• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (1 Viewer)

  • Chương 6: Ta gả! Ta cưới!

Thi Mặc Nhi cảm thấy nàng quả đúng là nữ nhi của cha nương, bản lĩnh gây rắc rối cũng di truyền, một câu nói cũng có thể tạo bao phiền phức.

Nhưng nàng thật sự không quen cách nói chuyện của Lăng phu nhân, nàng không ngốc, trong lời nói của bà ta rõ ràng đang nhằm vào Lăng Hoàng. Nghe xong nàng rất khó chịu, thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng hắn sẽ cảm thấy thế nào, kết quả nàng cứ như vậy thuận miệng trả lời.

“Đại nương, người xem, chúng ta lưỡng tình tương duyệt⁽¹⁾. Ta nhìn trúng Mặc Nhi từ lâu, lời đồn kia vốn do ta sai người truyền ra ngoài, ta sợ Giang phủ sẽ đoạt tiểu khả ái của ta, rất sợ.” Lăng Hoàng mang theo khuôn mặt tươi cười, lời nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng, trong giọng nói có sự khẩn thiết và khao khát: “Không phải cha và đại nương cũng lo lắng cho hôn sự của ta sao? Không bằng đồng ý cho chúng ta.” Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thi Mặc Nhi, vòng tay ôm nàng, đặt đầu mình lên đầu nàng, khẩn cầu, dường như hắn đang rất hạnh phúc trong vòng tay tiểu khả ái.

⁽¹⁾ Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa, ví dụ như anh A chị B lưỡng tình tương duyệt, chắc chắn là nhặt từ truyện ngôn tình ra hị hị).

Nam tử đẹp, mặc dù làm một hành động nữ tính như vậy nhưng không hề có cảm giác không thích hợp, chỉ khiến người ta cảm thấy chua xót, mang dáng vẻ nhất vãng tình thâm⁽²⁾, lại bất lực u oán, như một hài tử muốn ăn kẹo, cầu xin một viên kẹo cho mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

⁽²⁾ Nhất vãng tình thâm: mối tình thắm thiết; tình sâu mãi mãi

Thi Mặc Nhi cảm thán, vẫn là công tử biết nói chuyện.

Mặc dù Lăng phu nhân rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Nếu cưới nha đầu này, Lăng Hoàng cũng coi như đắc tội tri phủ đại nhân, vô ích cho tương lai của hắn. Nha đầu này gia cảnh bình thường, nữ nhi của một thương gia có một cửa hàng bán giấy, không giúp ích gì được cho Lăng Hoàng. Thấy thế nào cũng chỉ là hai nhân vật nhỏ bé, mặc kệ tương lai, chỉ có tình cảm sâu đậm, hãm sâu trong đó mà thôi. Thay vì để lão gia tìm cho hắn một thê tử danh giá, để hắn có cơ hội trở mình thì chi bằng hiện tại tác thành cho hắn.

“Hoàng Nhi thật si tình, cũng tốt, vốn là hỉ sự, sao ta lại làm khó ngươi? Trở về ta sẽ nói chuyện với lão gia.” Lăng phu nhân che miệng cười nói.

“Vậy phiền đại nương lo lắng.” Giọng điệu của Lăng Hoàng vui mừng khôn xiết, trong mắt đều là ánh sao.

Điều này làm Thi Mặc Nhi luống cuống, lạnh sống lưng, sao Lăng phu nhân lại đổi ý mà đồng ý rồi, mới vừa rồi bà ta còn quở trách. Chỉ thấy, Lăng phu nhân đứng dậy, nói đã lâu Lăng phủ không có hỉ sự, hàn huyên một chút rồi cùng Lâm Tuyết Vũ rời đi.

Thi Mặc Nhi dưới chân vừa trượt, xụi lơ ngã xuống đất.

Nàng… hôm nay đến đền tội và làm sáng tỏ tin đồn, bây giờ phải làm sao?

Sau khi đám hạ nhân lui ra, Lăng Hoàng xoay người lại thấy tiểu gia hỏa đang mềm nhũn ngã trên mặt đất thì bật cười, hắn cũng ngồi xổm xuống, khoanh tay ôm đầu gối, khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt nàng, đợi nàng hoàn hồn.

“Nhanh như vậy đã muốn đổi ý? Mới vừa rồi còn nói sẽ nuôi ta!” Hắn cong môi, bên trái khuôn mặt lộ ra một lúm đồng tiền, gương mặt vốn đã đẹp lại càng vô hại, cách hắn chỉ một cánh tay, mặt Thi Mặc Nhi đỏ lên.

“Ta…” Nàng không nói nên lời. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ta hỏi nàng, nếu nàng gặp chuyện, đều chọn trốn sao?” Giọng điệu của hắn đột nhiên trầm ổn, Thi Mặc Nhi ngước mắt lên, thấy khuôn mặt tuấn tú kia trở nên nghiêm túc, giống như dáng vẻ ngày đó lúc bọn họ gặp nhau trong rừng: “Có thể trốn được bao lâu? Cả đời? Hôm nay có Giang phủ, ngày mai có Lý phủ, Vương phủ… Nàng định ứng phó như thế nào.”

Thi Mặc Nhi ngẩn người nhìn hắn, vật nhỏ thông minh, nàng cũng đang tự hỏi, hắn biết.

“Ta biết nàng nghĩ như thế nào, đối phương có quyền thế, còn nàng chỉ là một thường dân, giãy giụa kiểu gì!” Rốt cuộc Thi Mặc Nhi cũng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh làm người ta rùng mình của hắn, hắn không còn che giấu ánh mắt, hắn ngẩng đầu để nàng nhìn rõ chính mình, nam nhân vừa đùa nói với Lăng phu nhân, lông mày buồn bực khiến người ta thương xót, một công tử giống nam nhân phóng đãng, giờ phút này hoàn toàn bất đồng.

“Người có thể phản kích là người thông minh. Người thông minh biết nắm bắt cơ hội, nghịch thiên sửa mệnh. Mà cơ hội này, có lẽ cả đời ông trời chỉ ban tặng một lần, rồi thoáng qua.” Hắn chậm rãi đứng dậy, lúc này, hắn không còn trêu chọc nàng, vỗ áo choàng, chỉ bình tĩnh nghe nàng.

Thi Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn đang đứng lên, hắn đứng ngược sáng giống một vị thần từ trên cao nhìn xuống, vươn tay về phía nàng, tiếng nói trầm thấp và từ tính mang theo chút kiêu ngạo tuyên bố: “Ta, chính là cơ hội của nàng.”

Bùm…

Câu nói này nổ tung trong lòng nàng. Hắn nói như vậy như thể, người này, chính là định mệnh của nàng, may mắn, ông trời đã mang hắn đến trước mắt nàng, mở ra số phận để nàng nhìn thấy.

Thi Mặc Nhi si ngốc ngước lên nhìn hắn, nhuốm màu hoàng hôn, nàng có thể thấy rõ từng sợi tóc của hắn, xõa trên vai gợi cảm mà mê người. Đôi mắt cười, lông mi rũ xuống nhìn nàng chằm chằm. Giờ phút này dung nhan tuyệt thế của hắn như tranh vẽ, như thể chỉ cần nắm lấy bàn tay trước mặt nàng thì mới có thể bắt lấy nam nhân giống yêu này.

Nàng vươn tay ta, đặt vào lòng bàn tay hắn, hắn liền nắm chặt kéo nàng đứng dậy.

Hắn và nàng hai mặt nhìn nhau, hắn không vội, cũng không thúc giục, chỉ gắt gao phản chiếu thân ảnh nàng trong đôi mắt sâu thẳm. Hắn vừa ứng phó đại nương, nói mình nhìn trúng nàng từ lâu, có lẽ cũng không phải nói dối, nha đầu này luôn khiến hắn kinh ngạc, tràn đầy mong đợi.

Tháng 5 hoa nhài vừa nở, gió cuối xuân thơm ngọt. Diễn đàn Vietwriter.vn

Còn giọng nói ngọt ngào đó, lại khiến hắn vui mừng.

“Ta gả.” Nàng nói.

Hắn tươi cười, nghiêng nước nghiêng thành, hắn vươn tay vén sợi tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai: “Được, ta cưới.” Hắn hứa.

Trái tim như bị tiếng nói này trói chặt, nàng cắn môi cười.

Vật nhỏ không biết dáng vẻ lúc này của mình như thế nào, cắn chặt môi dưới, khóe miệng nhếch lên, ngượng ngùng.

Ríu rít…

Hắn tiến đến hôn nhẹ lên môi nàng, hai bờ môi chạm vào nhau, bốn cánh môi mềm mại dán vào nhau, hai người đều bàng hoàng.

Tim hắn khẽ run lên, cả người rùng mình trong giây lát, hắn nhìn Thi Mặc Nhi mặt đỏ bừng mà sủng sốt, chỉ cần chạm nhẹ vào nàng cũng có thể hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong người hắn, đúng là hắn đã nhìn trùng nàng từ lâu.

Hắn cười xấu xa, duỗi tay, một tay vòng qua ôm eo mềm mại của nàng, một tay đỡ lấy gáy nàng, kéo nàng lại gần rồi lại hôn lên môi nàng, muốn nếm thử mùi vị của nàng, muốn xem như vậy có thêm dập tắt khát vọng trong lòng hắn không. Cánh môi của tiểu gia hỏa mềm như tơ, hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi nàng, hút lấy đôi môi hồng nhuận, ướt át của nàng. Nàng hô hấp khó khăn, giữa cánh mũi đều là hơi thở của hắn kèm theo vị ngọt của hoa nhài, nàng đành há miệng thở dốc, lại không ngờ đầu lưỡi ướt nóng của hắn nhân cơ hội tiến vào dây dưa với nàng. Hắn câu lấy lưỡi nàng, du tẩu khắp nơi. Hai người hôn nhau, môi răng phát ra tiếng nước bọt tấm tắc, mật nước hòa quyện với nhau, nóng đến mức khiến tai hai người đỏ lên.

Tiểu gia hỏa hoàn toàn không còn sức lực, hơi thở không ổn định, tay nhỏ chống vào ngực hắn nhưng nàng càng cố đẩy hắn ra thì hắn lại càng kéo nàng vào lòng, tiểu gia hỏa đã thích ứng được với nụ hôn nồng nhiệt này, nằm liệt trong ngực hắn. Lăng Hoàng cũng thở hổn hển buông nàng ra, lấy hết sức ôm nàng hoàn hồn. Không xong rồi chỉ nụ hôn này, trong đầu hắn đã mong chờ dáng vẻ của nàng vào đêm tân hôn.

“Ha… ha…ha…” Nàng nhẹ thở gấp, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

Lăng Hoàng vô lực, sợ mình không nhịn được nên dùng hai tay ôm lấy nàng, gối đầu lên cổ nàng, lúc này hắn cũng không nhìn khuôn mặt gợi tình lúc này của nàng: “Nương tử…” Tiếng nói khàn khàn của hắn áp vào tai nàng: “Nàng phải mau đến gả cho ta.”

Tiếng nói như đôi tình nhân lâu ngày xa cách. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi cũng dựa vào vai hắn, che miệng cười, xinh đẹp vô cùng.



Sau khi rời khỏi Lăng phủ, Thi Mặc Nhi vẫn cảm thấy mình đang ở trong mộng, tất cả những chuyện vừa rồi nàng không biết là thật hay là giả. Cho đến khi Lăng Hoàng khăng khăng muốn đưa nàng về, nàng vất vả từ chối, nói hôm nay nàng phải về nói chuyện với cha nương, hắn đột ngột đến thăm, sợ dọa cha nương thì hắn mới đổi ý, nói hôm sau sẽ đến cửa cầu hôn.



“Cha còn tức giận sao?” Thi Mặc Nhi đang cho gà vịt ăn ở trong sân, nàng thở dài khi nương mình vừa đi tới. Về nhà nàng nói với cha nương để lời đồn trở thành sự thật.

“Cha con, chàng ấy không giận con, chàng ấy đang giận chính mình.” Thi phu nhân nhìn nữ nhi đang ngồi trên ghế vô thức rắc thóc cho gà vịt trong sân, bà sờ đầu nàng, ngồi xuống cạnh nàng: “Cha con, chàng ấy sợ mình vô dụng khiến con phải chịu ấm ức. Chuyện đại sự của cuộc đời không thể chậm chạp nhưng cũng không tự làm chủ được.”

Hai phu thê bà vẫn luôn bình dị, không phải bọn họ không lo hôn sự của nữ nhi, chỉ là chờ một người đáng tin cậy xuất hiện. Không bị giới hạn bởi tuổi tác, thân phận, địa vị, mà là một người một lòng một dạ.



“Nương, đây còn không phải do chính con làm chủ sao?” Thi Mặc Nhi hỏi ngược lại.

Thi phu nhân ngạc nhiên, sau đó lập tức mỉm cười, nữ nhi nhà bà thật ra rất thông minh, tính tình cũng giống hai người bọn họ, lúc an tĩnh giống cha, lúc lại hoạt bát giống bà, đừng nhìn nàng trầm mặc, ít nói nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ mọi chuyện. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Vậy nương hỏi con, sao con muốn gả cho Lăng nhị công tử?” Thi phu nhân cũng biết nếu nàng không muốn thì với tính nàng cũng sẽ không nhượng bộ.

Thi Mặc Nhi quay đầu buông giỏ tre trong tay xuống, nhìn mẫu thân: “Nương, con lớn lên trong tình yêu thương của cha và nương.” Nàng cười, nhìn sự hạnh phúc trên khuôn mặt mẫu thân: ”Con cũng chờ mong sự ủng hộ giống hai người. Con biết mọi chuyện hai người đều theo con, ngay cả khi con sắp đến tuổi gả chồng, hai người cũng chưa từng thúc giục. Con cũng biết hai người giống con, chờ mong một người trở thành phu quân của con.”

“Nhưng con mười chín tuổi, cuộc sống của con vẫn như vậy ngày này qua ngày khác, con cũng chưa gặp một người đã hứa với cuộc đời con như cha nương đã hứa lúc trước. Thậm chí con còn nghi ngờ liệu một người như vậy có tồn tại trong cuộc đời của con hay không.” Thi Mặc Nhi thấy nương muốn mở miệng, nàng mỉm cười tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay con đã nghe một cách nói khác, có lẽ, hắn đã xuất hiện, ngay bên cạnh con! Ông trời đã cho con một cuộc gặp gỡ định mệnh. Chính nó đã bí mật cho con một cơ hội thoáng qua.”

“Con không muốn bỏ lỡ, cuộc đời của con nếu có thay đổi thì chính là giờ phút này.”

Thi phu nhân thấy được sự kỳ vọng và mong đợi trong mắt nữ nhi, nghe nàng nói: “Hơn nữa… Nếu cuộc đời con thay đổi vì ai đó, con hy vọng, người đó là chàng ấy. Cho nên, con đã chọn gả cho chàng ấy.”

Là thời cơ cũng tốt, là trùng hợp cũng tốt, nàng và Lăng Hoàng gặp nhau rồi ở chung, nàng đều giống bị điều gì đó lôi kéo, cứ thể tiến gần đến bên hắn. Nàng nguyện ý gọi đây là duyên phận.

Thi phu nhân nước mắt lưng tròng, bà kéo nữ nhi vào lòng: “Nương nói rồi, nữ nhi ta thật giống ta, rất thông minh. Cũng… rất lãng mạn.” Bà ngước mắt, nhìn Thi lão gia đang trốn ở hành lang, cười với hắn.



Ngày hôm sau, Lăng gia đến cầu hôn nhưng người mai mối vẫn là bà mối Triệu, vừa nhìn thấy Thi phu nhân thì bà ta xấu hổ gật đầu cúi cười, khách khí, hết đền tội lại nhận lỗi, ai ngờ bà ta chỉ thuận miệng nói một câu linh tinh, nha đầu nhà này thật sự gả vào Lăng gia… Thật ra Thi phu nhân cũng không để bụng, bà xua tay nói miễn lễ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhưng Thi lão gia vẫn uyển chuyển từ chối sính lễ khổng lồ mà Lăng phủ đưa đến, chỉ để lại một số lễ hỏi theo phong tục, nói thẳng ra hắn chỉ cần nữ nhi bình an là được. Hắn còn nghĩ thầm sẽ không để Lăng phủ coi thường, bắt nạt nữ nhi mình, nhà hắn có cốt khí đấy.

Đến tận bây giờ, lời đồn tiểu chưởng quầy của cửa hàng Thi gia gả cho Lăng nhị công tử đã trở thành sự thật.

Toàn bộ Lăng Thành đều đang nói về đại hôn của Lăng phủ vào một tháng sau.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom