• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông Xã Thú Tính (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 Có thể cho em một bát canh gà có độc không?

Nữ cảnh sát ngẩn người ra, cô ta chỉ vừa mới xác nhận câu nói đó nào ngờ Hứa Thâm Thâm lại bám chặt không buông.

Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn về Đội trưởng cảnh sát: “Lăng Khoa, hi vọng khi luật sư tới cậu sẽ không ngăn cản, làm đúng theo phép công.”

Lăng Khoa là tên của Đội trưởng cảnh sát.

Anh ta thoáng nhìn hai người đang đứng sau mình, quay đầu nhìn Lệ Quân Trầm cười cầu hòa: “Họ mới tới chưa hiểu chuyện, anh đừng so đo với họ làm gì.”

“Em cảm thấy sao?” Lệ Quân Trầm quay sang nhìn Hứa Thâm Thâm hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Cô ta nói anh sẽ đính hôn với Tư Đồ Uyển Uyển.”

Cho nên cô rất để bụng.

Lệ Quân Trầm nhìn về phía nữ cảnh sát, cô ta hốt hoảng cúi đầu, nhìn Lăng Khoa: “Người phụ nữ của tôi đã nói rồi, không được đâu.”

Khóe miệng của Lăng Khoa co lại, từ bao giờ mà Lệ Quân Trầm trở thành thê nô vậy?

Lát nữa anh ta phải hỏi lại tên nhóc Bùi Triết mới được.

“Được, tôi biết rồi.” Lăng Khoa cũng không còn cách nào, chọc vào Lệ Quân Trầm không thể nào ăn được trái ngọt.

Hai người kia lại là người mới không hiểu biết đã động chạm đúng người không nên động tới.

Lệ Quân Trầm nắm tay Hứa Thâm Thâm cất bước bỏ đi.

Nữ cảnh sát kia sợ hãi run rẩy: “Đội trưởng, tôi phải làm sao đây?”

“Sao mà tôi biết được, cô tự gây họa thì tự mình gánh đi.” Lăng Khoa lạnh lùng.

“Đội trưởng, tôi biết tôi sai rồi, nhưng Tư Đồ Uyển Uyển là chị khóa trên trường cấp ba của tôi, tôi cũng là nhận sự nhờ vả của người khác.” Nữ cảnh sát giải thích cho bản thân.

“Cô nói với tôi những điều này cũng vô dụng thôi, tôi cho cô biết, Lệ Quân Trầm chính là bá vương là hoàng đế của cái đất này đấy, cô chọc tức người phụ nữ của anh ta thì cô cứ đợi đấy mà chết đi.” Lăng Khoa liếc nhìn cô ta, quay người bỏ đi.

Bởi vì chuyện cá nhân mà không màng tới phép công, loại người như vậy giữ lại đồn cảnh sát chính là một mầm tai họa.

-----

Trở lại xe, Lệ Quân Trầm hỏi: “Đi đâu?”

Hứa Thâm Thâm thở dài: “Em muốn về công ty ổn định lại lòng người.”

“Bùi Triết, lái xe.” Lệ Quân Trầm ra lệnh.

Bùi Triết lập tức khởi động xe, đưa hai người họ đến tòa nhà của tập đoàn Hứa thị.

Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đi vào công ty, nhận ra đúng thật là nhân viên đều vô cùng lo lắng, không còn tâm tư để làm việc, lòng người hoang mang.

Đi vào phòng làm việc, Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Diệp Mạc Phàm.

“Anh làm gì ở đây?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi.

Diệp Mạc Phàm đứng dậy, nở nụ cười gian xảo, nhìn Lệ Quân Trầm sau lưng cô cười lạnh: “Lệ tổng, sao anh cũng tới đây? Đến để bàn chuyện thanh toán hợp đồng sao?”

Hứa Thâm Thâm nắm chặt tay lại: “Diệp Mạc Phàm anh đúng là vô liêm sỉ.”

Vì muốn đoạt lại công ty mà anh ta lại dùng chiêu thức hiểm độc này.

“Hứa Thâm Thâm chấp nhận số phận đi, Diệp gia chúng tôi mới là cổ đông lớn nhất của công ty, anh tôi sắp tiếp quản tập đoàn Diệp thị thì đương nhiên tôi sẽ tiếp quản nơi này.” Diệp Mạc Phàm kiêu căng.

“Có chơi có chịu, lúc đầu tôi và anh đã đánh cược chỉ cần tôi có thể hợp tác với tập đaoàn Hoàn Vũ thì trả lại vị trí tổng giám đốc cho tôi.” Hứa Thâm Thâm cắn răng, mắt đỏ hoe.

Lệ Quân Trầm trợn mắt lên, lại còn như vậy nữa.

“Thì sao nào?” Diệp Mạc Phàm cười xấu xa: “Tôi đã muốn thì thì dù là Lệ tổng đây cũng không có cách nào biết được vị trí tổng giám đốc sẽ do ai làm.”

Hứa Thâm Thâm hít một hơi: “Diệp Mạc Phàm, anh cút ra ngoài đi.”

“Ngươi nên cút là cô đấy, Hứa Thâm Thâm giờ tôi lấy tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị khai trừ cô, sau này cô không còn có tư cách gì ở lại công ty nữa.” Diệp Mạc Phàm cười đắc chí: “Đương nhiên vụ phiền phức lần này đều do cô gánh hết.”

“Anh!” Hứa Thâm Thâm muốn xông tới cho anh ta một cái tát nhưng lại bị Lệ Quân Trầm giữ lại.

“Buông em ra.” Hứa Thâm Thâm vô cùng tức giận, cô muốn giết con người đê tiện này.

Lệ Quân Trầm giữ chặt lấy cô: “Thâm Thâm chúng ta đi thôi.”

“Đừng mà.” Hứa Thâm Thâm tức giận ấm ức rơi lệ: “Công ty là của ba em, đây là tâm huyết của ông ấy, em không thể đi được.”

Lệ Quân Trầm đau lòng nhìn cô, nhưng giờ để cô ở lại đây cũng không hề tốt chút nào.

“Em không đi đâu hết.” Hứa Thâm Thâm trừng mắt nhìn Diệp Mạc Phàm, cô muốn giết anh ta!

Lệ Quân Trầm biết cô không tức giận không cam lòng, ôm cô đi ra khỏi văn phòng.

Bước ra khỏi cửa, Hứa Thâm Thâm ôm mặt khóc nức nở.

Cô không thể như vậy!

Cô không thể thất bại được!

“Đừng khóc nữa!” Lệ Quân Trầm cũng tan nát cõi lòng.

“Em không muốn đi đâu, em không đi đâu hết, đây là của ba em mà, em không thể đi được.” Hứa Thâm Thâm nức nở lên tiếng.

Cô đã cố gắng lâu như vậy, hi sinh nhiều như vậy là để giữ lại công ty này.

Đây là chuyện cô đã đồng ý với ba cô.

Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, để cô khóc trong ngực mình.

Đôi mắt của anh trầm xuống vô cùng tức giận.

-----

Trở lại biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm không còn chút tinh thần nào cả.

Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, đầu óc trống rỗng.

Lệ Quân Trầm thấy cô như vậy khẽ thở dài.

Anh ra khỏi phòng ngủ thì nghe được sau lưng có tiếng bước chân, ngoái đầu nhìn lại.

Bùi Triết bước tới khẽ nói: “Đã tạm dừng hợp tác tập đoàn Hứa thị, bên phía tập đoàn Hoàn Vũ cũng rất phối hợp với chúng ta đã tạm dừng hợp tác với tập đoàn Hứa thị. Còn một số công ty cũng đã làm vậy.”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Rất tốt, lát nữa đi cùng tôi tới gặp Triệu Hành Trường.”

“Lệ tổng, làm như vậy thực sự có ổn không, không cẩn thận sẽ khiến tập đoàn Hứa thị phá sản mất.” Bùi Triết vẫn hơi lo lắng.

Giờ tập đoàn Hứa thị đã mang tiếng xấu lại bị rút vốn như vậy e rằng sẽ xong đời.

“Anh cảm thấy cần phải lo lắng sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng chất vấn.

Bùi Triết hoảng hốt một chút rồi cười cầu hòa, nịnh hót: “Boss là ai chứ, nếu boss muốn chơi thì sẽ không bao giờ thua.”

Lệ Quân Trầm nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh có thể cút được rồi đó.”

Bùi Triết không thể làm gì hơn, đúng là máu lạnh vô tình.

Đúng lúc anh ta có thể về nhà để chăm sóc vợ.

Lệ Quân Trầm vào phòng, Hứa Thâm Thâm đã nằm ngủ trên sofa.

Nhìn dáng vẻ mảnh mai yếu đuối của cô, ánh mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống, bế cô lên khỏi ghế sofa, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.

“Em đã ngủ thiếp đi sao?” Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt, nhìn Lệ Quân Trầm đang ôm mình hơi nhíu mày.

“Ừm.” Lệ Quân Trầm vuốt tóc cô sang một bên: “Có muốn ăn chút gì không?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Em không thấy đói bụng.”

“Nhưng em chưa ăn một chút gì hết cả.” Lệ Quân Trầm dịu dàng: “Hay là uống chút canh gà đi.”

Hứa Thâm Thâm buồn bã cười: “Canh gà uống nhiều lắm rồi, cho em một bát canh gà có độc được không?”

Lệ Quân Trầm xoay ngời đặt cô lên người mình, anh vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ nói: “Trò chơi này em buộc phải có thất bại.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu, điều này cô biết, nếu không phải là Lệ Quân Trầm âm thầm ủng hộ phía sau, cô đã xong đời rồi.

Không thể chống chọi đến ngày hôm nay.

“Diệp gia, Bạch gia tiền tài hùng hậu, em chỉ là châu chấu đá xe thôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Cho nên đánh bại họ không phải là chuyện một sớm một chiều.”

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Nhưng em không cam lòng!”

Hết chương 106.
Chương 107 Cô đã làm gì cô ấy

Lệ Quân Trầm ngồi xuống, Hứa Thâm Thâm cũng ngồi dậy.

Cô nửa ngồi nửa nằm trên người anh, nhìn anh: “Đã không còn cách nào nữa đúng không, có phải là em đã xong đời rồi không?”

Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng, cười một cách mạnh mẽ: “Em là người của Lệ Quân Trầm, sẽ không bao giờ bị gì hết.”

Hứa Thâm Thâm nhìn anh.

“Ngày mai em sẽ biết.” Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, cằm áp lên đỉnh đầu cô, cánh tay thon dài đặt lên bụng cô: “Em không cần phải lo lắng, ngoãn ngoãn ăn cơm nào, cứ như bình thường là tốt rồi.”

Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt lên, giọng nói khàn khàn: “Cám ơn anh.”

Lệ Quân Trầm cong môi: “Vậy thì lấy thân báo đáp anh đi.”

Hứa Thâm Thâm không nói gì nhưng không có cách nào từ chối: “Cũng được.”

Lệ Quân Trầm cười lạnh: “Vậy ăn cơm đi đã, ăn no thì mới có sức.”

Hứa Thâm Thâm xấu hổ muốn chết.

-----

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Tram Hoàng Vũ lẻn vào phòng bệnh, đi đến trước cửa phòng Tư Đồ Uyển Uyển, giận giữ nhìn cô ta: “Cô đã làm gì cô ấy?”

Tư Đồ Uyển Uyển giật mình, lập tức trốn về phía đầu giường, nhìn anh ta đầy sợ hãi: “Tôi không làm gì hết.”

“Mẹ nó, cô nói thật cho ông đây biết ngay.” Trạm Hoàng Vũ đá chân vào giường bệnh, cả giường bệnh vang lên tiếng loảng xoảng.

Đôi mắt Tư Đồ Uyển Uyển ửng đổ, cá tính của Trạm Hoàng Vũ cô ta hiểu rất rõ.

Anh ta không phải là một công tử nhã nhặn gì cho cam, anh ta là một tên ma quỷ.

Không hề biết thương hoa tiếc ngọc, lòng dạ độc ác.

Người duy nhất dám khiêu khách quyền lực của anh ta mà còn mạng trở về chỉ có mình Chung Ngưng.

“Anh muốn làm gì?” Tư Đồ Uyển Uyển hét lên không hề yếu thế.

Tận sâu trong thâm tâm cô vẫn rất sợ người đàn ông này.

“Hoàng Vũ!” Chung Ngưng đuổi tới nơi, nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ đang uy hiếp Tư Đồ Uyển Uyển đứng ra khuyên giải: “Đừng như vậy, có gì từ từ nói.”

Tuy bình thường cô ta cũng không hề thích Tư Đồ Uyển Uyển nhưng giờ như vậy không ổn chút nào.

“Ông đây không thèm quan tâm tới điều đó, nếu không phải là cái đồ chết tiệt Trạm Phẩm Nhu kia dẫn dắt cô ta thì tôi đã phế bỏ cô ta lâu rồi.” Trạm Hoàng Vũ tức giận vô cùng nhưng ánh mắt nhìn Chung Ngưng vẫn xuất hiện sự dịu dàng.

Tư Đồ Uyển Uyển run rẩy dữ dội: “Các người ra ngoài đi.”

“Tư Đồ Uyển Uyển, mặt của cô thực sự là do những mỹ phẩm đó mà bị vậy sao?” Chung Ngưng khoanh tay lại nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Uyển Uyển.

Cô ta là nhà tâm lý có hiểu biết về biểu cảm khuôn mặt.

Tư Đồ Uyển Uyển biết cô ta là ai, chột dạ không thể che dấu được nữa: “Tôi cũng chỉ là người bị hại mà thôi.”

“Hoàng Vũ rất thương Thâm Thâm, thái độ của anh ấy thế nào cô cũng đã rõ rồi, nếu như giờ cô không nói thật thì đợi đến ngày biết rõ sự thật thì cô chắc chắn sẽ chết thảm lắm đấy.” Chung Ngưng lạnh lùng nhìn cô ta, không hề nói dối.

Tư Đồ Uyển Uyển lắc đầu: “Tôi không biết gì hết.”

“Được lắm.” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng: “Cô thực sự cho rằng mình là thần tiên sao, để rồi xem tôi sẽ hủy hoại cô thế nào.”

Nói anh ta quay người định bỏ đi.

Nhưng lại nhìn thấy Kỷ Tương Quân.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển nhìn thấy Kỷ Tương Quân thì biết rằng mình không còn yếu thế.

Kỷ Tương Quân trừng mắt nhìn Trạm Hoàng Vũ: “Con làm gì thế?”

“Tôi có thể làm được gì?” Trạm Hoàng Vũ cười lạnh: “Tôi rất muốn hỏi bà, bà có thể đối xử tốt như vậy với một người xấu xa không hề có quan hệ huyết thống nhưng sao lại vô tình với Thâm Thâm như vậy?”

“Con đang nói gì thế?” Kỷ Tương Quân sững sờ. Đây là bí mật không thể nói ra.

“Ha ha, bà sợ sao?” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng cười: “Ai dám động tới Thâm Thâm thì tôi sẽ cho người đó sống không bằng chết.”

Trạm Hoàng Vũ trừng mắt nhìn Tư Đồ Uyển Uyển rồi quay người bỏ đi.

Chung Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng muốn đi thì nghe thấy Tư Đồ Uyển Uyển hét lên: “Chung Nhưng, vì sao cô không tức giận chứ, lẽ nào cô muốn chung chồng với Hứa Thâm Thâm sao?”

Chung Ngưng dừng bước quay người nhìn cô ta.

Tư Đồ Uyển Uyển run rẩy vì sợ khí thế lạnh lùng của Chung Ngưng.

Chung Ngưng đi qua, bàn tay chạm lên mặt của Tư Đồ Uyển Uyển, trên mặt cô ta bỗng hằn lên năm đầu ngón tay.

Tư Đồ Uyển Uyển kinh ngạc lấy tay ôm mặt: “Cô…”

“Chung Ngưng, cô đang làm gì thế?” Kỷ Tương Quân vô cùng tức giận.

“Mẹ chồng à, mẹ cảm thấy câu nói này của mẹ phù hợp hoàn cảnh sao, tôi chỉ muốn giáo dục cô ta thôi.” Chung Ngưng cười nhạt xong quay người nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Cô còn dám nói bừa tôi sẽ không ngăn Hoàng Vũ lại nữa đâu.”

Tư Đồ Uyển Uyển bỗng gào khóc, những người này đều điên hết cả rồi.

Chỉ vì một Hứa Thâm Thâm mà lại bắt nạt cô ta!

Chung Ngưng nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường: “So với Thâm Thâm thì cô còn kém rất xa.”

Tiếp tục chờ đợi thì không có ý nghĩa gì hết, cô không yên tâm để Trạm Hoàng Vũ đi cho nên phải đi.

Kỷ Tương Quân nhìn Tư Đồ Uyển Uyển, thở dài.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển ôm mặt khóc nức nở vô cùng thương tâm.

“Đừng khóc, những giọt lệ này của con mẹ thấy cũng vô dụng thôi.” Kỷ Tương Quân nói với giọng nghiêm túc: “Con phải để Lệ Quân Trầm thấy để nó đau lòng vì con.”

“Nhưng anh ấy không hề để mắt tới con.” Tư Đồ Uyển Uyển khóc lóc.

Kỷ Tương Quân trầm giọng xuống: “Mẹ cũng không ngờ Lệ Quân Trầm lại quyết đoán tới vậy, giờ Diệp gia đã rơi vào vòng nguy hiểm rồi.”

“Diệp gia?” Tư Đồ Uyển Uyển nhíu mày.

“Cổ đông lớn nhất của Hứa thị là Diệp gia, Lệ Quân Trầm đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Hứa thị, tập đoàn Hoàn Vũ cũng theo sau, những công ty khác cũng nhao nhao đòi rút vốn. Hơn nữa Diệp gia đang cần đầu tư một khoản tiền lớn nhưng phía ngân hàng không đồng ý khoản vay, giờ Diệp gia đang lao đao rồi.” Kỷ Tương Quân kể sơ qua cục diện bên ngoài cho cô ta nghe.

“Trong một đêm mà đã thành ra như vậy sao?” Tư Đồ Uyển Uyển không thể tin nổi.

“Đúng, trong vòng một đêm.” Bản thân Kỷ Tương Quân cũng thấy sợ, thủ đoạn của Lệ Quân Trầm thực sự quá khủng khiếp.

Dù tập đoàn Hoàn Vũ không chấm dứt hợp đồng với công ty Lập Đức thì Diệp gia cũng không chịu đựng nổi.

Hiện nay giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp thị còn rớt giá thảm hại hơn cả tập đoàn Hứa thị, nếu tiếp tục chơi thì e rằng sẽ liên lụy tới cả Trạm gia.

Đúng là bà ta đã đánh giá thấp năng lực của Lệ Quân Trầm.

“Bây giờ phải làm sao?” Tư Đồ Uyển Uyển hỏi.

“Rút đơn kiện.” Kỷ Tương Quân mở to đôi mắt: “Đẩy mũi nhọn về phía tập đoàn Hứa thị là được, con không nên động vào Hứa Thâm Thâm nữa, sau đó xem xét sự thay đổi của tình hình.”

Tư Đồ Uyển Uyển nghe lời của Kỷ Tương Quân: “Vâng, vậy con sẽ gọi điện cho Trạm Phẩm Nhu.”

“Nhớ cho kỹ, dù thế nào thì con cũng không được nói chuyện giữa con và Bạch Viện Viện nếu không Diệp gia sẽ không để yên cho con đâu.” Kỷ Tương Quân dặn dò.

Tư Đồ Uyển Uyển cố sức gật đầu, Diệp gia là nhà đầu tư của cô ta, đương nhiên cô ta hiểu được mối quan hệ qua lại đó.

Xem ra chỉ cần Lệ Quân Trầm bảo vệ hứa Thâm Thâm thì không ai động được tới Hứa Thâm Thâm hết.

Kỷ Tương Quân nhíu chặt lông mày, xem ra bà ta phải thay đổi cách khác mới được.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển gọi cho Trạm Phẩm Nhu xong thì để điện thoại xuống và hỏi: “Mẹ có quan hệ gì đặc biệt với Hứa Thâm Thâm sao?”

Kỷ Tương Quân đột nhiên trở nên sắc sảo: “Đừng nói bừa.”

Bà ta không hề có quan hệ gì với Hứa Thâm Thâm hết.

Hết chương 107.
Chương 108 Anh tưởng rằng nơi em thích nhất là nơi này

Hứa Thâm Thâm xem tin tức thời sự trong ti vi, vừa nghe vừa nhìn người nào đó ngồi bên cạnh mình đọc sách vô cùng nhàn nhã.

Sau khi nghe xong tin tức có mới kinh ngạc hỏi: “Là anh làm sao?”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng gật đầu: “Vẫn chưa hài lòng sao?”

Cô gật đầu, rất hài lòng rồi.

“Không cần biết, nếu Diệp gia nhất định muốn tìm em thì em cứ hét giá thật cao là được.” Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh nói.

“Vậy em có thể ra giá bao nhiêu?” Hứa Thâm Thâm há hốc miệng.

“Tùy tâm trạng của em.” Ánh mắt của Lệ Quân Trầm sâu lắng mang theo sự nuông chiều.

Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu gối lên vai của anh: “Em muốn toàn bộ tập đoàn Hứa thị.”

Chỉ có như vậy thì cô mới yên tâm được.

“Ừm, em quyết định đi.” Đôi mày của Lệ Quân Trầm uy nghiêm và ngang tàng.

Hứa Thâm Thâm nũng nịu nhìn anh: “Diệp gia sẽ đồng ý chứ?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý, tập đoàn Hứa thị chỉ là bệ đỡ cho họ, tuy kiếm tiền tốt hơn các công ty con dưới trướng nhưng bởi vì anh, Hoàn Vũ và cả Lập Đức đã rút vốn khiến cho công ty mẹ chịu tổn thất nặng nề, cho nên hiện giờ họ không thể không vứt bỏ cục nợ đó đi.” Lệ Quân Trầm khẽ giải thích.

“Có lẽ họ cũng sẽ không cho không chúng ta đâu.” Hứa Thâm Thâm tỉnh táo: “Chắc là phải đưa ra điều kiện gì đó.”

Lệ Quân Trầm nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, ánh mắt lành lạnh: “Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười vui vẻ: “Có anh ở đây em không sợ gì hết.”

Lệ Quân Trầm cong môi, rụt tay mình lại tiếp tục đọc sách.

Hứa Thâm Thâm ôm lấy cổ anh giống như con gấu kaola dính trên người anh, cô ghé sát mặt lại, chạm mũi và mũi của anh: “Lệ tiên sinh, chuyện lần trước anh muốn cưới em có được coi là sự thật không?”

Lệ Quân Trầm cười một tiếng: “Coi là sự thật, sao thế em muốn kết hôn sao?”

“Em không kế hôn.” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ kiên quyết.

Lệ Quân Trầm trùng xuống.

“Em muốn đợi khi nào tập đoàn Hứa thị trở nên hùng mạnh trong tay em, em trở thành người tốt hơn thì lúc đó em mới kết hôn với anh.” Hứa Thâm Thâm cười ấm áp: “Em muốn cho mọi người biết rằng em thực sự xứng với anh.”

“Ngu ngốc.” Lệ Quân Trầm dịu dàng: “Trên thế giới này, ngoài em ra không có ai xứng với anh cả.”

Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt, đôi mày cong lên: “Đúng rồi, chỉ có em mới xứng với anh cho nên anh không được đi tìm người phụ nữ nào khác nữa.”

Lệ Quân Trầm nhéo mũi cô: “Dám ra lệnh cho anh nữa sao!”

“Em là thân nô lệ con hát đổi đời, sau này hãy gọi em là nữ vương đại nhân.” Hứa Thâm Thâm yêu kiều.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, nắm lấy hai tay cô rồi nhấn cô xuống ghế sofa.

“Anh làm gì thế?” Hứa Thâm Thâm lo lắng dì Tiêu sẽ đột nhiên đi ra.

“Nữ vương đại nhân đúng không, vậy tôi muốn xem nữ vương đại nhân thở gấp sẽ thế nào?” Lệ Quân Trâm nhìn cô đắm đuối.

Đôi má trắng nõn của Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên.

Lệ Quân Trầm liếc nhìn, ôm lấy cô: “Chúng ta thử xem nào.”

“Đừng mà, giờ là ban ngày đó.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Ban ngày mà làm chuyện đó không tốt lắm đâu.”

Lệ Quân Trầm cười đắm đuối: “Nữ vương cũng quan tâm người khác nghĩ thế nào sao?”

Hứa Thâm Thâm ỉu xìu xìu.

“Hôm nay nữ vương hãy thống trị tôi đi nào.” Lệ Quân Trầm cắn đôi môi đỏ hồng của cô rồi ôm cô lên tầng.

-----

Gần tối.

Hứa Thâm Thâm đang ngủ.

Lệ Quân Trầm đã dậy đi tắm.

Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên khiến Hứa Thâm Thâm tỉnh giấc.

Cô vươn tay với lấy điện thoại rồi trả lời điện thoại trong mơ hồ: “A lô.”

“Thâm Thâm là anh đây.” Giọng của Diệp Tiêu Nhiên trầm thấp vang lên trong điện thoại.

Trong nháy mắt Hứa Thâm Thâm liền tỉnh táo ngay lập tức, quả nhiên Lệ Quân Trầm nói đúng rồi, Diệp gia không chịu được nữa rồi.

“Hóa ra là Diệp tổng.” Cô giả vờ vô cùng kinh ngạc.

Diệp Tiêu Nhiên biết cô giả vờ khẽ cười nói: “Lệ Quân Trầm chắc đã nói cho em biết rồi, anh sẽ có thể gọi cho em.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Dự đoán của Lệ tiên sinh luôn luôn chuẩn xác tới kinh người.”

Nghe thấy cô khen ngợi Lệ Quân Trầm Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy buồn vô cớ: “Thâm Thâm, anh nghĩ là qua việc này chắc chắc chắn em sẽ càng một lòng một dạ với anh ta.”

“Cho nên Diệp tổng không cần phải dây dưa với tôi làm gì.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.

Diệp Tiêu Nhiên cười nghẹn ngào, sao anh ta có thể làm được.

“Tối nay cùng đi ăn cơm nhé, chắc em cũng hiểu là vì sao đúng không.” Diệp Tiêu Nhiên trầm giọng xuống.

“Đương nhiên tôi biết, Lệ tiên sinh nói tôi có thể hét giá cao đó.” Hứa Thâm Thâm hững hờ cười một tiếng: “Đến lúc đó Diệp tổng cũng đừng quá sợ hãi.”

Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy vậy cười một cách bất đắc dĩ: “Vậy thì phải xem xem mong muốn của em nhiều tới đâu.”

Hứa Thâm Thâm cười tắt điện thoại đi, lập tức xoay người ngồi dậy đi tới gõ cửa phòng tắm.

“Lệ tiên sinh, Diệp Tiêu Nhiên đã gọi điện cho em.” Cô nói, giọng điệu vô cùng phấn khích.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt, Hứa Thâm Thâm không thể đợi được nữa đẩy cửa phòng tắm ra, cô không để ý tới bậc cửa dưới chân, ngã nhào về phía trước.

Lệ Quân Trầm nhanh tay ôm chặt lấy cô nên mới không khiến đầu cô bị đập xuống sàn nhà.

Nhưng cơ thể của anh cũng lảo đảo vài bước, mắt cá chân bị trẹo, ôm Hứa Thâm Thâm ngã lăn ra đất.

Hứa Thâm Thâm biết mình đã gây chuyện rồi, sợ tới mức trắng bệch mặt mũi: “Lệ Quân Trầm, anh không sao chứ?”

Sắc mặt Lệ Quân Trầm cũng hơi tái, ánh mắt trầm xuống: “Anh không sao.”

“Sắc mặt anh không tốt chút nào, để em gọi điện gọi xe cứu thương.” Hứa Thâm Thâm vội vàng.

“Đứng lại!” Lệ Quân Trầm giữ chặt tay cô: “Chút thương tích này đâu cần gọi xe cứu thương, lấy áo choàng tắm cho anh.”

Hứa Thâm Thâm hơi ngẩn người ra, lúc này phát hiện cả người đang không một mảnh vải che thân, đôi chân thon dài của anh thực sự rất quyến rũ.

Cô lập tức lấy áo choàng tắm, tới lúc quay lại Lệ Quân Trầm đã đứng dậy.

“Xin lỗi anh.” Cô phủ khăn tắm lên người anh, áy náy.

“Không sao cả.” Lệ Quân Trầm cố thử, dù hơi đau nhưng cũng không tới mức không thể đi lại được.

“Em dìu anh ra ngoài.” Hứa Thâm Thâm không yên tâm.

“Anh vẫn chưa tắm xong, em tắm cho anh đi.” Lệ Quân Trâm dịu giọng: “Lấy một cái ghế lại đây.”

Hứa Thâm Thâm gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.

Cô mang một cái ghế ở dưới nhà lên, Lệ Quân Trầm từ từ ngồi xuống.

“Tắm phần nào trước?” Hứa Thâm Thâm hơi ngại ngùng.

Lệ Quân Trâm quay lưng về phía cô, góc mặt nghiêng của anh vô cùng sắc nét, tuấn tú, hài hòa như một bức tượng.

Hứa Thâm Thâm đỏ mặt: “Vậy gội đầu trước đã.”

Cô vươn tay lên phía đầu của anh nhưng lại bị anh bắt lấy.

Anh dùng sắc kéo tay Hứa Thâm Thâm: “Anh tưởng nơi mà em thích nhất là nơi này.”

Hứa Thâm Thâm mặt đỏ như quả cà chua, cô muốn rụt tay lại nhưng lại bị Lệ Quân Trầm giữ chặt.

“Buông em ra đi.” Hứa Thâm Thâm thẹn quá hóa giận.

“May mà không sao hết.” Lệ Quân Trầm nói một cách xấu xa, cảm giác như một tên du côn vậy.

Hết chương 108.
Chương 109 Thâm Thâm, anh đợi em lâu lắm rồi

Khuôn mặt Hứa Thâm Thâm đỏ như màu máu vậy, mang tai nóng như thiêu như đốt.

Lệ Quân Trầm cười đắm đuối, buông tay cô ra, để cô tiếp tục tắm cho anh.

Hứa Thâm Thâm thở dài, người đàn ông này sao lúc nào cũng như vậy!

“Vừa nãy em vội vàng chạy vào làm gì vậy?” Lệ Quân Trầm hỏi cô.

Hứa Thâm Thâm Thâm nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt anh: “Diệp Tiêu Nhiên hẹn em tối nay đi ăn cơm, có chuyện muốn bàn bạc với em.”

Lệ Quân Trầm gật đầu: “Đúng như dự đoán.”

Bàn tay mềm mại của Hứa Thâm Thâm khẽ vò những sợi tóc trên đầu Lệ Quân Trầm: “Đúng là Lệ tiên sinh lợi hại thật đó, cái gì cũng dự đoán chính xác.”

Lệ Quân Trầm khẽ cười, gương mặt vô cùng bình thản.

Hứa Thâm Thâm bị mê hoặc, lực cánh tay cũng nhẹ bẫng.

“Sao thế?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.

“Không sao hết.” Hứa Thâm Thâm lấy lại tinh thân, che giấu tình cảm sâu tận đáy lòng.

Sau khi cô tắm xong cho Lệ Quân Trầm thì dìu anh ra khỏi phòng tắm.

Dìu anh ngồi xuống ghế sofa, cô lập tức đi tìm thuốc xịt giảm đau.

Lệ Quân Trầm thấy dáng vẻ bận tới bận lui của cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Hứa Thâm Thâm lấy được bình xịt giảm đau, xịt lên mắt cá chân của anh, sau đó vẫn cảm thấy không yên tâm nên xịt thêm vài lần.

Đôi chân của Lệ Quân Trầm không những cô cùng thon dài mà còn trắng nóng, móng chân cắt gọn gàng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng đẹp như một pho tượng Hy Lạp vậy.

“Anh như vậy có lẽ không thể nào đi cùng em được.” Hứa Thâm Thâm chau mày: “Hay là đến bệnh viện đi.”

“Không cần đâu.” Lệ Quân Trầm nhìn mắt cá sưng tấy của mình: “Anh không yếu đuối tới vậy đâu.”

Hứa Thâm Thâm ngồi cạnh anh: “Nhưng em để anh ở nhà một mình em cũng không yên tâm.”

Dù sao thì anh cũng vì cô nên mới bị thương.

Không thể để anh lại một mình.

“Hay là em nói một tiếng với Diệp Tiêu Nhiên hẹn ngày khác.” Hứa Thâm Thâm khẽ nói.

Lệ Quân Trầm nhìn cô, hơi cong môi lên: “Em không cần phải trì hoãn việc này vì anh, em coi trọng tập đoàn Hứa thị như vậy, chuyện này vẫn nên rèn sắt khi đang nóng.”

Hứa Thâm Thâm vẫn nhíu chặt mày lại.

“Gọi điện cho Diệp Tiêu Nhiên, bảo là hôm này em sẽ mời khách tại biệt thự Danh Sơn.” Lệ Quân Trầm nói: “Có anh ở đây anh ta mới không dám gây khó dễ cho em.”

Từ đầu tới cuối anh vẫn suy nghĩ cho cô.

Hứa Thâm Thâm không cảm động thực sự là giả dối thôi.

Cô ấm áp cười: “Được, vậy em đi gọi điện.”

-----

Nửa tiếng sau.

Diệp Tiêu Nhiên lái xe tới biệt thự Danh Sơn.

Đối với việc đột nhiên Hứa Thâm Thâm đổi địa điểm ăn, anh ta hơi kinh ngạc.

Đi vào trong biệt thự, anh ta nhìn thấy Lệ Quân Trầm đang ngồi trên ghế sofa nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thâm Thâm đâu cả.

Anh ta chú ý tới bên chân không đi tất cả Lệ Quân Trầm, suy đoán: “Thâm Thâm thay đổi địa điểm ăn có liên quan tới anh sao?”

Lệ Quân Trầm ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh thấy thế nào?”

Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười, xem ra là đoán không sai.

Nhân lúc Hứa Thâm Thâm chưa tới, anh ta nói: “Lệ tổng đã ra mặt khiến cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc.”

Đến cả anh ta cũng suýt nữa không chống đỡ nổi.

Cho nên chỉ có thể bỏ xe giữ tướng mà thôi.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh băng, toàn thân tỏa ra sự cao quý: “Chẳng qua tôi muốn dạy cho em trai anh một bài học, để sau này anh ta phải trung thực một chút.”

Diệp Tiêu Nhiên không thể không cười, cái giá mà Diệp gia phải trả thực sự quá đắt.

“Mạc Phàm đã bị ba tôi nhốt lại rồi không được ra khỏi cửa, Lệ tổng có thể yên tâm nó đã được nếm một bài học rồi.” Diệp Tiêu Nhiên ngồi đối diện với Lệ Quân Trầm, hai chân ngồi thẳng, hai tay đặt lên đùi.

“Hóa ra là chỉ bị nhốt lại.” Lệ Quân Trầm khinh thường kiểu xử phạt này.

Diệp Tiêu Nhiên cũng biết Lệ Quân Trầm không vừa ý nhưng đây chỉ là khổ nhục kế mà thôi.

“Thâm Thâm không có ở đây sao?” Diệp Tiêu Nhiên tò mò hỏi.

“Đang ở trên lầu nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Diệp Tiêu Nhiên nheo mắt lại: “Lệ tổng thực sự muốn cưới cô ấy sao?”

Lệ Quân Trầm ngẩng đầu nhìn anh ta: “Đương nhiên.”

“Thâm Thâm thực sự là một cô gái xinh đẹp hiền hậu nhưng tôi thấy hai người không hợp nhau.” Diệp Tiêu Nhiên cười nói đầy ẩn ý.

Lệ Quân Trầm cười: “Hừ, chúng tôi có hợp hay không cũng không cần người khác lo, ngược lại anh mới không xứng với cô ấy, đừng nên vọng tưởng nữa.”

Diệp Tiêu Nhiền cười, Lệ Quân Trầm đúng là dễ tức giận.

Mấy phút sau, trên lầu vang lên tiếng bước chân, Hứa Thâm Thâm đi từ trên lầu xuống.

Cô nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên thì động tác lập tức chậm lại, bình tĩnh thong thả.

Diệp Tiêu Nhiên Chau mày, xem ra khi Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh Lệ Quân Trầm rất thoải mái nhưng vừa thấy mình là lại bắt đầu giương cung bạt mạng.

Đây chính là sự khác nhau khi đối xử với người quen và người lạ hay sao?

“Thâm Thâm, anh chờ em lâu lắm rồi.” Diệp Tiêu Nhiên cười nói.

Hứa Thâm Thâm lịch sự cười đáp: “Dù sao chuyện gấp này là của các người, không phải là tôi.”

Có chỗ dựa là Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm thực sự cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười: “Ăn cơm thì thôi, anh cũng không có bụng dạ nào cả, Thâm Thâm lần này anh tới tìm em là có chuyện quan trọng.”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Chuyện gì?”

Biết rõ là chuyện gì nhưng Diệp Tiêu Nhiên muốn giả vờ giả vịt thì cô cũng sẽ không bới móc làm gì.

“Anh đã hỏi han kỹ càng biết là Mạc Phàm đã đắc tội với em, anh đã bắt nó nhốt trong nhà, bảo đảm là sau một tháng nữa nó sẽ chủ động đến xin lỗi em.” Diệp Tiêu Nhiên nói.

Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ tế nhị: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Em có yêu cầu gì thì cứ nói?” Diệp Tiêu Nhiên ra vẻ rất hào phóng.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh, nếu không phải Lệ Quân Trầm xuất quỷ nhập thần, Diệp Tiêu Nhiên sao có thể bảo cô nói ra yêu cầu chứ.

Dù sao cũng là Diệp gia đã nợ cô trước nên cô cũng không phải khách sáo với Diệp Tiêu Nhiên.

“Tôi muốn toàn bộ cổ phần của Hứa thị trong tay anh.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng.

Diệp Tiêu Nhiên chau mày, không ngờ Hứa Thâm Thâm lại tham lam tới vậy.

Anh ta lại nhìn về phía Lệ Quân Trầm, phát hiện anh không hề thay đổi giống như đã biết từ trước.

“Cho không em 30% cổ phần hình như không có lý cho lắm.” Diệp Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày.

“Không đưa thì thôi vậy thì cứ để Hứa thị phá sản đi.” Hứa Thâm Thâm ngang ngạnh, giống như không hề quan tâm tới sự tồn vong của tập đoàn Hứa thị nữa vậy.

Diệp Tiêu Nhiên không biết Hứa Thâm Thâm nói dối hay nói thật nhưng anh biết tập đoàn Hứa thị nếu tiếp tục giữ lại thì không thể đảm bảo được Lệ Quân Trầm sẽ âm thầm giở trò gì liên lụy tới Diệp gia.

Bỏ đi, mục đích lần này của anh ta chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho Diệp gia, Hứa gia sống hay chết không liên quan gì tới anh ta.

“Anh có thể cho thêm em 15% để em có quyền quản lý tuyệt đối.” Diệp Tiêu Nhiên khẳng khái nói.

Hứa Thâm Thâm tính toán, như thế cô mới có 30% cổ phần, cũng không giải quyết được gì, bởi vì trong tay Diệp Tiêu Nhiên còn 15%, cộng thêm Diệp Mạc Phàm cũng có 15%, nếu cộng gộp cũng vẫn có thể chống lại cô.

Cho nên cô không hài lòng với điều kiện này.

Hứa Thâm Thâm giơ ngón tay lên: “Tôi muốn 30%.”

Hết chương 109.
Chương 110 Hôm nay tiên sinh với tiểu thư mặc quần áo đôi

Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày một cái, lòng tham của Hứa Thâm Thâm thật sự rất lớn.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, "Không nỡ sao?"

Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười.

"Diệp tổng anh cũng đừng quên, lúc trước các anh cũng là không làm mà hưởng." Hứa Thâm Thâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên với ánh mắt lạnh băng, cười nói một cách hồn nhiên: "Nếu như Diệp tổng còn cần thời gian suy nghĩ thì có thể đi về trước, đương nhiên tôi cũng không ngại để Lệ tiên sinh nhanh chóng khiến tập đoàn Hứa thị phá sản, dù sao cũng phải lôi kéo Diệp gia đệm lưng cho."

Diệp Tiêu Nhiên không cười nổi, anh tin Hứa Thâm Thâm thật sự có ý nghĩ này.

Nếu không giữ được, thì hủy diệt, dù sao cũng sẽ không để cho người khác có được.

Lệ Quân Trầm nhìn vẻ quyết đoán của Hứa Thâm Thâm, nhếch nhếch môi, lúc này mới giống với người phụ nữ của anh.

Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy, thở một hơi thật sâu, "Được rồi, Thâm Thâm, anh đồng ý với yêu cầu của em, ai bảo anh thích em như vậy."

Hứa Thâm Thâm cười khẩy, "Sự yêu thích của Diệp tổng, tôi không dám nhận."

Rõ ràng là dưới sức ép của Lệ Quân Trầm mới đồng ý, Diệp Tiêu Nhiên nói như thế, làm cho giống như là anh ta tự nguyện cho cô.

Diệp gia đổi trắng thay đen, đúng là cha truyền con nối, khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ, buồn nôn!

"Dì Tiếu, tiễn khách." Lệ Quân Trầm đã ra lệnh tiễn khách.

Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày, xoay người rời đi.

Đợi đến lúc anh ta vừa đi, Hứa Thâm Thâm, thở ra một hơi, "Nguy hiểm quá."

"Sợ cái gì." Lệ Quân Trầm cười một cách thong thả, "Anh ta không đồng ý thì ngân hàng sẽ không cho anh ta vay, bây giờ mỗi phút Diệp gia đều đang thâm hụt tiền, anh ta sẽ không từ chối đâu."

Hứa Thâm Thâm rúc vào trong sô pha, không có Lệ Quân Trầm, cô thật sự đã thất bại thảm hại rồi.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thể hiện sự cảm kích của cô.

"Nhưng mà nếu như anh ta không đồng ý, em thật sự sẽ bảo anh kết thúc tập đoàn Hứa thị?" Lệ Quân Trầm liếc mắt hỏi.

Hứa Thâm Thâm gật đầu nhè nhẹ, vẻ mặt đột nhiên u ám, "Vâng, nhưng em sẽ không chiếm lấy Diệp gia."

Lệ Quân Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của cô, "Nếu như em muốn thâu tóm Diệp gia, anh sẽ tiếp tục đóng góp sức mình."

Hứa Thâm Thâm nở nụ cười, "Tạm thời em không muốn, em vẫn chưa chơi đủ."

Cô vẫn chưa khiến cho Diệp Mạc Phàm trả giá.

Thế nhưng mặc dù tập đoàn Hứa thị trở về tay của mình, Hứa Thâm Thâm vẫn có chút lo lắng, "Chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển nên làm sao bây giờ?"

Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện chắc chắn sẽ không thừa nhận là họ làm.

Rốt cuộc chuyện này vẫn cần tập đoàn Hứa thị gánh họa rồi.

Thật ra vấn đề mà cô phải đối mặt vô cùng gay go, trừ phi sự việc xuất hiện chuyển biến tốt gì đó.

Nhưng có lẽ rất khó.

Lệ Quân Trầm trầm lặng, "Thâm Thâm, em nghĩ mà xem đống đồ mỹ phẩm này chắc chắn các em đã đưa cho rất nhiều người sử dụng, tại sao lại chỉ có mặt cô ta có vấn đề?"

"Bởi vì hàm lượng vượt chỉ tiêu." Hứa Thâm Thâm nói với vẻ lo lắng.

"Đó là bởi vì bị người khác làm hỏng phương pháp phối chế, đã có người mưu đồ gây rối, em cũng không cần phải đi con đường ngay thẳng làm gì." Lệ Quân Trầm xúi giục cô, "Thử ra tay từ Tư Đồ Uyển Uyển xem."

Hứa Thâm Thâm nhăn đầu lông mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra cái gì đó.

Cô nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm, nói một cách kính phục: "Lệ tiên sinh thực sự là mưu tính sâu xa, quỷ kế đa đoan."

Lệ Quân Trầm đưa tay véo cái mũi nhỏ nhỏ của cô, "Sau khi gặp em, anh đã biến chất rồi."

Hứa Thâm Thâm bất mãn, "Rõ ràng là em bị anh làm cho biến chất rồi."

"Hứa Thâm Thâm - người mà câu dẫn anh là ai chứ?" Khuỷu tay thon dài mạnh mẽ của Lệ Quân Trầm chụp tới, ôm cô vào trong lòng mình, một cái tay khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, "Anh có thể không mắc lừa mà."

Lệ Quân Trầm cúi đầu, hôn lên môi cô, hôn một cái, "Em mê người như thế, anh sao có thể không mắc lừa."

Hứa Thâm Thâm dịu dàng nhìn anh, trên người anh tỏa ra mị lực đặc thù của người đàn ông trưởng thành, khiến người ta vui vẻ.

"Chân của anh làm sao bây giờ?" Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề rất nghiêm túc này, "Bước đi khập khiễng sẽ ảnh hướng đến uy nghiêm của anh chứ?"

"Trách ai giờ?" Lệ Quân Trầm nhìn cô với ánh mắt lạnh băng, "Em phải chịu trách nhiệm."

Hứa Thâm Thâm mím mím môi, "Chịu trách nhiệm thế nào?"

Lệ Quân Trầm bồng cô lên đùi mình, cho hai chân cô ôm lấy hông của mình, thân thể hai người dính sát vào nhau, "Đêm nay em chịu trách nhiệm với anh."

Vành tai Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên, "Anh chỉ là bị thương mắt cá chân thôi mà."

Lệ Quân Trầm lại gần, cắn lấy môi cô, "Chẳng lẽ không phải vì cứu em?"

Bàn tay to lớn của anh kéo cổ áo của cô xuống, lộ ra lớp da thịt trắng nõn mịn màng, bờ môi mỏng lạnh giá cắn vào ngực cô.

Hứa Thâm Thâm không ngừng run rẩy, dì Tiếu vẫn đang ở trong phòng mà.

"Lệ Quân Trầm, đừng làm ở chỗ này." Hứa Thâm Thâm miệng khô lưỡi khô.

"Nhưng chân của anh không tiện bế em lên lầu." Giọng nói của anh khàn khàn mà trầm thấp.

Đôi mắt hoa đào của Hứa Thâm Thâm xinh đẹp sáng trong, "Nhưng..."

Lệ Quân Trầm cắn bả vai cô, "Thâm Thâm, đừng từ chối anh."

Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô nào nỡ.

Một tiếng sau, Hứa Thâm Thâm buông thõng cơ thể mệt mỏi ở trong lòng Lệ Quân Trầm, cô dùng tay kéo quần áo lên, nhẹ giọng nói, "Em dìu anh đến phòng ăn hay là về phòng?"

Lệ Quân Trầm mang ánh mắt dịu dàng, "Đã mệt thành như vậy rồi, còn muốn chăm sóc anh?"

Hứa Thâm Thâm hơi mệt chút, hai tay ôm lấy cổ của anh, "Cho dù anh thật sự tàn tật, em cũng sẽ chăm sóc anh."

Trái tim lạnh giá của Lệ Quân Trầm trở nên ấm áp, anh ôm lấy cô, đứng dậy đi về phía cầu thang.

Hai con mắt của Hứa Thâm Thâm ngẩn ra, "Anh?!"

"Trật một chút thôi mà, cũng không là gì cả." Lệ Quân Trầm cong môi.

"Đồ lừa đảo." Đôi mắt hoa đào phủ sương của Hứa Thâm Thâm tràn đầy vẻ giận dữ.

Khóe môi Lệ Quân Trầm hơi giương lên, "Việc quân cơ không nề dối trá, Hứa Thâm Thâm em quá non rồi."

Hứa Thâm Thâm không buồn ngủ nữa, đôi con mắt to tròn trong veo như nước nhìn anh một cách oán giận, cô muốn cắn anh.

Gương mặt đẹp trai của Lệ Quân Trầm hiện lên một nụ cười nhẹ, tiểu nha đầu này cũng thật là đáng yêu.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Hứa Thâm Thâm đã bò dậy, ngày hôm nay cô còn rất nhiều việc phải xử lý.

Đi đến công ty ký hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần với Diệp Tiêu Nhiên trước, sau đó đi giải quyết chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển.

"Không ngủ sao?" Lệ Quân Trầm dùng cánh tay ôm cô vào trong lòng mình.

Hứa Thâm Thâm xoay người ôm lấy anh, "Vâng, lát nữa em phải đến bệnh viện thăm Tư Đồ Uyển Uyển."

"Anh đi cùng em." Lệ Quân Trầm siết chặt cánh tay, giọng điệu thâm trầm mang theo sự cưng chiều và lo lắng.

"Anh đi trái lại sẽ không hay." Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng nói, bản thân không tiện giở mấy trò xấu.

Lệ Quân Trầm hừ một tiếng, "Em ruồng bỏ anh hả?"

Hứa Thâm Thâm cười một cách nịnh bợ, "Lệ tiên sinh tuyệt thế này, em nào dám ghét bỏ."

Lệ Quân Trầm nhếch khóe miệng, "Anh đưa đi."

"Vâng." Hứa Thâm Thâm nở nụ cười vui vẻ, "Hôm nay anh muốn mặc cái gì?"

"Em quyết định." Lệ Quân Trầm vô cùng hưởng thụ cuộc sống thường ngày được cô chăm sóc.

Hứa Thâm Thâm lộ ra một nụ cười hạnh phúc, trong lòng có một loại cảm giác sung túc, "Vâng."

Lúc hai người ra khỏi của, di Tiếu nhìn bọn họ, mặt mày cười đến mức vô cùng hài lòng, "Hôm nay tiên sinh với tiểu thư mặc quần áo đôi sao?"

Hứa Thâm Thâm hơi cong môi, nhìn về phía Lệ Quân Trầm.

Bên trong nửa người trên, anh mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm phối hợp với chiếc áo len màu đen đậm, bên ngoài là một chiếc áo khoác dạ kiểu âu phục, nửa người dưới là một chiếc quần tây màu đen phẳng phiu, trên chân là một đôi giày da thủ công hàng limited, cả người trông rất tao nhã lịch sự, đẹp trai tuấn tú.

Hết chương 110.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom