• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông Xã Thú Tính (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Anh ấy muốn kết hôn

Hứa Thâm Thâm nằm gào khóc bên linh sàng của ba.

Cô đau khổ kiên trì nửa năm chính là hi vọng khi ba tỉnh lại có thể nhìn thấy Hứa gia vẫn như ban đầu.

Nhưng mà ba đi rồi.

Vĩnh viễn rời xa cô.

"Ba, ba..." Cô khóc đến khàn cả giọng.

Mặt bác sĩ bên cạnh lạnh lùng: "Chị Hứa, xin hãy bớt đau buồn, đây là hóa đơn tiền nợ, xin cô kí nhận."

Hứa Thâm Thâm cười ha hả: "Hài cốt của ba tôi còn chưa lạnh, các anh đã vội vàng đòi nợ."

"Đây là quy củ, tôi cũng không còn cách nào."Bác sĩ lạnh lùng nói.

"Khi còn sống ba tôi quyên không biết bao nhiêu tiền cho bệnh viện, ông ấy còn chưa mồ yên mả đẹp, các anh đã đến đòi nợ, không cảm thấy rất trơ tráo sao?!"Hứa Thâm Thâm đỏ mắt hỏi.

Bác sĩ xấu hổ, không phải là cấp trên sợ Hứa gia không có tiền mới để anh vội vàng đến đòi nợ như vậy sao.

Ngộ nhỡ bọn họ đi thẳng một mạch, vậy số tiền này do ai đến phụ trách đây?

Còn không phải những bác sĩ đau khổ như bọn họ sao.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không thiếu các anh một phần tiền nào!" Hứa Thâm Thâm cắn răng giận dữ nói.

Bác sĩ thở dài: "Chị Hứa, chúng tôi cũng không còn cách nào, đây là ý của chị Bạch."

Chị Bạch!

Lại là Bạch Viện Viện kia!

Cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt Hứa gia sao!

Trong mắt Hứa Thâm Thâm lóe lên một chút sát ý, âm thầm thề trong lòng, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia!

Chạng vạng tối, cô mặc một bộ váy màu trắng đứng bái tế trước linh đường của ba.

Diêu Tuyết Lệ vừa khóc vừa ngồi xổm ở trước linh đường đốt vàng mã.

Không có mấy người đến đây cúng viếng, những người kia đều là những người không để ý đến việc gia cảnh Hứa gia sa sút.

Tất cả đều là kẻ nịnh hót, đến ngay cả họ hàng thân thích bình thường rất thân thiết cũng không tới, còn có mấy nhà cô gọi điện tới thì trực tiếp kéo cô vào danh sách đen.

Ha ha, đây chính là hiện thực, hung ác khắc nghiệt và lạnh lùng.

"Đến đây, đặt đồ vật ở đây."Bên ngoài truyền đến giọng của phụ nữ.

Hứa Thâm Thâm nhìn qua thì thấy hai người đàn ông, trong tay mỗi người mang theo hai cái giỏ hoa đặt ở cửa ra vào, sau đó một cô gái mặc váy dài màu đỏ diêm dúa lẳng tơ cười tươi đi về phía cô.

"Aiz, thật sự là quạnh quẽ." Trên mặt Bạch Viện Viện mang theo nụ cười châm chọc: "Tôi đưa tới cho cô bốn giỏ hoa thêm chút không khí vui mừng, không cần phải ủ rũ nữa."

"Cút!"Hứa Thâm Thâm tức giận nhìn, hận không thể đi lên xé rách miệng cô ta ra.

"Thật sự có lòng tốt nhưng bị coi là lòng lang dạ sói." Bạch Viện Viện cười xì một tiếng: "Tôi có lòng tốt tới thăm cô, nhưng cô lại muốn đuổi tôi đi, lúc nào cô mới đổi tính tình này được, cô xem ba của cô đều bị cô tức chết."

"Con đĩ!" Bỗng nhiên Diêu Tuyết Lệ hét to một tiếng, từ phía sau xông tới, trong tay còn bưng một nồi sắt vừa mới đốt tiền giấy, hắt tất cả khói bụi bên trong về phía cô ta.

Bạch Viện Viện lùi về sau mấy bước nhưng không tránh được, cô ta bị hắt từ đầu đến chân, còn la to lên: "Đây chính là lễ phục lát nữa tôi muốn tham gia dạ hội buôn bán ở Hoa Bỉ Ngạn đấy!"

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, thì ra cô ta cũng muốn tới Hoa Bỉ Ngạn.

Bạch Viện Viện mặt mày xám xịt nhìn Hứa Thâm Thâm, tức giận nói: "Mạc Phàm vứt bỏ cô là đúng, cả nhà các cô đều là kẻ điên!"

"Vậy cô có biết kẻ điên giết người thì không xử tội chết không!"Không biết Diêu Tuyết Lệ lấy từ đâu xa một con dao gọt trái cây, lạnh lùng nhìn Bạch Viện Viện.

Bạch Viện Viện bị dọa sắc mắt tái nhợt, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa thì cô ta quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm nói: "Tháng sau tôi và Mạc Phàm sẽ kết hôn, nhất định cô phải đến đấy!"

Lập tức mặt Hứa Thâm trắng bệch, bờ môi cũng mất đi màu máu.

Anh ấy muốn kết hôn.

Hết chương 6.
Chương 7 Anh muốn yêu ngầm với tôi sao?

"Thâm Thâm, con không sao chứ?" Diêu Tuyết Lệ nhìn sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy thì có chút lo lắng.

Bà đã mất chồng rồi, không thể mất con gái nữa.

Hứa Thâm Thâm khẽ lắc đầu: "Mẹ, phải làm sao mẹ mới có thể quên được một người chứ?"

Diêu Tuyết Lệ khẽ giật mình, đau lòng trả lời: "Chỉ cần hắn làm tổn thương con đủ sâu thì con sẽ quên, dù tình yêu sâu đậm cũng không thể ngăn nổi sự thù hận sâu sắc nhất."

Hứa Thâm Thâm gật đầu, nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy theo khóe mắt.

Mở mắt ra, đôi mắt đen láy của cô như bị cái gì thay thế, biến thành sâu thẳm mà lạnh lẽo.

"Mẹ, con ra ngoài một chút."Hứa Thâm Thâm nói với Diêu Tuyết Lệ.

Diêu Tuyết Lệ giữ chặt tay cô, lo lắng nói: "Thâm Thâm, mẹ chỉ có con, nhất định con không được bỏ rơi mẹ."

Con gái chính là chỗ dựa duy nhất của bà.

Hứa Thâm Thâm ôm Diêu Tuyết Lệ, giọng nói dịu dàng: "Mẹ, mẹ là người thân duy nhất của con, cho dù mẹ không phải là mẹ đẻ của con, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng và dạy dỗ con 20 năm, con sẽ liều mạng để bảo vệ mẹ."

Đầu mũi Diêu Tuyết Lệ cay cay: "Mẹ không uổng công thương yêu con."

Hứa Thâm Thâm vỗ bờ vai của bà: "Mẹ, con đi trước."

"Con đi đường nhớ cẩn thận." Diêu Tuyết Lệ lo lắng dặn dò, bà giữ chặt tay của Hứa Thâm Thâm, muốn nói lại thôi nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn buông ra.

Hứa Thâm Thâm không thay quần áo trên người, một bộ váy màu trắng thanh khiết, trên mái tóc đen nhánh cắm một đóa hoa màu trắng, trong veo và thanh lịch.

Đi trên đường, mọi người đều rối rít liếc nhìn, cô giống như một cô gái Thượng Hải có sự kết hợp của ma quỷ trên tạp chí ảnh.

Đi vào trước cửa khách sạn Hoa Bỉ Ngạn, có một người đàn ông đang đợi cô: "Chị Hứa, tôi là trợ lý Bùi Triết của Lệ tiên sinh."

Khuôn mặt của Bùi Triết không tầm trường, rất có khí chất, mặc dù không phải là loại đàn ông đẹp trai cực điểm, nhưng lại thắng ở chỗ vầng trán sạch sẽ, rất có phong độ của người trí thức.

Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: "Làm phiền anh dẫn tôi đi gặp Lệ tiên sinh."

Bùi Triết mỉm cười, đưa tay xin mời.

Hứa Thâm Thâm lướt qua anh ta, ngẩng đầu đi về phía trước.

Thật đúng là một cô gái khó hiểu mà đặc biệt, Bùi Triết nghĩ trong lòng, khó trách sẽ làm cho Lệ Quân Trầm luôn không gần phụ nữ lại để ý tới cô như vậy.

Bùi Triết dẫn theo Hứa Thâm Thâm đi vào trước cửa một phòng nghỉ: "Lệ tổng đã ở bên trong, mời vào."

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Hứa Thâm Thâm hít sâu một hơi, chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì lại nghe được một giọng nói mà đời này cô không bao giờ muốn nghe thấy nữa: "Thâm Thâm, là em sao?"

Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Lâu rồi không gặp, Diệp thiếu."

Diệp thiếu?

Diệp Mạc Phàm đau lòng một chút, đau khổ cười nói: "Thâm Thâm, mặc dù chúng ta đã hủy bỏ hôn ước, nhưng anh vẫn là anh Mạc Phàm của em."

Hứa Thâm Thâm lại cảm thấy buồn nôn: "Ha ha, không cần, cần gì phải mờ ám như vậy, chẳng lẽ anh muốn yêu ngầm với tôi sao?"

"Em đang nói lung tung gì vậy." Diệp Mạc Phàm xấu hổ nhìn cô: "Sao em lại biến thành như vậy rồi?!"

"Tôi biến thành như vậy còn không phải nhờ anh ban tặng sao." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ một cái, đôi mắt đào hoa lấp lánh: "Còn chưa chúc mừng anh, chúc anh và cô ta sớm sinh quý tử, dù sao tuổi cũng không kém, nếu không tranh thủ thời gian thì sợ rằng không sinh được."

"Thâm Thâm!" Đột nhiên giọng của Diệp Mạc Phàm trở nên nghiêm túc: "Chú ý thân phận của em, em chính là con gái của Hứa gia."

Sao cô lại trở nên nói năng chửi bậy như vậy, điểm này cũng không giống cô chút nào.

Nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn kia của Diệp Mạc Phàm, Hứa Thâm Thâm chỉ cảm thấy giả dối, cô cười mỉa: "A, Hứa gia đã không còn tồn tại nữa, tôi cũng không dám tự xưng mình là con gái của Hứa gia, anh thật sự đánh giá cao về tôi rồi."

Diệp Mạc Phàm sững sờ, ánh mắt của anh ta thấy được tờ giấy dán trên cửa phía sau cô, trên đó viết ba chữ to 'Lệ Quân Trầm', ánh mắt anh ta chìm xuống, hỏi: "Em và Lệ Quân Trầm có quan hệ gì?"

Hết chương 7.
Chương 8 Thâm Thâm, rời xa anh ta!

Hứa Thâm Thâm cũng quay đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trên cửa, cô híp cặp mắt hoa đào đẹp đẽ lại, cười nói: "Anh đoán đi?"

Sắc mặt của Diệp Mạc Phàm hơi sầm xuống, sáng nay anh nghe nói tối qua có người nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh Lệ Quân Trầm, hơn nữa sau đó hai người còn vào phòng, mãi cho đến sáng hôm sau mới rời đi.

Nghĩ đến Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm quấn quýt lấy nhau, chẳng biết tại sao Diệp Mạc Phàm luôn cảm thấy rất khó chịu, hoặc là không cam lòng.

Anh ta và Hứa Thâm Thâm là thanh mai trúc mã nhiều năm, cho dù sau này trưởng thành, quan hệ của hai người cũng giới hạn ở việc nắm tay một cái, hôn môi một cái, nhưng còn chưa xảy ra chuyện có tính thực chất nào.

Đáy lòng ngoại trừ không cam lòng ra thì còn có bất mãn.

Thậm chí anh ta cho rằng, có lẽ lúc trước Hứa Thâm Thâm cũng không yêu anh ta, có lẽ lúc trời rời xa cô là đúng.

"Anh không muốn đoán, Thâm Thâm, hãy tránh xa anh ta ra, anh ta không phải là người em có thể động đến." Diệp Mạc Phàm nghiêm túc nhìn cô: "Nếu như chú Hứa biết thì nhất định sẽ vô cùng tức giận."

Hứa Thâm Thâm cười mỉa, xem ra anh ta còn không biết tin tức ba qua đời.

Rõ ràng cô đã báo cho rất nhiều người, ngay cả Bạch Viện Viện cũng biết, nhưng anh ta lại không biết.

"Ha ha, Diệp Mạc Phàm anh cũng xứng gọi ba tôi một tiếng chú sao, anh và Bạch gia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bắt tay nhau chiếm đoạt tập đoàn Hứa thị, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với anh!" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thâm Thâm hiện lên ánh sáng lạnh, không còn dịu dàng đáng yêu như lúc trước, thay vào đó là hung ác nham hiểm như rắn độc.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Thâm Thâm, đây không phải làm chiếm đoạt, là sáp nhập và mua lại."

"Anh không cần giải thích với tôi." Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta với vẻ chán ghét: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không cần biến mình trở thành quân tử như vậy, nếu như không phải ba tôi xảy ra tai nạn xe, tôi và mẹ tôi không đủ khả năng, lại còn tin lời nói dối của anh, sao công ty lại đi đến đường cùng được!"

"Nhưng vẫn để lại cho em 10% cổ phần."Diệp Mạc Phàm cảm thấy mình đã rất hiền lành.

"Ha ha, để cho tôi 10% cổ phần thì tôi phải đội ơn anh sao?" Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta mỉa mai: "Vậy có cần tôi lấy thân báo đáp để cảm ơn anh không?"

Diệp Mạc Phàm tức giận nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, em xem anh là người nào!"

"Người nào?Anh chẳng qua là một động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không phải sao?" Hứa Thâm Thâm cười mỉa, lúc trước cô gặp anh ta và Bạch Viện Viện quấn lấy nhau ở trên giường, anh ta cũng giải thích như vậy

Do mình tạm thời kích động, sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy.

Tạm thời kích động!

Không phải là bị sắc đẹp quyến rũ sao.

"Hứa Thâm Thâm, em thật đáng sợ." Diệp Mạc Phàm không nói lại được cô, Hứa Thâm Thâm trước mặt đã không còn là Hứa Thâm Thâm lúc trước nữa.

"Anh sợ rồi sao?" Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn anh ta, nhếch đôi môi nói: "Vậy muốn trở lại bên cạnh tôi không?"

Sao Diệp Mạc Phàm lại trở lại bên cạnh cô được, bây giờ cô cũng không còn gì cả.

"Thâm Thâm, anh thật lòng khuyên em, cách xa Lệ Quân Trầm một chút." Diệp Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn cô.

"Tôi sẽ không rời xa anh ta, anh ta có tiền có thế, có thể cho tôi những thứ tôi muốn, cho dù giày xéo chết tôi, tôi cũng sẽ quyết một lòng ở bên, anh, ta."Hứa Thâm Thâm nhấn mạng ba chữ cuối.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Em điên rồi, sao em có thể sa đọa như vậy!"

"Ha ha." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, bên trong miệng vang lên tiếng cười như chuông bạc.

"Hứa Thâm Thâm!" Hai giọng nam vang lên cùng lúc.

Hứa Thâm Thâm bị giọng nói trầm và lạnh lùng ở phía sau dọa đến rụt cổ, cô quay người qua nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: "Quân Trầm, anh hung dữ với em!"

Hết chương 8.
Chương 8 Thâm Thâm, rời xa anh ta!

Hứa Thâm Thâm cũng quay đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trên cửa, cô híp cặp mắt hoa đào đẹp đẽ lại, cười nói: "Anh đoán đi?"

Sắc mặt của Diệp Mạc Phàm hơi sầm xuống, sáng nay anh nghe nói tối qua có người nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh Lệ Quân Trầm, hơn nữa sau đó hai người còn vào phòng, mãi cho đến sáng hôm sau mới rời đi.

Nghĩ đến Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm quấn quýt lấy nhau, chẳng biết tại sao Diệp Mạc Phàm luôn cảm thấy rất khó chịu, hoặc là không cam lòng.

Anh ta và Hứa Thâm Thâm là thanh mai trúc mã nhiều năm, cho dù sau này trưởng thành, quan hệ của hai người cũng giới hạn ở việc nắm tay một cái, hôn môi một cái, nhưng còn chưa xảy ra chuyện có tính thực chất nào.

Đáy lòng ngoại trừ không cam lòng ra thì còn có bất mãn.

Thậm chí anh ta cho rằng, có lẽ lúc trước Hứa Thâm Thâm cũng không yêu anh ta, có lẽ lúc trời rời xa cô là đúng.

"Anh không muốn đoán, Thâm Thâm, hãy tránh xa anh ta ra, anh ta không phải là người em có thể động đến." Diệp Mạc Phàm nghiêm túc nhìn cô: "Nếu như chú Hứa biết thì nhất định sẽ vô cùng tức giận."

Hứa Thâm Thâm cười mỉa, xem ra anh ta còn không biết tin tức ba qua đời.

Rõ ràng cô đã báo cho rất nhiều người, ngay cả Bạch Viện Viện cũng biết, nhưng anh ta lại không biết.

"Ha ha, Diệp Mạc Phàm anh cũng xứng gọi ba tôi một tiếng chú sao, anh và Bạch gia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bắt tay nhau chiếm đoạt tập đoàn Hứa thị, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với anh!" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thâm Thâm hiện lên ánh sáng lạnh, không còn dịu dàng đáng yêu như lúc trước, thay vào đó là hung ác nham hiểm như rắn độc.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Thâm Thâm, đây không phải làm chiếm đoạt, là sáp nhập và mua lại."

"Anh không cần giải thích với tôi." Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta với vẻ chán ghét: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không cần biến mình trở thành quân tử như vậy, nếu như không phải ba tôi xảy ra tai nạn xe, tôi và mẹ tôi không đủ khả năng, lại còn tin lời nói dối của anh, sao công ty lại đi đến đường cùng được!"

"Nhưng vẫn để lại cho em 10% cổ phần."Diệp Mạc Phàm cảm thấy mình đã rất hiền lành.

"Ha ha, để cho tôi 10% cổ phần thì tôi phải đội ơn anh sao?" Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta mỉa mai: "Vậy có cần tôi lấy thân báo đáp để cảm ơn anh không?"

Diệp Mạc Phàm tức giận nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, em xem anh là người nào!"

"Người nào?Anh chẳng qua là một động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không phải sao?" Hứa Thâm Thâm cười mỉa, lúc trước cô gặp anh ta và Bạch Viện Viện quấn lấy nhau ở trên giường, anh ta cũng giải thích như vậy

Do mình tạm thời kích động, sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy.

Tạm thời kích động!

Không phải là bị sắc đẹp quyến rũ sao.

"Hứa Thâm Thâm, em thật đáng sợ." Diệp Mạc Phàm không nói lại được cô, Hứa Thâm Thâm trước mặt đã không còn là Hứa Thâm Thâm lúc trước nữa.

"Anh sợ rồi sao?" Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn anh ta, nhếch đôi môi nói: "Vậy muốn trở lại bên cạnh tôi không?"

Sao Diệp Mạc Phàm lại trở lại bên cạnh cô được, bây giờ cô cũng không còn gì cả.

"Thâm Thâm, anh thật lòng khuyên em, cách xa Lệ Quân Trầm một chút." Diệp Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn cô.

"Tôi sẽ không rời xa anh ta, anh ta có tiền có thế, có thể cho tôi những thứ tôi muốn, cho dù giày xéo chết tôi, tôi cũng sẽ quyết một lòng ở bên, anh, ta."Hứa Thâm Thâm nhấn mạng ba chữ cuối.

Diệp Mạc Phàm nhíu mày: "Em điên rồi, sao em có thể sa đọa như vậy!"

"Ha ha." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, bên trong miệng vang lên tiếng cười như chuông bạc.

"Hứa Thâm Thâm!" Hai giọng nam vang lên cùng lúc.

Hứa Thâm Thâm bị giọng nói trầm và lạnh lùng ở phía sau dọa đến rụt cổ, cô quay người qua nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: "Quân Trầm, anh hung dữ với em!"

Hết chương 8.


Loading in progress...
Chương 10 Chỉ cần đứng sau lưng tôi là được.

Lệ Quân Trầm đã biết cô gái này là một con yêu tinh!

Anh nắm cái cằm mượt mà khéo léo của cô, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nói: "Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô đang âm mưu gì?"

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi có thể âm mưu gì, đương nhiên là vô tận, không thì uổng phí cơ thể này của tôi rồi."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô đừng quanh co đầu óc với tôi."

Hứa Thâm Thâm xoay người, cởi khóa kéo váy ở bên cạnh, chịu đựng đau khổ trong lòng, cười nói: "Lệ tiên sinh, cái gì là quanh co đầu óc, tôi muốn lợi dụng anh thì coi là quanh co đầu óc sao?"

"Chỉ cần đừng yêu tôi, thì mặc kệ cô lợi dụng thế nào."Bởi vì yêu sẽ rất rắc rối, Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Anh thích phụ nữ có thể ra đi bất cứ lúc nào và không có dây dưa gì với nhau.

Hơn nữa anh cũng không thích rắc rối, cho nên anh rất thẳng thắn, giữa cô và anh, theo như nhu cầu...

"A... xem ra để Lệ tiên sinh cảm giác mới mẻ với tôi là có thời hạn, vậy thì tôi phải nắm chặt thời gian." Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, váy dài trắng tinh từ bờ vai trượt xuống mặt đất.

Cô không thể để anh ta có loại suy nghĩ này, Lệ Quân Trầm thẳng thắn khiến cô cảm giác được rất nguy hiểm, Thâm Thâm biết, mục đích cuối cùng cô đến gần anh là cái gì!!

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm chìm xuống.

Đường cong sau lưng cô rất mềm mại, dáng người lung linh hấp dẫn, không có một chút thịt thừa nào, trên người mặc bộ đồ lót màu trắng tinh vô cùng ngây thơ.

Nuốt chua xót vào trong lòng, cô cười hỏi: "Lệ tiên sinh, tôi đẹp không?"

Lệ Quân Trầm đi lên trước, lồng ngực dày rộng dán phía sau lưng cô, ngón tay thon dài lướt từ sau ra trước, nhẹ nhàng xoa lên môi cô rồi chậm rãi trượt xuống xương quai xanh.

Bàn tay to ấm áp của anh dừng ở cổ cô rồi đột nhiên bóp chặt, giọng nói âm u: "Cô liều mạng quyến rũ tôi như vậy, muốn để tôi làm gì?"

"Không làm gì, đêm nay chỉ cần Lệ tiên sinh đứng sau lưng tôi là được." Hứa Thâm Thâm dịu dàng quyến rũ cười một tiếng: "Có thể chứ?"

Câu "Có thể chứ?" này hoàn toàn để lộ sự lo lắng hoảng sợ dưới đáy lòng cô.

"Có thể." Lệ Quân Trầm giống như bị bỏ bùa, lại đồng ý nghe theo.

Hứa Thâm Thâm cười một tiếng, cơn ác mộng của Bạch Viện Viện sắp bắt đầu rồi.

Hứa Thâm Thâm mặc một bộ váy màu đỏ xinh đẹp, vừa xuất hiện cũng không biết làm chói mắt bao nhiêu người.

Lại thêm người đàn ông đứng bên cạnh cô, rất là thu hút ánh mắt của người khác.

Đôi môi đỏ ửng của cô nở một nụ cười tự tin và lạnh lùng, ôm cánh tay Lệ Quân Trầm, cười quyến rũ một tiếng: "Lệ tiên sinh, chúng ta đi thôi."

Lệ Quân Trầm gật đầu, cùng cô đi vào giữa đám người.

Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm nở nụ cười như vậy với Lệ Quân Trầm thì có một ngọn lửa dâng lên từ đáy lòng, không cách nào kiềm chế được ánh mắt ghen tị tức giận, ngay cả Bạch Viện Viện đi tới anh ta cũng không phát hiện.

"Lại là cô ta!"Bạch Viện Viện nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đang đứng giữa ánh nhìn đám người thì tức giận đến giậm chân.

Diệp Mạc Phàm lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Viện Viện ở bên cạnh nói: "Sao em tới trễ như vậy?"

Bạch Viện Viện vuốt tóc mái trên trán, cô trở về thay một bộ đồ, đương nhiên tới muộn.

Nhìn kỹ lại, không phải bộ váy đỏ Hứa Thâm Thâm mặc trên người giống đúc bộ mình vừa mặc sao?!

Trong ánh mắt cô ta tràn ngập tức giận và độc ác, cười lạnh lùng nói: "Hứa Thâm Thâm, cô thật đủ hèn hạ, ba vừa mới chết được mấy tiếng, vậy mà lại tới đây lẳng lơ khoe khoang, thật là mặt dày vô sỉ!"

"Em nói cái gì, gì mà ba mới chết được mấy tiếng?"Diệp Mạc Phàm cau mày hỏi.

Bạch Viện Viện biết mình lỡ miệng, hận không thể tát mạnh cho mình hai bạt tai.

Nghĩ đến bộ váy anh ta nhìn thấy Hứa Thâm Thâm mặc lúc trước, hình như anh ta hiểu được vì sao.

Hết chương 10.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom