh đón lần phá thân kế tiếp.

“A…” Thi Mặc Nhi cảm thấy mình không chịu được cảm giác tê dại đang ngày càng tăng lên, nàng chỉ có thể dùng hai tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, móng tay cắm sâu vào trong đó, nàng có thể nghe thấy âm thanh ngón tay hắn đang không ngừng khuấy đảo nơi riêng tư dưới thân nàng. Tai nàng đỏ bừng, đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể, nhưng vì Lăng Hoàng đang ở giữa hai chân nàng nên nàng không thể khép hai chân lại, nàng đành phải co chân lại, ngón chân kẹp khăn trải giường để thích ứng với đợt khoái cảm này.

“Bảo bối… Nàng thật nhạy cảm…” Tiểu gia hỏa lại cao trào lần đầu dưới ngón tay hắn. Lúc này, hắn đã cởi quần mình ra, một tay nắm phân thân sưng to của mình đi đến giữa hai chân tiểu gia hỏa.

Thi Mặc Nhi đang trải qua làn sóng khoái cảm tình dục đầu tiên đã xụi lơ.

Lăng Hoàng đặt quy đầu của mình lên miệng huyệt bắt đầu hành động, hắn thẳng lưng, quy đầu không ngừng chen vào hoa huyệt: “… Ưm… Trời… Mới chỉ như vậy… đã khiến ta phát điên…” Vật cứng sưng to dính đầy dâm dịch khi chạm vào hoa huyệt khiến Lăng Hoàng nhất thời run lên, nhưng càng nóng vội thì càng không thể tìm đúng nơi: “Đáng chết…” Mấy lần đều tuột khỏi miệng huyệt, Lăng Hoàng thở hổn hển.

Cuối cùng, dục căn của hắn cũng chính xác để trước miệng huyệt: “Bảo bối… Cảm nhận ta…” Nói xong cơ thể hắn chậm rãi động, côn thịt to dài xâm nhập vào tiểu huyệt. Quả nhiên đúng như tưởng tượng, hắn chỉ mới tiến vào cơ thể nàng một chút, thịt mềm trong hoa huyệt như gặp kẻ địch, đè ép, bao vây như muốn đẩy côn thịt ra ngoài, lại như muốn hút vào: “… Ưm… Bảo bối… nàng thật chặt… Ta sắp điên mất… sắp điên rồi…” Hắn gầm nhẹ, không ngừng đâm về phía trước, cuối cùng quy đầu cũng cảm nhận được tầng chướng ngại trong hoa huyệt, tiểu khả ái dưới thân hoàn toàn thuộc về chính mình.

Hắn đẩy mạnh hông về phía trước, xuyên qua hoa huyệt, xuyên thủng tầng chướng ngại kia.

“A!” Thi Mặc Nhi hét lên một tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy, đau đớn khi phá thân khiến nàng hét lên rồi khóc nức nở, ban đầu nàng không tỉnh táo vì uống rượu, giờ phút này nàng tỉnh táo lại: “Đau quá… Phu quân… Đau quá…”

“Ưm… Ta biết… Bảo bối…Thật xin lỗi… Ta biết… Ta biết…” Hắn cưỡng chế mình phải tạm thời bất động, ép cơ thể xuống, ôm nàng, một tay xoa đầu nàng, một tay ôm vai nàng muốn dỗ nàng. Ai ngờ, hắn càng ôm chặt nàng, mức độ dán vào nhau của hai người càng chặt hơn, hắn càng tiến vào trong cơ thể nàng một cách vô thức: “A… Ưm… Bảo bối… Cảm giác cắm vào trong nàng thật… Quá sung sướng… Ta không dừng được… Ưm… Xin lỗi… Ư ư… Ta không nhịn được…” Thắt lưng không nghe sai khiến, cho dù trong lòng hắn có trăm ngàn thương hương tiếc ngọc, giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể hóa thành cầm thú. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hắn ôm chặt lấy nàng, để nàng tận lực khóc trong ngực mình, dưới mông không ngừng đong đưa để côn thịt to dài của mình cắm vào rồi thọc vào rút ra trong hoa huyệt: “Ưm… bảo bối… Nàng kẹp ta… Không được… Không xong rồi…” Nếp uốn trong động hoa không ngừng khóa chặt côn thịt. Hắn vừa động, bên trong lôi kéo như có ý thức, không cho côn thịt rời đi: “Ưm… để nàng ăn… Ưm a…” Khoái cảm dưới eo tích lũy càng ngày càng nhiều khiến hắn không nhịn được mà buông lỏng eo, bộc phát rồi phun ra tinh dịch.

Thi Mặc Nhi co rút vì bị cơn nóng bỏng tập kích: “A…” Đôi mắt ướt át của nàng khẽ mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cũng đang ửng đỏ, gần trong gang tấc. Nàng thở dốc, hắn cũng thở dốc theo, hai người cùng phả hơi thở vào nhau, dục vọng gợi tình, chỉ liếc mắt một cái lại lặng lẽ bùng cháy.

“Phu quân, chàng!” Long căn trong huyệt lại chậm rãi lớn hơn, càng cứng rắn hơn vừa rồi…

Hắn cười, mặt hắn đầy dục vọng nhưng lại vô cùng quyến rũ: “Nương tử… một lần nữa… Được không… Ta còn muốn… Vẫn không đủ, nàng…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom